Không Làm Thế Thân!

Chương 16

“Tôi đã mua phòng, Yến Thành hạn chế mua, hộ khẩu tôi chỉ có thể mua một phòng.” Giản Hề thoát khỏi tayTưởng Lâm Dữ, đứng bên cạnh bàn làm việc, “Cảm ơn ý tốt Tưởng tổng.”

“Khi nào mua?” Tưởng Lâm Dữ dựa lưng trên ghế làm việc, chân dài mở rộng, ngón tay gập lại khuỷu tay chống trên tay vịn, ngước mắt nhìn về phía Giản Hề, “Sao tôi không biết?”

Anh xác định không biết sao?

Giản Hề mua xong phòng ở định rời đi, tiếp tục đề tài này không thích hợp.

“Tưởng tổng, buổi sáng tôi nhận được 240 vạn, có thể hỏi thăm, tiền này là tiền gì không?” Giản Hề đến văn phòng liền đi tra xét ghi chép chuyển khoản, 26 vạn là tài khoản công ty, cô hỏi bộ tài vụ, hai mươi vạn là tiền thăng chức cùng tiền thưởng quý, sáu vạn là tiền lương.

240 vạn chính là tài khoản cá nhân của Tưởng Lâm Dữ, lấy danh nghĩa bộ tài vụ gửi cho Giản Hề.

“Tiền thưởng.” Kỳ thật Tưởng Lâm Dữ muốn chuyển cho Giản Hề 2600 vạn, nhưng Giản Hề quá cẩn thận cũng quá thanh cao, cho cô nhiều ngược lại cô sẽ không nhận, “Chúng ta hợp tác bốn năm rồi, 48 tháng, mỗi tháng năm vạn tiền thưởng, tổng cộng 240 vạn, đây là cá nhân tôi khen thưởng cô, gửi đi chính tài khoản cá nhân của tôi.”

“Cảm ơn Tưởng tổng.”

“Cô nên nhận, cô rất ưu tú.” Tưởng Lâm Dữ còn nhìn chăm chú vào Giản Hề, suy nghĩ lời nói của Lâm Hạo Dương vào ngày hôm qua, mua phòng chứng tỏ cô vì rời đi mà chuẩn bị, thật vậy chăng? “Giản Hề.”

“Ân?”

Cô có suy xét cùng tôi ở chung hay không?

Tưởng Lâm Dữ nhìn đôi mắt trong veo xinh đẹp của Giản Hề xinh đẹp, bọn họ đều cùng nhau đi qua những năm tháng khó khăn cho đến bây giờ, khớp xương ngón tay Tưởng Lâm Dữ chậm rãi gõ một chút, “Dì trong nhà nấu cơm hương vị rất nặng, tôi ăn không quen.”

Cô nấu cơm ăn rất ngon, tôt rất thích.

“Vậy tôi tìm giúp anh người khác? Tôi sẽ liên hệ với công ty gia đình.” Giản Hề nói, chuẩn bị đi ra ngoài, “Vậy tôi đi làm việc.”

Tưởng Lâm Dữ rũ lông mi xuống, trước mắt tản ra bóng tối trong chốc lát lại nhướng mi, “Đợi chút, lời tôi nói còn chưa nói xong.”

Lão gia ngài nói chuyện có cần thở dốc hay không? Khoảng cách lâu như vậy, Giản Hề không biết hắn đây là đặt dấu chấm câu hay là dấu phẩy.

“Ngài nói.”

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm?” Tưởng Lâm Dữ đổi cái dáng ngồi, dường như không có việc gì, tay bưng lên ly cà phê trên bàn uống một ngụm, hầu kết hoạt động, Tưởng Lâm Dữ nắm ly cà phê, “Đêm nay qua ở với tôi.”

“Xin lỗi, tối nay tôi có việc.” Giản Hề tiếng nói mềm mại ôn nhu uyển chuyển cự tuyệt, trước kia cô một ngày 24 giờ xoay quanh Tưởng Lâm Dữ, không có thời gian cho chính mình. Cô không nghĩ vòng vo, cô muốn có không gian thuộc về chính mình.

Tưởng Lâm Dữ một hơi đem cà phê uống cạn sạch, nhìn chăm chú vào Giản Hề.

Giản Hề nhìn hắn, thằng nhãi này vẻ mặt chờ đợi, rốt cuộc đang đợi cái gì? Dấu chấm câu? Giản Hề nói rất đúng chính là dấu chấm câu, đều không có dừng lại.

“Nếu không.” Giản Hề suy nghĩ khách sáo một câu, 240 vạn tiền thưởng của Tưởng Lâm Dữ 240 không đáng một câu khách sáo sao? Cũng cho Tưởng Lâm Dữ một cái bậc thang, “Hôm khác?”

“Có thể, tôi nhận lời mời của cô.” Tưởng Lâm Dữ buông ly cà phê, thong thả ung dung nói, “ Buổi tối ngày mai, tôi đặt nhà hàng.”

Nam nhân, tên của anh gọi cẩu sao?

“Thư kí Giản, còn có vấn đề sao?” Tưởng Lâm Dữ nói, “Không có vấn đề gì thì đi trước đi.”

Giản Hề: “……”

Giản Hề trở lại văn phòng gọi điện thoại cho ngân hàng hẹn trước buổi chiều lấy tiền mặt, lại gọi cho thư kí Lưu giữa trưa ngày mai đi qua giao tiền đặt cọc, cô cố ý bàn giao tiền mặt. Cúp điện thoại, Giản Hề đã gửi thông báo trong vòng bạn bè.

“Cuối cùng cũng mua được căn nhà đầu tiên trong cuộc đời, rất hạnh phúc. Khởi đầu mới, nỗ lực làm việc.”

Tưởng Húc khẳng định muốn liên hợp một bộ phận cổ đông hành Tưởng Lâm Dữ, mỗi lần hội nghị hội đồng quản trị như chiến tranh bốn phương tám hướng, đại gia công kích nhau, hận không thể vén tay áo đánh lộn. Giản Hề mặt không biểu cảm nhìn, muốn làm cho bọn hắn một cái lôi đài, cho Tưởng Lâm Dữ với Tưởng Húc đi lên đánh, đánh chết một người người khác mới có thể đi, thế giới liền thanh tịnh.

Tưởng Lâm Dữ gần đây rất bận rộn với công việc, giữa trưa là Lăng Ngôn đưa cơm vào văn phòng, khả năng buổi tối cũng muốn tăng ca. Hôm nay Giản Hề không thể chờ Tưởng Lâm Dữ, cô có việc phải làm.

Cô dặn dò Lăng Ngôn tăng ca, Tưởng Lâm Dữ có yêu cầu cái gì, để lại người ở bên đó. 4h30 buổi chiều Giản Hề thu thập đồ vật ra ngoài, cô muốn đi một chuyến tới ngân hàng, muộn nữa ngân hàng sẽ đóng cửa.

Giản Hề mới vừa vào thang máy, nhận được điện thoại tài xế Trần Vũ.

“Thư kí Giản, cô muốn ra ngoài?”

Tưởng Lâm Dữ lại cử người theo dõi Giản Hề? Giản Hề ngẩng đầu mắt nhìn camera thang máy, “Đi một chuyến đến ngân hàng.”

“Xe đang đậu ở bãi đỗ tầng hầm, cô trực tiếp tới đây đi.”

Tưởng Lâm Dữ rốt cuộc muốn làm gì? Ý định ban định ban đầu của Giản Hề là không cho Tưởng Lâm Dữ lại đưa xe, cô với Tưởng Lâm Dữ sắp kết thúc, đưa xe không ý nghĩa. Tiểu khu cô ở mỗi tháng sẽ thu phí đỗ xe là 405 tệ, xe đỗ tạm thời mỗi ngày là hai mươi tệ, Giản Hề một chút cũng không muốn giao số tiền này.

“Không cần, tôi lái xe qua.”

“Tưởng tổng phân phó, về sau đây sẽ là xe chuyên dùng của cô.”

Lãng phí tài nguyên công ty, Tưởng Lâm Dữ là thiếu bị ăn mắng bởi đám nguyên lão đông tây kia.

“Cảm ơn, phiền toái rồi.” Giản Hề ấn xuống tầng hầm, hủy bỏ tầng một.

Nửa giờ sau, Giản Hề lấy từ ngân hàng 300 vạn tiền mặt. Tài xế đưa cô đến cửa tiểu khu, nhìn Giản Hề mang theo một túi nặng, nói, “Muốn tôi đưa cô lên trên lầu hay không?”

“Không cần, cảm ơn.” Giản Hề nhìn xe lái đi cô mang theo túi về nhà, cô đem túi đặt ở trên giường. Mở camera trong phòng lên, cái camera này là khi cô vừa dọn vào lắp đặt, lắp đặt ở trong phòng ngủ, cùng người thuê chung để phòng ngừa vạn nhất.

Bạn cùng phòng ở chung lâu rồi, Giản Hề liền tắt camera, bạn cùng phòng không cần phòng bị. Điều chỉnh tốt camera, Giản Hề cầm lấy chìa khóa, khóa cửa đi ra ngoài.

Cô ở siêu thị tiểu khu mua táo với lê, lại mua hai chai Coca. Mang theo tiện lợi túi về nhà, gửi định vị cho Giản Long Phi.

Giản Hề về nhà lại lần nữa, bạn cùng phòng cùng bạn trai đều đã trở lại.

Trong nhà ăn bạn trai bạn cùng phòng khoanh chân chơi game, trong phòng khách mùi vị phức tạp. Giản Hề rút chìa khóa bước vào cửa, bạn cùng phòng ở phòng bếp thu thập những món đồ trong bếp chưa từng đυ.ng qua. Bạn cùng phòng là nữ cường nhân làm việc điên cuồng, thực sự biết nấu cơm.

Giản Hề bước nhanh vào phòng, từ ngăn tủ phía dưới lấy ra đĩa đựng trái cây rửa sạch sẽ. Đem táo với lê bỏ vào, từ trong ngăn tủ lấy ra dao gọt hoa quả để trên bàn. Dao gọt hoa quả của Tưởng Lâm Dữ đưa, hàng nội địa nước Đức đặt theo yêu cầu, đặc biệt sắc bén.

7 giờ 50, chuông cửa vang lên, Giản Hề đi qua mở cửa thấy được Giản Long Phi. Giản Long Phi mặc áo thun màu đen, đầu tóc nhuộm vàng, một thân mùi mồ hôi, “Chị.”

“Đừng gọi tôi là chị, chúng ta không phải chị em.”

“Má, ai hiếm lạ gọi cô là chị.” Giản Long Phi vào cửa đột nhiên nhìn thấy người đàn ông, phút chốc nhìn về phía Giản Hề.

“Bạn cùng phòng, đừng quấy rầy người ta, vào phòng nói.” Giản Hề nói.

Giản Long Phi thu hồi ánh mắt đi theo Giản Hề vào phòng, Giản Hề đóng cửa lại đưa Coca cho Giản Long Phi, “Uống gì không?”

Giản Long Phi mở Coca uống một ngụm, nhìn chằm chằm Giản Hề, “Tiền đâu?”

Giản Hề mở vỏ bọc dao gọt hoa quả nói, “Ăn quả táo không? Tôi gọt cho cậu.”

“Tôi không ăn táo, tôi tới lấy tiền.” Giản Long Phi ở ghế dựa đối diện ngồi xuống, tùy tiện nói, “Chuyển khoản hay là tiền mặt? Tôi biết chị có tiền.”

“Các người suốt ngày đòi tiền ở tôi, các người có nghĩ cho tôi hay không? Tôi ở chỗ này sống có bao nhiêu khó khăn các người biết không? Các người một hai phải bức tử tôi sao?”

“Chị đủ sống là được, dù sao sớm muộn gì cũng phải gả đi, còn có thể lấy một chút tài lực. Phụ nữ các ngươi thực nhẹ nhàng a, thân thể chính là tài phú, mở chân ra là có thể kiếm được tiền. Giờ chị là một tình nhân, chị kiếm được bao nhiêu tiền.” Giản Long Phi mắt cười nhìn Giản Hề, nói, “ Nam nhân chúng tôi lại không giống, áp lực xã hội lớn a. Mua phòng mua xe cưới lão bà, chúng tôi rất mệt. Chị hiện tại không phải cùng lão bản sao? Hay là hắn không cho chị tiền?”

Giản Hề nhìn hắn.

“Chị nhìn cái gì? Không phải sao? Chị rốt cuộc có chuẩn bị tiền hay không? Chuẩn bị tốt, tôi lấy tiền rời đi. Không chuẩn bị tốt, tôi đã liên hệ tốt với cửa hàng in ấn, ngày mai đi công ty chị ở dưới lầu phát tờ rơi.”

“Tôi không có tiền.” Giản Hề cúi đầu, tóc dài rơi xuống che khuất khuôn mặt, cô có vẻ thực đáng thương. Tay lệch đi, dao gọt hoa quả cắt trúng tay, máu lập tức chảy ra, cô đứng dậy hướng bên ngoài đi, thuận tay để dao gọt hoa quả trên tủ thấp ở cửa, “Không cần lộn xộn đồ vật trong phòng tôi, tôi đi xử lý miệng vết thương.”

Giản Long Phi vốn dĩ muốn đứng dậy, nghe vậy xuỵt một tiếng, hắn dù sao chính là tới đòi tiền. Giản Hề có thế nào với hắn cũng không quan hệ, Giản Hề lại không phải nhà bọn họ thân sinh.

Giản Hề kéo cửa đi ra ngoài, cửa mở.

Giản Long Phi cắn quả táo, Giản Hề còn ở loại địa phương rách nát này, ước chừng cùng nam nhân kia không quan hệ. Giản Hề đúng thật là phế vật, cùng với một Đại lão bản lâu như vậy không kiếm được tiền. Sau đó hắn sau lại nhìn thấy người đó ở trên tin tức, là tổng tài tập đoàn Thượng Dữ, có rất nhiều tiền.

Giản Long Phi kéo ngăn kéo của Giản Hề ra, nhìn đến bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, cầm lấy mang lên trên cổ tay. Ánh vàng rực rỡ, cũng không tiện nghi. Sau đó bắt đầu vòng quanh đánh giá nhà ở, coi có gì có thể lấy.

Hắn đem phòng ở của Giản Hề lục tung lên, ánh mắt rơi xuống một cái túi ở dưới chăn. Hắn xốc lên chăn, nhìn thấy bên trong để một cái túi xách màu đen.

Giản Long Phi cắn quả táo, kéo túi xách đến mép giường. Túi xách vô cùng nặng, hắn đi vòng qua mở khóa kéo nhìn thấy tiền màu hồng nhạt . Một xấp một xấp tiền, một túi tiền lớn như vậy.

Giản Long Phi lớn như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Đây không có tiền? Hắn biết Giản Hề giả nghèo. Nữ nhân này có tiền, chính là không nghĩ cho hắn.

Giản Long Phi nhanh chóng lục túi, toàn bộ trong túi tất cả đều là tiền. Một túi tiền, xách lên tới mấy chục cân.Trong này có mấy trăm vạn? Giản Long Phi đem lõi táo ném xuống mặt đất. Hai mắt tỏa sáng, mẹ hắn nói, nhà bọn họ có tiền đều là của hắn, tiền của Giản Hề cũng là tiền của hắn, tất cả mọi người đều vì hắn phục vụ.

Giản Long Phi khóa túi lại, xách lên trực tiếp hướng bên ngoài đi, gặp phải Giản Hề ở trước cửa.

Giản Hề mới vừa xử lý tốt vết thương trên tay, nhìn thấy Giản Long Phi mang theo túi. Sắc mặt đột biến, đột nhiên đẩy vai Giản Long Phi, Giản Long Phi mới 1m7, Giản Hề đi giày cao gót còn cao hơn so với hắn. Sức lực của Giản Hề cũng rất lớn, Giản Long Phi không kịp đề phòng bị đẩy thiếu chút nữa té ngã.

“Cậu đem tiền của tôi buông! Đây là tiền tôi mua phòng ở, ai cho cậu động vào?” Giản Hề lạnh giọng nói, “Nghe thấy được sao? Giản Long Phi!”

“Đây là không có tiền? Chị chính mình mua nhà, không có tiền cho tôi?” Giản Long Phi mới không có khả năng buông, hắn cầm tiền, “Này vừa đúng lúc, đủ tôi mua phòng cưới vợ.”

“Cậu đem tiền của tôi buông!” Đột nhiên Giản Hề cao giọng, đôi mắt đỏ bừng, nhào qua giựt tiền, “Cậu đừng nghĩ ra khỏi cửa này!”

* https://webtruyen.com/khong-lam-the-than/

Giản Hề thoạt nhìn nhu nhược sức lực cực lớn, Giản Long Phi bị đυ.ng vào bàn, đĩa trái cây trên bàn bị lật đổ, táo với lê lăn đầy đất. Giản Long Phi khi dễ Giản Hề đã quen, nhấc chân liền đá. Giản Hề ngã xuống, Giản Long Phi khiêng ba lô nhanh chóng hướng bên ngoài đi.

Đi tới cửa, chân rốt cuộc đi không đi được. Giản Hề nhào qua kéo lấy túi xách, cô tóc tai bù xù, “Tôi không có khả năng cho cậu! Cứu mạng! Giựt tiền! Giúp tôi báo cảnh sát!”

Giản Long Phi lại đá Giản Hề, Giản Hề đυ.ng trên tủ thấp ở cửa, tay cũng không có buông lỏng. Dao gọt hoa quả vốn dĩ đặt ở trên tủ thấp, loảng xoảng một tiếng rớt trên mặt đất, Giản Long Phi nhặt dao lên chỉ vào Giản Hề, “Mày buông tay!”

“Đây là tiền của tao! 300 vạn, tao mua phòng, là tiền mồ hôi nước mắt của tao.” Giản Hề đôi mắt phiếm hồng gắt gao nắm chặt ba lô, “Tao không có khả năng cho mày!”

Bạn trai bạn cùng phòng cầm di động đi đến cổng lớn, đẩy cửa ra, nhìn bộ dáng muốn chạy trốn bất cứ lúc nào. Bạn cùng phòng cầm cái xẻng, quát, “Mày làm cái gì? Tao báo cảnh sát!”

“Mẹ nó, đừng xen vào việc người khác!” Giản Long Phi quát, “Cút.”

“Báo cảnh sát!” Giản Hề hô, “Cầu cậu báo cảnh sát! Nhanh lên!”

Bạn cùng phòng vội vàng cầm lấy di động báo cảnh sát.

300 vạn, Giản Long Phi đỏ mắt. Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn cái gì Giản Hề đều cho, mạng Giản Hề là của nhà bọn họ, Giản Hề có tư cách gì mua phòng?

Bạn cùng phòng đã bấm điện thoại báo cảnh sát.

Dao trong tay Giản Long Phi cứa trên cánh tay Giản Hề, nháy mắt máu tuôn ra, Giản Long Phi đột nhiên thanh tỉnh, vung dao quát, “Mày lại không buông tay tao gϊếŧ mày!”

“Mày gϊếŧ tao, cũng không thể lấy đi tiền của tao!”

Giản Hề không cảm giác được đau, chỉ là vui sướиɠ.

Giản Long Phi vào nhà bạo lực cướp bóc 300 vạn, còn đâm Giản Hề một dao, thần tiên cũng không cứu được hắn.

Đột nhiên ở cửa một người vọt vào, thân hình cao lớn, thân thủ mạnh mẽ.

Giản Hề thấy hoa mắt, Giản Long Phi bị người tới khống chế vào tường, dao rớt xuống đất kêu leng keng.

Giản Hề ngã ngồi trên mặt đất che lại cánh tay đầy máu, nghe được tiếng la của Tưởng Lâm Dữ, “Mau gọi xe cứu thương!”