Edit by: Thuymac9420
Những xúc tu kia tụ lại một chỗ vô cùng tráng kiện mát lạnh như một cái đầu lưỡi ướŧ áŧ.
Khi chúng cắm vào hoa huy*t Tiểu U, dù có phồng to hơn nữa cũng sẽ không khiến Tiểu U quá đau. Chỉ là cảm giác bị thứ vật mềm mại này nhét vào xâm chiếm lại vô cùng ôn nhu, nóng bỏng như thế khiến bên trong Tiểu U cũng dần dần thích ứng với chúng. Cô không ngừng mở rộng bắp đùi cùng với hoa huy*t thêm nữa để có thể được nhiều thêm, hoa huy*t càng thêm ướŧ áŧ vô cùng.
Bây giờ những xúc tu nhỏ này hơi đi ra, chúng lại càng thêm cứng rắn.
Dây leo tách hai chân Tiểu U ra, lộ ra huyệt khẩu lầy lội xuân thủy. Chúng đẩy ra mị thịt thẹn thùng đóng đóng mở mở chào đón rồi xen vào, giống như một cây gậy nóng bỏng đi vào.
Những xúc tu nhỏ kia lành lạnh nhưng lại co dãn vô cùng. Chúng ngưng tụ thành một cây gậy vô cùng dữ tợn, mỗi lần ra vào đều nhằm vào những điểm mẫn cảm trong u huyệt nhỏ nhắn mà cọ xát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Liên tục rút ra cắm vào trong nửa canh giờ, bụng Tiểu U nóng như lửa đốt giống như muốn đốt luôn bụng cô. Tiểu U cao trào từ đầu đến cuối đều cảm thấy trống trải khó chịu, khi những xúc tu vừa mới rút ra, Tiểu U cảm thấy hoa kính ngứa ngáy tê tê. Bây giờ bị vật cứng phía dưới đâm vào liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dây leo tuy rằng cũng rất dẻo dai co dãn, những lại không giống như những xúc tu nhỏ kia. Khi chúng mạnh mẽ đè ép lên hoa huy*t Tiểu U, chúng không mềm mại dẻo dai biến đổi hình dạng để trêu chọc cô, mà là ngày càng cứng rắn hơn để xâm nhập. Thịt non bên trong hoa huy*t hoàn toàn không thể khép lại được, chỉ có thể oan ức bị dây leo tráng kiện nóng bỏng xâm nhập, mỗi cái vào đều lút cán, mỗi nơi đều bị đốt lửa.
Tiểu U tưởng rằng dây leo chen vào là muốn những chất lỏng mà những xúc tu nhỏ bắn vào cơ thể cô ra. Nhưng không ngờ nó lại đi vào nơi sâu nhất hoa huy*t rồi cứ thế đâm vào, chúng ngày càng đâm vào mạnh hơn mà không để ý gì đến dịch nhầy bị bắn trước đó trong hoa huy*t Tiểu U. Vậy nên có một dòng dịch bị nó đẩy ra ngoài.
Dây leo vừa thô lại vừa cứng, mỗi lần rút ra cắm vài đều ma sát đưa đẩy thật sâu mị thịt bên trong hoa huy*t Tiểu U. hoa huy*t bên trong vẫn còn dịch nhầy trắng đυ.c liền bị dây leo ép mở ra tầng tầng mị thịt rồi đẩy vào.
Tiểu U phát ra những tiếng rêи ɾỉ nức nở gấp gáp, thân thể bị đẩy lên mạnh mẽ mà lắc lư. Tiểu U cảm thấy tiểu huyệt nóng đến sắp bị hòa tan. Dây leo ngày càng to, lấy ra rút vào mang cảm giác tê ngứa và đau đớn, vô số dây thần kinh không thể chịu nổi mà phát ra cảnh báo.
Tiểu U nghĩ muốn kêu dừng lại, đáng tiếc lời không thể nói ra và cô tiếp tục phải chịu đựng hoan ái.
Rốt cuộc khi Tiểu U đạt đến cao trào, du͙© vọиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não khiến dây thần kinh như đứt đoạn, cô giật lên vài cái rồi ngất đi trên đám dây leo.
......
Ve lạnh kêu buồn thảm, trước trường đình lúc trời tối, mưa rào vừa tạnh... (Trích "Vũ Lâm Linh" _Liễu Vĩnh).
Bạn học nhẹ nhàng thì thầm học thuộc, âm thanh vờn quanh tai Tiểu U. Đọc từ "Vũ lâm linh" đến "Thủy Long ngâm", rồi lại từ "Niệm nô kiều" đến "Say hoa âm". Đọc xong lại học thuộc Anh Văn, rồi học Lịch sử, Địa lý, Chính trị...
Tiểu U nửa tỉnh nửa mê, nội dung bài khi nghe bạn học đọc thầm đều được ghi nhớ lại.
Chỉ là âm thanh xung quanh lại có chút kỳ quái, thỉnh thoảng lại có tiếng lạo xạo nho nhỏ, giống như tiếng dây leo không ngừng di chuyển.
Còn chưa mở mắt, Tiểu U nhíu mày. Cảm giác thân thể loạng choạng, hoa huy*t căng căng.
Giống như đang ngồi trên một con ngựa, có người nào đó ôm mình phía sau, hắn dùng hoa chân điều khiển ngựa để đỡ chân cô. Tại nơi hạ thể đang dính với nhau, hắn không ngừng mạnh mẽ đưa đẩy hoa huy*t, xuân thủy tràn ra sắp rơi xuống đất, nhưng còn chưa kịp chảy ra đã bị đẩy trở lại.
Đài hoa và cánh hoa vì ở trên thân ngựa nên liên tục bị những sợi lông nhỏ cọ vào.
Ở tư thế này, Tiểu U bị đâm vào từng cái đến nơi sâu nhất. Tiểu U cảm thấy đầu côn th*t như quả trứng đẩy ra hoa kính dưới đáy miệng tử ©υиɠ như sắp đâm vào, lại đột ngột rút ra, lại đâm vào như thế nhiều lần.
Đến khi yết hầu khô khốc dường như được nuốt vào một chất lỏng ngọt như dịch cây, Tiểu U mới tỉnh táo lại. Lúc này mới nhận ra làm gì có ngựa có người nào, đây vẫn là đám dây leo háo sắc kia.
Vải màn đón nhận một ta nắng sớm mông lung. Tiểu U không phát ra âm thanh nào, trong tay nắm chặt một dây leo, thỉnh thoảng vô thức cựa người liền nhận thấy từng dây leo đang mờ ám ôm lấy người cô. Thứ trong cơ thể cô như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại càng đâm sâu dữ dội hơn.
Từ tỉnh táo rồi bị làm đến ngất đi, lại từ ngất đến bị làm cho tỉnh lại. Tiểu U vô lực cảm thấy có chút khó chịu lại có chút hưởng thụ, cứ như vậy cô sẽ chết ở trên giường mất...
Lúc này mặt trời đã lên, thời gian đến lớp buổi sáng là sáu rưỡi. Ngoài trừ bạn học kia, những người khác cũng bắt đầu tỉnh lại, bò xuống giường súc miệng. Một vài người thì lưu luyến chưa muốn rời giường...
____________________
P/s: Lâu quá mới đăng truyện. Các bạn có hài lòng với bản dịch của mình không. Nói thật mình không hài lòng lắm, cảm thấy thiếu sót ghia...