Trục Vương (Theo Đuổi Nghiệp Đế Vương)

Chương 4:

Chương 4:

Từ khi Trần Mộc xuất binh khỏi Vĩnh Châu, hắn đã sẵn sàng để giao chiến bất cứ lúc nào, thế nên tốc độ duyệt quân rất nhanh. Yến Tư Không thấy hắn có tố chất luyện binh như vậy, trong lòng rất khó tả, bởi vì hắn làm nên được những điều này đều nhờ công của Nguyên Nam Duật và y, mà giờ đây, vẫn là bọn họ đó, lại sắp phải giao chiến với Nguyên Nam Duật.

Tuy vậy, trước kia giao Nguyên Nam Duật đến luyện binh giúp Trần Mộc, y đã cài rất nhiều tay chân và tướng lĩnh ở đây. Nguyên Nam Duật cũng cài người của mình vào nên chắc hẳn tin Trần Mộc tăng cường luyện quân đã đến được tai của cậu, mà y cũng có thể truyền tin thông qua kẻ này. Đáng tiếc hiện giờ chính y cũng không biết kế hoạch cụ thể của Trần Mộc là gì.

Yến Tư Không càng cảm thấy sự tồn tại của Thầm Hạc Hiên quả là một uy hϊếp lớn với y. Nếu không có Thẩm Hạc Hiên, y đã có thể dễ dàng khống chế Trần Mộc. Y phải tìm thời cơ để diệt trừ Thẩm Hạc Hiên.

Chưa đến hai ngày, Trần Mộc mang sắc mặt âm trầm đến tìm Yến Tư Không, nói Phong Dã phái người đến truyền tin, muốn dùng Bình Lương để đổi lấy Yến Tư Không.

Vừa nghe đến cái tên đó, trong lòng Yến Tư Không liền thắt lại, nhưng mí mắt vẫn không chớp, sắc mặt như thường.

"Hắn dám công khai muốn người? Đúng là hoang đường." Trần Mộc tức giận nói: "Không tính đến việc con không thể giao tiên sinh cho hắn, mà từ cổ chí kim tới nay, có ai lại dùng một tòa thành trì để đổi lấy một người chứ. Rõ ràng hắn đang lừa phỉnh."

"Đương nhiên là hắn đang lừa người." Thẩm Hạc Hiên nói: "Phong Dã không thể giao thành cho điện hạ."

"Nhưng hắn định đổi như thế nào?" Yến Tư Không hỏi ngược lại.

"Tiên sinh hỏi nó làm gì?" Trần Mộc cao giọng nói.

"Ta chỉ muốn biết hắn đang giở trò gì."

"Còn con thì không quan tâm." Trần Mộc hừ lạnh: "Nói không chừng hắn đang cố ý chọc giận con."

Yến Tư Không và Thẩm Hạc Hiên liếc nhìn nhau, đều biết đối phương đang suy nghĩ gì.

Động thái của Phong Dã đúng là nhắm tới chọc giận Trần Mộc, nhưng đồng thời còn ám chỉ hắn. Hai thành Bình Lương Phượng Tường chỉ được chọn một, rốt cuộc phải đánh thành nào đều do Trần Mộc quyết định. Song hiện tại Phong Dã lại đẩy hai chữ Bình Lương đến trước mặt Trần Mộc, thậm chí còn đề nghị dùng thành này để đổi người. Đương nhiên Trần Mộc không đồng ý, thậm chí còn cảm thấy mình bị nhục mạ, vậy là Trần Mộc rất dễ mang quân tấn công Bình Lương, sa vào vây quân của Phong Dã.

Dù biết là vậy nhưng Thẩm Hạc Hiên vẫn không dám nhắc nhở Trần Mộc vì đang ở trước mặt của Yến Tư Không. Nếu hắn nhắc Trần Mộc, có lẽ Trần Mộc sẽ bỏ Bình Lương, vậy là chỉ còn lại Phượng Tường rồi.

Cho dù Trần Mộc nghĩ được như vậy nhưng cũng sợ Phong Dã trở mặt, đoán được hắn sẽ bỏ Bình Lương mà đánh Phượng Tượng, vì vô luận chọn cái nào cũng đều có khả năng bị địch đoán trúng. Mà ám chỉ như vậy, khả năng cao Trần Mộc sẽ dứt khoát chọn Bình Lương. Nếu thắng Bình Lương, Trần Mộc sẽ dễ dàng đánh bại Phong Dã.

Chiêu đánh vào tâm lí như này, quả là cao tay.

Khi Trần Mộc bình tĩnh lại, dường như phát giác được điều gì đó, mày hắn nhíu chặt hơn: "Chẳng lẽ, Phong Dã biết ta định tập kích?"

"Không thể nào, chúng ta cũng mới chỉ bàn bạc mà thôi."

"Hắn không biết, nhưng có đoán trước được." Thẩm Hạc Hiên nói. "Chúng ta không thể lơ là với kẻ này. Từ hôm nay, phải nghiêm lệnh kiểm tra người ra vào thành trì, tuyệt đối không được để lộ thời gian tập kích."

Trần Mộc gật đầu: "Hiện tại trời đông giá rét, tuy hành quân chậm chạp nhưng thám báo cũng khó mà tra xét quân tình, rất có lợi cho chúng ta."

"Điện hạ định bao giờ tiến công?" Yến Tư Không hỏi.

Trần Mộc đáp: "Trong mấy ngày gần đây thôi, thời gian vẫn chưa định."

Yến Tư Không thầm cười nhạt, xem ra chẳng dễ gì moi tin tức từ miệng Trần Mộc. Không sao, chỉ cần y còn ở đây, y nhất định phải bảo vệ Nguyên Nam Duật.

----------------------------------------------------

Vài ngày sau, lúc Trần Mộc xuất binh, Yến Tư Không mới biêt được quân tiên phong của Trần Mộc đã xuất phát từ ba ngày trước.

Suốt cả chặng đường xuất chinh, Yến Tư Không mặt lưng mày vực. Lúc đóng quân, Trần Mộc cho lui

tất cả mọi người trong trướng, chỉ giữ lại mình Yến Tư Không, hỏi thăm: "Tiên sinh đang giận ta sao?"

Yến Tư Không chắp tay nói: "Nếu điện hạ đã không tin ta thì việc gì phải giữ ta ở bên người."

"Tiên sinh hiểu lầm rồi, thực ra con sợ nhiều người nhiều miệng dễ tiết lộ quân cơ. Con không có ý đề phòng tiên sinh."

"Điện hạ nói lời này chẳng phải coi ta là kẻ ngu sao." Yến Tư Không thấp giọng nói: "Ta có thể đoán được Thẩm Hạc Hiên đã nói gì với ngươi."

Trần Mộc ngồi xuống bên cạnh Yến Tư Không: "Trước kia tiên sinh từng trù mưu cho Phong Dã lâu như thế, Thẩm Hạc Hiên nghi ngờ người cũng là chuyện thường tình. Con không muốn nghi ngờ người, nhưng quân tình lần này quá hiểm mật, con phải đảm bảo không được để lộ sơ hở. Con không nói với tiên sinh, cũng đồng nghĩa với việc con cũng không nói cho bất luận kẻ nào khác."

Yến Tư Không nhìn chằm chằm Trần Mộc, nói khẽ: "Điện hạ, ta chỉ...chỉ là sợ."

"Tiên sinh sợ gì?"

"Sợ ngươi đối xử với ta như Phong Dã." Yến Tư Không cười khổ nói: "Vừa tìm mọi cách phòng bị ta, lại vừa muốn lợi dụng ta đủ đường, ta thực sự không muốn phải trải qua dằn vặt như thế nữa. Cho nên ta thà từ bỏ tất cả, chỉ muốn rời xa phân tranh."

Trần Mộc nhìn vẻ mặt cô đơn của Yến Tư Không, không khỏi đau lòng: "Con nhất định sẽ không làm tổn thương người như Phong Dã. Con đã nói, con nâng niu tiên sinh như trân bảo, nhưng...nhưng bản thân con cũng mong muốn tiên sinh có thể đáp lại."

Yến Tư Không hơi nghiêng mặt đi.

"Tiên sinh là người thông minh." Trần Mộc kéo tay Yến Tư Không: "Sẽ không lưu luyến kẻ đã tổn thương mình mà từ bỏ người thật lòng thật dạ."

Yến Tư Không đẩy tay Trần Mộc ra: "Điện hạ, giữa ta và ngươi chỉ có tình sư sinh, ta cũng không bao giờ dây dưa với ái tình nữa. Hi vọng điện hạ tuân thủ lời hứa."

Trần Mộc thất vọng cúi thấp đầu, trong mắt ánh sự tức giận và không cam tâm. Với quyền thế và binh lực đang ngày càng bành trướng như hiện tại, hắn ngày càng không thể chịu được Yến Tư Không năm lần bảy lượt cự tuyệt hắn, đặc biệt khi đối thủ của hắn còn là Phong Dã.

Trần Mộc hít sâu một hơi: "Tóm lại, tiên sinh đừng lo lắng. Tiên sinh là người thân nhất của con, không ai có thể thay thế người."

"Nhưng điện hạ lại không chịu tiết lộ quân tình với ta." Yến Tư Không cười giễu: "Ta đã quyết định ở lại trợ giúp điện hạ, mong muốn góp sức mình giúp điện hạ thắng trận, nhưng điện hạ lại giấu giếm ta hết lần này tới lần khác, ta phải làm sao?"

Trần Mộc do dự: "Kì thực cũng chẳng có gì dám giấu tiên sinh. Quân tiên phong đã mang ba vạn binh vận chuyển lương thảo đến núi Cửu Hoài. Còn quyết định đánh Bình Lương hay Phượng Tường, con vẫn chưa thể nói cho tiên sinh, không phải là giấu giếm gì cả, mà là chính con cũng chưa quyết định được."

Yến Tư Không gật đầu: "Quân địch thì sao?"

"Thám báo vừa truyền tin mới, Nguyên Thiểu Tư được phong làm tham tướng của Khuyết Vong, cuối cùng cũng được trọng dụng."

"Cái gì?" Yến Tư Không biến sắc.

Trần Mộc cho rằng Yến Tư Không vẫn ghi hận trong lòng với Nguyên Thiểu Tư: "Con biết tiên sinh rất muốn biết tin tức về hắn. Tiên sinh yên tâm, con sẽ cố gắng bắt sống bọn chúng, giữ lại cho tiên sinh xử trí."

Nắm đấm trong tay áo Yến Tư Không siết chặt, trong lòng bực bội.

Tham tướng dù cho là phó tướng cũng là chức vị cực kì quan trọng trong quân. Sao Nguyên Nam Duật lại giao vị trí phụ tá của mình cho Nguyên Thiểu Tư chứ?

Không phải y ghi hận với Nguyên Thiểu Tư nên cảm thấy bất mãn --- Đúng là y hận hắn thật, nhưng Nguyên Thiểu Tư thích việc lớn hám công to, đức không xứng với vị mới là thứ khiến y lo lắng.

Phong Nguyên Thiểu Tư làm tham tướng, đối với Nguyên Nam Duật mà nói, tuyệt không phải là chuyện tốt.

Nhưng y cũng có thể tưởng tượng được tại sao Nguyên Nam Duật lại làm như vậy. Nguyên Nam Duật từ chức tham tướng đi lên, bị điều đến Phượng Tường thủ thành, chức cũ của cậu trống người, Nguyên Thiểu Tư chắc chắn sẽ lợi dụng tình thân xin xỏ, mà Nguyên Nam Duật lại quá trọng tình nghĩa, thấy Nguyên Thiểu Tư cũng không phải hạng vô năng, biết điều phối, liền...

Nếu Nguyên Thiểu Tư được lệnh chỉ huy thật, có lẽ không phải vấn đề lắm, chỉ lo hắn có ý đồ xấu.

Yến Tư Không hỏi: "Điện hạ có mua chuộc Nguyên Thiểu Tư không?"

"Chỉ lúc đó thôi..." Trần Mộc chột dạ: "Thẩm Hạc Hiên thông đồng với gã li gián người và Phong Dã, chứ Nguyên Thiểu Tư không có ý định phản chủ."

Yến Tư Không nhìn chằm chằm Trần Mộc: "Điện hạ không lừa ta chứ?"

"Chắc chắn không." Trần Mộc vội đáp.

Yến Tư Không híu sâu một hơi: "Vậy thì tốt, bằng không, nếu người này vẫn còn chỗ hữu dụng, ta cũng không hòa hợp nổi với hắn."

"Kẻ này đố kị người tài, bán đứng cả nghĩa huynh của mình. Tiểu nhân như vậy, cho dù có đến đây gửi nhờ thân, chúng ta cũng không dám tin."

Yến Tư Không cười lạnh: "Hồi nhỏ ta coi gã huynh trưởng, nghe lời gã răm rắp, nhưng gã từ trước tới giờ chưa từng đối xử tốt với ta. Trước mặt gã, ta lúc nào cũng bị bới móc lỗi, thậm chí năm mười ba tuổi còn đuổi ta ra khỏi nhà. Ta nể tình huynh đệ, giúp gã được trọng dụng trước mặt Phong Dã. Nhưng gã bản tính khó dời, cho rằng ta làm trở ngại tiền đồ của gã, bày mưu hãm hại ta..." Nói đến đây, vốn chỉ là lời nửa thật nửa giả mà cũng khiến Yến Tư Không máu sôi sùng sục: "Nếu giờ Nguyên Thiểu Tư rơi vào tay ta, ta tuyệt đối không tha cho gã."

Trấn Mộc trấn an: "Tiên sinh bớt giận, con sẽ cố gắng bắt sống gã, dẫn đến cho tiên sinh xử trí."

"Đa tạ điện hạ." Yến Tư Không trầm ngâm một hồi, lại nói: "Được rồi, điện hạ trả lời Phong Dã thế nào?"

Cái Yến Tư Không hỏi, đương nhiên là vụ Phong Dã muốn đổi Bình Lương lấy y.

"Con mặc kệ hắn." Trần Mộc hỏi ngược lại: "Tiên sinh nghĩ con nên trả lời hắn thế nào?"

"Cứ đồng ý với hắn, để hắn lập tức rút binh khỏi Bình Lương, còn ngươi trói ta giao cho hắn."

"Người định lừa hắn sao?"

Yến Tư Không cười lạnh gật đầu: "Chỉ cần hắn rút binh, ngươi lập tức đưa ta đến Bình Lương. Như vậy, hắn chắc chắn sẽ sinh nghi. Trong lúc hắn vẫn còn đang mải suy nghĩ thì đại quân của chúng ta đã đến, gϊếŧ hắn trở tay không kịp."

"Cũng hay, cách này làm hắn rối trí. Vậy con sẽ phái người đưa tin ngay."

Yến Tư Không nhìn dáng vẻ nặng nề của Trần Mộc, nghĩ Trần Mộc tấn công Bình Lương là tám chin phần mười. Người ta thường nói vào trước là chủ*, Phong Dã và y đã liên tục đề cao vai trò của Bình Lương rất nhiều lần, khiến Trần Mộc cảm thấy Bình Lương cũng quan trọng như Phượng Tường, chiếm được Bình Lương có thể trấn áp được Phong Dã. Không những thế, Bình Lương còn gần hơn 30 đến 40 dặm so với Phượng Tường, Trần Mộc khó mà bỏ Bình Lương đi chọn Phượng Tường được.

Vào trước là chủ: ý nói ấn tượng đầu rất quan trọng

Mà việc y phải làm hiện tại, chính là nghĩ cách tiết lộ tin tức cho Nguyên Nam Duật, đồng thời cũng phải nhắc nhở Nguyên Nam Duật cẩn thận Nguyên Thiểu Tư.