Diên Phi Lệ Thiên

Chương 7

☆, Chương 7:

Tuy nói Trình Mộ Diên là nữ tử, nhưng lúc này mặc nam trang vào nàng trông cũng tuấn mỹ dị thường. Mái tóc dài màu đen cột cao trên đỉnh đầu, có vẻ anh khí mười phần. Một thân trường bào màu xanh biếc che đi thân thể nử tử đặc trưng của nàng, đồng thời vì ứng cảnh còn nắm lấy một cái quạt giấy vẽ tranh sơn thủy, làm cho nàng nhìn qua lại như một thiếu gia nhà giàu từ nhỏ quen sống trong nhung lụa.

Không giống với trang phục nam tử của Trình Mộ Diên, Lý Vân Tương vẫn như cũ chọn mặc nữ trang. Một bộ váy xòe bảy màu có hứng thú làm nổi bật lên vóc người lồi lõm của nàng, ngũ quan nhu hòa ngũ hơi dặm chút phấn trang điểm, vẻ quyến rũ càng nhiều hơn mấy phần. Hai người đi ở trên đường, Lý Vân Tương tựa sát trong ngực Trình Mộ Diên, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi thật đẹp.

"Tương tỷ tỷ, bên kia có đường nhân*, tỷ có muốn ăn hay không?"

"Ai! Tương tỷ tỷ, bên kia có ca hát tạp kỹ! Chúng ta đi xem có được hay không!"

"Tương tỷ tỷ, tỷ xem, bên kia có bán trang sức, tỷ thích gì? Muội mua cho tỷ."

* đường nhân: đường được nấu chảy xong nặn thành nhiều hình thù khi cứng lại là thành kẹo gần giống với thổi thủy tinh

Dọc theo đường đi, Trình Mộ Diên lại như là một hài tử lần đầu ra ngoài chơi, vui vẻ nhảy nhót tưng bừng. Kỳ thực, đối với những ngõ ngách đường phố họp chợ này, chỉ sợ người trong Trình gia bảo, là không có ai càng quen thuộc bằng nàng. Phải biết, Trình gia bảo thân là võ lâm thế gia, mặc kệ là trong đó đệ tử hay là hạ nhân trong bảo, cũng cần phải tu tập võ công.

Tuy không muốn cầu đạt đến cảnh giới gì, nhưng cũng phải đủ trình độ để tự vệ. Tự Trình Mộ Diên sinh ra tới nay, Trình Cương vẫn luôn đốc xúc nàng tu tập võ công, lại bình thường quản giáo nàng như là mình sinh dưỡng một nam hài tử, vì lẽ đó những lễ nghi phiền phức của đại gia khuê tú cùng Trình Mộ Diên đánh tám gậy tre cũng không lên quan hệ.

Mẫu thân của Trình Mộ Diên là Tiết Mặc Viện, vốn là con giá của Tiết Quý tri huyện tiền nhậm tỉnh Dương Châu. Từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, cửa lớn không ra cổng trong không bước, chính là đại gia khuê tú chân thật. Ở ngày đại thọ bốn mươi của Tiết Quý, thân là con gái Tiết Mặc Viện đương nhiên phải có mặt. Mới vừa ra trận, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người đang ngồi ở đó.

Lúc đó thành Dương Châu có một đại phú thương đã cao tuổi, tên là Vương Cốc. Rõ ràng đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng trước đó vài ngày còn cường cưới con gái người khác mới vẻn vẹn mười ba tuổi làm tiểu thϊếp. Mà trước lúc đó, hắn đã có sáu phòng thề thϊếp. Lần này sinh nhật Tiết Quý, hắn tự nhiên cũng ở trong hàng ngũ được mời.

Kẻ này lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Mặc Viện, đã bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng hấp dẫn, sang ngày thứ hai hắn gửi thư mời, hi vọng Tiết Quý có thể đem Tiết Mặc Viện gả cho hắn. Tin tức này vừa lan ra, đã náo động toàn bộ thành Dương Châu. Mà Tiết Quý, cũng không chút lưu tình từ chối cái cửa hôn sự hoang đường này. Coi như gia tài Vương Cốc bạc vạn, chỗ dựa mạnh mẽ, hắn cũng tuyệt đối không thể đem con gái của mình gả cho một đại nam nhân so với mình còn lớn tuổi hơn. Cho dù làm chính thê cũng tuyệt đối không thể, huống chi là tiểu thϊếp?

Cầu thân không được, lại bị mất mặt mũi. Vương Cốc vốn là một người mưu mô, làm sao chịu nuốt giận vào bụng, sống chết mặc bay? Thế là, hắn liền liên hợp với một ít quan chức có chức quan hơi cao ở trong triều, hãm hại Tiết Quý tham ô nhận hối lộ, bãi miễn chức quan của Tiết Quý. Trong một đêm, vốn là một nhà hạnh phúc liền sa sút như vậy. Tiết Quý cùng thê tử song song tự sát, mà Tiết Mặc Viện cũng thành cô nhi.

Vào lúc này, Tiết Mặc Viện duy nhất vừa nghĩ tới chính là nàng không thể bị Vương Cốc tìm thấy, tất cả những thứ này đều là hắn vì muốn có được mình mà làm ra, cho dù chết, cũng tuyệt không thể để cho hắn thực hiện được. Nghĩ tới đây, Tiết Mặc Viện cởi nữ trang, đổi nam trang, từ đây mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sông chạy nạn, cũng là vào lúc này, nàng gặp được Trình Cương.

Hai người gặp gỡ là ngẫu nhiên cũng là tất nhiên, ban đầu, Trình Cương cũng không biết Tiết Mặc Viện là nữ tử, còn cho rằng mình 'thành kết tụ chi'*. Mãi đến khi người của Vương Cốc đuổi đến, Trình Cương mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai người mình yêu vẫn luôn là một cô gái.

* tích về Đổng Hiền 董賢 được vua yêu, nằm gối vào tay áo vua Hán Ai đế 漢哀帝 mà ngủ, khi vua dậy trước, mới dứt tay áo mà dậy, vì thế bọn đàn ông được vua yêu gọi là đoạn tụ 斷袖.ý nói mình yêu đồng tính

Ở lúc đó, Trình Cương thân đã là Trình gia bảo bảo chủ, công phu tự nhiên không thấp, chỉ hai ba lần liền đem người Vương Cốc phái tới đánh bỏ chạy, đồng thời báo cho hắn, Tiết Mặc Viện đã là phu nhân bảo chủ Trình gia bảo, nếu như có lá gan, liền đến Trình gia bảo cướp người, bọn họ nhất định xin đợi bọn ngươi đại giá quang lâm.

Lời này vừa nói ra, người của Vương Cốc sớm đã sợ đến chạy trốn tứ phía, nhưng mà Tiết Mặc Viện thì đỏ mặt. Hai người trở lại trong bảo liền bái đường thành thân, đồng thời ngay năm sau đó sinh ra Trình Mộ Diên. Trình Cương vốn tưởng rằng hai người sẽ như vậy tư thủ đến già, lại không nghĩ rằng Tiết Mặc Viện sẽ sớm rời mình đi như vậy.

Lúc Trình Mộ Diên ba tuổi thì, Tiết Mặc Viện khó sinh sinh ra một đôi thai Long Phượng. Cho dù mời tới vô số đại phu, nhưng vẫn không còn cách xoay chuyển đất trời. Tiết Mặc Viện cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, mà Trình Cương cũng xin thề đời này tuyệt không bao giờ tái giá. Trình Mộ Diên lúc đó tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, chỉ biết từ nay về sau cũng không nhìn thấy mẫu thân ôn nhu nữa, oa một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc không ra hình thù gì.

"Diên nhi? Đang suy nghĩ gì? Trợn cả mắt lên đây." Lý Vân Tương phát hiện nàng dị thường, có chút lo lắng hỏi. Mới vừa nãy nàng còn thong dong

Trong con ngươi của Trình Mộ Diên đọc ra một loại tình cảm tên là u buồn, ở trước đây, nàng cũng thường thường nhìn thấy Trình Mộ Diên một thân một mình ở trong rừng luyện kiếm. Luyện luyện, sẽ lộ ra vẻ mặt như thế.

"Tương tỷ tỷ, muội là nghĩ đến mẫu thân muội. Trước đây khi nàng còn tại thế, tuổi muội quá nhỏ, chỉ hiểu được mỗi ngày quấn quít lấy nàng, làm cho nàng chơi với muội. Nhưng đợi được muội lớn rồi, sau khi hiểu chuyện, nàng cũng đã không còn ở đây. Phụ thân thường thường nói cùng muội, muội là hài tử trông giống mẫu thân nhất trong ba đứa hài tử, mỗi lần nghe được, muội đều rất cao hứng đây."

"Diên. . ." "Tương tỷ tỷ, kỳ thực muội vẫn là may mắn có đúng hay không? Muội chí ít còn được gặp mẫu thân, nhưng tiểu Mặc cùng tiểu Viện ngay cả mẫu thân cũng chưa có nhìn thấy." Lý Vân Tương nhìn dáng vẻ Trình Mộ Diên miễn cưỡng vui cười, không kìm lòng được đem nàng ôm vào trong ngực, không thèm quan tâm hành vi như vậy của mình ở trên đường cái sẽ cỡ nào lôi kéo người ta suy nghĩ xa xôi.

"Diên nhi, không có chuyện gì, không có chuyện gì, muội còn có tỷ, tỷ sẽ bồi tiếp muội, mãi mãi cũng sẽ không rời khỏi muội."

"Ân, được rồi, Tương tỷ tỷ muội không sao rồi, đi một chút đi! Muội đi mua đồ trang sức cho tỷ!" Trình Mộ Diên vừa nãy còn mang vẻ mặt ưu sầu trong nháy mắt không thấy nữa, nhưng thay vào đó là dáng vẻ hưng phấn như trước. Hai người đi tới một quầy hàng trước mặt, ngay lập tức bị đồ trang sức rực rỡ muôn màu hấp dẫn đi. Các nàng dù sao vẫn là nữ tử, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, huống chi là hai người mỹ hảo như thế.

"Tương tỷ tỷ, tỷ xem cây trâm này đẹp mắt không?" Lý Vân Tương nghe được câu hỏi của Trình Mộ Diên, quay đầu lại nhìn trong tay nàng đang cầm một cây trâm bạc. Trầm bạc tinh tế sáng loáng, điêu khắc thành hình bông hoa trên hoa văn khảm nạm ngân phiến nhỏ, dị thường đẹp đẽ.

"Ha ha, Diên nhi ánh mắt thật tốt, cây trâm này cũng thật là chắc đẹp." Lý Vân Tương trên mặt lộ ra vẻ vui sướиɠ, tưởng tượng cây trâm này mang ở trên đầu Trình Mộ Diên sẽ là một bộ hình ảnh như thế nào, trong lòng lại có chút không thể chờ đợi được nữa. Nhưng mà trong lòng nàng còn chưa kịp tưởng tượng xong, Trình Mộ Diên cũng đã lấy bạc thanh toán, đem cái trâm bạc kia cài lên trên đầu mình.

"Diên nhi? Muội?" Lý Vân Tương vuốt cây trâm cài trên đầu mang theo kinh ngạc, lẽ nào đây là Diên nhi chọn cho mình sao?"Ha ha, Tương tỷ tỷ dáng vẻ thật khờ, tỷ sẽ không là cho rằng muội muốn mua cho mình chứ? Cây trâm này, ở trong lòng Diên nhi, chỉ có Tương tỷ tỷ mỹ lệ như vậy mang mới xứng, người khác cài đi, sợ là sẽ phải ảm đạm phai mờ đây."

Trình Mộ Diên khen, để Lý Vân Tương sắc mặt khẽ biến thành hơi ửng hồng. Duỗi nắm tay ra đánh nàng một hồi, liền vội vàng né ra, rất giống một con thỏ bị kinh sợ. Trình Mộ Diên ở phía sau đuổi theo nàng, cả người cười đến run rẩy, nhưng vẫn không quên trêu ghẹo nàng."Ha ha, Tương tỷ tỷ cũng thật là dễ đỏ mặt, nhất định là Diên nhi nói lời nói thật, mới để tỷ tức giận."

"Hừ! Muội tên tiểu quỷ linh tinh! Lại dám trêu chọc tỷ, tỷ liền. . . Tỷ liền. . ."

"Hừ hừ? Tương tỷ tỷ muốn thế nào? Tỷ muốn làm cái gì đối với nhân gia đấy?"

"Tỷ liền cắn muội!"

Lý Vân Tương nói, cầm lấy tay Trình Mộ Diên trực tiếp cắn tới. Cái cắn kia cường độ rõ ràng không lớn, nhưng có thể làm Trình Mộ Diên đau gào thét lên."A! Tương tỷ tỷ cắn người! Đau quá! Đau quá nha!" Bị tiếng thét này kinh động, miệng Lý Vân Tương vốn là không dùng bao nhiêu khí lực vội vàng buông ra hoàn toàn.

Ngẩng đầu lên, liền thấy Trình Mộ Diên bưng tay bị cắn vô cùng đáng thương nhìn nàng, sau đó phun ra một câu để Lý Vân Tương hoàng toàn không nói gì.

"Tương tỷ tỷ, thân thể Diên nhi đều là thuộc về tỷ, tỷ muốn cắn nơi nào cũng có thể, nhưng tỷ tại sao lại muốn cắn tay đây? Dáng dấp như vậy, Diên nhi làm sao cho tỷ 'tính phúc'* đây?"

*tính phúc hay hạnh phúc ý còn chỉ là quan hệ tìиɧ ɖu͙©

0