Không Làm Thế Thân!

Chương 45

“Hiện giờ thị trường địa ốc cũng không tốt, đầu tư quá nhiều tiền khả năng sẽ lỗ.” Lâm Hi mới quay trở về hơn hai tháng, Lâm Thế cho cô 1 tỷ, đây là 1 tỷ tín nhiệm, “Ba ba ——”

“Giải thích nhiều như vậy, là con không dám làm?” Lâm Thế nói.

Lâm Hi trên công việc không có chuyện không dám làm, năm đó cô nhiều lần trải qua muôn vàn khó khăn từ một huyện nhỏ thoát ly ra, cô vẫn luôn một chữ dám. Lâm Hi nhấp môi dưới đứng lên, ánh mắt chìm xuống, “Thua con sẽ không trở lại.”

“Không đến mức, chúng ta tìm con trở về cũng không dễ dàng, con không trở lại là trừng phạt ba cùng mụ mụ con.” Ngón tay Lâm Thế gõ văn kiện trên mặt bàn, “Thua con quay trở lại tổng công ty, an bài cho con một chức quan nhàn tản, bồi chúng ta dưỡng lão.”

“Được ạ.” Lâm Hi vẫn khách sáo một chút, ở cái tuổi này cô chưa có ngày nào bồi qua cha mẹ cuộc sống bình đạm. “Kỳ thật bồi ba cùng mụ mụ dưỡng lão, cũng là chuyện thực hạnh phúc.”

“Con nói như vậy ba rất cao hứng, nhưng ba biết lời này không phải lời nói thật tình, nếu thật con là như thế, ba cũng sẽ không buông tay cho con đi đọ sức.” Lâm Hi gặp khó khăn không có trở về tìm Lâm Thế, cô đem Trương Thần dời đi, dứt khoát gọn gàng đem sự tình làm xong xuôi, “Đi! bay đi, để ba nhìn xem con có thể bay cao bao nhiêu.”

“Kỳ thật ba đã sớm hiểu rõ được, nhưng băn khoăn rất nhiều. Tập đoàn Lâm thị đã vài thập niên, không thể thiếu tranh đấu gay gắt.” Lâm Thế thở dài một hơi, “Một khi muốn động, ắt phải kết thù. Trước đó ba không thể buông tay đánh cược một lần, không phải nhìn không thấy cũng không phải nghe không thấy. Chỉ là ba sợ hãi mất đi con cùng với ca ca con, ba đã từng hoài nghi qua con đi lạc cùng với tranh quyền tập đoàn Lâm thị có quan hệ, năm đó tập đoàn Lâm thị vừa mới đứng vững, ai không muốn đứng ở chỗ tối cao? Vừa đúng lúc con bị lạc, trùng hợp đến vậy làm ba không thể không nghĩ nhiều.”

Lâm Thế năm đó một ý chí chiến đấu cõi lòng đầy nhiệt huyết trên đỉnh sự nghiệp, hài tử đi lạc. Hài tử đi lạc đối với ông đả kích rất lớn, trong một đêm ông già nua, mất đi ý chí chiến đấu, cũng thiếu chút nữa mất đi công ty. Ông tìm 24 năm, phương pháp gì cũng thử qua, dù có tiêu hết tiền nếu có thể tìm Lâm Hi về, ông cũng không tiếc.

Nhưng cũng không có.

Ông tích đức làm việc thiện, thắp hương bái Phật, mỗi năm đều dùng nhiều tiền làm công ích. Ông chỉ hy vọng Lâm Dương Hi trở về, những cái khác đều không sao cả. Ông cũng không hề hành sự cực đoan, ông dạy Hạo Dương tự bảo vệ mình, dạy Hạo Dương che dấu tài năng.

Ông biết những người lão bằng hữu cũ của ông khẩu vị càng lúc càng lớn, từng chút một cắn nuốt công ty, ông nhìn du͙© vọиɠ của mọi người. Ông cũng không có động thủ, ông đang đợi, ông đợi rất nhiều năm.

“Con đã trở lại, ca ca con hiện tại đang bên cạnh, hiện giờ ba không có bất luận băn khoăn gì.” Ngữ khí Lâm Thế nhiều hơn vài phần ý vị thâm trường, “Ba đây liền từng bước từng bước thu thập.”

Nữ nhi của ông đã trở lại, ưu tú làm người khác kinh ngạc cảm thán. Lâm Hi có sự tàn nhẫn của ông, cũng có sự lương thiện của phu nhân. Ông không thể lại nhịn, có một ít món nợ cũng nên rõ ràng. Đem công ty thanh trừ sạch sẽ, làm tốt giao cho hài tử của ông.

“Con đi lạc không phải ngoài ý muốn?” Lâm Hi không biết chuyện này còn có ẩn tình.

“Ba không biết, ba từng thăm dò, không có kết quả.” Lâm Thế nghiêm túc nhìn vào mắt Lâm Hi, nói, “Nếu đúng vậy là như vậy, con hận ba sao?”

Lâm Hi đứng dậy trong chốc lát, đi qua ôm Lâm Thế.

Kỳ thật cô chưa bao giờ một mình ôm Lâm Thế, trong nội tâm cô bài xích tiếp xúc với người khác giới, dù đây là cha ruột của cô.

Lâm Hi dùng dũng khí hôn Chu Oánh, ôm Lâm Thế liền một mạch. Cô không biết nên biểu đạt cảm tình như thế nào, khả năng như vậy là phương thức biểu đạt trực tiếp nhất, cô buông ra đứng thẳng, “Mặc kệ có phải hay không, ngài cũng chưa sai, sai chính là người khác.”

Lâm Thế gỡ mắt kính xuống xoa nhẹ hai mắt, Lâm Hi làm việc, người không hiểu sẽ cảm thấy cô khéo đưa đẩy quá mức không có gì thiệt tình. Nhưng Lâm Thế hiểu cô, cô là một mảnh chân thành.

Lâm Hi dựa vào trên bàn làm việc quay đầu nhìn cửa sổ sát đất một lát, “Nếu có người cố ý hướng dẫn con đi lạc, thù này con nhất định sẽ báo.”

Kỳ thật thời điểm Lâm Hi vừa mới biết cô là hài tử Lâm gia, hy vọng tất cả mọi người Lâm gia đều biết cảnh ngộ cô đã gặp phải. Nguyên bản cô không cần chịu đựng những cái khổ đó, cô rất ủy khuất. Lâm Hi mạnh mẽ đem nước mắt áp xuống, tiếp xúc thời gian càng lâu, cô càng áy náy. Bọn họ là giống nhau đều mất đi, Lâm Hi không có ký ức sẽ thiếu đi một phần thống khổ. Nhưng cha mẹ, bọn họ ngày đêm bị tra tấn, thống khổ không chịu nổi.

Bọn họ nhận nhau chỉ có mấy tháng, nhưng đối với cha mẹ mà nói, đó là suốt 27 năm.

“Hạng mục Hoài Thành con có thể làm lên, ba cùng con tâm sự chuyện này, kỹ càng chi tiết.”

Gia đình tuyệt đối là chỗ dựa, Lâm Hi cảm nhận được tín nhiệm cảm giác thật vi diệu.

“Chờ con chiến thắng trở về.” Lâm Thế nâng chung trà lên cùng Lâm Hi chạm vào, “Lần này uống trước trà, lần sau ba cho con mở một chai rượu, biết uống rượu chứ?”

Lâm Hi nâng chung trà lên uống một ngụm, “Có, tửu lượng còn có thể.”

“Tốt.” Lâm Thế rất thích Lâm Hi dứt khoát, cười xong uống trà, nói, “Việc của lão Trần con cứ việc đi làm, có việc tìm ba ba.”

Lâm Thế nguyện ý lấy tiền để Lâm Hi đi thử, chỉ cần Lâm Hi muốn thử, bao nhiêu tiền ông cũng dám cho.

Lâm Hi về nhà bồi cha mẹ ăn cơm chiều, việc ở Hoài Thành quá nhiều, cô trở về Hoài Thành không ở lại qua đêm.

Công ty kiến trúc World One đăng ký danh nghĩa nhạc phụ Trần Minh, trên thực tế người cầm quyền là Trần Minh. Kiến trúc World One dựa vào tâp đoàn Lâm thị kiếm đầy túi, các loại vấn đề của công trình, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu công trình.

Tốc độ Lâm Thế rất nhanh, ngày hôm sau tổ điều tra đã đến. Tại chỗ bắt nhạc phụ Trần Minh, bắt tài vụ tổng giám, Trương Thần cũng sẽ bị bắt đi sau khi tạm giam hành chính kết thúc.

Lâm Hi ngồi ở văn phòng tổng giám đốc chi nhánh công ty một ly cà phê không uống xong, từng người của mỗi bộ phận bộ tới cùng cô nói chuyện, lúc này là chủ động nói. Dưới tình huống gϊếŧ gà dọa khỉ, nội dung nói chuyện đầy chân thật.

Công ty chi nhánh cũng không phải hoàn toàn là phế vật, lão đại bộ công trình kêu Lưu Thế Bác, chính là người có thể làm việc có ý tưởng hơn người. Chỉ là tính cách tương đối ngay thẳng. Bởi vì tài liệu có vấn đề cùng với Trương Thần cãi nhau vài lần, Lâm Hi tới công ty Hoài Thành hội nghị cấp cao, Trương Thần cũng chưa để hắn tham gia.

Lâm Hi thả ra tin tức ngày đầu tiên, Lưu Thế Bác liền ôm văn kiên chất cao tới một thước nện trên bàn làm việc Lâm Hi. Lưu Thế Bác vừa đen vừa gầy, đẩy mắt kính trên mũi tròng mắt kính thật dày, “Đây là toàn bộ bản vẽ công trình, văn kiện có vấn đề đều ở chỗ này. Tôi không biết cô tới là xét lý lịch hay là làm một phần thành tựu, nhưng tôi hy vọng cô làm việc, việc này quan hệ đến sinh tồn của rất nhiều người.”

Lâm Hi đứng lên cùng hắn bắt tay, “Ngồi, tâm sự.”

Cuộc trò chuyện này kéo dài cho đến khi Lâm Hi tới công trường.

Năm đó tập đoàn Lâm thị giành được mảnh đất này nhất định phải làm tòa nhà mang tính bước ngoặt, vị trí rất tốt, dự án làm được lên chính là hạng mục lợi nhuận lớn. Đáng tiếc, về sau tập đoàn Lâm thị xuất hiện khủng hoảng tài chính, địa vị trong ngành tuột dốc. Hạng mục Hoài Thành vội vàng khởi động sau lại gặp được Trương Thần giám đốc hạng mục không đáng tin cậy, mục nát tại nơi này.

Công ty kiến trúc có vấn đề, nơi nơi đều là tai hoạ ngầm. May mắn duy nhất chính là bức tường chủ thể thi công theo bản vẽ dự án hạng mục. Khả năng Trương Thần sợ lâu ngày sụp, thần tiên tới cũng không cứu được hắn.

Lâm Hi liên hệ người tổng công ty, một lần nữa kiểm tra đo lường xác minh số liệu trên các phương diện.

Đây là một công trình khổng lồ, nhưng không phá thì không xây được. Muốn đem hạng mục này làm lên, cần một lần nữa khởi động lại. Lâm Hi trải qua sự đồng ý của Lâm Thế, thông báo với truyền thông, giám đốc trước đó của hạng mục Hoài Thành bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án kinh tế, hạng mục bắt đầu lại.

Hơn nữa yêu cầu toàn dân tham dự giám sát, có bất luận vấn đề gì đều có thể khiếu nại đến nơi của cô.

Liên tục một tuần, Lâm Hi mỗi ngày đều ở công trường, tiếp nhận truyền thông phỏng vấn công khai mang phóng viên tới quan sát các vấn đề của hạng mục cần khởi động lại. Lâm Hi rất chuyên nghiệp, đối mặt với truyền thông thái độ khéo léo hào phóng, trả lời vấn đề có trật tự có căn cứ. Trước đó Trương Thần tạo ra sổ sách lung tung, cô giải quyết từng vấn đề một, công khai minh bạch trong suốt quá trình.

Truyền thông phỏng vấn rất nhiều, có người nhận ra Lâm Hi chính là người đã từng ở trên xe tàu điện ngầm bắt lưu manh sàm sỡ. Lúc trước cô bắt lưu manh kia gọn gàng dứt khoát, thông minh dũng cảm còn bảo đảm an toàn của chính mình. Không nghĩ tới cô sẽ là người phụ trách công ty chi nhánh Hoài Thành của tập đoàn Lâm thị, chịu thâm nhập cơ sở bình dân lại chuyên nghiệp rõ như lòng bàn tay.

Hình tượng thương hiệu rất trọng yếu, Lâm Hi am hiểu sâu sắc đạo lý này. Phát súng đầu tiên cần thiết khai hỏa, bằng không cái hạng mục này coi như có làm lại cũng phế đi, bán không được.

Thời gian nửa tháng, công ty chi nhánh Hoài Thành thay máu từ trên xuống dưới. Một bước cuối cùng, đổi công ty kiến trúc.

Công ty kiến trúc mới là cùng tập đoàn Lâm thị hợp tác nhiều năm, còn có danh tiếng tốt đẹp xây dựng cơ sở cho nhà nước. Lâm Hi cùng tập đoàn Kiến Thành công khai ký kết hiệp ước, ngày 10 tháng 11, tập đoàn Kiến Thành sẽ chính thức tiếp nhận công trình.

Ngày 9 tháng 11, cơ quan chính phủ tới lần cuối cùng làm thẩm tra, Lâm Hi toàn bộ hành trình đi cùng. Áo gió của cô dính đầy tro bụi, đội mũ bảo hộ an toàn báo cáo tiến trình. Hạng mục này là cô toàn quyền phụ trách, Lâm Hi tìm hiểu mỗi một chi tiết, ngay từ đầu cô đã chẩn bị rất kỹ hành trang.

Địa ốc cùng ô tô vẫn khác nhau, địa ốc thường xuyên chạy ra công trường thật sự rất dơ, Lâm Hi đối mặt với vấn đề, nỗ lực khắc chế chính mình không được nghĩ đến bốn chữ mặt xám mày tro.

Mãi cho đến 6 giờ chiều thẩm tra kết thúc, Lâm Hi tiễn mọi người. Ở lại làm kiểm tra một lần cuối cùng, công trường công nhân tản đi, chỉ để lại bảo vệ.

Sắc trời dần tối, tất cả công trình ngày mai khởi động lại, buổi sáng ngày mai còn muốn mở họp báo.

Lâm Hi ngẩng đầu lên nhìn cần trục hình tháp trên cao, cuối cần trục tháp là không trung u ám. Lâm Hi lúc này là đập nồi dìm thuyền, không thể có một chút sai lầm.

Ngành địa ốc nguy hiểm rất lớn, một khi xảy ra vấn đề chính là trí mạng.

Một năm, nơi này một lần nữa huy hoàng lên.

Cô đánh cuộc.

Đêm nay không có ngôi sao, cái gì cũng không có. Bóng đêm nặng nề đè ở trên không công trường, bên trên cùng công trường một bóng đèn lẳng lặng sáng lên. Tro bụi dưới ánh đèn xoay quanh, dần dần chìm vào trong l*иg thép lớn.

Lâm Hi thu hồi ánh mắt, xoay người hướng đi bên ngoài, tới cửa thay giày cao gót, Hình Lộ bước đi vào nói, “Lâm tổng, cần báo cáo cho cô một chuyện.”

Lâm Hi nhìn thoáng qua, ngồi dậy bước nhanh hướng bên ngoài, vừa đi một bên hỏi, “Chuyện gì?”

“Công nhân World One gây sự.”

Lâm Hi chân đã bước ra bước tường sắt, quay đầu nhìn thấy một mảnh người đen nghìn nghịt, chiếm toàn bộ con đường phía trước công trường. Bọn họ mang nón bảo hộ, mặc quần áo công ty kiến trúc , đứng tại chỗ.

Lâm Hi bước chân dừng lại, Hình Lộ bên cạnh nói, “Đây là người của World One, người dẫn đầu là em họ của vợ Trần Minh ở giữa đám người mặc cái áo khoác màu xám kêu Vương Vĩ, là một du côn. Bọn họ kích động cảm xúc công nhân, đoán chừng là muốn gây sự. Đã báo cảnh sát, cô nên tránh đi trước.”

Lâm Hi biết bọn họ sẽ gây sự, bọn họ lại cũng không phải là lần đầu tiên gây sự. Lâm Hi luôn luôn cẩn thận, chỉ là không nghĩ tới sẽ kích động nhiều người như vậy.

Bảo vệ đã đi lên phía trước.

Hôm nay Lâm Hi muốn tiếp đãi truyền thông, cũng không có mang quá nhiều bảo vệ, tổng cộng có bốn người.

“Chính là Lâm tổng này làm chúng ta mất đi công việc!” Dẫn đầu là giọng nói Vương Vĩ tình cảm mãnh liệt hô, “Nếu cô ta không tới! Chúng ta có tiền kiếm có hạng mục làm! Vương tổng đi vào trong tù, chúng ta tiền cũng không có!”

Lâm Hi điều chỉnh logic, “Các ngươi mất đi công việc chính là Vương tổng các ngươi ở World One, công trường nhiều chỗ an toàn tai hoạ ngầm, dẫn tới nhân viên tạp vụ các ngươi mất đi tính mạng. Vương tổng đi vào tù các ngươi tiền cũng sẽ không có, luật sư chúng ta sẽ giúp các ngươi lấy thù lao về. Các ngươi sẽ không mất đi công việc, sẽ có đội kiến trúc mới đến, tôi sẽ hỗ trợ ——”

Một viên gạch ném tới Lâm Hi nghiêng đầu tránh, nện trên tấm thép phía sau cô phịch một tiếng vang lớn.

“Tha cho cô mẹ nó cái rắm! Cô đồ xú đàn bà miệng toàn nói phét, công trường chúng tôi cũng không có cái vấn đề gì. Cô vì nắm giữ toàn bộ công trường, cố ý vu oan hãm hại. Mẹ nó ai không biết, cô làm những việc ghê tởm đó.”

Viên gạch kia là sượt qua da đầu Lâm Hi bay đi, thiếu chút nữa Lâm Hi mạng cũng không có.

Hình Lộ đẩy Lâm Hi hướng vào bên trong, thuận tay cầm nửa thanh thép ở trong tay, Hình trợ lý luôn luôn văn nhã rống lên một tiếng, “Mẹ nó lại động một chút thử xem!”

Tuy rằng hắn rống rất phách lối, nhưng động tác lại rất nhanh, xoay người đem cửa sắt đóng chặt lại từ bên trong, “Bọn họ chính là cầm tiền tới, ỷ vào nhiều người gây sự trách nhiệm xuống dưới cũng không nặng, đi mau.”

Lâm Hi minh bạch, vô luận cô làm cái gì nói cái gì, căn bản sẽ không có người nghe. Logic tầng chót rất đơn giản, hoặc là hung ác hoặc là lặn đi, chỉnh chết Lâm Hi bọn họ có thể bình yên vô sự sao? Bọn họ không biết, dù sao bọn họ muốn chỉnh chết Lâm Hi. Bọn họ không để bụng công trường có an toàn có tai hoạ ngầm như thế nào, dù có chết thật có thể có được một bút bồi thường.

Nhưng không cho bọn họ làm ở công trường, bọn họ liền không có thuốc hút không có tiền công. Người dẫn đầu mang tất cả đến đều là người một nhà, bọn họ sẽ không đi công ty kiến trúc khác. Quan trọng nhất, có người ở phía sau ra tiền châm ngòi thổi gió.

Bảo vệ xách theo gậy gộc xôn xao chạy tới.

“Lâm tổng, hướng phía sau chạy, mục tiêu của bọn họ chính là cô, chuyên môn ngồi xổm muốn bắt được cô.”

Khi nói chuyện cánh cửa đã bị phá, đầu óc Lâm Hi cũng chưa phản ứng. Thân thể đã xách lên một cây ống thép ở gần, một chân đá vào ngực người đàn ông nhằm vào phía Hình Lộ, ống thép đẩy ra đối diện với gậy gộc.

Một thanh âm thật lớn vang lên, lòng bàn tay Lâm Hi tê dại, lôi kéo Hình Lộ lui về phía sau một bước thật dài.

Hình Lộ cùng Lâm Hi chạy như điên về phía trước, giày cao gót của Lâm Hi đã thành trói buộc, nhưng cũng không dám ném giày cao gót, trên mặt đất công trường cái gì cũng có, hôm nay cởi giày ra chân cô muốn phế.

“Cẩn thận dưới chân!”

Đã muộn, Lâm Hi một chân đạp vào l*иg cốt thép, đau kịch liệt. Lâm Hi vung tay con dao trực tiếp đối đầu với một ống thép, con dao dưới ánh đèn lóe lên. Một thanh âm thật lớn vang lên. lóe ra tia lửa.

Hình Lộ chụp được một người đang mang viên gạch quật ngã, quay đầu lại, “Lâm tổng? Bị kẹt?”

Bảo vệ với công nhân hoà mình, hiện trường một mảnh hỗn loạn, có người đánh người có người phá công trường.

Lâm Hi đột nhiên nhấc chân ra, vứt giày, chật vật không chịu nổi.

Tiếng còi cảnh sát vang lên, một chiếc xe hơi màu đen phá rào chắn công trường, cả một dãy tôn màu xanh đổ xuống, bay lên một đống tro bụi thật lớn. Có người dừng động tác lại, nhìn bốn phía chung quanh xem là nơi nào phát ra âm thanh.

Người bình thường vẫn sợ cảnh sát, bản năng đối với thanh âm còi cảnh sát sợ hãi.

Lâm Hi nhân cơ hội bám vào ống thép hai ba bước bò lên tới chỗ cao, trước tiên thoát ly khỏi mảnh đất nguy hiểm.

Quay đầu nhìn thấy xe hơi màu đen bên trong tro bụi, Tưởng Lâm Dữ từ trên xe xuống dưới, còn đang mặc âu phục, khả năng mới vừa tham gia hội nghị xong, chỉ có khi tham gia hội nghị hắn mới mặc trang phục chính thức. Hắn nhìn thoáng qua bên trên, cùng ánh mắt Lâm Hi giao nhau, nhưng rất ngắn ngủi, trên mặt hắn cũng không có cảm xúc dư thừa gì. Hắn mang kính gọng vàng, mở ra nút áo âu phục, dẫm lên tôn khom lưng từ trên mặt đất cầm lên một cây thép ở trong tay.

Đèn xe chiếu sáng công trường, hắn trái ngược đi về phía Lâm Hi.

Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì