Chương 93 – Phiên ngoại
Từ khi chính thức chấp nhận quan hệ của hai người, hai người số lần về nhà ngày càng nhiều hơn, làm cha mẹ cũng tự nhiên là hy vọng con mình thường về nhà, liền biết đấy không ít chính là tâm tư của Diệp Tuyền Vũ. Ban đầu Đan Vân Sơ không phát hiện, nhưng là khi về nhà mới phát hiện mẹ mình đối với Diệp Tuyền Vũ càng ngày càng thân thiết, liền nhận ra, nguyên lai Tiểu công chúa cứ một tuần là kéo mình chạy về nhà, là vì đòi ba mẹ niềm vui.
"Tiểu công chúa, em hiện tại càng ngày càng cố gắng làm cho ba mẹ tôi vui, tôi có phải hay không cũng nên nỗ lực làm cho Xú lão đầu nhà em chấp nhận tôi đây?" Đan Vân Sơ gối lên trên đùi Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Người dưng muốn làm thì cũng phải có năng lực, còn chị, thôi đi, tôi còn sợ ông nội của tôi bị chị làm cho tức chết!" Diệp Tuyền Vũ không khách khí mỉa mai nói, hơn nữa muốn ông nội nhận Đan Vân Sơ, chẳng những là làm khó cho Đan Vân Sơ, cũng là làm khó ông nội. Không phải ai cũng có thể bỏ qua chuyện quá khứ, có nhiều thứ thỏa mãn liền cảm thấy tốt, làm cho ông nội thỏa hiệp đã là không dễ dàng, tội gì còn làm khó hắn đây? Tận lực đem Diệp tập đoàn phát triển lớn mạnh, đó là công đạo tốt nhất đối với ông nội.
"Diệp Tuyền Vũ, em khinh thường tôi!" Đan Vân Sơ đứng dậy, nghiêm trang lên án nói.
Diệp Tuyền Vũ kinh ngạc, cái ngươi này thật muốn phân cao thấp sao, chỉ thiệt cho chỉ, "Chị thử nghĩ ông nội của tôi dùng sắc mặt nào nhìn chị, chửi, mắng chị như thế nào, lăng mạ mẹ chị ra sao? Chị có thể nhịn được sao?" Diệp Tuyền Vũ chăm chú hỏi.
Đan Vân Sơ quả nhiên chần chờ chốc lát, "Vậy tôi, tôi nhẫn nhịn là được thôi…" Đan Vân Sơ giống như là đang tự hạ quyết tâm.
"Chị nguyện ý nhẫn nhịn, nhưng là tôi luyến tiếc chị chịu ủy khuất, cho nên cứ là tỷ tỷ tốt của tôi thôi, chị cũng đừng làm tôi thêm phiền muộn." Diệp Tuyền Vũ dụ dỗ, thực sợ nữ nhân này ở nơi kia đánh nhau.
"Kia giống như là tôi không lợi hại bằng em, không bằng tình yêu của em dành cho tôi sao?" Đan Vân Sơ tuyệt đối là không có việc gì làm nên cố ý kiếm chuyện đây mà.
Diệp Tuyền Vũ mắt muốn trợn trắng, vốn là vậy nha, thật sự vốn là không bằng, người này nào có hợi hại, nào có yêu mình nhiều hơn! Bất quá là Diệp Tuyền Vũ không dùng cái mặt ngây ngốc để làm quê Đan Vân Sơ.
"Đan Vân Sơ, hóa ra, chị trách tôi quá cưng chìu chị sao?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày hỏi.
Ha ha, Đan Vân Sơ cũng cảm giác mình như là được tiện nghi còn khoe mã, thấy tốt mới làm, "Tiểu công chúa, tiếp tục kêu tỷ tỷ tốt thêm vài lần, vừa rồi kêu liền nhanh làm lòng tôi cảm thấy thật êm." Đan Vân Sơ nói sang chuyện khác, bày vẻ nói.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ trên mặt ửng đỏ, mới nhớ tới vừa rồi thực kêu một tiếng tỷ tỷ tốt, từ sau khi trên giường chịu thua, mỗi khi ở trên giường triền miên, Đan Vân Sơ cũng phải làm cho mình kêu một tiếng tỷ tỷ, giống như một trò gây nghiện, trên giường kêu đã thành thói quen, thói quen thật sự đáng sợ, thậm chí không ở trên giường cũng bất tri bất giác như vậy, nghĩ đến đây Diệp Tuyền Vũ liền một trận ớn lạnh.
"Tiểu công chúa, đứng dậy nào, chúng ta đi ra ngoài một chút…" Đan Vân Sơ đột nhiên nhớ tới cái gì, sau đó kéo Diệp Tuyền Vũ đứng dậy.
"Đi đâu?" Diệp Tuyền Vũ mặc cho Đan Vân Sơ kéo mình ngoài, kỳ thật theo Đan Vân Sơ quay về nhiều lần như vậy, nhưng đúng là rất ít đi ra bên ngoài.
"Căn cứ bí mật!" Đan Vân Sơ vẻ mặt thần thần bí bí nói, kỳ thật trên người đều là có âm mưu.
"Căn cứ bí mật cái gì?" Diệp Tuyền Vũ thực bị Đan Vân Sơ khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.
"Em đi theo tôi là được." Đan Vân Sơ tay lôi kéo Diệp Tuyền Vũ tiếp tục hướng về sau núi đi đến.
"Thì ra núi ở nhà chị là như vậy." Diệp Tuyền Vũ lần đầu tiên chiêm ngưỡng cảnh núi như thế này, thật là có vài phần cảm giác mới lạ.
"Đến rồi!" Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ kéo đến một nơi bí ẩn, phía trước có một tảng đá lớn che đậy kín, phía sau có một hố tròn để đi vào, hố tròn đó bốn phía đều là cây cối rậm rạp, quả thật có vài phần cảm giác như là căn cứ bí mật.
Diệp Tuyền Vũ cảm thấy phi thường mới lạ, cối một cái cây ngã giống như là một cái ghế ngồi tự nhiên, một bàn đu dây đơn giản, bên cạnh còn bày một ít thuốc màu cùng bút vẽ, còn có một tấm ván gỗ có vài chữ viết nguệch ngoạc, bàn vẽ, túi nhựa chứa giấy vẽ, còn có một ít bình bình lọ lọ, một đống cỏ mịn trải thành hình giống như một cái giường hay gì đó.
"Đây là căn cứ bí mật của chị?" Diệp Tuyền Vũ mới lạ hỏi, còn chạm vào bàn đu dây, bàn đu dây động, đây giống như là tâm trạng hưng phấn khi tìm thấy kho báu, Đan Vân Sơ thậm chí có một cái căn cứ bí mật như vậy.
"Bàn đu dây này là vẫn có thể chơi, em có muốn thử một chút hay không?" Đan Vân Sơ hỏi, nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ vẻ mặt hưng phấn cùng mới lạ, liền biết, nơi này đối với Tiểu công chúa là phi thường thần kỳ.
"Uh, em thử." Diệp Tuyền Vũ ngồi lên, xích đu dây Diệp Tuyền Vũ không phải là lần đầu chơi, nhưng là toàn bộ cái này chính là treo hoàn toàn trên thân cây, cô cảm thất đúng là thần kỳ kinh ngạc.
"Tôi không thường xuyên ở nhà, ngoài ở nhà, tôi thường thích chạy đến nơi này, bàn đu dây này chính là do chính tôi làm, thật lợi hại, tới bây giờ mà vẫn dùng được. Phía sau núi này là của nhà tôi, nên thường không có ai lui tới, ba mẹ tôi cũng không biết cái căn cứ bí mật này đâu? Khi còn nhỏ thường xuyên trốn ở chỗ này viết chữ cùng vẽ tranh, đến giờ cũng còn có cảm giác…" Đan Vân Sơ giúp Diệp Tuyền Vũ đẩy bàn đu dây.
"Chị chưa từng mang người khác tới nơi này sao? Không cảm thấy trong này một mình thực tịch mịch sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, nếu là một người ở trong này chơi thì đúng là rất tịch mịch.
"Đã nói là căn cứ bí mật, thì tự nhiên sẽ không dẫn người khác tới, tôi cảm thấy ở một mình vẽ nguệch ngoạc cũng tốt lắm, không cảm thấy tịch mịch."
"Chính là chị tự kỷ quá độ nên mới không cảm thấy tịch mịch, đó là giường sao?" Diệp Tuyền Vũ chỉ vào nơi cỏ mịn trải thành một khối ít kia hỏi.
"Uh, tôi còn ở đây ngủ trưa đấy chứ, để tôi làm ảo thuật cho em xem." Đan Vân Sơ không biết làm sao xuất ra mấy viên kẹo và chocolate ở trước mặt Diệp Tuyền Vũ dâng hiến vật quý.
"Chị nơi này lại vẫn còn tồn trữ kẹo cùng chocolate? Chị để chỗ nào đây? "Diệp Tuyền Vũ cực kỳ kinh ngạc, bất quá nơi nào cũng đầy đồ ăn vặt của Đan Vân Sơ.
"Trong cái đống bình bình lọ lọ ấy, thấy không, cái bình thứ ba chính là để đồ ăn vặt, mấy bình bên cạnh đều là nơi tôi để đồ chơi, nơi này thật thần kỳ!" Đan Vân Sơ ngồi vào trong đống cỏ mịn, cười nói.
Diệp Tuyền Vũ cũng từ bàn đu dây nhảy xuống, tới ngồi cùng Đan Vân Sơ vào đống cỏ mịn, mềm mại thoải mái, có một chút cảm giác mới lạ, Đan Vân Sơ vẫn còn rất biết hưởng thụ, Diệp Tuyền Vũ không nhịn được nằm xuống, cảm thụ một ít cảm giác nằm trong đó.
Diệp Tuyền Vũ vừa nằm xuống, Đan Vân Sơ nghiêng người áp vào người Diệp Tuyền Vũ, đem Diệp Tuyền Vũ áp đến không nhúc nhích nỗi.
"Đan Vân Sơ, chị ngồi dậy, rất nặng nha …" Diệp Tuyền Vũ bất mãn nói, chỉ biết hằng ngày hướng người mình mà dựa vào.
"Không muốn, Tiểu công chúa trên người thật thơm, tôi không nỡ…" Đan Vân Sơ đem cái mũi chôn vào vùng mềm mại của Diệp Tuyền Vũ, mê luyến nói, thỉnh thoảng dùng mũi cọ lên.
"Ngày nào cũng hửi, không ngấy a!" Diệp Tuyền Vũ miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng là tay lại hướng đầu Đan Vân Sơ xoa.
"Tôi ở trên người Tiểu công chúa ngửi được một loại cấm kỵ cùng mê luyến hương vị, có người nói huyết thống giống nhau trời sinh có một lực hấp dẫn chí mạng, càng là huyết thống càng gần, càng có một loại hấp dẫn…" Đan Vân Sơ môi trên mặt Diệp Tuyền Vũ có chút dao động, thở ra khí ngay tại mặt Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ đưa lưỡi liếʍ lấy cái trán Diệp Tuyền Vũ,không kɧıêυ ҡɧí©ɧ không che đậy, trêu chọc, làm cho hơi thở Diệp Tuyền Vũ cũng có chút không ổn định.
"Vớ vẩn, nếu như giống như chị nói, không phải toàn bộ thiên hạ đều lσạи ɭυâи…" Diệp Tuyền Vũ hơi thở càng ngày càng bất ổn, Đan Vân Sơ không phải định tại nơi sơn dã này đánh chiến chứ, nghĩ đến đây, Diệp Tuyền Vũ toàn thân bỗng nóng lên, phát hiện thân thể so với đại não còn muốn chờ mong cùng hưng phấn, cái loại ở nên hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này, cảm giác hoàn toán mới lạ.
"Muội muội rốt cục cũng chịu thừa nhận chúng ta là lσạи ɭυâи sao?" Đan Vân Sơ cười nói, cái lúc nói lên hai từ lσạи ɭυâи, không khỏi khơi lên cảm giác thần kinh hưng phấn, khiến nàng rất muốn khi dễ muội muội của mình.
"Đan Vân Sơ, tôi phát hiện khẩu vị của chị càng ngày càng nặng…" Diệp Tuyền Vũ cảm thấy được Đan Vân Sơ lúc ở trên giường càng ngày càng tệ, thường thường làm cho mình không còn lực chống đỡ, mặc dù mình trả thù được nhưng cũng thực là kịch liệt.
"Bởi vì tôi phát hiện Tiểu công chúa cùng tôi giống nhau thích khẩu vị nặng!" Đan Vân Sơ ngậm vành tai Diệp Tuyền Vũ, ngón tay bắt đầu tháo bỏ y phục trên người Diệp Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ cũng không cam chịu yếu thế hướng về Đan Vân Sơ cởi bỏ quần áo, đánh dã chiến, ai sợ ai, Diệp Tuyền Vũ cảm thấy được Đan Vân Sơ cố ý mang mình đến nơi này chính là để đánh dã chiến, có âm mưu, hừ, nàng mới không sợ, chuyện trên giường, luôn luôn đều là Đan Vân Sơ yếu nhược.
Quả thật, tuy rằng nơi này coi như bí mật, nhưng là rốt cuộc xem như hoang giao dã ngoại, hai người ngược lại ở nơi đây đánh dã chiến, liền không khỏi hưng phấn, hai người sự tình trên giường không có kiềm chế cũng không có chút nào kiêng nể, cho nên rất nhanh, hai người liền mặc sức tận tình quan hệ nhiệt liệt bên trong.
"Còn thiếu một món, Khanh chờ một chút là có thể lập tức ăn cơm." Đan Kỷ Cương mặc tạp dề hướng Tô Văn Khanh nói.
"Các con đâu?" Tô Văn Khanh hỏi Đan Kỷ Cương.
"Đến sau núi, đã cũng hai ba giờ, Vân Sơ hẳn là mang Tiểu công chúa đến nơi căn cứ bí mật của con để chơi." Đan Kỷ Cương cười nói, Vân Sơ còn tưởng không ai biết nơi căn cứ bí mật của con ấy, nhưng thật ra mình cùng Khanh đã sớm biết.
"Em kêu các con về dùng cơm." Tô Văn Khanh cũng cười.
Đan Kỷ Cương phát hiện, Khanh rõ ràng so với trước kia là cười nhiều hơn, tuy là chuyện của Văn Cơ cũng không hoàn toàn buông, nhưng là cũng may còn có Tiểu công chúa, Khanh trong lòng có thể bù đắp, cũng dễ chịu rất nhiều, xem ra vậy cũng là chuyện vui ngoài ý muốn.
Tuy là núi sau nhà lớn như vậy, nhưng là do quen thuộc địa hình, Tô Văn Khanh ở phía xa chợt nghe được âm thanh mơ hồ, càng đến gần phía tảng đá lớn kia, âm thanh ngày càng lớn, vào thời khắc này, Tô Văn Khanh nghe được thanh âm, Tô Văn Khanh âm thầm nhíu mày, giữa ban ngày ban mặt cũng có mèo động dục sao? Chính là càng đến gần tảng đá lớn, càng cảm thấy được không giống như là mèo, đây rốt cuộc là thanh âm gì?
Tô Văn Khanh còn chưa kịp đoán, liền chứng kiến phía sao tảng đá kia một cảnh tượng làm Tô Văn Khanh bất động, đây là Tô Văn Khanh từ nhỏ đến bây giờ, đừng nói cái cảnh tươi đẹp trên màn ảnh còn chưa nhìn qua, hơn nữa lại là một màn mà Tô Văn Khanh cả nghĩ cũng không nghĩ đến.
Tô Văn Khanh phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, nhưng mà làm cho Tô Văn Khanh kích động vẫn là quá lớn, nguyên lai hai cô gái vẫn là có thể hoan giao, nghĩ đến một màn vừa rồi kia, Tô Văn Khanh từ mặt đỏ đến tận cổ, không ngờ là tư thế xấu hổ như vậy, Tô Văn Khanh ngay cả ngôn ngữ biểu đạt đều cảm thấy được tư thế hổ thẹn…
Là nói, Tô Văn Khanh rốt cuộc là nhìn thấy cái tư thế gì đây? Dĩ nhiên là tư thế 69, mặc đối với Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ là người thường xuyên nghiên cứu tư thế để đạt đến cực hạn mà nói bất quá đây cũng chỉ là tư thế bình thường, nhưng là đối với Tô Văn Khanh một người ngay cả nữ nữ còn không biết có thể làm chuyện gì mà nói, quả nhiên là một màn chấn động.
Mắt nhắm lại, nhưng là bên tai vẫn là tràn ngập da^ʍ mị, cái mị âm thanh này, làm cho Tô Văn Khanh nhanh chóng lùi ra, phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe, Tô Văn Khanh thật đúng là người trung thực luôn chấp hành theo Cổ Ngữ. Tô Văn Khanh bản năng còn muốn nghĩ đến một từ, dã hợp, thôi, Khổng Tử cũng là do dã hợp mà được hạ sinh, nhưng là…
"Khanh, mặt của em sao lại đỏ như vậy? Có phải trong người không thoải mái?" Đan Kỷ Cương ân cần hỏi han, còn lấy tay đặt lên trán Tô Văn Khanh.
"Không có việc gì, phòng chừng là do mặt trời bên ngoài hắt lên, một lát nữa sẽ không sao." Tô Văn Khanh tránh đi cái tay nói, cái mặt đỏ ửng kia cũng nhanh chóng tiêu tan, nhanh như vậy khôi phục bình thường, quả thật không phải là người bình thường.
"Di, Vân Sơ các con đâu?" Đan Kỷ Cương thấy thê tử nói như vậy cũng yên lòng, nhưng là không thấy nữ nhi nên thuận miệng hỏi.
"Các con…" Tô Văn Khanh muốn nói lại thôi.
"Có phải là không tìm được, để anh ra ngoài tìm xem…" Đan Kỷ Cương tính cách hấp tấp, muốn xoay người ra ngoài tìm, Tô Văn Khanh mau chóng bắt lấy cánh tay của chồng mình.
"Chúng ta ăn trước, các con lập tức trở về." Tô Văn Khanh lên tiếng nói, ngữ khí chân thật đáng tin.
Đan Kỷ Cương mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là thấy thái độ kiên quyết của vọe, cũng nghe lời Tô Văn Khanh hai người ăn cơm trước, trong lòng còn đang cảm thấy kỳ quái Vân Sơ như thế nào còn chưa trở lại.
Đại khái là cuối cùng là sau khi dã chiến kết thúc, Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ mới xuất hiện ở cửa nhà, hướng về bàn cơm Tô Văn Khanh vừa ăn.
Tô Văn Khanh nhìn thấy hai người này, thật là không có biểu hiện ra một tia khó chịu, cũng không hỏi nhiều, liền thản nhiên nói một câu.
"Nhanh chóng ăn cơm đi!" Tô Văn Khanh nói xong đang chuẩn bị đi ra ngoài, Đan Kỷ Cương lắm miệng hỏi Đan Vân Sơ.
"Quái lạ, sao trên đầu hai con đều có cỏ vậy? Chẳng lẽ là đi lên núi lăn lộn…" Đan Kỷ Cương thấy Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ trên đầu dính một ít cỏ phi thường nhỏ nên tùy miệng hỏi, nhưng không ngờ là nói bậy bạ mà trúng toàn bộ, chẳng qua là ý nghĩa lăn lộn này không giống nhau thôi.
Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ trên tay cầm bát thiếu chút nữa là rơi xuống, nhưng thấy vẻ mặt Đan Kỷ Cương không khác thường, nhưng là Tô Văn Khanh lại ho nhẹ một chút.
"Vừa rồi Khanh đến sau núi tìm các ngươi, ha ha, Vân Sơ cứ tưởng căn cứ bí mật của mình là không ai biết, nhưng thật ra ba cùng Khanh đã sớm biết, đúng rồi, các con như thế nào không cùng Khanh đồng thời trở về?" Đan Kỷ Cương lại hỏi, Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn tê cứng người, nói như vậy, sự tình lăn lộn của các nàng, đều bị thấy được, người khác thấy, thì Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ cũng không cảm thấy gì, nhưng là Tô Văn Khanh…
Đan Kỷ Cương hỏi xong vào phòng bếp, để lại hai người đang xấu hổ, một người thì có chút ngượng ngùng.
"Sau này không nên ở bên ngoài dã hợp, bị người khác thấy sẽ không tốt." Tô Văn Khanh vẻ mặt bình tĩnh dùng giọng điệu trưởng bối nói xong, làm cho hai diễn viên dã hợp kia, mặt thôi không nóng đỏ.