Diên Phi Lệ Thiên

Chương 4

☆, Chương 4

Giống như trong tưởng tượng, đôi môi người kia mang một hương vị thật sự đặc biệt mà chỉ riêng Trình Mộ Diên mới có. Bốn cánh môi nóng như lửa ma sát lẫn nhau, song động tác vẫn là ôn nhu. Lý Vân Tương thấy được đối phương không hề có cảm giác chán ghét hay chống cự, trong lòng vô cùng thỏa mãn muốn kêu lên thành tiếng. Nàng chậm rãi vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ lên đôi môi Trình Mộ Diên, hai tay cũng không kiềm chế được mà ôm người kia vào trong ngực.

– Ngô… – cho đến khi có một tiếng than nhẹ từ miệng Trình Mộ Diên thoát ra, hai người đang hôn đến quên cả trời đất liền hồi phục lại tinh thần. Không lưu luyến mà tách nhau ra, nữ tử khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã đỏ ửng lên giống như trái cây đã chín vậy.

– Tương tỷ tỷ…. tỷ… – Trình Mộ Diên mới mấp máy nói ra được vài chữ, lại ngay lập tức bị Lý Vân Tương ôm lấy lần nữa.

– Diên nhi, đừng ghét bỏ tỷ tỷ có được không? Tỷ tỷ thực sự là không kiềm chế được bản thân mình nữa rồi. Muội biết không… tỷ tỷ… tỷ tỷ thực sự rất thích muội… đương nhiên đó không phải là kiểu tình cảm chị em thông thường mà là … tình cảm tương tự như của một nam nhân dành cho một nữ nhân vậy đó. Tỷ biết nếu nói ra những lời này đối với muội là không nên, nhưng là tỷ không thể giữ được tình cảm của mình mà đen lòng yêu mến muội!

Trình Mộ Diên im lặng nghe Lý Vân Tương nói, nghe nàng thuật lại cảm giác khi lần đầu tiên gặp mình, nghe nàng nói tình cảm mà nàng dành cho mình suốt chín năm qua.

– Diên nhi, tỷ không khẩn cầu muội chấp nhận thứ tình cảm trái luân thường đạo lý này, chỉ mong là muội có thể để tỷ luôn bên cạnh chăm sóc cho muội. Nếu như muội cảm thấy không thích, tỷ sẽ lập tức rời đi ngay.

[i]Làm sao mà nàng có thể nhẫn tâm đuổi người này đi được chứ? Người ta rõ ràng là thích mình như vậy, mà bản thân lại không phải bởi vì nàng bày tỏ cảm tình mà trở nên cao hứng đây sao?[/i]

Cảm giác được cơ thể Lý Vân Tương vì khổ sở mà run rẩy, Trình Mộ Diên nhẹ nhàng đẩy nàng ra, sau đó trong ánh mắt còn chứa đầy kinh ngạc của người kia bèn ôm lấy nàng.

– Tương tỷ tỷ, vẫn là tỷ đang nói chuyện, cho nên Diên nhi cũng có chút chuyện muốn nói với tỷ đây – Trình Mộ Diên nhìn Lý Vân Tương. Khuôn mặt luôn đối với mình ôn nhu tươi cười kia giờ đã muốn phủ đầy nước mắt, khiến nàng cũng không nhịn được mà cảm thấy đau đớn trong lòng. Thật sự là rất đau, nhưng vậy quả thật là tốt lắm. Điều đó càng khiến Trình Mộ Diên khẳng định cảm giác của mình với Lý Vân Tương

– Tương tỷ tỷ, có lẽ Diên nhi cũng có cảm giác y như của tỷ vậy. Mười năm qua, Diên nhi đã quen có tỷ tỷ mỗi ngày vì mình mà nấu những bữa cơm thật ngon; đã quen tỷ tỷ lúc nào cũng đối với muội vô cùng ôn nhu; cũng quen với việc tỷ tỷ chẳng bao giờ sợ phiền mà lúc nào cũng tỉ mẩn ngồi chải đầu cho muội.

Thấy Lý Vân Tương đang sửng sốt nhìn mình, Trình Mộ Diên cười, tiếp tục nói:

– Trước đến nay, muội vẫn luôn nghĩ đó chỉ là thói quen, cho nên ngẫu nhiên thời điểm không có tỷ bên cạnh, muội đều cảm thấy vô cùng buồn bực. Cho tới bây giờ muội mới hiểu ra, đó có lẽ cũng không phải là thói quen, mà là thích. Tương tỷ tỷ, tỷ có nguyện ý cả đời này chăm sóc yêu thương muội được không?

– Muội… Muội nói… muội nói sao cơ? – hạnh phúc bỗng dưng tới quá nhanh và mạnh mẽ, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ tâm trí đang mờ mịt của Lý Vân Tương. Nàng chưa bao giờ nghĩ Trình Mộ Diên sẽ chấp nhận tình cảm của mình, càng không nghĩ tới rằng… Diên nhi cũng sẽ thích mình như vậy!

Từ khi sinh ra đến giờ, Lý Vân Tương vẫn luôn nghĩ rằng mình là một kẻ bất hạnh, bất cứ chuyện tốt nào cũng sẽ chẳng bao giờ rơi vào mình đâu. Khi vẫn còn là một hài nhi mới sinh đang quấn tã đã bị cha mẹ đem vứt bỏ. Nếu có thể nói ra những lời cầu xin đáng thương nhất, cha mẹ có hay không sẽ đem nàng mà bỏ như vậy? – Đây là điều Lý Vân Tương thường xuyên nghĩ đến nhất.

May mắn của nàng là được một lão phụ nhân nuôi dưỡng, nhưng may mắn đó cũng chẳng tày gang khi không bao lâu sau người cũng qua đời. Hạnh phúc của nàng rất dễ dàng đến, mà cũng rất dễ dàn mất đi. Cho nên từ sau khi được Trình Mộ Diên cứu trở về Trình gia bảo, nàng vẫn chủ động yêu cầu được làm những chuyện mà lẽ ra chỉ người hầu mới nên làm. Hơn nữa, nàng còn cố gắng cất giấu tình cảm mà mình dành cho Trình Mộ Diên suốt chín năm liền.

Vừa rồi, nàng rốt cuộc không kiềm chế được mà hôn Trình Mộ Diên. Nhưng nàng không nghĩ được rằng ông trời lại còn cho nàng một món quà lớn hơn nữa. Đại lễ này quả thật quá mức tốt đẹp khiến cho Lý Vân Tương trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào tin được sự thật kia, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng hạnh phúc lần này cũng ngắn ngủi như những lần trước rồi cũng sẽ lại qua đi mà thôi.

– Diên nhi, khôn phải là muội gạt tỷ chứ? Muội không nhất thiết phải nói vậy đâu, nếu muội không thích ta thì không cần phải cưỡng ép, ta cũng không có ý muốn ép buộc gì muội. Cứ để ta như trước luôn được ở bên cạnh muội là tốt rồi. Thật sự…thật sự chỉ mong thế thôi… – Lý Vân Tương lại càng khóc lớn hơn, dáng hình cô đơn hơi phát run, nhìn qua khiến cho người khác không đành lòng mà từ chối nàng.

Trình Mộ Diên hốc mắt ửng đỏ, không nghĩ tới Lý Vân Tương sẽ không tin tưởng mình, một mặt lại trách cứ chính bản thân nàng. Nàng đã quên rằng Lý Vân Tương là người chưa bao giờ có cảm giác an toàn cả, mà bản thân lại bỗng nhiên nói thích nàng, người kỹ tính như nàng làm sao mà lại không nghi ngờ được chứ?

– Tương tỷ tỷ không muốn tin tưởng Diên nhi sao? Vậy Diên nhi phải làm thế nào cho tỷ tin muội đây? Không bằng… Cứ như vậy đi – Trình Mộ Diên không ngừng lui về phía sau Lý Vân Tương , đẩy nàng tựa vào thân cây. Bởi vì Trình Mộ Diên đã tập võ nhiều năm nên cơ thể rất khỏe mạnh, khí lực so với người bình thường quả là lớn hơn rất nhiều. Lý Vân Tương dáng người nhỏ bé như vậy, làm sao có thể thoát được hai cánh tay đang khóa chặt mình vào giữa kia chứ?

Huống chi, Lý Vân Tương căn bản là sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Trình Mộ Diên.

– Tương tỷ tỷ, tình cảm của muội với tỷ là thật! – Trình Mộ Diên nói, sau đó trong lúc Lý Vân Tương còn chưa kịp phản ứng đã cúi đầu hôn lên môi người ta. Hai người đều là nữ nhân, cũng chưa từng trải, cho nên đối với việc hôn này cũng chỉ là vừa mới thử qua. Trình Mộ Diên học động tác vừa rồi của Lý Vân Tương, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ lên đôi môi kia. Trong đôi con ngươi đen láy hiện ra một tia vô cùng ôn nhu.

– Diên nhi… Diên nhi… Diên nhi của ta – đến giờ khắc này, Lý Vân Tương không muốn gây áp lực cho chính mình nữa. Nàng vươn tay ôm chặt lấy eo của Trình Mộ Diên, đồng thời vươn đầu lưỡi cùng với miệng lưỡi Trình Mộ Diên mà giao triền ( hai bạn này đang "nấu cháo" ấy mà). Lý Vân Tương nhanh chóng chuyển từ khách sang chủ nhưng Trình Mộ Diên cũng không để ý nhiều như vậy. Nàng thích Lý Vân Tương hôn mình, thích bộ dáng ôn nhu của nàng đối với mình.

Hai cái lưỡi lúc này hóa thân thành hai tiểu hài tử bướng bỉnh, ở một chỗ cùng nhau "làm loạn", cùng giao nộp thân thể cho đối phương ôm lấy. Chúng bướng bỉnh đuổi bắt nhau, không ngừng khiêu chiến đối phương. Trong miệng hai người đều là hương vị của nhau, thật giống như là đang uống một loại rượu hảo hạng vậy.

Một nụ hôn sâu qua đi, má của hai người so với lúc trước lại càng đỏ thêm vài phần, khóe môi cũng còn vương lại hương vị của đối phương.

– Tương tỷ tỷ, hiện tại tỷ tin muội rồi chứ? – Trình Mộ Diên hỏi, đồng thời trước mặt Lý Vân Tương liếʍ liếʍ môi trên, cực kỳ giống một chú mèo tinh nghịch vừa ăn vụng xong đang liếʍ mép.

– Diên nhi, cám ơn muội… cám ơn muội. Tỷ sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa. Tỷ thích muội, từ rất lâu rồi đã có cảm giác này! Để tỷ cả đời này chăm sóc cho muội được không?

– Được rồi, vậy từ giờ trở đi, chúng ta liền thuộc về nhau cả đời, được không?

– Ân!

Lý Vân Tương để Trình Mộ Diên ngồi xuống ghế đá, nhặt lên chiếc lược vừa đánh rơi, lại vì nàng thật cẩn thận mà chải đầu. Trong lúc được chải đầu, Trình Mộ Diên giống như người không xương mà ôm lấy Lý Vân Tương. Nhìn người kia biểu lộ ra tính cách trẻ con như vậy, Lý Vân Tương cũng chỉ là lắc lắc đầu cười cười mà thôi.

– Tương tỷ tỷ… cảm giác này thật là hạnh phúc nha. Không có cảm giác trong chốn võ lâm rộng lớn chỉ lo bị người lừa gạt, cũng không vướng bận trawsch nhiệm của Trình gia bảo. Diên nhi thầm nghĩ chúng ta thật xứng đôi, có thể cả đời cùng ở bên nhau thật là tốt.

– Diên nhi… – thanh âm của Lý Vân Tương lại nghẹn ngào một lần nữa. Nàng nhìn Trình Mộ Diên cố gắng dùng sắc mặt vui vẻ để che giấu bao phiền muộn trong lòng, cảm giác của nàng thật là đau đớn.

– Diên nhi, vì sao không đi tìm Trình bảo chủ nói chuyện, để bảo chủ giảm bớt gánh nặng cho muội. Tuổi của muội còn nhỏ như vậy, chuyện trong chốn võ lâm làm sao muội có thể gánh vác được hết. Lỡ như muội xảy ra chuyện gì thì tỷ sẽ ra sao? Lúc đó tỷ phải xử lý thế nào chứ? Muội biết rõ rằng nếu không có muội tỷ sẽ không sống được sao?

– Tương tỷ tỷ, chuyện gì muội cũng có thể đáp ứng tỷ, trừ chuyện này ra. Đệ đệ và muội muội hãy còn nhỏ, căn bản không thể đảm nhiệm được chuyện của Trình gia bảo. Tuổi tác của phụ thân đã cao, muội cũng không muốn cha phải vì những chuyện này mà mệt nhọc. Mặc kệ khó khăn thế nào, muội sẽ đều vì Trình gia bảo mà cố gắng. Bởi vì muội là Trình Mộ Diên.