Không Làm Thế Thân!

Chương 26

Trời quang mây tạnh, hắn lại cảm thấy hắn làm được.

Tại sao tâm thái của Tưởng Lâm Dữ có thể tốt như vậy? Ngày hôm qua nháo thành như vậy, hôm nay lại như không có việc gì.

Giản Hề thật là bội phục sát đất.

“Tưởng tổng không bằng ngài thử chết đi?” Giản Hề tay còn để trên cái rương, “Ngài thử xem cảm giác cái chết là như thế nào?”

“Làm người rồi cũng sẽ chết.” Tưởng Lâm Dữ mặt không đổi sắc, lông mi dày hạ xuống, mắt đen thuần túy mắt nhìn chăm chú vào Giản Hề. Tối hôm qua Giản Hề phát giận hắn cũng không ngoài ý muốn, nửa năm này Giản Hề cũng không bình thường, hắn đang đợi thời điểm này, nhưng nội dung là ngoài ý muốn Tưởng Lâm Dữ, hắn giữ cảm xúc bình tĩnh, chậm rãi nói, “Chết cái đó là tự nhiên cái gì cũng rõ ràng, không cần thiết. Nhưng giúp em lấy cái rương, cũng không phải trong quá trình sinh sống của mỗi người.”

Giản Hề dùng sức lấy cái rương, “Không phải quá trình nhân sinh của mỗi người, anh không phải là người sao?”

“Ngày hôm qua em nói chúng ta chưa từng có yêu đương, tôi đã suy nghĩ vấn đề này.” Tưởng Lâm Dữ còn đè lại cái rương, đứng thẳng tắp nhìn cô, “Yêu đương là cái gì? Tôi suy nghĩ cả đêm.”

“Giải thích cho yêu đương: Yêu đương là hai người biểu hiện hành động ái mộ cho nhau, hai người căn cứ vào điều kiện nhất định cùng nhau yêu đương nhân sinh lý tưởng, ở nội tâm từng người hình thành tình cảm chân thành tha thiết cùng ngưỡng mộ đối với đối phương, cũng khát vọng đối phương trở thành bạn lữ duy nhất cả đời của chính mình, không thay đổi, một long thủy chung.”

“Cộng đồng nhân sinh lý tưởng chúng ta có, tôi cũng khát vọng cùng em trở thành bạn lữ cả đời. Nhưng ái mộ cùng hành vi ngưỡng mộ, cụ thể là cái gì?” Ngày hôm qua Tưởng Lâm Dữ rất muốn lên xe mạnh mẽ mang Giản Hề đi, Lâm Hạo Dương không ngăn được hắn, nhưng hắn bị Lâm Hạo Dương nói cho đứng tại chỗ, hắn hiểu Giản Hề sao? “Xác thật giữa chúng ta có khả năng không có phát sinh qua.”

“Cộng đồng nhân sinh lý tưởng chúng ta cũng không có.” Giản Hề mở miệng, tiếng nói có chút khàn, “Tôi chỉ là theo đuổi nhân sinh lý tưởng của anh, anh đừng nghĩ lầm đó là lý tưởng của chúng ta.”

Giản Hề sống lưng thẳng tắp, cả người thanh thoát, tóc dài xõa trên vai đôi mắt thanh lệ, xinh đẹp thuần khiết trong trẻo.

“Cho nên căn bản là không có phát sinh qua yêu đương, chúng ta chỉ là quan hệ bạn giường, hiện tại kết thúc.” Giản Hề tiếng nói lạnh lùng, rất trực tiếp, “Anh không cần giúp tôi lấy rương hành lý, tôi lấy giúp anh, bởi vì tôi là cấp dưới của anh, đây là công việc của tôi.”

“Làm bằng hữu tôi có thể giúp em lấy hành lý sao?” Tưởng Lâm Dữ gắt gao đè rương hành lý không buông tay, mắt đen yên tĩnh, tiếng nói trầm khàn, “Có thể chứ?”

“Tôi với anh không phải bằng hữu.”

Tưởng Lâm Dữ hầu kết hoạt động, hắn nắm cái rương đoạn xương tay trở nên trắng rõ ràng, “Tôi là em —— bạn của anh trai em, tôi chính là anh của em.”

Giản Hề bị chọc giận mà cười.

Khái niệm của Tưởng Lâm Dữ đối với từ anh trai nghĩa là gì ?

Hắn là học sinh tiểu học sao?

Cô buông lỏng tay, Tưởng Lâm Dữ đã xách rương hành lý đi rồi. Hắn xoay người xuống lầu, chân thon dài đi bước rất lớn, trầm mặc đem rương hành lý Giản Hề xuống lầu một.

Giản Hề đứng vài giây, xuống lầu.

Cô đi đến phòng khách mắt nhìn gian biệt thự này, cô không có cùng Tưởng Lâm Dữ ở chung qua, nhưng đối với nơi này mỗi một góc đều quen thuộc. 5 năm, cô đi rồi.

Giản Hề đi ra cửa, ánh mặt trời chính diện, cô giơ tay che ánh mặt trời điều khiển từ xa mở cốp xe. Tưởng Lâm Dữ đem hai cái rương để trong cốp xe, quay đầu nhìn về phía Giản Hề.

Vị trí đậu xe là nơi râm mát, khuôn mặt Tưởng Lâm Dữ tuấn mỹ lạnh lùng mặt khắc sâu dưới nơi âm u.

Hắn nhận được theo dõi nhắc nhở ở gara, nhìn thấy Giản Hề, hắn cái gì cũng không hỏi tài xế, lấy chìa khóa xe. Ra cửa lên xe, thời điểm lấy lại tinh thần, người đã tới cửa nhà rồi.

“Em muốn làm quản lý?”

Tối hôm qua Tưởng Lâm Dữ nhận được đoạn ghi âm Lâm Hạo Dương gửi, đoạn ghi âm kia tổng cộng mười bảy giây, tiếng khóc bùng nổ của Giản Hề, cô khóc rất đau rất mất khống chế, là Tưởng Lâm Dữ chưa thấy qua Giản Hề như vậy. Cô phải chịu nhiều ủy khuất mới khóc thành như vậy? Cô khóc rất khổ sở.

Những lời nói khi tức giận đó Giản Hề nói quá nhiều, nội dung bên trong thật thật giả giả, tin tức duy nhất, cô thực ủy khuất. Lâm Hạo Dương nói Tưởng Lâm Dữ không có cho Giản Hề cảm giác an toàn, cũng không có cho Giản Hề nhà.

Giản Hề ở bên người hắn lâu lắm, lâu đến mức Tưởng Lâm Dữ vô pháp tưởng tượng rời đi Giản Hề sẽ là bộ dáng gì. Nửa năm nay Giản Hề thay đổi, trước kia tuy rằng cô làm việc cũng xử theo phép công, nhưng mỗi ngày sẽ cùng Tưởng Lâm Dữ chia sẻ việc tư.

Tưởng Lâm Dữ đi công tác mấy tháng, Giản Hề không có cùng hắn gửi tin tức cá nhân. Tưởng Lâm Dữ có chút không thoải mái, nhưng cũng không để ý chi tiết, hắn với Giản Hề ở bên nhau rất lâu, không đến mức bởi vì chút chuyện nhỏ này nháo đến mâu thuẫn. Trước tiên hắn điều Trịnh Nghiêu đi, để Giản Hề qua sân bay đón mình.

Giản Hề cùng ngày thường không có gì khác nhau, bọn họ lên giường, cái loại cảm giác không thích hợp này lại tới nữa. Hắn nguyên bản muốn làm xong cùng Giản Hề tâm sự, hắn tắm rửa xong đi ra ngoài Giản Hề đã ngủ rồi.

Tưởng Lâm Dữ ngồi ở mép giường nhìn cô trong chốc lát, không biết cô suy nghĩ cái gì, cũng không biết cô muốn cái gì. Buổi sáng hắn đi tìm Giản Hề, Giản Hề đã đi rồi, hắn kiểm tra cửa theo dõi, là Giản Hề rạng sáng đi.

Trên chân còn bị thương, rạng sáng còn phải rời khỏi nhà hắn, cô trừ bỏ quan hệ trên giường, một điểm cũng không cho Tưởng Lâm Dữ ảo tưởng.

“Không cần thiết từ chức, công việc này em đã làm rất nhiều năm, em đối với Thượng Dữ cũng có cảm tình.” Tưởng Lâm Dữ tận lực khả năng làm chính mình giữ cảm xúc bình tĩnh, làm cho lời nói của mình không có nói hung hăng, “Không cần thiết đi Hoài Thành, đã điều Trịnh Nghiêu đi qua, tổng bộ bên này có vị trí ——”

“Lệnh thuyên chuyển của tôi vẫn chưa có xuống dưới, kỳ thật tôi cũng không tính là cấp cao gì, từ chức không cần kỳ hạn một tháng xét duyệt.” Trước kia Trịnh Nghiêu là sếp của phòng thư kí, hắn coi như là cấp cao, Giản Hề mới vừa tiếp nhận công việc của Trịnh Nghiêu, lệnh điều chuyển nhân sự bên trong tập đoàn cũng chưa phát, “Anh mau chóng tìm người tiếp nhận công việc của tôi, tôi đem văn kiện chuyển giao, tôi muốn mau chóng từ chức.”

Cốp xe đóng lại, Tưởng Lâm Dữ lùi về sau này dựa lưng vào trên xe, hắn giơ tay lấy mắt kính xuống ấn mi tâm, mắt hết sức sắc bén nhìn Giản Hề, “Giản Hề, ngày hôm qua tôi không nên nói em kéo Lâm Hạo Dương làm chỗ dựa, đây là tôi hiểu lầm em, tôi xin lỗi.”

“Tôi chính là kéo anh tôi tới làm chỗ dựa.” Giản Hề nắm chìa khóa xe, nói, “Anh không đoán sai, tôi chính là một phụ nữ tâm cơ như vậy.”

Tưởng Lâm Dữ nâng cái cằm lạnh lẽo lên, đôi mắt đen nhánh càng thêm thâm trầm, Giản Hề gọi Lâm Hạo Dương là anh hắn lại khó chịu như vậy.

“Em nói em thích tôi, tôi hoàn toàn không biết. Rốt cuộc là bao lâu? Từ khi nào bắt đầu? Vì sao tôi không biết một chút nào? Tôi không có nhìn thấy.”

“Đó là anh mù.” Giản Hề quả thực muốn trợn trắng mắt, nhưng cô muốn bảo trì hình tượng trí thức ưu nhã mỹ lệ xinh đẹp, không thể bởi vì Tưởng Lâm Dữ mà phá hư vẻ đẹp của cô.

Tưởng thiếu gia mù điếc.

“Tôi đi đây.” Giản Hề không muốn cùng Tưởng thiếu gia mù điếc nhiều lời thêm một chữ, cô sợ chính mình sẽ ở tại chỗ nổ mạnh nổ chết hắn.

“Giản Hề, làm sao em để tôi tin tưởng em thích tôi chứ? Em ở trên giường xong liền rời đi, mặc xong quần áo liền không nhận người.” Tưởng Lâm Dữ một bước đi qua chắn trước mặt Giản Hề, “Em chưa từng có ở lại với tôi.”

“Là anh làm tôi đi!” Giản Hề chưa thấy qua cẩu đồ vật còn sẽ trả đũa như vậy, hắn là Trư Bát Giới sao? “Tưởng Lâm Dữ! Là anh chê tôi, nói mớ ồn ào nên mới không ngủ cùng nhau, tôi không muốn cùng anh nói chuyện.”

Gặp vấn đề về Tưởng Lâm Dữ, Giản Hề liền mất khống chế.

“Tôi chưa từng có chê em nói mớ ồn ào, tôi chỉ là không muốn xâm phạm quyền riêng tư của em.” Tưởng Lâm Dữ mắt đào hoa phiếm hồng, cắn răng, nắm chặt tay, “Đó là việc riêng của em, em đã không có nói với tôi, tôi tùy tiện nghe không được tốt.”

Giản Hề nhìn hắn, tầm mắt mơ hồ, đầu óc ong ong.

“Đừng khóc.” Tưởng Lâm Dữ nhìn thấy Giản Hề khóc liền rất khó chịu, hắn giơ tay lau nước mắt của Giản Hề, “Tôi không biết em là bởi vì bị lừa bán mới thành như vậy, tôi cũng không biết tình huống cụ thể của gia đình em. Tôi cho rằng mỗi người đều có không gian riêng mình, hẳn là tôn trọng không gian người khác.”

Giản Hề xoay người rời đi, căn bản không muốn cùng Tưởng Lâm Dữ nhiều lời thêm một câu.

Cô ngồi vào trên ghế lái xe, cửa xe không thể đóng lại, Tưởng Lâm Dữ gắt gao ngăn lại cửa xe, “ Bởi vì lần đó tôi không ngủ cùng giường với em, em mới không bằng lòng cùng giường với tôi đúng không?”

“Tạm thời tôi không muốn cùng anh nói chuyện, kỳ nghỉ kết thúc tôi sẽ đến công ty đưa đơn xin từ chức.” Giản Hề muốn nhấn ga cán chết Tưởng Lâm Dữ, “Bàn giao công việc tôi chỉ có thời gian một tuần, tôi không chấp nhận kỳ hạn xét duyệt một tháng.”

“Em thích tôi từ khi nào?”

Giản Hề kéo đai an toàn, quay đầu nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ, thực không muốn trả lời hắn. Nhưng nhìn đến đôi mắt Tưởng Lâm Dữ, Giản Hề tạm dừng một chút, mở miệng, “ Tai nạn ở bãi đỗ xe ngầm lần đó, lần đầu tiên tôi ở gần anh như vậy. Anh đem tôi bảo hộ ở phía sau người, chưa từng có người nào che chở tôi như vậy.”

“5 năm?” Tưởng Lâm Dữ nắm bàn tay lại, để ở trên mui xe, sau đó lại buông ra, “Còn có một vấn đề, là —— em bởi vì thích tôi nên mới theo dõi tôi?”

Giản Hề dương môi dưới, “Tôi biết có người muốn gϊếŧ chết anh, nhưng tôi lại không quen biết anh, tôi cũng không có biện pháp nhắc nhở, tôi chỉ có thể làm như vậy. Ở thời điểm tôi khó khăn nhất Tưởng chủ tịch giúp đỡ tôi, tôi mới còn sống, tôi không thể nhìn hài tử duy nhất của bọn họ chết không minh bạch. Lúc đó cũng không có nghĩ thích anh, nếu nhân sinh có cơ quay trở lại, tôi cũng không muốn thích anh. Có lẽ giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, nhưng thật sự tôi không có cảm nhận được anh đối với tôi có một chút ít tình cảm. Ở trên anh chỉ để ý mình cảm thụ của anh, mỗi một lần đều làm cho tôi rất đau, tôi không thích thô bạo như vậy. Tưởng Lâm Dữ, anh nói anh đối với tôi có cảm tình. Chính là thích không phải là như thế, là sẽ hỏi đối phương một chút về cảm thụ, anh không có hỏi qua tôi.”

“Lễ Tình Nhân năm nay tôi cho chính mình một cơ hội cuối cùng, nếu anh trở về bồi tôi, đời này tôi khăng khăng một mực cùng với anh. Vô luận tương lại anh như thế nào, tôi nhận.”

“Nhưng anh không có trở về.” Giản Hề biết mình bị Chu Minh Nghiên tính kế nháy mắt cảm thấy rất buồn cười, cô nhìn Tưởng Lâm Dữ, “Chính là lúc ấy, Chu Minh Nghiên bắt đầu tiếp cận tôi. Tôi hai bàn tay trắng, tôi chỉ có anh, Chu Minh Nghiên nói cái gì tôi cũng tin. Nếu không có tình yêu, tôi từ vũng bùn bò ra, tôi hướng về ánh sáng đi, tôi chỉ hướng về ánh sáng thì tốt rồi, tâm tôi vĩnh viễn sẽ không khổ sở. Nhưng thích anh, tôi sẽ lo được lo mất, tôi trở nên không giống chính mình, tôi sẽ bởi vì anh xuất hiện ở vòng bạn bè xã giao của người khác mà tay chân tê dại không biết phải làm sao.”

“Anh công và tư chẳng phân biệt, tôi không biết tôi là thư kí hay là tình nhân của anh. Anh để cho tôi làm công việc thư kí, lại cho tôi ảo tưởng làʍ t̠ìиɦ nhân. Tôi giống như là bóng ở phía sau anh, anh đi về hướng ánh sáng, tôi lại hướng về anh, tôi vĩnh viễn không với tới anh. Anh nói cảm tình, tôi thật sự không cảm nhận được.”

“Anh cũng biết, Giản Hề sẽ vĩnh viễn không trở lại. Sau này tôi cũng không còn là Giản Hề, tôi sẽ không để chính mình lại chịu một chút ủy khuất. Có lẽ anh với quá khứ Giản Hề đều không có sai, chỉ là tầng lớp bất đồng, vị trí bất đồng đối nhân xử thế cũng bất đồng, căn bản chính là hai người không thích hợp người.”

Tưởng Lâm Dữ hô hấp dồn dập một chút, hắn cúi người nắm lấy sau cổ Giản Hề, cúi đầu lại không có chạm vào môi Giản Hề, hắn chỉ là chống lên cái trán của Giản Hề, tiếng nói khàn đến cực hạn, “Tôi —”

“Hẹn gặp lại —— Tưởng Lâm Dữ.” Giản Hề sờ soạng lỗ tai Tưởng Lâm Dữ, trước kia cô thực thích sờ lỗ tai Tưởng Lâm Dữ, đây là nơi độc nhất thuộc về sự thân mật của cô. Cô đã vì tiểu cô nương cô độc kia nói một tiếng gặp lại, ở năm tháng dài đằng đẵng, không có người đau lòng cho cô.

Giản Hề sờ xong quyết đoán đẩy Tưởng Lâm Dữ ra, cô ngồi thẳng, “Hết thảy đều kết thúc, bất luận quan hệ gì cũng sẽ không tiếp tục.”

Tưởng Lâm Dữ không nhúc nhích, hắn rũ mắt xuống, lông mi ở trước mắt dày rậm như thác. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thâm trầm, hắn nắm tay trên mui xe giống như khẩn trương có thể nghe thấy tiếng xương khớp vang lên.

“Tránh ra.” Giản Hề nói, “Tôi phải đi.”

Tưởng Lâm Dữ đứng dậy, lưng hắn đặc biệt thẳng tắp, lùi về phía sau hai bước, tránh ra khỏi vị trí chiếc xe

Ô tô màu trắng nghênh ngang rời đi, tiêu sái lái ra sân, chạy ở giữa bóng rừng cây cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy. Tưởng Lâm Dữ đứng ở trong sân, lẳng lặng nhìn.

Giản Hề thật sự đi rồi.

Tưởng Lâm Dữ đứng ở tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy trời đất một mảnh hoang vu.

Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì, cảm tạ đại gia duy trì ~

Nguồn Webtruyen.com

Đánh dấu dưới đến từ Baidu, tác giả bưng nguyên sang.

“Luyến ái là hai người cho nhau ái mộ hành động biểu hiện, hai người căn cứ vào điều kiện nhất định cùng cộng đồng luyến ái nhân sinh lý tưởng, ở từng người nội tâm hình thành đối với đối phương nhất chân thành tha thiết ngưỡng mộ, cũng khát vọng đối phương trở thành chính mình cả đời bạn lữ cường liệt nhất, nhất ổn định, nhất chuyên nhất cảm tình.”

Đến từ Baidu giải thích, phi nguyên sang.