"Dung Dung, cậu thích mình sao?" Mộc Hãn nhẹ nhàng hỏi.
"Thích." Luôn lo lắng dạ dày Mộc Hãn có đau hay không, ghét nhìn Mộc Hãn ôm ấp cùng người khác, thích Mộc Hãn ở cạnh mình, đây chính là thích đi.
"Không phải là loại thích giữa bạn bè." Mộc Hãn nghĩ Dung Dung quá thẳng thắn, chỉ sợ thích của Dung Dung với mình chỉ giới hạn giữa bạn bè.
"Không phải trong bạn bè." Tạ Khinh Dung nhẹ giọng nói.
Mộc Hãn nghe vậy, đưa tay ôm chặt cổ Tạ Khinh Dung, nếu như đây là mộng, Mộc Hãn chỉ mong cả đời đừng tỉnh lại.
"Dung Dung, cậu thích mình sao?" Mộc Hãn lại hỏi lần nữa, nàng muốn Dung Dung trả lời có.
"Thích." Tạ Khinh Dung biết Mộc Hãn muốn cảm nhận rõ tình cảm của mình với nàng.
"Thích bao nhiêu?" Mộc Hãn tiếp tục hỏi, cũng không biết có phải vì tâm tình tốt nên dạ dày cũng không còn đau nữa hay không.
"Lúc không tìm được cậu trong lòng sẽ rất lo lắng, lúc không nhìn thấy cậu sẽ rất nhớ, lúc thấy cậu không tốt sẽ đau lòng." Tạ Khinh Dung thành thực trả lời.
Mộc Hãn nghe vậy, trong lòng lại có cảm giác chua xót muốn khóc, không giống như ủy khuất lúc trước, lần này muốn khóc do quá mức vui mừng, Mộc Hãn không nói nữa, chỉ lẳng lặng ghé vào lưng Tạ Khinh Dung.
"Dung Dung, chân không còn tê nữa, cậu thả mình xuống." Dù sao cũng đã đi một đoạn đường không ngắn, Mộc Hãn sợ đè hỏng Tạ Khinh Dung.
Tuy rằng thấy có chút nặng, thế nhưng Tạ Khinh Dung vẫn không chịu thả Mộc Hãn xuống, giống như trước đây, rất nhiều lần, nàng sẽ chọn dung túng Mộc Hãn.
Cũng may chỗ xe dừng không quá xa, Tạ Khinh Dung rốt cục cõng được Mộc Hãn lên xe.
"Dung Dung, mình không muốn tới bệnh viện, dạ dày của mình không đau." Mộc Hãn nhìn Tạ Khinh Dung, nàng thầm nghĩ ở bên cạnh Dung Dung, một chút cũng không muốn đi bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn, giờ này bệnh viện chưa mở cửa khám bệnh, Mộc Hãn tựa hồ cũng không nghiêm trọng đến mức cần tới cấp cứu, trên xe mình hình như có thuốc dạ dày. Trước tiên ứng phó một chút, để Mộc Hãn nghỉ ngơi, dù sao Mộc Hãn thoạt nhìn hình như có vẻ mệt sắp chết.
Tuy rằng nhà Tạ Khinh Dung gần đây, nhưng nửa đêm về sẽ làm cha mẹ lo lắng, nên Tạ Khinh Dung và Mộc Hãn không định về nhà, mà tới nhà nghỉ gần đó.
Mộc Hãn uống chút nước nóng, uống thuốc dạ dày, cảm giác dạ dày thư thái rất nhiều.
"Tắm nước nóng cho sạch sẽ rồi đi ngủ một chút." Tạ Khinh Dung vỗ nhẹ nhẹ lên mặt Mộc Hãn, nhẹ nhàng nói.
"Dung Dung, chúng mình tắm cùng nhau." Mộc Hãn lúc này không phải tìm cách đi làm việc xấu, cũng không có tinh thần đi làm việc xấu, chỉ là lúc này nàng không muốn xa Dung Dung một khắc, muốn dán lấy Tạ Khinh Dung như song sinh dính liền.
"Ừ." Tạ Khinh Dung nhìn đồng hồ một chút, đã gần 4 giờ sáng, hôm nay tìm Mộc Hãn cả ngày, lăn qua lăn lại đến muộn như thế, bản thân xác thực cũng có chút mệt mỏi rã rời, cũng muốn mau chóng tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Mộc Hãn cởϊ qυầи áo, Tạ Khinh Dung phát hiện sau hơn một tháng đi tắm suối nước nóng lần trước, Mộc Hãn đã gầy hơn rất nhiều, xương quai xanh và xương sườn nhìn rõ từng cái. Tuy rằng cơ thể Mộc Hãn vẫn rất đẹp, thế nhưng gầy như vậy vẫn làm cho Tạ Khinh Dung rất đau lòng.
Tạ Khinh Dung kìm lòng không đậu chạm vào xương quai xanh của Mộc Hãn, xương quai xanh nhô lên quá mức rõ ràng làm cho Tạ Khinh Dung thập phần không thích, Tạ Khinh Dung quyết định sau này sẽ làm một loạt điều dưỡng cho Mộc Hãn, dưỡng tốt dạ dày của Mộc Hãn, cũng dưỡng lại thịt trên người Mộc Hãn.
Mộc Hãn không nghĩ tới Tạ Khinh Dung sẽ chủ động sờ mình, sắc mặt cô đỏ ửng khác thường. Được rồi, dù có mệt mỏi đến đâu thì lúc bị sờ vẫn sẽ hiểu lầm, đặc biệt khi thấy Tạ Khinh Dung khỏa thân, mặt Mộc Hãn càng đỏ. Lần trước tắm nước nóng, bản thân trên cơ bản không thấy thân thể của Dung Dung, lần này Dung Dung hào phóng cho bản thân nhìn như vậy, trái lại làm cho Mộc Hãn có chút ý nghĩ không hay, nàng rất muốn chạm vào ngực trắng mềm của Dung Dung, bất quá nàng rất nhanh khắc chế ý nghĩ hèn mọn trong lòng, quá đột ngột sẽ dọa đến Dung Dung, đặc biệt khi Dung Dung nhìn bản thân thuần túy như thế, không được quá hèn mọn.
Tạ Khinh Dung không quá để ý đến sắc mặt Mộc Hãn đột nhiên đỏ ửng, nàng tắm rất đơn thuần, suy nghĩ đơn thuần nên không lưu ý đến ý nghĩ rất không đơn thuần hiện tại của Mộc Hãn, chỉ đơn giản tắm sạch sẽ cho mình và Mộc Hãn, sau đó dùng khăn tắm bọc người Mộc Hãn, toàn bộ quá trình, Mộc Hãn đều hưởng thụ sự phục vụ không mang theo tính toán của Tạ Khinh Dung. Vì không có đồ ngủ, nên Tạ Khinh Dung cũng chỉ có thể bọc khăn tắm đi ra.
Sau một tháng, Mộc Hãn một lần nữa ngủ trên giường của Tạ Khinh Dung, cảm giác như đã qua cả một thế kỉ, thân thể Mộc Hãn dính lấy Tạ Khinh Dung.
"Dung Dung, cậu có thể ôm mình không, mình có chút lạnh." Mộc Hãn muốn Tạ Khinh Dung ôm, nàng muốn được Dung Dung ôm.
Tạ Khinh Dung không nói hai lời, đưa tay ôm Mộc Hãn vào lòng, Tạ Khinh Dung phát hiện vòng tay mình đủ ôm cả người Mộc Hãn.
"Cậu cũng mệt mỏi, ngủ đi." Tạ Khinh Dung vỗ nhè nhẹ lên người Mộc Hãn, nhẹ nhàng.
Tiếng nói nhu hòa của Tạ Khinh Dung làm cho Mộc Hãn an tâm, nàng rụt vào trong lòng Tạ Khinh Dung, ngửi mùi hương đặc biệt trên người nàng, sau đó chậm rãi ngủ mất. Một tháng tới nay, lần đầu tiên nàng không mất ngủ.
Tạ Khinh Dung thấy Mộc Hãn mau chóng ngủ thì cũng an tâm nhắm mắt lại.
Sáng sớm, lúc Tạ Khinh Dung mở mắt ra, nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn 8 giờ sáng, mà Mộc Hãn còn đang ngủ rất trầm trong lòng mình. Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn trong lòng, nét ngủ của Mộc Hãn rất đẹp, Tạ Khinh Dung phát hiện bản thân hình như chưa từng đánh giá cẩn thận Mộc Hãn như vậy, lông mày của Mộc Hãn rất thanh, mắt cũng to, lông mi dài, thảo nào đôi mắt thoạt nhìn sóng sánh như muốn câu dẫn người khác. Mũi rất cao lại thẳng, môi hồng bắt mắt, khuôn mặt tiêu chuẩn mỹ nhân. Kỳ thực lúc trước Lý Dương bị Mộc Hãn câu dẫn cũng không kỳ quái, mình xem lâu cũng thấy có điểm không thể dời mắt. Mấy năm nay dù biết Mộc Hãn là một mỹ nhân, thế nhưng Tạ Khinh Dung chưa từng thật sự quan sát kĩ nàng, nếu không, có phải nàng sẽ bị Mộc Hãn sớm câu dẫn đi không nhỉ? Kỳ thực Tạ Khinh Dung biết bản thân sẽ không, bởi vì Tạ Khinh Dung biết mình không phải người đặc biệt trông mặt bắt hình dong.
Tạ Khinh Dung thu hồi tầm mắt, đứng dậy chuẩn bị một chút xong ra ngoài mua bữa sáng. Tuy Mộc Hãn còn đang ngủ nhưng dạ dày đang phải chịu đói, dạ dày của Mộc Hãn không thể bị đói.
"Mộc Hãn, dậy ăn bữa sáng rồi ngủ tiếp." Tạ Khinh Dung khẽ đẩy Mộc Hãn.
Mộc Hãn mơ mơ màng màng mở mắt, phản ứng đầu tiên chính là ôm lấy cổ Tạ Khinh Dung, nhẹ nhàng cọ cọ mặt mình lên người Tạ Khinh Dung.
"Dung Dung, vẫn còn buồn ngủ…" Mộc Hãn theo bản năng làm nũng.
"Ngoan, ăn xong ngủ tiếp, nếu không dạ dày của cậu lại đau." Tạ Khinh Dung kiên trì bắt Mộc Hãn ăn bữa sáng, nàng quyết định phải dưỡng tốt dạ dày của Mộc Hãn, ai bảo Mộc Hãn thích quan tâm người khác, lại luôn tự hành hạ bản thân.
"Không cần…" Mộc Hãn tiếp tục làm nũng.
"Cậu không ăn sáng, mình sẽ không quản cậu." Tạ Khinh Dung đẩy Mộc Hãn đang dán trên người mình làm nũng ra, ghét nhất vẻ tùy hứng không nghe lời của Mộc Hãn.
Trước nay đều là Mộc Hãn thỏa hiệp, Mộc Hãn vừa thấy Dung Dung tức giận liền lập tức thức dậy, ngoan ngoãn ăn bữa sáng Tạ Khinh Dung mua, mặc kệ thế nào, cảm giác có người quan tâm vẫn thật tốt.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Khinh Dung để Mộc Hãn tiếp tục ngủ bù, nhưng Mộc Hãn đâu còn buồn ngủ. Ngược lại Tạ Khinh Dung vì chưa ngủ đủ lại bắt đầu mệt rã rời, chuẩn bị chợp mắt một chút. Tạ Khinh Dung buồn ngủ, Mộc Hãn tự nhiên cũng không muốn đi đâu, chỉ ngoan ngoãn ngủ cùng, nàng lại tiến vào lòng Tạ Khinh Dung, mặc kệ buồn ngủ hay không thì vị trí nằm này cũng không tồi.
pb]���;(�
Hết chương 57