Không Làm Thế Thân!

Chương 33

Tưởng Lâm Dữ chạy vòng quanh tiểu khu chạy đến bốn vòng, như cũ không thấy được Lâm Hi, biệt thự Lâm gia nhiều loại hoa vây quanh, độc chiếm vị trí tốt nhất. Tổng cộng ba tầng, tường ngoài màu trắng.

“Sớm, Tưởng tổng.”

Tưởng Lâm Dữ mặt vô biểu cảm quay đầu lại nhìn thấy Lâm Hạo Dương, hắn dừng lại bước chân, “Sớm.”

Tưởng Lâm Dữ xưa nay luôn một ngày tây trang giày da, rất nhiều năm Lâm Hạo Dương chưa thấy hắn mặc trang phục thể thao qua, bộ đồ thể thao màu đen chân dài thẳng tắp, trên khuông mặt lạnh lùng ít nhiều cũng có mồ hôi. Tưởng Lâm Dữ chạy bộ sẽ chết người, cư nhiên lại chạy bộ buổi sáng.

“Sao lại ở tiểu khu của chúng tôi chạy bộ?” Lâm Hạo Dương mở cổng lớn ra, dựa vào cánh cửa, đánh giá trên dưới Tưởng Lâm Dữ, “Anh đây là từ biệt thự Dương Hồ chạy tới?”

“Ngày hôm qua tôi dọn tới đây.” Tưởng Lâm Dữ tháo mắt kính lấy giấy lau, lông mi đen và dày rũ xuống che giấu cảm xúc đôi mắt đen.

“Biệt thự Dương Hồ của các người bị lũ lụt rồi? Sao anh lại chuyển tới đây?”

“Gần công ty.” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói nhàn nhạt, lướt qua Lâm Hạo Dương nhìn vào bên trong, 7 giờ rưỡi cô nên rời giường.

“Vậy anh tiếp tục chạy đi, tôi đi công ty.” Lâm Hạo Dương mang kính râm đeo lên, xoay người muốn đi.

“Sao sáng tinh mơ A Dữ lại ở chỗ này?” Lâm Thế vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ một thân trang phục thể thao, tuyệt đối không phải tới cửa bái phỏng.

Tưởng Lâm Dữ đeo lại mắt kính, “Cháu vừa mới dọn tới nội thành, gần công ty, Lâm thúc buổi sáng tốt lành.”

“Như vậy à, dọn lại đây cũng khá tốt, cũng gần chúng ta, buổi tối tới nhà ăn cơm.”

“Vâng.” Tưởng Lâm Dữ nghiêng người tránh đường, “Cảm ơn thúc thúc.”

“Tôi đây đi trước.” Lâm Thế lên trên xe, ô tô màu đen lái đi ra ngoài.

Tưởng Lâm Dữ mắt đen hơi trầm xuống, như suy tư điều gì.

Lâm Hạo Dương ở trên xe thể thao, muốn rời đi.

Tưởng Lâm Dữ tiến lên một bước ngăn trở xe Lâm Hạo Dương, để tay ở mui xe ngước mắt lên nhìn Lâm Hạo Dương, “Khoan hãy đi, hỏi anh chuyện này.”

“Tính giờ thu phí.”

Ngón tay Tưởng Lâm Dữ gõ lên mui xe, “Chuyển khoản cho anh.”

Tưởng Lâm Dữ đi đến bên ngoài ghế lái, “Cô ấy không ở nơi này.”

Lâm Hạo Dương bình tĩnh nhìn Tưởng Lâm Dữ vài giây, chợt cười to, cánh tay đặt ở trên cửa sổ xe. Nghẹn chết hắn, Tưởng cẩu chơi tâm cơ, ai có thể nghĩ tối hôm qua Lâm Hi dọn đi rồi, hắn tự mình chơi trong cô đơn, “Anh đoán.”

“Có phải cô ấy dọn đi rồi hay không?” Tưởng Lâm Dữ có loại dự cảm không tốt, “Cô ây vì cái gì dọn đi?”

“Tôi vì cái gì phải nói cho anh?”

Tưởng Lâm Dữ nhíu mày trầm mặc một lúc lâu, chuyển động vòng tay thể thao, cái loại lo âu này lại một lần nữa vờn quanh hắn. Hắn dựa vào bên cạnh xe một lát, tiếng nói trầm khàn, “Mượn điếu thuốc.”

Lâm Hạo Dương đưa bao thuốc cho Tưởng Lâm Dữ, “Một chữ một vạn, chuyển khoản Alipay.”

Tưởng Lâm Dữ lấy một điếu thuốc để ở trên môi, hơi nghiêng đầu, bật lửa, ngọn lửa cuốn lấy điếu thuốc nhả khói, hắn hút thuốc rất nhiều năm. Bỏ thuốc sau khi nhận thức thư kí Giản, thư kí Giản vẫn luôn cho rằng hắn không hút thuốc lá.

Hắn hít sâu khói thuốc, ngón tay không tự chủ được vuốt ve xuống thân xe, trả bật lửa lại, “Giữa chúng tôi là có hiểu lầm, Chu Minh Nghiên bên kia tôi khẳng định sẽ xử lý, nhưng tôi cùng Giản —— tôi không muốn cùng cô ấy chia tay.”

Tưởng Lâm Dữ dựa vào thân xe ngẩng đầu nhìn không trung, con ngươi màu đen có mê mang ngắn ngủi. Hắn hít sâu khói, hầu kết hoạt động, khói màu trắng nhàn nhạt tản ra. Đôi mắt đào hoa âm trầm của hắn hoa hơi hơi phiếm hồng, nhưng rất nhanh liền chìm xuống.

“Vậy anh muốn thế nào? Một lần nữa theo đuổi em ấy, anh yêu em ấy sao?” Lâm Hạo Dương cũng lấy một điếu thuốc bật lửa, hắn tháo kính râm nhìn kỹ Tưởng Lâm Dữ, “Tưởng Lâm Dữ, anh tự hỏi chính mình, anh là yêu hay là chiếm hữu?”

“Tình yêu vốn dĩ bao gồm chiếm hữu.” Ngón tay Tưởng Lâm Dữ kẹp điếu thuốc, nhả ra một đoạn khói, hắn chậm rãi giương mắt, con ngươi trầm ám, “Tình yêu là cái gì? Thỏa mãn vật chất, đối tốt với cô ấy vô điều kiện? Nguyện ý cùng cô ấy kết hôn, cùng trải qua một đời, tôi làm được, nhưng cô ấy không cần.”

“Những lời này của anh logic liền có vấn đề, cái gì gọi là nguyện ý cùng em ấy kết hôn? Anh có nghĩ đến việc cầu hôn em ấy không? Anh mơ đẹp sao? Hơn nữa yêu đương cùng với kết hôn những việc này là của hai bên, anh đơn phương ở chỗ này lên kế hoạch làm cái gì? Anh từng theo đuổi em ấy sao? Anh với em ấy có yêu đương qua sao? Biểu hiện cụ thể ở chỗ nào? Anh như thế nào gọi là biểu đạt tình yêu? Kết hôn là tình yêu nước chảy thành sông, anh thích em ấy, anh yêu em ấy, anh muốn cùng em ấy lập gia đình, anh cầu hôn, các người kết hôn. Tình yêu là cái gì? Là muốn hiểu về em ấy muốn tới gần em ấy muốn cùng em ấy chia sẻ mỗi một chuyện nhỏ, em ấy là sinh mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh cũng muốn trở thành sinh mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời của em ấy. Hướng tới khát vọng thân cận không muốn xa rời, lại có thể vô tư. Suy nghĩ kĩ lại đi, nghĩ không thông cũng đừng lãng phí thời gian.”

“Anh chưa từng có đứng ở lập trường của em ấy suy nghĩ qua từng vấn đề, ví dụ như anh mua cho em ấy rất nhiều đồ vật, những cái đó đối với em ấy mà nói là thứ vô dụng thêm gánh nặng, anh thấy em ấy dùng qua không? Nếu anh muốn theo đuổi em ấy phải theo đuổi thật tốt, vứt bỏ thân phận thư kí Giản, lấy thái độ một người đại nam nhân theo đuổi một nữ nhân, theo đuổi em ấy.”

Tưởng Lâm Dữ nặng nề nhìn hắn.

“Vật chất là một loại biểu đạt phương thức về tình yêu, nhưng vật chất tuyệt đối không phải là toàn bộ tình yêu, hơn nữa vật chất mà anh nghĩ cùng vật chất mà Hi nhi thích là hai loại vật chất khác nhau.” Lâm Hạo Dương đưa gạt tàn thuốc cho Tưởng Lâm Dữ, để hắn mang tàn thuốc bỏ vào gạt tàn, “Anh phải yêu em ấy, Tưởng Lâm Dữ.”

Tưởng Lâm Dữ rũ xuống ,mắt nâng lên, chậm rãi nói, “Những lý thuyết này đó của anh có dựa trên thực tế sao?”

Lâm Hạo Dương đem gạt tàn thuốc đặt lại, nắm tay cứng lại.

“Anh từng yêu đương chưa ?” Một người chưa từng yêu lại cùng hắn nói chuyện yêu với người khác loại giảng bài yêu đương kiểu này muốn lật xe, có loại cảm giác quen thuộc là học bài thấp nhất cùng người thấp nhì cùng nhau học bài, “Một câu cuối cùng, tôi sẽ làm tôi yêu cô ấy, nhưng trước đó, anh chứng minh lý luận của mình như thế nào là đúng?”

“Tôi, mẹ nó chưa từng yêu so với anh cũng hiểu biết phụ nữ hơn, chưa thấy qua người khác yêu nhau 5 năm, đối phương không có một chút nào tin tưởng tình cảm của mình, anh cho rằng anh thực săn sóc, đâu? Ở nơi đó của Hi nhi anh chính là đồ tra nam. Cút đi, ngươi thích hợp độc thân cả đời.” Lâm Hạo Dương dập tắt điếu thuốc, đeo kính râm lên, một chân đạp chân ga lái xe ra ngoài.

Yêu đương lật xe thành như vậy, có cái gì tốt khoe ra.

Xe Lâm Hạo Dương nghênh ngang rời đi, một mình Tưởng Lâm Dữ tay bỏ trong túi quần hai chân mở rộng nhìn chân trời xa xôi. Giản Hề dọn đi rồi, đến nỗi dọn đến nơi nào hắn không biết, nhưng khẳng định là dọn đi rồi.

Vì cái gì dọn đi? Người Lâm gia đối với cô không tốt sao?

Chắc là tốt, người Lâm gia đã chờ cô rất lâu, vẫn luôn chờ cô trở lại. Hận không thể đem những đồ tốt nhất chồng chất đến trước mặt cô, để cô nhận sủng ái tốt nhất trên thế giới.

Tưởng Lâm Dữ ngửa đầu nhìn không trung, hôm nay trời rất nắng, bầu trời không một bóng mây.

Điện thoại vang lên, thư kí Trần báo cáo hành trình hôm nay cho hắn, Tưởng Lâm Dữ thu hồi ánh mắt xoay người quay trở về. Trong lòng trống không hắn rất khó chịu, có loại cảm giác chật chội hít thở không thông.

“Thư kí Trần, anh kết hôn chưa?” Tưởng Lâm Dữ đột nhiên hỏi.

“A? Kết, kết đã mười năm.” Thư kí Trần đột nhiên bị hỏi đến, không rõ ý này, trên sơ yếu lý lịch của hắn đều viết đã kết hôn.

“Lúc trước anh làm như thế nào theo đuổi phu nhân của anh?”

“Chúng tôi là tình yêu đại học, khi đó mọi người đều đơn thuần, cũng không có quá nhiều nhu cầu. Mỗi ngày vào buổi sáng đưa bữa sáng giúp cô ấy đi chiếm vị trí phòng học, cuối tuần đi ra ngoài chơi, mỗi một ngày lễ đưa cô ấy lễ vật thủ công, yêu đương kết hôn như vậy.”

Thư kí Giản cũng từng có một đoạn thời gian mỗi ngày cho hắn bữa sáng.

“Tưởng tổng?”

“Tốt, tôi đã biết.”

Cô không ở nơi này sẽ ở nơi nào? Hi Thịnh, cô có mua một bộ phòng ở tại Hi Thịnh.

Lâm Hạo Dương nói đúng với một số người mà nói phòng ở chính là nhà.

Có phải cô dọn đến cái nhà kia hay không?

Quả nhiên Lâm Hi là mạng cực khổ, thật sự là mạng chịu khổ, cô dọn về phòng ở Hi Thịnh. Ngày đầu tiên làm tốt kế hoạch công việc, tắm rửa xong ngã đầu liền ngủ, ngủ đến một giấc mộng cũng không có, một giấc ngủ đến 6 giờ rưỡi.

Đồng hồ sinh học quen thuộc, sinh hoạt quen thuộc. Cô rời giường rửa mặt tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vàng súc miệng lau bọt biển ở trên môi đi ra mở cửa nhìn thấy đến giúp việc Lâm gia.

“Hi nhi, đưa cho con bữa sáng.”

“Cảm ơn.” Lâm Hi vội vàng ấn cửa mở, phòng ở này là một bậc thang một căn hộ, phía trên không ra phía dưới không vào được thang máy.

Dì giúp việc đưa xong bữa sáng liền đi rồi, đi nhanh như bay, sợ quấy rầy Lâm Hi. Lâm Hi xoa xoa cái trán, người trong nhà thật quá cẩn thận, mọi người đều cẩn thận từng li từng tí với nhau.

Cô quay đầu lại rửa mặt sạch sẽ mở ra bữa sáng, một phần sandwich một chén cháo yến mạch, bình giữ ấm có quả trà, tản ra mùi hương mê người.

Lâm Hi lấy di động tìm WeChat mẫu thân, “Cảm ơn mụ mụ.”

Lập tức nhận được ghi âm 59 giây, nồng đậm tình yêu thương. Lâm Hi viết một đoạn văn ngắn hơn trăm chữ, chứng minh ăn bữa sáng có bao nhiêu ngon.

Lâm Hi một bên ăn bữa sáng một bên xem xét tỉ mỉ tình hình cụ thể tập đoàn Lâm thị, hôm nay cô muốn bồi ba ba đi sân bóng bắc thành gặp mặt người ngân hàng Yến Thành. Sân bóng bắc thành cô quen thuộc, trước kia cô thường xuyên đi cùng Tưởng Lâm Dữ qua đây đàm phán. Người ngân hàng Yến Thành cô càng quen hơn, sở thích của mấy người phụ trách từ trên xuống dưới cô biết rất rõ.

7 giờ, cô đúng giờ từ trong nhà xuất phát, xuống lầu đi tới xe của mình.

“Thư kí Giản.”

Hôm nay Lâm Hi muốn đi chơi bóng nên mặc rất giản dị, váy liền thân màu đen, xinh đẹp hoạt bát. Tóc dài búi lên, lộ ra cái cổ xinh đẹp, làn da trắng sáng lên, cả người sáng ngời.

Cô mở cửa xe quay đầu nhìn về phía người tới, Chu Minh Nghiên giẫm trên giày cao gót đi nhanh về hướng bên này, không có giống trước kia cả vυ' lấp miệng em cùng âm dương quái khí, “Có thể cùng cô tâm sự sao?”

“Không thể.” Lâm Hi mở cửa xe ngồi vào trong, thắt dây đai an toàn, “Tránh ra.”

“Cô đã không phải là thư kí Giản, Lâm tiểu thư, lần đầu tiên tôi gặp cô liền đặc biệt thích cô, nguyên lai cô là muội muội Hạo Dương, thật là quá trùng hợp. Về sự việc hôm trước, thực xin lỗi, tôi xin lỗi cô, là tôi hiểu lầm.” Chu Minh Nghiên bị giọng nói Lâm Hạo Dương “lăn” kia dọa sợ rồi, lập tức tê dại cả da đầu, Giản Hề cư nhiên là Lâm Dương Hi. Mẹ nó ai có thể nghĩ đến? Thật là quá trùng hợp.

Khó trách ngày đó cô ta dám ở bãi đỗ xe ngầm uy hϊếp, cô ta là Lâm Dương Hi, Lâm Dương Hi uy hϊếp cô ta, cô ta còn không có coi trọng. Còn đi tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đi trước mặt thân ca ca người ta giẫm lên mặt Lâm Dương Hi.

Yến hội buổi tối Lâm Hạo Dương cự tuyệt cô tham gia.

Chu Minh Nghiên một chân dẫm vào địa lôi, tự đem chính mình nổ tan xương nát thịt. Giữa trưa ngày hôm qua, Lâm thị đưa văn kiện, ngưng theo cùng bọn họ hợp tác.

Chu gia với Lâm thị hợp tác nhiều năm, Lâm thị là khách hàng lớn nhất của bọn họ.

Nếu hợp tác này thật sự thất bại, khả năng cô ta sẽ bị Chu thị đá ra khỏi cửa.

Chồng của cô ta là người ăn hại, lúc trước cô ta coi trọng tiền của người kia liền kết hôn, kết quả không mò được tiền coi như xong, còn chọc một thân tàn phá. Người kia ăn nhậu chơi bời gái gú cờ bạc, ngũ độc có đủ còn đánh người, ban đầu cô ta muốn trở về nước làm một phen sự nghiệp nở mày nở mặt.

Một chân đá trên tấm thép, cẳng chân dưới bị cắt.

“Tôi không nên nói hươu nói vượn với ca ca cô, thật sự xin lỗi, tôi không có ác ý.”

“Không có ác ý?” Lâm Hi ngón tay gõ xuống vô lăng, dựa vào phía sau chỗ ngồi, giương mắt, “Cô cố ý lập một cái WeChat tương tự, mỗi ngày ở trước mặt tôi biểu diễn, chuyện này không phải ác ý là muốn biểu diễn hưng thịnh? Sao cô không đi vào Học viện điện ảnh đi?”

“Lâm Dương Hi? Dương hi? Tôi thật sự không nghĩ tới hai người sẽ chia tay, tôi là vô tình.” Chu Minh Nghiên nói, “Tôi chính là chỉ đùa một chút.”

Cửa sổ xe còn rộng khoảng hai tấc, Lâm Hi dừng lại, quay đầu ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Chu Minh Nghiên.

Chu Minh Nghiên lui về sau một bước, ánh mắt Lâm Hi thực tàn nhẫn, tuy rằng cô là ngồi ở trong xe, tầm mắt thấp hơn Chu Minh Nghiên, nhưng ánh mắt kia nháy mắt làm Chu Minh Nghiên sợ hãi.

Thư kí Giản căn bản là không phải vô hại như bề ngoài, hôm trước gặp mặt ở tập đoàn Lâm thị, có phải cũng là cố tình dẫn đường hay không? Cố ý lưu lại để cô ta nhìn thấy, thư kí Giản biết cô ta ác ý cùng coi khinh, lại không trực tiếp trả thù. Cô bất động thanh sắc ngủ đông quan sát, để cô ta lao vào vội vàng tìm chết, một đòn liền trúng.

Chu Minh Nghiên không rét mà run, nửa năm này biểu diễn, thư kí Giản rốt cuộc là thấy như thế nào? Chia tay thật sự là bởi vì nguyên nhân này sao?

“Hỏi cô một vấn đề cuối cùng.” Lâm Hi khẽ nâng cằm, mắt đen xinh đẹp lạnh lùng, “Lần gặp mặt tháng bảy đó, Tưởng Lâm Dữ đi Hong Kong, tìm cô?”

“Không phải.” Chu Minh Nghiên cơ hồ là cắn răng nói ra, là cô ta cố ý tạo trường hợp ngẫu nhiên gặp được, Tưởng Lâm Dữ sao có thể tìm cô ta. Cho dù cô ta chết ở trước mặt Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ cũng sẽ không liếc nhìn cô ta một cái, “Giữa tôi với Tưởng tổng quan hệ gì cũng không có, Dương Hi, không phải tôi cố ý lập hai cái WeChat, bản thân tôi có hai cái WeChat. Cái WeChat này là tài khoản cá nhân, chủ yếu dành cho con trai tôi. Tin tức phần lớn ở vòng bạn bè là của con trai tôi, cô hiểu lầm. Thật sự rất xin lỗi, chuyện này là sai lầm của tôi, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên giải thích với cô. Nếu không hôm nào tôi mời ăn cơm, cô với Hạo Dương cùng tới mọi người đem mọi chuyện nói rõ.”

Lâm Hi mặt vô biểu cảm nhìn cô ta.

“Tôi thật tình cảm thấy, cô không cần thiết phải như vậy. Giữa cô cùng với Tưởng Lâm Dữ, cô không có tổn thất gì. Kỳ thật đây là chuyện tình cảm lửa thử vàng, hai người các ngươi nếu là tình cảm thật sự tốt, tuyệt đối sẽ không bởi vì chút trò đùa này mà tan, tình cảm của hai người chỉ càng tốt hơn. Tình cảm giữa hai người xảy ra vấn đề, chuyện này sẽ làm cô thấy rõ chân tướng, sau đó đưa ra lựa chọn, cũng không phải một việc rất xấu đi?”

“Khó khăn ở trước mặt cô, chính là năng lực của cô lấy lửa thử vàng.” Lâm Hi nâng kính cửa sổ xe lên, không nhìn Chu Minh Nghiên, tiếng nói lãnh đạm, “Cô có năng lực ở trong nghịch cảnh sinh tồn, đó là cô cả đời tài phú. Cô không có năng lực ở trong nghịch cảnh sinh tồn, sớm ngày nhận rõ chính mình, cũng là chuyện tốt.”