Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 82

Chương 82

Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong lòng, muốn lấy hơi ấm của mình truyền qua.

Diệp Tuyền Vũ vẫn là vẻ mặt mê man ngước nhìn Đan Vân Sơ, hơi ấm trên người Đan Vân Sơ phủ quanh người Diệp Tuyền Vũ, cho Diệp Tuyền Vũ có chút an tâm, sao ảo giác lần này so với các lần khác chân thật hơn, thân thể Đan Vân Sơ ấm áp mềm mại, làm cho Diệp Tuyền Vũ sửng sốt, làm cho Diệp Tuyền Vũ thanh tỉnh, sau đó tức giận đem Đan Vân Sơ đẩy ra, Đan Vân Sơ nhất thời chưa chuẩn bị, bị đẩy ra té xuống đất.

"Không phải cô bỏ tôi rồi sao? Còn quay về làm gì?" Diệp Tuyền Vũ rưng rưng hướng Đan Vân Sơ tức giận quát.

"Tôi không có đi, chỉ là ra ngoài chuẩn bị một ít đồ, em nghĩ rằng tôi bỏ em đi sao?" Đan Vân Sơ lại tới gần Diệp Tuyền Vũ, người này thật làm cho mình lo lắng, hay là chính mình vẫn chưa làm cho em ấy có cảm giác an toàn đây?

"Cô thật sự không đi? Cô không phải quyết định rời bỏ tôi sao?" Diệp Tuyền Vũ lần này không đẩy Đan Vân Sơ ra, ngược lại bắt lấy quần áo Đan Vân Sơ phi thường bất an hỏi, trên mặt mong chờ đáp án của Đan Vân Sơ.

"Đứa ngốc, tôi chỉ ra ngoài đi mua một vài thứ, để cho em ngủ thêm một tý an dưỡng tinh thần, buổi chiều cùng tôi về nhà, ai mà biết em suy nghĩ lung tung. Tiểu công chúa, em là của tôi, thân thể của em cũng là của tôi, không cho phép em tự tổn thương mình, nếu tiếp tục như thế, tôi sẽ giận!" Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong lòng, đem hơi ấm trên người mình truyền cho Diệp Tuyền Vũ, sau đó nhẹ nhàng vỗ lấy lưng Diệp Tuyền Vũ yên lòng nói.

"Về nhà? Cô định nói rõ với mẹ cô sao?" Diệp Tuyền Vũ hoài nghi ba giây, đột nhiên mở to hai mắt kinh ngạc nhìn lên Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ rốt cục cũng vì mình mà ra sức sao? Diệp Tuyền Vũ có chút không dám tin.

"Uhm, tôi nghĩ so với bị ông nội em lấy mẹ tôi ra uy hϊếp, không bằng tôi tự  đi thú tội, thú tội so với bị vạch tội thì vẫn tốt hơn." Đan Vân Sơ ra vẻ thoải mái nói.

"Cho dù tự thú, thì mẹ cô cũng có thể cho phép sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi ngược lại, Đan mẫu không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp, nếu không Đan Vân Sơ một năm trước sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi mình.

"Thử qua tổng có cơ hội, nếu không thử, thì không phải một cơ hội đều không có sao? Tiểu công chúa, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ rơi em, không phải tôi chưa bao giờ gạt em sao?" Đan Vân Sơ cảm giác mình nên nói cho Tiểu công chúa biết sớm, như vậy Tiểu công chúa sẽ không tự hành hạ mình.

"Ngươi năm ngoái gạt tôi." Diệp Tuyền Vũ trong lòng vẫn là có chút bất an, chỉ sợ đây là ảo giác của chính mình, cô ôm chặt lấy Đan Vân Sơ, chỉ sợ không cẩn thận thì Đan Vân Sơ sẽ biến mất.

"Chỉ vỏn vẹn một lần, với lại chỉ vì đó, Tiểu công chúa đã trả thù tôi sao?" Đan Vân Sơ nhéo nhẹ cái mũi của Diệp Tuyền Vũ cười nói, Tiểu công chúa là ôm thật chặt, chặt thêm tí nữa sẽ chết mất, nhưng trong lòng Đan Vân Sơ có chút ấm áp, cô gái này thật sự rất yêu mình, nếu mình còn tiếp tục chọn sai, sợ sẽ đem Tiểu công chúa bức chết thêm một lần nữa, cô làm sao nhẫn tâm tiếp tục tổn thương Tiểu công chúa đây?

"Đan Vân Sơ, cô thực sự sẽ về nhà nói rõ sự thật sao?" Diệp Tuyền Vũ lại hỏi một lần, đủ để biết trong lòng Diệp Tuyền Vũ có bao nhiêu bất an.

"Tôi chán ghét bị người khác uy hϊếp, bị ông nội em uy hϊếp hai lần là đủ rồi, tuyệt đối không để bị lần thứ ba, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tự thú vẫn là tốt nhất." Đan Vân Sơ nói, phàm là khi đã quyết định, cô sẽ không dễ dàng thay đổi, hơn nữa đây không phải là điều Tiểu công chúa hy vọng sao?

"Kỳ thật, tôi đã giải quyết vấn đề về ông nội, ông sẽ không tiếp tục uy hϊếp cô, tôi chỉ muốn cho cô tiếp tục chọn lại một lần, nhưng không có nghĩa là tôi muốn cô nhất định phải chọn, tôi chỉ muốn cô đem chuyện khó xử nói với tôi, không một mình tự quyết định là tốt rồi, chuyện khác cứ để tôi giải quyết là được . . ." Đan Vân Sơ cho dù là bị ép buộc cũng không muốn cho nhà mình biết sự thật, thế nhưng lần này cô ấy đã chọn mình, Diệp Tuyền Vũ cũng đã thoả mãn, nếu Đan Vân Sợ thật sự không muốn cho mẹ cô ấy biết, vậy thì cứ tiếp tục lừa dối đi, chứ cô không muốn để Đan Vân Sơ khó xử, Diệp Tuyền Vũ kỳ thật thực dễ dàng thỏa mãn.

"Đứa ngốc, từ lúc đầu đã có thể không ép tôi lựa chọn, tại sao còn nhất quyết để tôi phải chọn, nếu như tôi tiếp tục chọn sai, thì em lo liệu sao đây?" Đan Vân Sơ có chút đau lòng hỏi, Tiểu công chúa kỳ thật là rất muốn cảm giác an toàn, nếu mình không cấp đủ cảm giác an toàn cho em ấy, thì em ấy lại tiếp tục tự hành hạ bản thân sao? Nói đến cùng vẫn là lỗi sai của mình.

"Lần này cô đã chọn tôi, không phải sao?" Diệp Tuyền Vũ cảm thấy những đau đớn như thế đều đáng giá.

"Nhưng nó lại giày vò em khó chịu như vậy, tôi thật đau lòng." Đan Vân Sơ đặt cằm trên vai Diệp Tuyền Vũ, đau lòng nói.

"Cô về sau có việc gì cứ nói với tôi, không nên một mình tự quyết định, rồi khi quyết định xong rồi vẫn không nói cho tôi, đến lúc chuẩn bị hành động mới nói cho . . ." Chẳng lẽ nói cho mình biết thì khó khăn lắm sao?

"Tốt, sau này tôi sẽ đem những điều giấu trong lòng đều nói cho Tiểu công chúa. Nhưng mà, Tiểu công chúa, ông nội của em thật sự đã thỏa hiệp sao? Em làm cách nào để ông ta thỏa hiệp vậy?" Đan Vân Sơ có chút tò mò hỏi.

"Cô chỉ cần tin tưởng là tôi có năng lực giải quyết là được, tôi không phải cô, chỉ biết trốn. Tôi dùng thứ quan trọng nhất của ông nội để chế ngự ông ấy, ông ấy làm sao có thể trứng chọi đá đây." Ông nên biết mình còn có thể làm cho Đan Vân Sơ trở nên điên cuồng như thế này, Diệp Tuyền Vũ giờ phút này tâm mới hơi buông thỏng, nên mới có tâm tình quở trách Đan Vân Sơ.

"Chính không phải là Tiểu công chúa dung túng cho tôi trốn tránh sao, không muốn để tôi về nhà nói rõ sự thật. Tiểu công chúa, em biết không, em nói tôi hư, thì hơn phân nửa là do em làm tôi hư, em cũng phải chịu một nửa trách nhiệm." Đan Vân Sơ là điển hình được tiện nghi còn ra vẻ.

Diệp Tuyền Vũ nhíu mày, cảm thấy vô cùng có lý, nếu mình không phải như vậy yêu Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ có thể như thế đối với mình làm nhìu chuyện xấu sao?

"Về sau tôi sẽ không cưng chìu cô nữa." Diệp Tuyền Vũ nghiêm túc nói.

"Tôi không cho phép em không cưng chìu tôi, Tiểu công chúa càng cưng chìu tôi, tôi sau này sẽ thay đổi tốt hơn." Đan Vân Sơ lời thề son sắt nói.

"Tốt hơn như thế nào?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày hỏi hỏi, người này chỉ biết nói suông.

"Thực yêu thực yêu Tiểu công chúa, yêu đến cho Tiểu công chúa không thể xuống giường được . . ." Đan Vân Sơ cười nói. Cô sẽ từ từ học như thế nào yêu một người thật tốt, như thế nào đối xử tốt với người con gái này, như thế nào để cho người này không còn cảm giác không an toàn.

"Tôi không cần cái tốt như vậy, mà nếu so ra người không thể xuống giường được là cô mới đúng, không phải sao?" Diệp Tuyền Vũ biết Đan Vân Sơ chỉ biết né tránh nói những lời mình muốn nghe nhất, nhưng là đối với người này không nên yêu cầu quá cao, quan trọng nhất là cô ấy yêu mình là được rồi, không cần tiếp tục vứt bỏ mình là tốt rồi.

"Tiểu công chúa thật sự không cần sao?" Đan Vân Sơ cười đến mặt toàn ý xấu.

Diệp Tuyền Vũ mặt ửng đỏ, Đan Vân Sơ thật là càng ngày càng không đứng đắn.

"Đan Vân Sơ, cô trước kia đúng là một ngụy quân tử, gặp ai cũng giả bộ, khinh bỉ cô." Nhớ năm đó mình câu dẫn nàng tốn không ít tâm tư, bây giờ nghĩ lại thật là không thể tưởng tượng được.

"Nào có, ngoại trừ Tiểu công chúa, tôi đối với ai cũng thực đứng đắn a!" Đan Vân Sơ cảm thấy mình thật sự vô tội,

"Kêu Vũ, không cho phép kêu Tiểu công chúa, tôi làm sao còn giống Tiểu công chúa?" Diệp Tuyền Vũ bất mãn nói. Trước kia kêu giống châm chọc, hiện tại kêu tuy rằng thân mật không ít, chính là Tiểu công chúa nghe tới vẫn là thực ngây thơ.

"Mặc kệ Tiểu công chúa có thực là trưởng thành trở thành Nữ vương hay không, nhưng vẫn là Tiểu công chúa của tôi, sau này cũng vậy." Đan Vân Sơ không muốn Diệp Tuyền Vũ trước mặt mình thay đổi thành nữ vương, chỉ cần luôn kêu Diệp Tuyền Vũ là Tiểu công chúa, thì cô có thể khi bắt nạt Diệp Tuyền Vũ cả đời, nghĩ đến cả đời, Đan Vân Sơ khẽ mỉm cười, vì cả đời có thể dễ dàng bắt nạt em ấy, mình nhất định phải cố gắng.

"Dù sao bản chất cô cũng là một cô gái hư hỏng." Diệp Tuyền Vũ bĩu môi nói.

"Chính là em cũng chỉ yêu mỗi cô gái hư hỏng này, cho nên tốt nhất chuẩn bị bị tôi bắt nạt cả đời đi. Tiểu công chúa, em lập tức đi tắm nước ấm, tôi không muốn em sinh bệnh, em còn phải giúp tôi tác chiến. Tuy rằng rất muốn cùng em tắm uyên ương triền miên một phen, nhưng là buổi chiều vẫn phải tiến hành theo kế hoạch, cùng tôi trở về gặp mẹ chồng, cho nên cần phải thật khỏe mạnh, thật xinh đẹp để gặp mẹ tôi." Đan Vân Sơ nửa đùa nửa thật nói.

"Cô thật muốn về nhà nói sự thật sao?" Diệp Tuyền Vũ lại kinh ngạc nhìn lên Đan Vân Sơ, cô nghĩ Đan Vân Sơ sẽ không tiếp tục hành động nữa, sẽ tiếp tục trốn tránh, cô ấy thật sự muốn vì mình mà tích cực ra sức thực hiện sao? Nghĩ đến đây, Diệp Tuyền Vũ tâm liền không thể khắc chế được khẩn trương cùng xúc động.

"Em theo tôi trở về, mẹ tôi sẽ không làm khó em, nhưng là bà nhất định sẽ làm khó tôi, cho nên tôi đã chuẩn bị kỹ mọi thứ cho trường kỳ kháng chiến. Em không hiếu kỳ tôi vừa rồi ra ngoài làm cái gì sao?" Đan Vân Sơ một khi đã quyết tâm, thì là vô cùng quyết đoán.

"Đúng rồi, cô vừa rồi ra ngoài làm cái gì?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, cô làm sao có thể quên vừa rồi Đan Vân Sơ ly khai, cơ hồ khiến cho mình như hoàn toàn sụp đổ.

"Tôi đi mua thật nhiều thuốc bổ, mẹ tôi thân thể không tốt, lo trước khỏi họa, còn có cái này, nhất định rất có công dụng . . ." Đan Vân Sơ đem những thứ đồ vừa mua bày ra, có thứ gì đó trong tay Đan Vân Sơ làm cho Diệp Tuyền Vũ có chút kinh ngạc, Đan Vân Sơ thật đúng là… Diệp Tuyền Vũ không biết nói Đan Vân Sơ như thế nào nữa, nói cô thông minh ư, hay là nói Đan Vân Sơ quá lo lắng, mới nghĩ đến biện pháp chu đáo như thế, dù sao Diệp Tuyền Vũ trong lòng đã không biết hình dung Đan Vân Sơ như thế nào. Bất quá Diệp Tuyền Vũ trong lòng rốt cuộc còn là phi thường cảm động, ít nhất Đan Vân Sơ rõ ràng vì mình đã phi thường dụng tâm.

"Em sao lại kinh ngạc như thế? Cái bảo vệ gối này có gì kỳ quái đâu, khẳng định sẽ rất công dụng, đừng nhìn mẹ tôi giống như tính tình tốt, sự thật bà rất lãnh tình, tuyệt đối không phải là loại người dễ mềm lòng, nếu tôi không quỳ trên năm ba ngày, bà tuyệt đối sẽ không mềm lòng, hơn nữa quỳ cũng chưa chắc hữu dụng, quá trình đấu tranh này là phi thường gian khổ, cho nên có thể chuẩn bị bao nhiêu thì chuẩn bị . . ." Đan Vân Sơ ngẫm lại đều có chút run lên, nhưng là lần này tuyệt đối không thể rút lui.

Diệp Tuyền Vũ trong lòng nghĩ một chút, quả thật, Đan mẫu không phải là người dễ mềm lòng, trận chiến này, cho dù Đan Vân Sơ dụng tâm, cũng chưa chắc có thể thắng. Hơn nữa Đan mẫu nếu là thái độ vô cùng kiên định, vạn nhất Đan Vân Sơ tiếp tục một ít dao động, Diệp Tuyền Vũ không thể tưởng tượng. Cô không thể thừa nhận, nếu Đan Vân Sơ đấu tranh không thắng, có thể hay không lại bỏ rơi chính mình, chuyện này Diệp Tuyền Vũ thật không dám tùy tiện mạo hiểm. Cô biết Đan Vân Sơ yêu mình, nhưng một người là mẹ, một người là tình nhân, rốt cuộc cũng làm khó Đan Vân Sơ, cô không muốn làm Đan Vân Sơ khó xử, cũng thật không dám.

"Đan Vân Sơ, chúng ta không quay về được không? Mẹ của cô không biết, chúng ta liền gạt bà cả đời, chúng ta như vậy cũng không có gì là không tốt." Diệp Tuyền Vũ có chút bận tâm nói, cô hiện tại không thể mạo hiểm bất cứ chuyện gì để mất đi Đan Vân Sơ, nhất là mạo hiểm đánh cược để được một cái kết viên mãn, cô biết Đan Vân Sơ đã chịu vì mình mà đi tới bước này, cũng đã đủ thỏa mản rồi.

"Tổng yếu nên thử một lần, gạt bà cả đời, đối với bà cũng không công bằng, hơn nữa thật muốn giấu diếm cả đời, lương tâm tôi cũng sẽ bứt rứt. Mẹ tôi có quyền được biết, con gái của bà yêu người nào, có quyền được biết con gái bà là yêu cô gái. Tiểu công chúa hay là không đủ tín nhiệm tôi, yên tâm, vô luận kết quả như thế nào, tôi lần này đều sẽ không rời bỏ em." Đan Vân Sơ hôn lên trán Diệp Tuyền Vũ, chân thành nói.

Đây quả thật là làm cho Diệp Tuyền Vũ tin tưởng không ít, Diệp Tuyền Vũ luôn luôn hi vọng Đan Vân Sơ có thể vì mình mà tích cực đấu tranh, cuối cùng thì cũng đã chờ được đến ngày hôm nay, cô cuối cùng cũng đã chịu đặt mình vào chỗ mình luôn mong muốn. Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình tâm mình đã mưa dầm đã lâu, đột nhiên dứt hẳn, đã thế còn có ánh sáng chíu rọi vào.

"Đan Vân Sơ, tôi yêu cô!" Diệp Tuyền Vũ chủ động hôn lên môi Đan Vân Sơ, hôn đến kí©ɧ ŧìиɧ nhiệt liệt, thiếu chút nữa đem Đan Vân Sơ lại muốn phát hỏa, hôn đến gần như ngạt thở, hai người mới bất quá tách nhau ra.

"Tiểu công chúa thân ái, tuy rằng tôi biết em hiện tại rất muốn tôi, nhưng là bây giờ không được, ngươi phải lập tức đi tắm nước ấm, sửa sang một tý, sau đó cùng tôi về gặp mẹ." Đan Vân Sơ khắc chế dao động, có chút thở gấp nói.

"Hảo." Diệp Tuyền Vũ nhanh chóng gật đầu, cũng khắc chế cái cơ thể đang nóng lên, nếu là đánh thắng trận chiến này, các cô có thời gian cả đời.

"Đan Vân Sơ, chân tôi tê . . ." Diệp Tuyền Vũ hướng Đan Vân Sơ làm nũng, lúc chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng tắm, Diệp Tuyền Vũ mới cảm giác được thân thể mình không cử động được, nhất là chân, tê đến độ bất liệt toàn thân.

"Cho em sau này còn dám tự hành hạ bản thân mình không, ráng mà chịu đi!" Đan Vân Sơ miệng quở trách Diệp Tuyền Vũ, nhưng là tay cũng tự giác xoa bóp chân cho Diệp Tuyền Vũ, động tác ôn nhu đến có thể chìm chết người.

Diệp Tuyền Vũ cảm giác ngày hôm nay giống như ngày mình được hồi sinh vậy, có vẻ như vậy không chân thật, nhìn thấy Đan Vân Sơ ôn nhu thay mình xoa bóp chân, trong cô hiện lên một loại cảm xúc hạnh phúc như muốn thét gào. Tuy rằng con đường thú nhận sự thật thoạt nhìn rất gian nan, nhưng chỉ cần có Đan Vân Sơ bên cạnh, Diệp Tuyền Vũ không còn sợ cái gì nữa.

Nhưng là vừa nghĩ tới phải gặp Đan mẫu, Diệp Tuyền Vũ trong lòng vẫn là thực khẩn trương, nhưng khẩn trương nào chỉ có một mình cô đây? Đan Vân Sơ cũng không khá hơn chút nào.