Máy bay tốc hành rất nhanh, chỉ mấy giờ Kim Linh rất nhanh đã chém gϊếŧ đến khách sạn mà Trang Ỷ Mộng ngủ lại. Lúc này đã hơn ba giờ sáng, Trang Ỷ Mộng cùng Mã Nhã cũng sớm trò chuyện xong đi ngủ nên tiếng rung chuông và tiếng đập cửa đòi mạng kia đều khiến Trang Ỷ Mộng và Mã Nhã bị đánh thức, hai người cùng đi mở cửa.
Trang Ỷ Mộng mở cửa thấy Kim Linh phong trần mệt mỏi, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, nhất thời không kịp phản ứng, Kim Linh thế nào lại ở đây?
Kim Linh thấy Mã Nhã có chút tư sắc đứng bên người Trang Ỷ Mộng, quả thật lăn sàng đan cùng người phụ nữ khác sao? Kim Linh cảm thấy ngực bản thân như bị cháy phỏng, nếu như con mắt có thể gϊếŧ người thì Mã Nhã đã bị vạn tiễn xuyên tâm.
Mã Nhã nhìn người đang dùng ánh mắt hung ác độc địa cùng hận ý mãnh liệt nhìn mình, giống như mình xâm phạm đến lãnh địa của cô ta liền lập tức ý thức được người phụ nữ này chính là người mà Trang Ỷ Mộng thích.
"Cô lên giường cùng ả?" Ánh mắt từ trên người Mã Nhã của Kim Linh chuyển hướng đến Trang Ỷ Mộng chất vấn.
"Có liên quan với cô sao?" Trang Ỷ Mộng bị ngữ khí chất vấn của Kim Linh khiến cho có chút không vui, Kim Linh dựa vào cái gì chất vấn cô, là cô ta câu tam đáp tứ trước.
"Tôi không ngại chơi 3P, nhìn xem ai sẽ làm cô thoải mái hơn." Kim Linh cũng không muốn nói thẳng như thế, thế nhưng cô thật sự không nhịn được. Bởi lẽ cô xác định Trang Ỷ Mộng cùng con hồ ly tinh kia đã quan hệ xá© ŧᏂịŧ, dù sao hai người ở trong phòng đã vài giờ, tuyệt đối không có khả năng chưa từng phát sinh chuyện gì, nghĩ tới đây Kim Linh tựa như đố phụ, con mắt đã sắp phải tóe ra lửa.
Nghe lời vô liêm sỉ không có giới hạn kia của Kim Linh thì mặt Trang Ỷ Mộng trầm xuống, ánh mắt Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh có chút băng lãnh. Trang Ỷ Mộng không hiểu, sao lại có người vô liêm sỉ như vậy. Trang Ỷ Mộng nghĩ mắt bản thân bị mù nên mới thích người bỉ ổi như thế.
"Mình không quấy rầy hai người, nên về trước." Mã Nhã rất thức thời để lại gian phòng cho các cô, dù sao người Trang Ỷ Mộng hiện tại thích cũng không phải bản thân, bất quá nhìn bầu không khí của hai người lúc này tựa hồ là dấu hiệu tốt, không thể trách Mã Nhã có chút hả hê như vậy, dù sao hiện tại cô cũng là tình địch của Kim Linh.
Mặt Trang Ỷ Mộng còn có chút âm trầm, cô nhìn Mã Nhã gật đầu.
Mã Nhã rời đi, Kim Linh vào phòng. Trang Ỷ Mộng khoanh hai tay, vẫn rất lạnh lùng nhìn Kim Linh, Kim Linh ngồi ở mép giường nhìn Trang Ỷ Mộng, giằng co với nhau. Bởi vì tình địch đã rời khỏi nên lửa đố kị hừng hực của Kim Linh giảm không ít, cho nên rút về không ít lý trí, Kim Linh vẫn không hiểu, rõ ràng có người mới nɠɵạı ŧìиɧ, thế nào nhìn một điểm cũng không giống có cảm giác hổ thẹn, trái lại lẽ thẳng khí hùng bắn tên lạnh về phía mình. Lẽ nào bản thân hiểu lầm cô ấy sao? Suy đoán như vậy làm cho Kim Linh lại có chút thấp thỏm bất an.
"Cô cùng cô ta làm cái kia sao?" Lần này ngữ khí của Kim Linh cũng tốt không ít.
"Những điều này không quan trọng, Kim Linh, chúng ta chia tay." Trang Ỷ Mộng lạnh lùng nói, cô và Kim Linh có lẽ thực sự không nên bắt đầu.
"Nếu như chỉ là lên giường thì tôi không thèm để ý, thế nhưng tôi không cho cô thích cô ta. Tôi rõ ràng nói cho cô biết, tôi không phải tới để chia tay." Bản thân Kim Linh đối với trinh tiết linh tinh cũng không phải quá để ý, tuy rằng hiện tại cô xác thực có chút lưu ý chuyện Trang Ỷ Mộng có thể lên giường cùng người khác, thế nhưng cô càng lưu ý đặt trọng tâm chuyện người mình thích có thể sẽ bị cướp đi.
Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh, bất khả tư nghị mà cười.
"Cô cười cái gì?" Kim Linh bị nụ cười này của Trang Ỷ Mộng khiến cho rất không an tâm.
"Vì sao, cô nghĩ cùng người mình không thích lên giường là một chuyện tùy ý, bởi vì cô là người như vậy. Nếu như tôi cùng cô ta lên giường, thì đó chính là tượng trưng cho việc tôi thích cô ấy, nếu như không thích thì tôi không cách nào phát sinh quan hệ cùng. Kim Linh, tôi và cô thực sự không phải cùng một loại người, cô giá trị quan của cô, tôi không cách nào gật bừa. Chúng ta chia tay, tôi không muốn tiếp tục dây dưa cùng một chỗ với cô, tôi ghét cảm giác bất an cô mang đến cho tôi." Trang Ỷ Mộng nghĩ mình và Kim Linh có điểm nào đó trống đánh xuôi kèn thổi ngược, lần thứ hai cô có thể khẳng định bản thân cực độ ghét thái độ bất cần đời này của Kim Linh, bất luận là trong cuộc sống hay đối đãi tình cảm, cho nên cô thật sự muốn chia tay.
Biết Trang Ỷ Mộng và Mã Nhã không phát sinh quan hệ thì trong đầu Kim Linh có cảm giác vui trộm, chỉ là loại vui trộm này không có duy trì được bao lâu, bởi vì biểu tình nói chia tay của Trang Ỷ Mộng quá nghiêm túc, điều này làm cho Kim Linh có điểm sợ, bởi vì mình một chút cũng không định chia tay. Cô thực sự đã yêu Trang Ỷ Mộng, còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của chính mình.
"Tôi và Dương Hạo tuyệt không có gì, ngày đó tôi cùng hắn đi uống rượu, lại uống có chút say, vừa lúc bước hụt cho nên mới nhào vào lòng hắn. Nếu như tôi cùng hắn có cái gì thì tôi sẽ trực tiếp nói với cô, sẽ không lừa cô. Mà chuyện quá khứ, tôi không muốn giải thích gì thêm, đừng dùng lịch sử quá khứ để phủ định sạch chính mình, cho tôi một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội, có được không?" Kim Linh đứng lên, nói với Trang Ỷ Mộng rất thành khẩn, biểu tình chăm chú, đây là mặt Trang Ỷ Mộng chưa từng thấy qua trên mặt Kim Linh.
"Bởi vì không giống nên chúng ta mới có thể hấp dẫn lẫn nhau, tôi thích cô, chưa từng nghiêm túc như vậy. Cái phần cô không thích ở tôi kia, sau này tôi nỗ lực bỏ, được không?" Kim Linh một vẻ thành khẩn 'chỉ cần anh nói em đều nguyện ý thay đổi vì anh', thế nhưng Trang Ỷ Mộng hình như không chút cảm kích.
Trang Ỷ Mộng vẫn không nói gì, chỉ mặt không biểu cảm nhìn Kim Linh, Kim Linh hoàn toàn không đoán được suy nghĩ lúc này của Trang Ỷ Mộng.
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng không có phản ứng thì có chút luống cuống, Trang Ỷ Mộng sẽ không thực sự muốn bỏ mình chứ, mình tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh. Cô lập tức tới gần Trang Ỷ Mộng, đưa tay ôm lấy thắt lưng Trang Ỷ Mộng, nỗ lực dùng độ ấm của Trang Ỷ Mộng mà thuyết phục, Trang Ỷ Mộng chỉ đang nói nói, Trang Ỷ Mộng chưa từng có ý đó.
"Chúng ta không chia tay có được không?" Kim Linh làm nũng với Trang Ỷ Mộng.
"Theo cá tính tiêu sái của cô, không phải hẳn nên vui vẻ đường ai nấy đi sao?" Trang Ỷ Mộng đẩy Kim Linh ra, Kim Linh tiêu sái trước đây lúc đá người khác chạy đi đâu rồi? Kim Linh không dứt khoát như thế sẽ làm bản thân cũng trở nên không dứt khoát, bản thân mình đã không dứt khoát quá lâu rồi.
"Cô thật muốn chia tay?" Kim Linh không xác định hỏi, bởi vì dáng vẻ Trang Ỷ Mộng quá nghiêm túc, Kim Linh luống cuống toàn phần.
Trong nháy mắt Trang Ỷ Mộng gật đầu kia, Kim Linh cảm giác bản thân cư nhiên có cảm giác rất muốn khóc.
"Không có khả năng sao?" Kim Linh không chịu buông tha, cô thấy ủy khuất. Rõ ràng bản thân cũng không làm sai cái gì, dù là làm sai thì kia cũng là chuyện trước đây, cái gì mà giá trị quan không giống nhau, đều là mượn cớ, rõ ràng là bản thân Trang Ỷ Mộng nhát gan, vì sao người khó chịu cũng là bản thân, lẽ nào thì bởi vì bản thân đã yêu cô ấy trước sao? Yêu sâu hơn so với cô ấy sao?
"Không có." Trang Ỷ Mộng lạnh lùng nói, sau đó xoay người chuẩn bị rời phòng.
Kim Linh nhìn bóng lưng Trang Ỷ Mộng kiên quyết rời đi, cảm thấy tim đột nhiên rất đau rất đau, cô không hiểu vì sao tim lại đau như thế, nếu như biết nghiêm túc sẽ đau như thế thì Kim Linh tình nguyện bản thân vẫn chơi bời nhân gian, chưa từng nghiêm túc, cô không bao giờ muốn nghiêm túc như thế nữa…
Trang Ỷ Mộng đang mở cửa trong nháy mắt nghe được âm thanh nghẹn ngào nức nở, cô cho rằng bản thân nghe lầm, cho nên lúc cô xoay người thấy nước mắt Kim Linh thì ngây ngẩn cả người, cô cho rằng phụ nữ như Kim Linh thì không có nước mắt. Cô biết Kim Linh thích mình, nhiều lắm là nhiều hơn một ít so với thích, cách yêu còn rất xa. Tựa như mình thích Kim Linh, cũng so với thích hơn một ít, thế nhưng xa rất xa với khắc cốt minh tâm như yêu Mộc Hãn, thế nhưng lúc này nước mắt của Kim Linh đột nhiên như đang nói cho bản thân biết: kỳ thực cô ấy thực sự yêu mình.
Yêu đối với Trang Ỷ Mộng mà nói là một loại hấp đãn trí mạng, cô vẫn luôn muốn có một người yêu bạch đầu giai lão. Cô cho rằng Kim Linh sẽ không thực sự yêu mình, cho nên cô cũng vẫn không dám thật sự yêu Kim Linh, vẫn cũng chỉ là nhiều hơn thích một ít, coi Kim Linh thành cây gỗ trôi, làm cho bản thân thoát ra chấp niệm Mộc Hãn. Mà lúc này nước mắt Kim Linh làm cho Trang Ỷ Mộng dao động mạnh, dấy lên khát vọng với tình yêu. Kim Linh yêu mình, có lẽ có thể thử thêm một lần, Trang Ỷ Mộng thuyết phục bản thân.
Là cao thủ tình trường, thế nào có thể khóc. Kim Linh không muốn khóc, thậm chí khinh thường bản thân lúc này cư nhiên lại khóc, chỉ là bị đá thôi mà, thế giới thiếu gì chuyện ai cũng phải trải qua một lần? Tâm tình không khống chế được, hoàn toàn ngoài tưởng tượng của Kim Linh. Kim Linh từng cho rằng bản thân cả đời đều không có khả năng khóc vì người khác, cô lợi kỷ, ích kỷ, hưởng lạc, không có khả năng yêu người khác nhiều hơn yêu bản thân, thế nhưng lúc này cô thực sự rất khó chịu, thực sự rất muốn khóc lớn một hồi, chỉ là Kim Linh nghĩ như vậy sẽ rất không tiền đồ. Trước đây cô ghét nhất người vì không có được tình yêu mà khóc chết đi sống lại, cho nên cô không thể khóc. Kim Linh cắn môi dưới, không cho bản thân khóc thành tiếng.
Trang Ỷ Mộng nhìn bộ dạng của Kim Linh, kiên trì trong lòng đổ nát, cô quay lại, đứng đối diện Kim Linh.
"Vì sao lại khóc?" Ngữ khí của Trang Ỷ Mộng có thể nói là ôn nhu.
"Liên quan gì đến cô!" Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng quay trở lại thì nhanh chóng lấy tay lau mặt lung tung một chút, cô tuyệt đối không muốn bị người khác xem náo nhiệt, đặc biệt là người đá mình.
"Nếu như tôi thay đổi chủ ý, không chia tay thì sao?" Trang Ỷ Mộng hỏi.
"Con mẹ nó, cô nói chia tay thì chia tay, cô nói không chia tay sẽ không chia tay, cô đùa giỡn tôi à?" Kim Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của Trang Ỷ Mộng quát, rống xong mới ý thức được Trang Ỷ Mộng nói cái gì.
"Cô nói thật?" Kim Linh không xác định hỏi lại một lần, cô cảm giác bản thân thực sự có cảm giác bị đùa giỡn, mà chính cô như một con ngốc cư nhiên chìm đắm toàn bộ trong diễn xuất. Thế nhưng cô rõ ràng cách làm người của Trang Ỷ Mộng không phải như vậy, vừa nãy cô là thật muốn chia tay.
Trang Ỷ Mộng gật đầu.
Sau khi nguy cơ chia tay được giải trừ, Kim Linh lại có cảm giác rất phát giận, cảm giác bản thân bị lừa gạt tới rơi nước mắt. Sự gợi cảm tuổi ba mươi ba cư nhiên bị vứt bỏ, đây tuyệt đối là mất mặt không dám về nhà.
"Trang Ỷ Mộng, cô khốn nạn !" Kim Linh đứng lên, hướng Trang Ỷ Mộng hung dữ mắng, tuy rằng trên mặt còn nước mắt rất không phối hợp, thế nhưng ở đâu còn tìm được nửa phần khí tức khổ sở, toàn bộ dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đều hiện ra.
"Chỉ khốn nạn với em." Đối với người vừa đề nghị chơi 3P, Trang Ỷ Mộng một chút cũng không cảm thấy áy náy.
Hết chương 94