Ngày hôm sau cả hai người gặp nhau tại một quán cà phê hay ngồi, gọi hai li nước và một vài món điểm tâm nhẹ, vừa ăn vừa trò chuyện.
Hàn Yên Nhi dạo này nhìn gầy hơn khi trước rất nhiều, chân tay cũng chỉ là da bọc xương, Trương Tuyết Y nhìn vậy thì không khỏi đau lòng.
"Yên Nhi à, sao dạo này nhìn cậu hốc hác quá vậy, công việc không thuận lợi à?"
Sở trường của Hàn Yên Nhi chính là hóa trang, cô có thể tự biến mình thành một người hoàn toàn khác, cũng có thể khiến một người xấu xí trở nên xinh đẹp trong tức khắc.
Chính vì tài năng thiên bẩm này nên Hàn Yên Nhi đã theo nghề make up, cô hiện đang làm trong một công ty trang điểm nổi tiếng nhưng sức cạnh tranh cũng khá lớn, một người không có ô dù như cô ấy muốn tự do bơi lội trong đây cũng không dễ dàng gì.
Hàn Yên Nhi lắc đầu thở dài.
"Không có, công việc của mình dạo này cũng ổn định rồi, chỉ là nhiều quá nên có chút hơi mệt."
Trương Tuyết Y chống cằm, đau lòng nhìn cô bạn trước mặt mình.
Cả hai cùng ngồi xuống, trò truyện vô cùng vui vẻ, Trương Tuyết Y sau một hồi liền không nhịn được nữa, xị mặt xuống, do quán cà phê này vô cùng vắng vẻ nên cô đã kể hết mọi chuyện vừa xảy ra trong khoảng thời gian gần đây cho Hàn Yên Nhi nghe.
"Gì cơ, cậu bị đuổi việc á?" Hàn Yên Nhi sau khi nghe xong liền kinh ngạc thốt lên.
Cô tủi thân gật đầu.
"Cậu có tin mình không?"
"Tin chứ, Tuyết Y à, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, mình không tin cậu thì tin ai."
"Mà nè, rốt cuộc cậu với người đàn ông đó có quan hệ gì vậy?"
Vài năm trước lúc ở nước M Hàn Yên Nhi bắt gặp Trương Tuyết Y được một người đàn ông trông khá tây đưa về nhà lúc say rượu nên tò mò tới tận bây giờ, nhiều lần gặng hỏi nhưng thấy cô không trả lời nên đành bỏ cuộc, bây giờ nghe kể lại ghì cuối cùng cũng chắc chắn người đó chính là vị chủ tịch thần bí của D.F.N.
"Haiz, chuyện kể ra thì dài dòng lắm, nhưng tóm lại mình và Dạ Nguyệt chỉ là bạn bè đơn thuần. Lúc ở nước ngoài mình có giúp anh ta khá nhiều lần, còn chế tạo vài món đồ để tặng cho anh ta nữa, nên số tiền một tỷ đó chỉ là đền ơn thôi.
Còn ngày hôm đó mình tới gặp Dạ Nguyệt cũng chỉ để hỏi chuyện bản thiết kế của Dương Thị có phải do anh ta làm không thôi, anh ta bảo không hề hay biết gì chuyện này, sẽ gọi cho cấp dưới để hỏi rõ tình hình.
Thế nên lúc ra về mới có cuộc trò chuyện đó đấy, nào ngờ đâu lại có người đi theo dõi rồi quay lại, thế là mình bị hiểu lầm thành nội gián."
Trương Tuyết Y càng nói càng tức giận, chỉ hận không thể xé xác người đã quay đoạn video đó.
"Nhưng sao lão đại lại phái người theo dõi cậu? Có thể hỏi trực tiếp được."
"Không phải Nhất Thiên, chỉ có thể là Lục Kiên thôi, anh ta vốn dĩ đâu có ưa mình."
Hàn Yên Nhi gật gật đầu, trong đầu đã tưởng tượng ra vô số giả thiết hoang đường.
"Nè, cậu có nghĩ Lục Kiên có tình cảm với lão đại không? Muốn trừ khử cậu để đường đường chính chính ở bên anh ấy."
Trương Tuyết Y gật gù, nghe cũng hợp lí thật.
"Có khi nào lần này mình với cậu đi du lịch về họ đã gạo nấu thành cơm luôn không nhỉ?"
Cả hai cô gái lập tức phì cười, tưởng tượng tới cảnh tưởng ấy thì lòng cứ nao nao.
Trương Tuyết Y chống cằm, uống một ngụm nước rồi nói.
"Yên Nhi à, lần này đi du lịch có thể không mang điện thoại không?"
"Sao lại không mang vậy? Cậu không tính chụp ảnh à?"
"Tránh có người gọi điện làm phiền thôi, với lại mình sẽ mua một cái máy ảnh luôn, yên tâm đi."
"Ừ, tùy cậu thôi, mình như nào cũng được."
Cả hai ngồi nói chuyện, ăn uống với nhau một lúc rồi bắt đầu đi mua sắm. Họ tiến tới một trung tâm thương mại, mua đủ thứ như quần áo, kem chống nắng, đồ bơi, nón đi biển,... Tới khi về lại nhiều quá không thể chất được vào xe, thế là lại phải thuê xe mang về.
Trương Tuyết đi về nhà gọi điện thông báo cho Trịnh Minh Bảo pha Fiona một lượt, trừ phi họ gọi điện mà cô không bắt máy.
Lần này đi chơi cô quyết định không gửi hai con ở nhà ngoại nữa mà đưa chúng sang nhà nội, cũng lâu lắm rồi hai nhóc không qua đó.
Khi đi cô còn dặn dò.
"Qua đó nhất định phải ngoan nhé, có việc gì thì cứ liên lạc qua cách khi trước mẹ dạy có nhớ không hả? Chỉ cần bấm công tác thì mẹ sẽ trả lời ngay."
"Con biết rồi ạ, mama đi chơi vui vẻ." Cherry thơm chụt một cái lên má cô.
"Cảm ơn con gái cưng."
"Mama về nhớ mua quà cho con nhé!" Dưa Hấu nhảy cẫng lên.
"Ừ, qua nhà nội nhớ ngoan nhé, đừng có quậy phá lung tung làm phiền tới hai cụ và ông bà nghe chưa hả?"
"Vâng." Cherry và Dưa Hấu vui vẻ gật đầu, hoàn toàn không trách mẹ mình vì đã đi chơi mà không dắt theo chúng.
Trương Tuyết Y thấy vậy thì cũng yên tâm, tối đó thu dọn hành lý, sắp xếp quần áo rồi sáng mai khởi hành.
Sau khi xem xét cả cô và Hàn Yên Nhi đều quyết định lựa chọn một bãi biển vắng người, vốn dĩ tại vì đó không phải là nơi du lịch mà chỉ là biển để ngư dân đánh bắt cá, nó khá sạch sẽ, đã thế lại còn yên tĩnh, ít người. Là một nơi khá thích hợp để nghỉ ngơi. Cô cũng không muốn tới những bãi biển nổi tiếng vì càng đông người thì nước lại càng dơ.
Sáng ngày hôm sau Trương Tuyết Y đã dậy từ rất sớm, đưa hai con qua nhà nội xong thì mình cũng bắt xe đi tới sân bay, đợi một lúc thì Hàn Yên Nhi với hai tay hành lí cũng đã tới.
Trước khi lên máy bay Trương Tuyết Y vẫn ôm một chút hi vọng, lấy điện thoại ra, những tin nhắn lần trước gửi đi vẫn chưa có ai trả lời, cô tiếp tục gửi thêm khoảng chục cái nữa, sau đó gọi điện, nhưng Dương Nhất Thiên cứ như bốc hơi khỏi thế gian này vậy, không trả lời dù chỉ một dấu chấm.
Trương Tuyết Y tức giận tắt điện thoại đi, khóa sim, cúp nguồn, cất vào một góc của túi xách rồi thong dong bước lên máy bay.
"Cậu có gọi điện nói với lão đại chưa vậy? Mất công anh ấy lại lo lắng đấy."
"Mình nhắn tin gọi điện từ hôm qua đến giờ nhưng anh ta có trả lời đâu, mặc kệ đi, mình cũng chẳng quan tâm nữa."
Hàn Yên Nhi gật đầu vài cái, chưa đợi máy bay cất cánh đã thϊếp đi mất. Trương Tuyết Y thấy vậy cũng chợp mắt nghỉ ngơi một tí, lúc tỉnh dậy đã là ba tiếng sau, máy bay cũng đã đáp xuống.
Cả hai cô gái thuê một căn nhà nghỉ gần bờ biển để nghỉ lại trong những ngày sắp tới. Căn nhà này làm bằng gỗ, trông khá giống phong cách thời xưa, bí ẩn và cổ kính. Tuy không to và đầy đủ nhưng vị trí lại khá tốt, thoáng mát, từ cửa sổ trên phòng có thể nhìn thẳng ra biển, ngắm bình minh với hoàng hôn thì tuyệt khỏi phải nói.
Trương Tuyết Y vừa bước vào phòng thì đã nằm vật ra giường, thở phì phò như cá mắc cạn.
"Mệt quá, mệt quá, trời ơi mệt quá, ngồi lâu quá nên nhức hết cả mông rồi."
Hàn Yên Nhi cũng nằm phịch xuống bên cạnh.
"Mệt thật, hay hôm nay nghỉ ngơi đã, mai hẵng đi nhé."
"Ừ, bây giờ có đi mình cũng chẳng còn sức đâu."
Cả hai nói xong liền bật dậy, thay một bồ đồ thoải mái hơn rồi bò lên giường ngủ.
Ngủ một mạch đến chiều lại dậy ăn, ăn xong lại tiếp tục ngủ, sống một ngày chẳng khác gì loài heo.
Sáng hôm sau, sau khi lấy lại được thể lực hai cô gái đã dậy từ rất sớm, đi ăn uống no nê xong lại tới nhà của ngư dân mượn một cây dù to đem dựng ở góc khuất của bãi biển.
Trương Tuyết Y trải chiếu xuống nền cát, nằm lên, nhắm mắt hưởng thụ làn không khí trong lành vào sớm mai.
"Chậc, thoải mái thật, quả nhiên không uổng phí chuyến đi này."
Hàn Yên Nhi khinh bỉ liếc cô một cái.
"Này con sâu lười, mau dậy khởi động đi rồi tí xuống nước thi bơi với mình, mới ăn no mà nằm ngay không tốt đâu."
"Cậu bơi một mình đi mình không muốn xuống nước đâu, từ khi đẻ Cherry với Dưa Hấu xong mình bị sợ nước rồi."
"Trời ạ, chả trách cậu lại mua duy nhất một bộ đồ bơi, thế ngay từ đầu sao không lựa đi chỗ khác mà cứ nhất quyết tới biển chi vậy?"
Trương Tuyết Y phì cười.
"Vì biển là nơi có phong cảnh đẹp nhất chứ sao nữa, rất thích hợp để chụp ảnh."
Hàn Yên Nhi bĩu môi, quyết định không nói nữa.
"Vậy cậu ngồi đây tắm nắng đi, mình ra tắm biển đây."
"Đừng đi ra xa quá, chết đuối là mình không cứu được đâu đấy."
Hàn Yên Nhi nghe vậy lập tức quay lại làm mặt quỷ với cô. Trương Tuyết Y cười khanh khách, thả lỏng người, dang hai tay ra rồi di chuyển lên xuống cho đỡ mỏi.
Cả buổi sáng Trương Tuyết Y cứ nằm như vậy, nằm chán lại ngồi dậy, đeo tai nghe và kính râm vào, cầm máy ảnh lên, rồi hướng về phía Hàn Yên Nhi đang chơi đùa đằng kia chụp tanh tách.
Hàn Yên Nhi lúc này thật sự trông rất đẹp, cô ấy đang mặc một bộ bikini hai mảnh màu đen, tôn lên nước da trắng nõn nà, mái tóc dài được búi gọn sau cô, lúc ngâm mình trong nước có vài cọng rơi xuống, trông vừa tùy tiện vừa quyến rũ. Dáng người thì khỏi phải nói, điện nước đầy đủ cả.
Trương Tuyết Y thầm cảm thán trong lòng, người đàn ông rước được cậu ấy chắc phải sướиɠ lắm đây.
Ngồi chụp một hồi chán quá nên cô đành tới bờ biển dạo chơi, những làn sóng nhẹ xô vào bờ, tấp vào đôi chân mịn màng. Trương Tuyết Y vừa đi vừa né, bất giác lại tự mỉm cười. Thích thật!
Hàn Yên Nhi đang ngâm nước ngoài kia thấy Trương Tuyết Y ở gần bờ liền bơi vào, lên tiếng trêu chọc.
"Cuối cùng cũng chịu xuống rồi hả cô nương, làm gì trên đó vậy? Xuống đây chơi đi."
Vừa nói vừa lấy tay tạt nước thật mạnh vào người cô.
Trương Tuyết Y bây giờ không mặc đồ bơi mà chỉ có mỗi một cái áo thun mỏng màu đen với cái quần đùi, do vừa bị cô bạn tạt nước nên đồ đã bó sát người vì ướt, để lộ một cơ thể hoàn mỹ và vòng một đầy đặn.
Hàn Yên Nhi trong nháy mắt đỏ mặt, một giây sau liền chạy lại ôm chầm lấy cô, cọ cọ má vào đôi bồng đào.
"Á á, dáng cậu đẹp thật đấy, ngực cũng to nữa, sờ vào chắc thích lắm nhỉ hí hí."
Trương Tuyết Y như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới dây thần kinh nhột, cười khanh khách không dừng lại được. Vừa cười vừa lấy tay đẩy đầu Hàn Yên Nhi tránh ra xa ngực mình.
"Đừng cọ nữa, nhột quá đi mất, Yên Nhi à, buông mình ra đi mà."
"Hi hi không buông đâu, lão đại biết chắc ghen tị lắm nhỉ?"
"Mình thật sự không đùa đâu, nhột chết mất."