Thẩm Vãn Tình bị Tạ Vô Diễn siết cực kì chặt.
Đàn yêu vật này thoi thóp hơi tàn cuối cùng là giãy giụa, dâng trào từng đợt gió mạnh, va đập tứ phía, phát ra âm thanh loảng xoảng. Mà Tạ Vô Diễn lại không động đậy, thậm chí cảm xúc còn không có chút gợn sóng.
Dù cho là như vậy, nhưng lại không có một sợi yêu khí nào dám tiếp cận hắn.
Kỷ Phi Thần nhanh chóng nắm lấy thời cơ, trải phù chú ra, đốt cháy những tia lửa.
Gầm rú, gào thét, rống to, cùng với ngọn lửa khi đốt cháy phát ra âm thanh lách tách, nơi mà bùa chú dán xuống vọt lên những làn khói màu xanh. Trong phút chốc, yêu khí ở trong nhà trọ dần dần tan biến.
Phong Dao Tình lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc nói: “Tạ công tử, huynh.....”
Đây chính là yêu khí của hơn mười con Mặt Nạ Quỷ tạo thành, rốt cuộc là tu vi kinh khủng như thế nào, mới có thể một đòn diệt trừ hết bọn chúng. Thậm chí nhìn có vẻ dễ dàng như trở bàn tay, không có một chút hao tổn nào.
Cái người này thật sự chỉ đơn giản là một thầy trừ yêu thôi sao?
Huyền Điểu thật không dễ dàng thở hổn hển đến bên cạnh Tạ Vô Diễn, nhìn thấy biểu tình của Phong Dao Tình, trong lòng thầm nói không ổn.
Cách đánh này của Tạ Vô Diễn quá mức tàn ác, ngay cả con cưng của ông trời là Kỷ Phi Thần cũng chiến đấu khó khăn khi đối mặt với bọn này, mà hắn dường như ra tay khôg chút lưu tình, rất dễ dàng khiến cho người khác nảy sinh hoài nghi.
Vậy là Huyền Điểu lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, cẩn thận.”
Tạ Vô Diễn tất nhiên là nghe thấy, hắn thu tay, linh lực phát ra cũng dần dần ẩn đi.
Thẩm Vãn Tình không ngờ rằng Tạ Vô Diễn sẽ cứu mình, cô vừa muốn mở miệng nói cảm ơn, liền thấy đôi lông mày của Tạ Vô Diễn nhíu chặt lại, lảo đảo về phía trước, đồng thời một ngụm máu phun ra ngoài.
Đầu cô trong phút chốc trống rỗng, ý thức tiếp theo giơ tay ra đỡ lấy hắn, đột nhiên không kịp phòng bị, cái tay chống đỡ bị máu tươi của hắn bắn đầy lên.
Đồng tử của Thẩm Vãn Tình hơi co rút lại, trong phút chốc hoảng hốt.
Đây là từ lúc cô xuyên sách đến bây giờ, lần đầu tiên tiếp xúc trực diện với hoàn cảnh như này.
“Tạ công tử!” Phong Dao Tình bước mấy bước dài về phía trước, vội vàng đi đến bên cạnh của Tạ Vô Diễn ngồi xuống.
Nhìn tình trạng, Kỷ Phi Thần không thể tỉ mỉ giải quyết hậu quả phía sau, vội vàng đi đến giúp đỡ, cõng người đưa đến chiếc giường trong phòng khách ở trên lầu, đặt xuống.
Loading... “Là Khóa Tâm Chú.” Phong dao Tình kiểm tra tình trạng của Tạ Vô Diễn một chút, phát hiện những vết máu màu đỏ vốn đã được loại bỏ lại một lần nữa bò lên, giống như mạng nhện không ngừng chạy dài, tốc độ cực kì nhanh di chuyển trên ngực hắn, “loại chú thuật này, chỉ cần người bị trúng phát huy công lực, sẽ bị chịu phản ngược tương đương. Mặc dù trước kia đã được ta tạm thời áp chế xuống, nhưng vẫn phải điều dưỡng thật tốt, nhưng mà vừa nãy linh lực của huynh ấy chấn động quá lớn, lại một lần nữa tái phát ra ngoài.”
“Sợ rằng lúc đầu là huynh ấy vì không để cho chúng ta loạn thế trận, mới im lặng không nhắc đến.” Phong Dao Tình nói, trong giọng nói tăng thêm nhiều tự trách, “lại không từng nghĩ đến, lại bị phản ngược nghiêm trọng như thế này.”
“Là sơ suất của ta.” Kỷ Phi Thần mười phần tự trách nói “nếu như ta nhận ra dị thường sớm hơn một chút, cũng không đến mức liên lụy đến Tạ công tử.”
“Yên tâm, muội đã kịp thời dùng linh lực khống chế của Khóa Tâm Chú.” Phong Dao Tình thấy Kỷ Phi Thần tinh thần suy sụp, vội vàng giơ tay ra xoa nhẹ mu bàn tay của anh ta, sau đó đỡ lấy mặt của anh ta, mềm giọng nói: “không sao, đây không phải là lỗi của huynh.”
Thẩm Vãn Tình quét mặt nhìn đôi tình nhân thần tiên này một cái, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Vô diễn đang nằm trên giường.
Huyền Điểu an an tình tĩnh đứng ở trên đầu giường của hắn, khó có lúc im lặng như vậy, luôn dùng chiếc đầu nhỏ của mình cọ cọ mặt hắn.
“Được rồi, hôm nay huynh cũng đã vất vả quá nhiều, trước trở về nghỉ ngơi đi.” Phong Dao Tình vỗ vỗ lưng của Kỷ Phi Thần, sau đó nói, “để muội trông coi Tạ công tử, tình trạng hiện tại của huynh ấy có thể sẽ có chuyển biến bất cứ lúc nào, đoán trừng chút nữa sẽ tỉnh lại.”
“Để ta đi.” Thẩm Vãn Tình mở miệng.
Cả hai người đều ngơ ngác.
“Hắn cũng là bởi vì ta mà bị thương.” Thẩm Vãn Tình ngước mắt nhìn hai người họ, “vì thế, hãy để ta đến chăm sóc hắn.”
Phong Dao tình do dự một lúc, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đấy. Nàng lộ ra một nụ cười ý vị thâm sâu, cùng với Kỷ Phi Thần đối mặt một lúc, hết cách mà lắc lắc đầu, đứng dậy: “Được, vậy thì giao cho muội nhé. Chúng ta ở bên cạnh, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ cấp tốc đến đây.”
Thẩm Vãn Tình đứng dậy tiễn hai người rời đi.
Người vừa rời khỏi, Huyền Điểu ở trên đầu giường liền lập tức ríu rít bắt đầu khóc: “Chủ nhân, chủ nhân đáng thương của ta, thật khiến người ta cảm động mà, vậy mà lại không tiếc nguy hiểm tính mạng đi cứu người, cùng với mấy bọn nữ nhân tâm can rắn rết, động cũng không động liền hét gϊếŧ là gϊếŧ hoàn toàn không giống nhau, ta mãi mãi ghi nhớ hành động oanh liệt hôm nay của ngài----“
Thẩm Vãn Tình ôm lấy cánh tay, đánh giá trên dưới của đôi chủ nhân cùng sủng vật này một cái.
Sau đó sắc bén mà phát hiện, Tạ Vô Diễn nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, mí mắt khó phát hiện mà khẽ run.
......Xem ra hắn cũng sắp nghe không nổi nữa.
Không biết tại vì sao, sau khi xác định Tạ Vô Diễn không có chuyện gì xong, cô ngược lại nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Thẩm Vãn Tình ngồi bên cạnh hắn, bưng lên bát thuốc, suy nghĩ xem nên dùng góc độ nào để đút thuốc xuống cho hắn uống.
Cô trước tiên thử dùng cái thìa múc lên một thìa thuốc, sau đó đưa đến bên môi hắn.
Tạ Vô diễn động cũng không động.
Thôi được rồi.
Cái tư thế này xác thực là không đủ ổn định.
Vậy là Thẩm Vãn Tình tiến về phía trước, đỡ Tạ Vô diễn dậy, dựa trên vai của mình, lại múc một thìa.
Tạ Vô diễn vẫn như cũ không động đậy.
Thẩm Vãn Tình thử qua vô số loại tư thế, sau khi lăn qua lăn lại một thân toàn mồ hôi, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cô bưng bát lên, đứng trước giường của Tạ Vô Diễn, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó lại nhìn nhìn thuốc trong bát của mình.
“Thật xin lỗi, nếu đã như vậy thì ta liền chỉ có thể dùng cách cuối cùng thôi.” Thẩm Vãn Tình lộ ra nụ cười mỉm, trước tiên nhắc nhở một câu như thế. Sau đó múc lên một thìa thuốc, dường như là muốn tự mình uống một ngụm.
Huyền Điểu vừa nhìn, lập tức kinh hãi mà bay vụt lên, dùng thân thể của mình để ngăn lại cô: “Làm cái gì, làm cái gì! Không được động tay động chân!”
Thẩm Vãn Tình căn bản không quan tâm nó, đem thuốc ngậm ở trong miệng.
Đôi lông mày cô lập tức nhăn lại thành chữ bát.
Đệt, đắng quá.
Mà giây tiếp theo, hàm dưới của bản thân liền bị một bàn tay lan tràn chút lãnh khí bóp giữ, lực đạo cực kì mạnh.
Dường như vẫn chưa kịp phản ứng, liền khiến cho chỗ thuốc vừa ngậm trong miệng toàn bộ đều ho ra ngoài.
“Cái gì cũng tùy tiện cho vào trong miệng?”
Trên mặt Tạ Vô Diễn không có chút huyết sắc, cổ áo của hắn thong dong mà phanh ra, đường nét cần cổ góc cạnh rõ ràng. Màu tóc đen như mực xõa tung ở sau đầu, nhưng lại đem theo một luồng mĩ cảm bệnh thái không tên.
Hắn buông lỏng cánh tay đang bóp lấy hàm dưới của Thẩm Vãn Tình, giống như không kiên nhẫn mà lau lau ngón tay của mình, sau đó chỉnh lí lại một chút y bào, đứng dậy.
Thật ra Thẩm Vãn Tình đã sớm biết rằng tám phần là Tạ Vô Diễn đang giả vờ.
Ở trong tiểu thuyết, hắn đã từng sử dụng qua vô số mánh khóe như thế này, cố ý giả vờ ra một bộ dạng vì cứu người mà tổn thương đến bản thân, để trong lòng nữ chính hâm mộ cùng thương tiếc hắn.
Vì thế cho đến tận lúc hắn bắt cóc Phong Dao Tình, đồng thời khi giam cầm nàng ở lãnh thổ Ma giới đằng đẵng một năm, Phong Dao Tình nhưng vẫn tin hắn sẽ cải tà quy chính.
Này có thể đủ để chứng minh, Tạ Vô Diễn biết giả vờ đến nhường nào.
Thẩm Vãn Tình không nói gì, nhưng lại vẫn cứ cố chấp bưng bát thuốc đi theo sau lưng hắn.
Ánh mắt Tạ Vô Diễn quét qua cô một cái, mặc lên áo ngoài: “Không cần nữa.”
Hắn biết rõ bản thân không có bị thương.
Thẩm Vãn Tình vẫn là không nói chuyện, nhưng lại vẫn cố chấp bưng bát thuốc đứng đằng sau lưng hắn.
Tạ Vô Diễn đi đến bên bàn, liền đi theo đến bên bàn.
Bước đến của sổ liền đi theo đến cửa sổ.
Muốn ra ngoài liền đi cùng hắn ra ngoài.
Giống y hệt một chiếc đuôi dính người.
“Bịch.”
Tạ Vô Diễn quay mạnh người lại, tóm lấy eo của Phong Dao Tình, để cô cứng rắn mà chống ở một bên tường: “có phải ngươi cảm thấy ta đối với ngươi rất có kiên nhẫn?”
Thẩm Vãn Tình nhìn vào mắt của hắn, mím mím môi, nhưng vẫn giơ tay lên, đưa thuốc cho hắn: “Uống rồi ta sẽ đi.”
Đó là đối mặt dài đằng đẵng không gì sánh bằng.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Vô Diễn thả tay ra, đoạt lấy bát trong tay Thẩm Vãn Tình, một hơi uống cạn, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Huyền Điểu bị dọa sợ đang ở bên cạnh ngây ngốc một lúc, tiếp đó liền lảo đảo mà đi theo ra ngoài.
Thẩm Vãn Tình không biết cảm xúc thình lình xảy ra của Tạ Vô diễn là vì cái gì.
Trong sách miêu tả Tạ Vô Diễn, từ trước đến nay đều nói hắn vui buồn bất thường.
Đối với nam nữ chính thì bày ra bộ mặt giả dối dịu dàng lương thiện. Nhưng đối với người biết rõ căn nguyên của hắn từ trước đến nay cực kì hung tàn.
Vì thế thật ra cô cũng không để ý những thứ này.
Thẩm Vãn Tình để bát lại trên bàn, thuận tay giúp Tạ Vô Diễn dọn dẹp chăn đệm một chút, sau đó ngồi trên ghế phát ngốc một lúc, thấy người rất lâu chưa quay trở lại, liền rời khỏi phòng.
Cũng may là hắn giả vờ.
Thẩm Vãn Tình nghĩ như vậy.
Nếu như thật sự có người bởi vì cứu cô mà chết, cô nhất định sẽ hối hận suốt đời.
Hành động Tạ Vô Diễn cứu cô này, dù có phải vì muốn mê hoặc Phong Dao Tình bọn họ hay không, thì đối với Thẩm Vãn Tình mà nói, cô phải nên cảm ơn hắn.
Hắn xác thực đã cứu cô.
Thẩm Vãn Tình cúi đầu, nhìn tay của mình.
Nguyên chủ rất để ý dung mạo của bản thân, vì thế một đôi bàn tay cũng bảo dưỡng cực kì xinh đẹp, khớp xương thon dài, mỗi tấc da đều giống như thẩm thấu một loại trắng nõn, sờ vào cảm giác trơn nhẵn mịn màng.
Nhưng trong lúc hoảng hốt, có thể thấy rõ dáng vẻ khi đôi tay bị bắn đầy máu tươi.
Thẩm Vãn Tình nắm chặt tay.
Bắt đầu từ khi đến được chỗ này, thứ mà cô nghĩ là cái gì vậy?
Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, chưa chắc có thể quay trở về được hiện đại.
Nếu như không thể, bản thân cũng có thể chạy trốn đến nơi non xanh nước biếc, liền như vậy ăn tạp đợi chết trải qua một đời này.
Thẩm Vãn Tình lúc này mới phát hiện, cách nghĩ như thế này của mình có bao nhiêu buồn cười.
Cô nắm chặt tay.
Cô không thể chỉ chờ mong sẽ có người đến cứu cô nữa.
Cô bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ.
(Đăng tải trên Webtruyen)