Ma Hoàng

Chương 13: Liên Tục Đột Phá (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lạc Vân Thường gật gật đầu, cũng không có nhiều hoài nghi.

Bàng thống lĩnh nhìn thấy Trác Phàm, trong mắt tựa hồ có chút do dự, nhưng là rất nhanh đã làm ra quyết định, tiến về phía trước, mạnh mẽ quỳ xuống.

"Trác Phàm huynh đệ, lúc trước là ta lỗ mãng, không biết ngươi đang dụ địch xâm nhập, phát ra ngôn từ nhục mạ, rất đáng tội. Ngươi muốn đánh hay phạt, muốn làm gì cũng được. Cho dù là muốn đầu của Bàng mỗ, Bàng mỗ cũng sẽ không một chút nhíu mày."

Trác Phàm thấy vậy, âm thầm gật đầu. Tên họ Bàng này đúng là một đầy tớ trung thành, nếu là tên Triệu Thành kia có được một nửa sự trung thành như của Bàng thống lĩnh, hắn cũng sẽ không lưu lạc đến tình trạng này.

Trong lòng thầm than, Trác phàm đem Bàng thống lĩnh nâng dậy, cười nói: "Bàng thống lĩnh chính là thống lĩnh hộ vệ, ta chỉ là một người hầu nhỏ nhoi, không chịu nổi đại lễ của ngài. Huống hồ lần này có thể xử lí hết bọn người Tôn quản gia, còn phải dựa vào tiểu thư bày bố trận pháp nữa."

Nghe được lời ấy, Lạc Vân Thường sửng sốt, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm. Tới khi nhìn thấy hắn nháy mắt với mình, nàng mới hơi gật đầu.

Tuy rằng Lạc Vân Thường không rõ vì sao Trác Phàm không muốn thừa nhận chính là hắn bày bố trận pháp, nhưng dù sao hắn đã cứu mình, liền thuận theo ý tứ của hắn.

Bàng thống lĩnh ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Vân Thường: "Tiểu thư còn có thể bày trận pháp?"

Lạc Vân Thường xấu hổ cười cười, miễn cưỡng thừa nhận.

"Trời giúp Lạc gia ta rồi, tiểu thư biết trận pháp, ngày vực dậy Lạc gia gần ngay trước mắt!" Bàng thống lĩnh ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt tràn ra nước mắt kích động.

Trác Phàm sờ sờ cái mũi, từ chối cho ý kiến.

Lạc Vân Thường cũng trộm nhìn về phía Trác Phàm, nếu là trận pháp thật có thể vực dậy Lạc gia, vậy nhất định phải dựa cả vào người này.

Tựa hồ hiểu được suy nghĩ của nàng, Trác Phàm chặn lại nói: "Hiện giờ chúng ta đã không còn bị uy hϊếp bởi đám người Tôn quản gia, không biết tiểu thư có dự định gì chưa?"

"À, chúng ta vốn dự định bảo vệ tiểu thư đi nương tựa vào Thái gia!" Lạc Vân Thường còn chưa đáp, Bàng thống lĩnh đã nói ra.

Hiện tại, Bàng thống lĩnh đã không hề coi Trác Phàm là một cái gia nô bình thường, mà đối đãi với hắn như với cao tầng Lạc gia.

"Ngươi hẳn là biết được, Thái gia công tử có hôn ước với tiểu thư nhà ta đấy."

“Ồ, là Phong Lâm Thành Thái gia?"

Trác phàm sờ sờ cằm, âm thầm gật đầu.

Căn cứ trí nhớ tiểu tử này, Thái gia là đại gia tộc đứng đầu Phong Lâm Thành, cùng Lạc gia không phân cao thấp. Nếu có thể đem tỷ đệ Lạc gia giao cho bọn họ, nói không chừng tiểu tử này hẳn có thể chết được nhắm mắt, tâm ma trong lòng của hắn sẽ giảm bớt đi. Còn có khả năng là có thể triệt để biến mất, vậy hắn liền thật sự được giải thoát rồi.

Nghĩ đến đây, Prác phàm liên tục gật đầu nói: "Tốt, vậy hãy đi tới Thái gia nương tựa."

Sau đó, hắn quay đầu nhìn tòa Hắc Phong Sơn kia, lẩm bẩm nói: "Ta còn sẽ quay trở về."

Cùng thời gian, trong một sơn động tối tăm trên đỉnh núi Hắc Phong, một người thanh niên trẻ tuổi với khuôn mặt tà dị đang ngồi trên một cái ghế dựa cổ lớn, nhìn phía dưới một tên tiểu lâu la, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một đạo tàn khốc: "Bọn người Tôn quản gia, còn không có tin tức sao?"

"Bẩm ... Bẩm báo thiếu trại chủ, người đưa tin của Tôn quản gia nói, công pháp sắp tới tay rồi." Cơ thể tiểu lâu la run rẩy, đầu cúi thật sâu, không dám đối diện cùng tên thanh niên kia.

"Ha ha ha ... Lui xuống đi."

"Vâng!" Tiểu lâu la xoa xoa mồ hôi trên đầu, nhanh chóng lui xuống như đang chạy trốn vậy, dường như còn ở lại chậm một chút, người kia sẽ đem gã ăn đi mất.

Đợi tên lâu la rời đi, gã thanh niên kia chậm rãi đứng dậy, đi vào phía sau một tấm rèm, gã dùng tay tách rèm ra. Phía sau rèm là một lão già tóc trắng đang nằm, lúc này lão ta đang phẫn nộ nhìn lấy gã thanh niên, nhưng môi lão run run nói không ra lời.

Gã thanh niên thấy vậy, khẽ cười rồi vỗ vỗ bàn tay khô héo của lão già, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người yên tâm, bạn già của người đã đi trước bên kia chờ ngươi. Đợi Hồi Long Chưởng tới tay, ta sẽ tiễn các ngươi cùng đoàn tụ với nhau."

Nghe được lời ấy, lão già mở to mắt, đôi con mắt màu đỏ máu, giống như là muốn ăn thịt người vậy, nhưng toàn thân lão lại không thể động đậy, vì thế mà không ngừng run rẩy.

Thấy tình cảnh này, trong sơn động vang lên tiếng cười to càn rỡ của gã thanh niên kia, đầy kiêu ngạo nhưng mà rất quỷ quái...

Phong Lâm Thành là thành trì lớn nhất trong phạm vi trăm dặm xung quanh đây, cách Lạc gia mười ngày đi đường. Bởi vì lo lắng sơn tặc Hắc Phong Sơn còn có thể đuổi theo, đoàn người Trác Phàm suốt đêm chạy đi, nên chỉ dùng thời gian năm ngày đã tới được.

Mới vào Phong Lâm Thành, sự phồn hoa huyên náo ở bên trong thành đã làm cho gánh nặng trong lòng của mọi người liền được mở ra, tâm trạng khẩn trương sợ hãi trong mấy ngày này nháy mắt tan thành mây khói .

Cảm thụ được bầu không khí an lành người đến người đi trên đường, hai gò má đang kéo căng của Lạc Vân Thường do căng thẳng mấy ngày này, hiện tại cũng là lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười.

"Vân Hải, ngươi xem đằng kia!" Lạc Vân Thường lôi kéo tay của đệ đệ, nét mặt tươi cười như hoa chỉ về phía một quầy hàng xiếc ảo thuật.

Bàng thống lĩnh xem bọn họ không có bởi vì diệt tộc mà mất mát, nhếch miệng nở nụ cười vui mừng, sau đó quay lại nhìn về phía Trác Phàm nói: "Trác Phàm huynh đệ, ta nhớ rõ ngươi còn chưa từng tới Phong Lâm Thành a."

Hơi gật đầu, trên mặt Trác Phàm vẫn như trước hờ hững.

Bàng thống lĩnh thấy vậy, không khỏi sửng sốt.