☆, Chương 12:
Bởi vì thân thể Lý Vân Tương vốn là khá nhu nhược, bị nội thương, lại sặc nước, vì lẽ đó hôn mê ròng rã một ngày một đêm cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Thời điểm Trình Mộ Diên tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, vừa mở mắt, liền trông thấy Trình Viện mở to đôi mắt nhìn mình, ánh mắt kia tràn đầy lo lắng.
Trình Mộ Diên muốn đưa tay để sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, lại phát hiện hai tay trầm như là lấp đầy chì vậy, như thế nào cũng không nhấc lên nổi. Hai tay của nàng phải phế bỏ sao? Ý nghĩ này ở trong đầu Trình Mộ Diên chợt lóe lên."Tỷ tỷ, tay tỷ không có chuyện gì, phụ thân đã tìm đại phu giúp tỷ xem qua, chỉ có điều còn phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể khỏe hơn." Có thể là nhìn ra Trình Mộ Diên lo lắng, Trình Viện vội vàng giải thích.
"Ân, đa tạ muội Viện Nhi, phiền muội đỡ tỷ tỷ lên một hồi có được hay không?" Cho dù thân thể Trình Mộ Diên tốt như thế nào đi nữa, hai tay bị thương, lại bị đánh nhiều roi như vậy, cũng không cách nào khôi phục nhanh như vậy. Có thể tỉnh lại vào hôm nay, cũng đã cực kỳ không dễ dàng."Tỷ tỷ, tỷ muốn đi nơi nào? Vết thương trên người tỷ còn chưa lành, không thể lộn xộn."
Trình Viện thấy Trình Mộ Diên giẫy giụa muốn đứng dậy liền hoang mang nói, nước mắt lập tức liền muốn lấn lướt hốc mắt mà trào ra. Kỳ thực, dáng vẻ Trình Viện cùng Trình Mộ Diên cũng giống nhau đến mấy phần, tuy rằng nàng cũng không có mỹ đến quá mức như Trình Mộ Diên, nhưng đem nàng so sánh với hài tử cùng lứa cũng là một đại kiệt xuất. Chỉ có điều thời gian dài cùng Trình Mộ Diên cùng sống chung dưới một mái hiên, đã che lấp hào quang trên người nàng.
Trình Mộ Diên nhìn muội muội bị khí thế của mình làm khóc, lập tức tự trách."Được rồi, Viện Nhi không khóc, tỷ không phải là muốn đi nơi nào, tỷ chỉ muốn đi nhìn xem Tương tỷ tỷ." Bởi vì hai tay không cách nào giơ lên, Trình Mộ Diên chỉ có thể dùng mặt sượt sượt khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Trình Viện.
Cho dù lớn hơn ba tuổi so với Trình Viện, nhưng khuôn mặt Trình Mộ Diên vẫn trơn như là đứa bé. Mềm mại sượt ở trên mặt, thật trơn giống như là ngày lễ ngày tết ăn được bánh trôi nước, để Trình Viện không kìm lòng được lại sượt sượt. Hai người liền như vậy sượt mặt lẫn nhau, dáng vẻ như tiểu cẩu vừa mới ra đời đòi hỏi mẹ trìu mến.
"Được rồi được rồi, đừng làm nũng, đều là người bao lớn rồi còn tùy tiện khóc nhè, thật là hài tử xấu." Trình Mộ Diên đem thân thể tựa ở trong ngực Trình Viện, giả vờ tức giận nói. Nhưng xem vẻ mặt của nàng liền biết, nàng chỉ là muốn trêu chọc muội muội vụng về này mà thôi. Trình Viện mặc dù có chút vụng về, nhưng không ngốc, nàng tự nhiên là biết Trình Mộ Diên không hề tức giận, vì lẽ đó quay lại ôm lấy thân thể trong lòng kia.
Tỷ tỷ bất luận là cái nào, đều xuất sắc như vậy. Liền ngay cả thân cao, cũng vượt qua một ít nam tử. Thông thường khi đứng, tỷ tỷ đều muốn cao hơn một cái đầu so với mình. Nhưng vào giờ phút này, Trình Mộ Diên lại như chim nhỏ nép vào người làm ổ ở trong ngực của nàng. Nhìn người trong lòng, Trình Viện cũng không biết sao, dĩ nhiên mặt đỏ thở hổn hển, hai tay cũng không tự chủ được ôm càng chặt.
"Viện Nhi, thực sự là xin lỗi. Tỷ tỷ gần đây đang bận chuyện khác, đều đã lâu không có dành chút thời gian ở cùng muội và tiểu Mặc. Thời điểm hai người các ngươi vừa ra đời mẫu thân liền mất
Trên thế gian, trường thư vi mẫu*, mà tỷ lại không có chăm sóc tốt các ngươi, muội cùng tiểu Mặc sẽ trách tỷ a?" Trình Mộ Diên thấp giọng hỏi, biết Trình Viện sẽ ôm chặt chính mình, nên nàng đơn giản thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại tựa ở trong lòng muội muội.
*trường thư vi mẫu: nếu mẹ mất thì chị cả như mẹ, thay mẹ chu toàn mọi thứ lo lắng gia đình
"Làm sao. . . Sao lại thế. . . Viện Nhi mãi mãi cũng sẽ không trách tỷ tỷ. . . Tỷ tỷ có công sự bề bộn phải làm như vậy, Viện Nhi không thể giúp tỷ tỷ chia sẻ, đã rất không tốt, như thế nào dám trách tỷ tỷ." Trình Viện khẩn trương đáp, cho dù nàng đã nỗ lực khống chế nhịp tim đập của chính mình, không cho Trình Mộ Diên nhận ra được chính mình căng thẳng, nhưng là phạm vào cái tật xấu cà lăm.
"Ha ha, Viện Nhi đúng là lớn rồi, hiểu chuyện, tỷ tỷ rất tự hào có thể có đệ đệ muội muội giống như muội cùng tiểu Mặc vậy." Trình Mộ Diên đem mặt kề sát ở ngực Trình Viện, cảm thụ nhịp tim đập của nàng. Tình thân máu mủ tình thâm, làm cho nàng an tâm trở lại chỗ cũ."Tỷ tỷ! Tỷ tỷ muội. . . Muội. . ." Trình Mộ Diên không chút nào biết nàng hành động như vậy sẽ làm Trình Viện càng thêm không biết làm sao, Trình Mộ Diên còn càng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Bởi vì Trình Mộ Diên thương tích toàn thân, vì lẽ đó thời điểm bôi thuốc không thể không đem tất cả quần áo đều cởi ra. Lúc này nàng cũng chỉ có một cái áo trung y lỏng lỏng lẻo lẻo tựa ở trong l*иg ngực Trình Viện, cảnh "xuân" bỗng nhiên lộ ra! Con mắt của Trình Viện ở trên người Trình Mộ Diên đảo qua, nhìn cái cổ trắng nõn kia, đảo qua xương quai xanh hình bát tự (giống hình này 八), chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó nhịn, càng như là tẩu hỏa nhập ma như vậy.
"Viện Nhi làm sao? Mặt làm sao hồng như thế đây?" Trình Mộ Diên câu dẫn em gái của chính mình lại không mảy may tự biết, còn càng cong người lại dùng cái trán dán vào mặt Trình Viện."Tỷ tỷ. . . Muội. . ." "Ai? Kỳ quái, rõ ràng mặt nóng như vậy, nhưng không có bị sốt, Viện Nhi đây là làm sao cơ chứ?"
Trình Mộ Diên lầm bầm lầu bầu giống như nói, dĩ nhiên không có phát hiện trong mắt Trình Viện bắn ra tia lửa."Tỷ tỷ! Muội yêu thích tỷ!" Lời này vừa nói ra, hai người đều sững sờ. Bộ mặt thật của Trình Viện vào giờ phút này muốn tìm cây kim đến khâu miệng mình lại, nàng làm sao liền. . . Làm sao liền đem câu nói này nói ra cơ chứ? Tỷ tỷ sẽ nghĩ như thế nào? Có thể chán ghét chính mình hay không? Trình Viện đem đầu ép tới cực thấp, lén lút dùng dư quang chăm chú dừng trên khuôn mặt đang sững sờ của Trình Mộ Diên, lo lắng trong lòng lại nặng thêm mấy phần.
"Ha ha. . ." Trình Mộ Diên bỗng nhiên phát sinh một trận cười khẽ, ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn Trình Viện."Được rồi, tuy rằng hảo muội muội của tỷ bỗng nhiên biểu lộ làm tỷ sợ hết hồn, thế nhưng tỷ tỷ ta vẫn tiếp nhận rồi nha. Viện Nhi, tỷ tỷ cũng yêu thích muội nha, muội là người tri kỷ nhất của tỷ tỷ, muội muội tốt nhất."
"Ừm. . . Tạ Tạ tỷ tỷ! Muội yêu thích tỷ! Thích nhất tỷ!" Trình Viện siết sao ôm Trình Mộ Diên vào trong ngực, vì tư dục, càng không để cho nàng trông thấy chính mình mất mác. "Ân, tỷ tỷ cũng thích nhất Viện Nhi." Trình Mộ Diên tuy rằng cảm giác được ngày hôm nay Trình Viện là lạ, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Bây giờ ở trong lòng của nàng còn rất nhiều chuyện đè lên, căn bản chưa hề đem tâm tư của Trình Viện nghĩ tới phức tạp như thế.
Sự kiện ngày hôm qua Trình Cương dùng roi quất nàng, Trình Mộ Diên cũng không có thù dai, thế nhưng là nhắc nhở nàng, mình quả thật nên cùng Lý Vân Tương duy trì một khoảng cách nhỏ. hai nữ tử yêu nhau mến nhau cũng không phải sự tình mà mỗi người cũng có thể tiếp thu, cho dù Trình Cương thương yêu mình như thế nào đi nữa, cũng sẽ không dung túng mình làm ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, Trình Mộ Diên cũng chỉ có ở trong lòng cảm thán. Con đường của Nàng cùng Lý Vân Tương mới bắt đầu, sau này có lẽ sẽ gặp phải càng nhiều khó trở ngại, chính mình là có thể bảo vệ tốt Lý Vân Tương hay không? Có thể bảo vệ tốt chút tình cảm này của hai người hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Mộ Diên liền lại ngủ thϊếp đi.
Cảm giác được người trong lòng hô hấp đều đều, Trình Viện liền biết Trình Mộ Diên lại ngủ tiếp. Cho dù cánh tay ôm tỷ tỷ của nàng đã có chút tê dại, nhưng vẫn cứ không muốn thả nàng xuống. Trình Viện không biết cảm tình của mình đối với Trình Mộ Diên là ra sao, nhưng nàng lại mơ hồ biết, chính mình tựa hồ chạm vào tình cảm mình không nên chạm.