Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 78: H

Chương 78

"Còn đau không?" Đan Vân Sơ ngẩng đầu hỏi Diệp Tuyền Vũ, trong mắt hiện lên tia đau lòng.

Diệp Tuyền Vũ gật đầu, trong lòng vẫn đau, cũng thỉnh thoảng mơ hồ đau.

"Sau này nếu tôi tiếp tục làm em khổ sở, em hãy trực tiếp gϊếŧ tôi, đừng có tự làm mình đau." Đan Vân Sơ nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo, sợ làm đau một loại.

"Tốt!" Diệp Tuyền Vũ nhẹ giọng đáp.

Đan Vân Sơ mỉm cười, nếu như mình tiếp tục làm Tiểu công chúa đau như vậy, chính mình thật sự đáng chết.

"Còn đau không?" Đan Vân Sơ lặp lại một lần nữa.

"Đau." Diệp Tuyền Vũ gật đầu nói, tựa như một năm trước, Đan Vân Sơ đá mình một cái, tuy không đau, nhưng cũng muốn cho Đan Vân Sơ đau lòng.

Hai tay Đan Vân Sơ hơi dùng lực, đem Diệp Tuyền Vũ trong ngực ôm chặt hơn nữa, Đan Vân Sơ vùi mặt vào tóc Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ im lặng, cô biết bây giờ mình nói gì cũng dư thừa, cô không thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra, chỉ có thể về sau nắm chặt.

"Đan Vân Sơ, nhiều vết sẹo như vậy có phải rất xấu không?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên quay đầu đối mặt với Đan Vân Sơ hỏi.

"Uh, thật là xấu." Đan vân sơ gật đầu nói.

"Đan Vân Sơ, cô là quỷ đáng ghét!" Diệp Tuyền Vũ tức giận nói, thỉnh thoảng nói dối dụ dỗ mình một chút cũng không được sao? Diệp Tuyền Vũ giữ lại những vết sẹo này, chính là muốn tự nói với mình nhớ đến mình cùng Đan Vân Sơ từng trải qua đau đớn như vậy.

"Nhưng là, tôi muốn để cho Tiểu công chúa vẫn giữ lại, sau này những lúc nhìn thấy những vết sẹo này, liền nhắc tôi biết mình đã làm tổn thương Tiểu công chúa." Đan Vân Sơ ôn nhu nói đến.

"Cần sẹo nhắc nhở mới đối tốt với tôi, tôi mới không muốn nó!" Diệp Tuyền Vũ khiêu mi nói.

"Vậy Tiểu công chúa muốn sao?" Đan Vân Sơ khóe mắt mỉm cười, Tiểu công chúa trong lòng mình đã trở về là Tiểu công chúa, sẽ hướng mình tức giận, sẽ hướng mình làm nũng.

"Tôi muốn cô cam tâm tình nguyện đối tốt với tôi!" Diệp Tuyền Vũ chân thật nói.

"Tiểu công chúa biết tôi rất xấu, không tim không phổi, nếu tôi không phải yêu, thì người khác có chết trăm lần cũng không quan tâm, tôi cũng sẽ không bao giờ cảm thấy áy náy." Môi Đan Vân Sơ dán lên môi Diệp Tuyền Vũ, bắt đầu hôn nhẹ môi dưới, môi Diệp Tuyền Vũ khẽ cách lui, sau đó lại chủ động hôn lại Đan Vân Sơ. Như lời Đan Vân Sơ nói, nếu cô ấy không yêu, thì mình đau, cô ấy sẽ không quản, nhưng cô ấy yêu rồi, mới đau lòng, thật ra quyền chủ động vẫn đều ở trong tay Đan Vân Sơ, cô ấy nếu không yêu, thì tình yêu của mình cũng không thấm vào đâu.

Đan Vân Sơ vui mừng vì Diệp Tuyền Vũ hôn trả lại nhiệt tình, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi nhiệt liệt triền miên, đây mới thật sự là Tiểu công chúa, sẽ không che dấu nhiệt tình của em ấy đối với mình, đối với mình đòi hỏi, đối với mình nồng đậm yêu. Suốt một năm qua, cô luôn nhớ đến từng hơi thở của Tiểu công chúa, nhiệt tình của Tiểu công chúa, mỗi khi nghĩ đến tâm đều có chút đau.

Nụ hôn vô cùng nhiệt liệt, để cho hai bên cơ hồ hít thở không thông, hơi thở có chút gấp rút dồn dập, nhưng môi vẫn chặt chẽ quấn lấy nhau.

Tay cả hai không an phận bắt đầu vuốt ve trên người đối phương, rồi kéo bỏ y phục, làm cho y phục của cả hai rất nhanh không thể không xộc xệch.

"Đan Vân Sơ… Đi phòng tắm… Tắm trước…" Diệp Tuyền Vũ thở dốc nói, đây là thói quen của Đan Vân Sơ.

"Tiểu công chúa muốn đổi địa điểm… Muốn chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao…"



Chỉ khoảng cách ngắn, nhưng hai người cơ hồ phải dùng đến 10p mới đến được phòng tắm, hai cỗ thân thể cứ quấn chặt lấy nhau không tách rời, môi rời môi không tới một phút lại tiếp túc dính chặt lại với nhau, đầu lưỡi dẻo dai kia tựa hồ muốn đem đối phương nuốt vào mới cam tâm…

Đến phòng tắm, quần áo cũng hầu như được vứt bỏ hết, thân thể cả hai cơ hồ bại lộ trong không khí, cũng bại lộ hết trong tầm mắt đối phương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ song phương du͙© vọиɠ càng dâng trào.

Đan Vân Sơ nuốt khan, cô mở nước vòi sen, nước nóng nhanh chóng xối xuống thân thể cả hai, phòng tắm tràn ngập hơi nước, ướŧ áŧ, hai cổ thân thể như hòa vào nhau. Hai chỗ mềm mại kia đè ép nhau, để cho thân thể hai người hiện lên một chút run rẩy, xa cách gặp lại kí©ɧ ŧìиɧ, như hạn hán bắt gặp một cơn mưa, như vậy khẩn cấp cùng vui sướиɠ.

Hiển nhiên quyền chủ động lần này là Diệp Tuyền Vũ để cho Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ di chuyển nụ hôn từ từ xuống cổ rồi tới xương đòn cuối cùng dừng lại ở nơi mềm mại đầy đặn kia, thân thể Diệp Tuyền Vũ trở nên vô cùng nhạy cảm, thân thể bắt đầu nhũn ra, cô cảm giác môi Đan Vân Sơ đang lang thang dạo chơi khắp thân thể của mình, những nơi da thịt bị môi chạm đến bắt đầu nóng như thiêu đốt lên.

Diệp Tuyền Vũ trăm triệu lần không nghĩ tới, Đan Vân Sơ đột nhiên quỳ xuống, đầu cô ấy vùi vào chỗ tư mật giữa hai chân mình, Diệp Tuyền Vũ thân thể như bị tia chớp đánh trúng run rẩy hẳn lên, nhìn xuống Đan Vân Sơ đang ra sức chiều chuộng mình, hai chân của Diệp Tuyền Vũ bị cái lưỡi của Đan Vân Sơ làm cho nhũn ra, cô phải tìm một cái gì đó để chống đỡ để cho thân thể không còn vững vàng của mình không ngã xuống, tay phải gắt gao bám chặt vào thành bàn trang điểm đặt trên bục, tay trái hướng tới đầu của Đan Vân Sơ, nhẹ nhàng ấn giữ đầu Đan Vân Sơ.

Phòng tắm lớn hai mặt bao quanh đều là kính, cô nhìn vào kính thấy được những cảnh tượng như vậy, cái hình ảnh vừa làm người ta thấy thẹn nhưng cũng rất hưng phấn, Đan Vân Sơ giống mình toàn thân không mảnh vải đang ngồi xạp xuống trên gạch men trắng trong phòng tắm, mái tóc dài mềm mại đen nhánh cơ hồ rủ xuống hết mặt đất, mặt cô ấy đang chôn ở nơi tư mật của mình, đầu lưỡi thăm dò tiến vào bên trong quấy rối, thân thể của mình bị du͙© vọиɠ khống chế, da thịt tuyết trắng đã phiếm hết sắc hồng, còn có vẻ mặt loạn ý tình mê của mình, tất cả đều đập thẳng vào giác quan của Diệp Tuyền Vũ.

Không thể nghi ngờ đây chính là tư thế trên cao nhìn xuống để nhằm lấy lòng Diệp Tuyền Vũ, để cho Diệp Tuyền Vũ giương lên một tia cảm giác hư vinh, một người luôn ở trên cao nhìn xuống như Đan Vân Sơ giờ phút này đang hết sức lấy lòng của mình, Đan Vân Sơ là yêu mình, Diệp Tuyền Vũ giờ phút này vô cùng tin tưởng, Đan Vân Sơ chính thật là yêu mình. Cảm giác thỏa mãn trong tâm dần lan qua cả cơ thể, Diệp Tuyền Vũ càng ngày càng níu chặt lấy thành bàn trang điểm, nàng cảm giác thân thể bị trên chọc đã nhanh chóng đạt đến cực hạn, Đan Vân Sơ vẫn tiếp tục không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ, càng ngày càng nhiều kɧoáı ©ảʍ, để cho Diệp Tuyền Vũ không thể chịu đựng nổi.

"Đan… Đủ rồi…" Âm thanh đứt quãng xinh đẹp kia của Diệp Tuyền Vũ mang theo một ít van xin, nhưng là Đan Vân Sơ không những không chậm lại, mà còn tăng tốc đầu lưỡi hơn, dễ dàng đem Diệp Tuyền Vũ lêи đỉиɦ, khuôn mặt tuyệt diễm của Diệp Tuyền Vũ càng trở nên xinh đẹp động lòng người, có thể làm cho người khác hiến dâng cả linh hồn.

Đan Vân Sơ cảm giác được cái mật huyệt nhỏ nhỏ mà ấm nóng kia bắt đầu co rút kẹp chặt đầu lưỡi của mình, những ngón tay đang đặt trên đầu mình cũng không khỏi khẽ tăng thêm lực đạo, xem ra Tiểu công chúa là đến rồi, cô giương lên một nụ cười đầy tia tà ác, cô luôn biết Tiểu công chúa tại chính đầu lưỡi cùng ngón tay mình rất dễ dàng ra, nhưng lần này so với trước kia nhanh hơn bao giờ hết.

"Xem ra Tiểu công chúa rất thích cái tư thế này…" Đan Vân Sơ từ giữa hai chân Diệp Tuyền Vũ ngẩng lên, nhìn trong gương thấy một Diệp Tuyền Vũ sau khi động tình như vậy rung động lòng người, tà khí nói, cô biết Tiểu công chúa thích cảm giác mình thần phục.

Diệp Tuyền Vũ nghe vậy, mặt càng thêm đỏ, cô biết thân thể mình không thể trốn thoát được khỏi ánh mắt Đan Vân Sơ.

"Mặc dù Tiểu công chúa rất thích cái tư thế này, nhưng tôi nghĩ những tư thế khác Tiểu công chúa cũng sẽ thích…" Nói xong Đan Vân Sơ ngẩng dậy và đứng lên, đem Diệp Tuyền Vũ còn chưa vẫn khôi phục sau lần vừa rồi ngồi lên bàn trang điểm trên bục, mở rộng hai bắp đùi của Diệp Tuyền Vũ ra, đóa hoa còn vương vấn sương sớm kia trong nháy mắt bại lộ trong tầm mắt Đan Vân Sơ, phản chiếu lại ở phía gương đối diện, trong gương, ngay cả Diệp Tuyền Vũ chính mình cũng thấy một mực rõ ràng, cái tư thế này so với nãy còn muốn thẹn hơn, làm cho Diệp Tuyền Vũ bản năng muốn khép chân vào, nhưng là Đan Vân Sơ không để cho cô được như ý, chế trụ thật chặt hai chân, ngón tay tiến vào trong đóa hoa tươi đẹp ướŧ áŧ kia, dính phong phú lộ thủy . . .



Diệp Tuyền Vũ biết là, Đan Vân Sơ muốn cô thêm lần nữa, nhưng Diệp Tuyền Vũ cũng biết, nếu thêm một lần nữa, mình nhất định sẽ chết mất, cô dùng một ít khí lực còn lại của mình áp mạnh Đan Vân Sơ đến phòng tắm, bắt đầu không bằng ngày trước như vậy sắc bén phản công.

"Tiểu công chúa, tôi phát hiện một vấn đề." Khó được lần Đan Vân Sơ sau khi xong chuyện này, vẫn còn tràn đầy tinh lực chứ không có mệt mỏi ngủ đi, ngón tay của cô không quá an phận ở sống lưng Diệp Tuyền Vũ dần đi lên.

"Cái gì?" Diệp Tuyền Vũ ngón tay vẫn còn vương ở bên hông Đan Vân Sơ, thân thể hai người vẫn đang liên tục hoạt động, quấn ở chung một chỗ, chỗ mềm mại này vừa khít chỗ mềm mại kia.

"Tiểu công chúa thật sự là gầy quá, ngay cả nơi này cũng gầy quá, có phải là từ D xuống C không?" Đan Vân Sơ nghiêm trang ở chỗ mềm mại của Diệp Tuyền Vũ xoa lấy ước lượng.

"Đan Vân Sơ cô quả nhiên là yêu râu xanh, mê ngực!" Diệp Tuyền Vũ ưm một tiếng, đem môi áp vào cổ Đan Vân Sơ gặm cắn, cổ Đan Vân Sơ rất nhanh xuất hiện một vết đỏ nhỏ.

"Nào có? Rõ ràng đây là thói quen của Tiểu công chúa. Người ta chẳng qua là đau lòng Tiểu công chúa gầy quá, ôm vào trong ngực cũng không có cảm xúc như trước . . ." Đan Vân Sơ thầm nói, mặc dù cơ thể so với trước kia nóng bỏng hơn, nhưng là nàng vẫn thích có một chút thịt hơn, cùng kẹo bông gòn giống nhau, mềm mại.

"Đây là cô dám ghét bỏ tôi? Trên người cô cũng so với tôi cũng chẳng nhiều thịt hơn." Diệp Tuyền Vũ khiêu mi, mình dáng người vô luận lúc nào cũng là hoàn mỹ nhất, đây là điểm mà Diệp Tuyền Vũ vẫn còn chút tự tin, Đan Vân Sơ dám ghét bỏ liền cắn chết cô.

"Nếu là ghét bỏ, có thể hết lần này đến lần khác cầu xin Tiểu công chúa tha thứ sao? Bất quá Tiểu công chúa mới vừa rồi thật nhiệt tình, tôi cũng cảm thấy đầu lưỡi cùng ngón tay đều nhanh bị Tiểu công chúa cho tan đi cùng . . ."

"Đan Vân Sơ, câm miệng, cô cũng như vậy thôi, đi năm mươi bước mà cười một trăm bước." Diệp Tuyền Vũ đỏ bừng cả khuôn mặt ngắt lời trêu chọc của Đan Vân Sơ.

"Tôi là nhiệt tình, nhưng là lần này Tiểu công chúa cũng có vẻ như kêu lên rất hoan ái. Tiểu công chúa, nhiều tư thế như vậy, em là thích nhất cái nào đây? Tiểu công chúa . . ." Đan Vân Sơ hưng phấn muốn cùng Diệp Tuyền Vũ thảo luận cái vấn đề này.

"Đan Vân Sơ, tinh thần cô hôm nay thật là đặc biệt tốt nha, cô còn muốn thêm hai lần nữa sao?" Diệp Tuyền Vũ phẫn hận nói, hôm nay Đan Vân Sơ giống như là uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, tinh lực tốt bất thường.

"Tốt, tôi không ý kiến, bất quá tựa hồ Tiểu công chúa hôm nay thoạt nhìn tương đối mệt mỏi, Tiểu công chúa vẫn còn thể lực để tiếp tục sao?" Đan Vân Sơ lớn lối nói, đoán chừng là quá lâu không ăn mặn rồi, hôm nay được ăn nên có lẽ có tinh thần.

"Đan Vân Sơ, cô đừng có mà vội vàng đắc ý, tôi liền xem cô có thể cười đến khi nào?" Diệp Tuyền Vũ khiêu mi nói, cô cũng không tin Đan Vân Sơ có thể vẫn giữ vững tinh lực như vậy, hơn nữa, lần này mình căn bản cũng là nhường cho cổ, cổ ngược lại còn cầm gậy giương oai.

Diệp Tuyền Vũ xoay người, đem Đan Vân Sơ áp đảo phía dưới, với hơn nữa cô không tin mình đánh lâu dài thì sẽ không thể không thắng, để cho Đan Vân Sơ hết kiêu ngạo lớn lối.

Lần này không ai nhường ai bắt đầu tranh giành quyền chủ động, từ xế chiều kéo dài đến tối, rồi đến đêm khuya. Quả nhiên là đánh lâu dài, đúng là hai nữ nhân không biết tiết chế.

So với Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ hoạt sắc triền miên kia, Lam Vận bên này có vẻ trầm mặc hơn nhiều.

Lam Vận lái xe, bên trong xe rất an tĩnh, cô không dám mở miệng nói chuyện, Đông Phương Thấm Tuyết cũng không nói, cho nên trên xe vẫn trầm mặc, bởi vì trầm mặc nên lại sinh ra chút lúng túng.

Đông Phương Thấm Tuyết là loại người bất cứ lúc nào cũng có thể bình tĩnh tự nhiên, nhưng giờ phút này trong lòng có chút phiền não, Lam Vận cô gái này thật giống như tắc kè hoa, biến đổi không ngừng, lúc này lý ra nên tìm một chút đề tài hóa giải lúng túng, hơn là để tiếp tục lúng túng. Người này không phải là lúc nào cũng có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa sao?

"Lam Vận, dừng ngay chỗ quán Bar kia đi, tôi muốn đi Bar." Đông Phương Thấm Tuyết thấy quán Bar phía trước, hướng Lam Vận nói.

Lam Vận kinh ngạc nhìn Đông Phương Thấm Tuyết, cô cho là Đông Phương sẽ không bao giờ đi những loại Bar này.

Đông Phương Thấm Tuyết thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lam Vận, khẽ mỉm cười, nụ cười như trước ôn nhu hòa thuận.

"Cảm thấy tôi không phải là loại người biết đi Bar sao?"

"Uhm." Lam Vận có chút ngốc ngốc gật đầu.

"Ở trong cậu, tôi là dạng gì? Có phải hay không vẫn luôn là thục nữ, ôn nhu văn nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hình tượng rất đứng đắn cũng rất đoan trang không?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.

"Đông Phương cười rất ôn nhu, Đông Phương làm việc rất cẩn thận, Đông Phương làm gì đó ăn cũng có cảm giác rất hạnh phúc, Đông Phương cho tới bây giờ cũng sẽ không làm khó người, Đông Phương…" Lam Vận nói những điểm tốt vô số của Đông Phương, hơn nữa lúc nói, trên mặt tràn đầy một loại ngưỡng mộ cùng lóe ra một chút tia sáng ấm áp. Cái vẻ mặt kia đột nhiên làm cho Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy được, người cậu ấy thích trên, hẳn làm cho cậu ấy rất hạnh phúc, nhưng là cái người cậu ấy thích trên vốn không phải là mình, người này đem mình ưu hóa lên nhiều lần, cảm tình Lam Vận bất quá là nhân vật ưu hóa lên của mình mà thôi. Lam Vận nói chính là cái người kia, là do mình thường xuyên mang mặt nạ, phần lớn người kia nhìn Đông Phương Thấm Tuyết cũng là qua cái mặt nạ ấy, hơn nữa so với cái mặt nạ ấy còn tốt hơn nhiều, mà không phải là con người thật sự của Đông Phương Thấm Tuyết.

"Lam Vận, tôi không hoàn mỹ như cậu nghĩ đâu, thậm chí cùng cái người cậu nói có chút chênh lệch, cậu nói người kia là do cậu chủ quan áp đặt ở trên người của tôi mà tỏa sáng thôi, người cậu thích không phải là tôi, chỉ là thích một người do cậu chủ quan ức tạo nên người tôi thôi." Đông Phương Thấm Tuyết từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu, ưu nhã đốt lên, làm cho Lam Vận cả kinh nhìn thẳng vào, Đông Phương như vậy mà hút thuốc lá, Lam Vận kinh sợ giống như đây là ngày tận thế vậy.

Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy cái vẻ mặt kinh ngạc quá độ đến ngây ngốc của cô gái này, khẽ mỉm cười, Lam Vận giờ phút này thoạt nhìn thật đúng là đồ ngốc.

"Thế nào, ảo tưởng tan vỡ sao?" Đông Phương Thấm Tuyết thổi hơi thuốc vào mặt Lam Vận, sau đó khiêu mi hỏi.

Lam Vận không ghét cái mùi vị này, nhưng là Lam Vận cảm giác trong lòng mình không thể chịu được.

"Ách…" Lam Vận đã hoàn toàn nói không ra lời, Đông Phương là bị cái gì nhập vào sao? Nếu không nhất quán ưu nhã ung dung hào phóng, cử chỉ đúng mực của một thế gia Đại tiểu thư Đông Phương giờ đây thoạt nhìn có chút tà khí, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên có chút tà mị, thay đổi thật sự quá nhanh.

"Mỗi người đều có thể có một mặt khác, tựa như cậu, bình thường ở bên ngoài tĩnh táo tự nhiên ưu nhã bình tĩnh, giờ phút này lại có thể ngu ngốc như thế, mà tôi không thể lúc nào cũng đeo cái mặt nạ kia được, thỉnh thoảng cũng cần gỡ bỏ cái mặt nạ kia để hít thở chứ." Đông Phương Thấm Tuyết xem thường nói.

Lam Vận tiếp tục hóa đá, nguyên lai ở trong mắt Đông Phương hình tượng của mình có thể là rất ngu ngốc, Lam Vận trong lòng một trận mất mát, nhưng là Đông Phương mặc dù nghĩ như vậy, cũng sẽ không thất lễ nói ra được. Người này không phải là Đông Phương, Đông Phương có chị sinh đôi ư, Đông Phương . . .

Mặt Lam Vận vẫn tiếp tục hóa đá nhưng trong đầu lại suy nghĩ lung tung.

Cái biểu hiện này của Lam Vận này thật đúng là rất ngốc, Đông Phương Thấm Tuyết phải tái diễn ở trong lòng chửi bới một lần nữa.