Yến Tư Không theo Phong Dã đi sâu vào trong rừng, càng đi càng nghi ngờ: "Phong Dã, rốt cuộc ngươi muốn ta xem gì?"
Phong Dã khẽ "suỵt", chỉ muốn y theo kịp.
Yến Tư Không bước nhanh, đi đằng sau hắn.
Phong Dã quay đầu nhìn y, rất không tình nguyện nói: "Cái này, ta chỉ cho mình ngươi xem thôi đấy."
Yến Tư Không càng hiếu kỳ hơn: "Rốt cuộc là cái gì?"
Phong Dã dẫn y băng qua đám cỏ dại mọc tùm lum. Trước mắt chợt xuất hiện một hang động thấp bé, Phong Dã vẫy tay: "Tới rồi."
Hai người khom lưng như mèo chui vào động. Bên trong truyền đến tiếng trầm thấp, nghe như là tiếng thở của dã thú.
"Hồn nhi?" Yến Tư Không thấy âm thanh kia quen tai, nhưng y lại không dám xác định đó có phải của Phong Hồn không. Lỡ y nghe lầm, hai người cứ tiến vào hang thú như thế, vậy chẳng phải...
Nghĩ đến đây, Yến Tư Không ít nhiều chùn bước, Phong Dã lại nắm lấy tay y, đi sâu vào hang động.
Ở một góc miễn cưỡng có ánh mặt trời, Yến Tư Không thấy một con sói lớn một mắt oai vệ, bên cạnh nó là một con sói cái nhỏ hơn, còn có mấy con sói con vừa sinh đang rúc vào bụng mẹ bú sữa!
Hai mắt Yến Tư Không sáng lên: "Oa!"
Dưới người chúng được trải một tấm nệm dày to lớn, bên cạnh còn đặt một chậu đồng đắt tiền chứa đầy thức ăn, hiển nhiên là Phong Dã đã chuẩn bị kỹ càng cho chúng.
Phong Dã ngồi xuống cạnh Phong Hồn, sờ đầu nó, vờ giận nói: "Ngươi đi đâu cũng đào hoa được nhỉ, còn tiêu dao hơn cả ta cơ đấy."
Yến Tư Không cẩn thận tiến đến bên con sói cái, ngạc nhiên nói: "Chúng nó đều là con của Hồn nhi à?"
"Ừ, vừa sinh vài ngày trước." Phong Dã lấy một con gà từ trong cái giỏ cầm trên tay ra, ném tới trước mặt con sói cái. Con sói cái vừa cho con bú, vừa cắn xé ăn.
Phong Hồn đi vòng qua sau lưng của Phong Dã, cúi đầu liếm bộ lông sói cái, liếm từng cái từng cái, dáng vẻ rất cưng chiều.
Yến Tư Không cẩn thận vươn tay, muốn chạm vào con sói nhỏ mới mọc lông tơ to chưa bằng bàn tay đó, lại rất sợ làm nó bị thương.
Phong Dã chọc chọc đầu con sói nhỏ, cảm khái: "Hồi đó Hồn nhi cũng chỉ to bằng này, hiện tại đã thành một lão sói rồi."
Yến Tư Không tự nhận mình sắt đá, lúc này chẳng biết tại sao bị mấy con sói làm cảm động đến cay mũi. Có lẽ những vật nhỏ mới ra đời này đã cho y thấy sự kế thừa của sinh mệnh, nó giống như ánh nến hi vọng cuối đêm dài, dù yếu ớt nhưng lại mang đến cho người ta một sức mạnh khó tả.
Yến Tư Không khẽ vuốt lông tơ mềm mại của sói con, cao hứng nói: "Hồn nhi, ngươi lại đẻ thêm bảy đứa nữa, con đàn cháu đống đúng nghĩa nè."
"Không chỉ thế đâu, nó ở Đại Đồng sợ đã có mấy đời cháu chắt, lúc ở Cảnh Sơn cũng không rảnh rỗi, đến đây vẫn không quên "gieo"." Phong Dã vỗ đầu Phong Hồn, trêu chọc: "Phong lưu như vậy, rốt cuộc học từ ai?"
Yến Tư Không thấy mấy con sói con ăn xong hết rồi liền bò trên đất. Y vươn tay đích thân bế một con lên, đặt lòng bàn tay dịu dàng ngắm nghía: "Chúng sẽ lớn nhanh lắm đây..." Y dùng ngón tay vuốt ve mặt sói nhỏ, khẽ cười: "Ngươi lớn lên sẽ to như cha của ngươi nhỉ?"
"Không đâu." Phong Dã nói: "Nó là cái."
Yến Tư Không lật sói con lại kiểm tra, cười hỏi: "Sao ngươi vừa nhìn đã biết vậy?"
"Ta lớn lên trong ổ sói, làm gì có chuyện không nhìn ra." Phong Dã cầm một con vẫn đang không ngừng bú sữa mẹ lên: "Con này nhất định được nhất, vừa sinh ra đã to, biết ăn, biết cướp..."
Sói con kêu ư ử, mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn, bên miệng dính đầy sữa.
Yến Tư Không lẩm bẩm: "Tuyệt thật, tuyệt thật."
Phong Dã đặt sói con về: "Ngươi biết tại sao ta lại dẫn ngươi tới đây không?"
Yến Tư Không yên lặng nhìn Phong Dã.
"Trong lòng Hồn nhi, ngươi cũng là người nhà." Một tay Phong Dã vân vê tấm lông thật dày của Phong Hồn: "Chắc chắn nó muốn cả hai chúng ta thấy con của nó."
Yến Tư Không mỉm cười: "Ta rất vui."
Phong Dã do dự, vươn tay vuốt má Yến Tư Không: "Trên đời này, người Hồn nhi thừa nhận thật rất ít, chỉ có ta nhận, nó mới có thể nhận, ngươi hiểu chưa? Cho nên ta không cho phép ngươi nghi ngờ ta."
Yến Tư Không nắm tay Phong Dã, xấu hổ nói: "Sẽ không bao giờ nữa."
Phong Dã vươn tay kéo y vào trong ngực: "Mấy ngày qua ngươi cũng vất vả rồi. Hai ta nhọc lòng vì trận Thái Nguyên, khi nào trận chiến này kết thúc, chúng ta sẽ jở lại Thái Nguyên nghỉ binh nuôi dân, thế nào?"
Yến Tư Không gật đầu: "Được." Y biết nghỉ binh nuôi dân chỉ là một nguyện cảnh, nhưng ít ra suy nghĩ như vậy có thể giúp cho họ phần nào bớt đi cái áp lực của thành bại, mà trên thực tế có lẽ vào ngày chiếm hạ Thái Nguyên, họ sẽ thừa thắng truy kích, tiến thẳng đến kinh đô.
Song, bây giờ không phải lúc để suy tính chuyện đó, hiện tại y không muốn nghĩ đến Thái Nguyên nữa, y chỉ muốn ở trong sơn động đơn sơ này, cùng đám sói coi y là người nhà, cùng người duy nhất y động tình trên đời, hưởng thụ khoảnh khắc ôn nhu ấy.
Hai người rúc vào nhau, vuốt ve Phong Hồn, trêu đùa đám sói con, đây là khoảng thời gian thư thái nhất mấy ngày qua.
------------------------------------------------
Không ngoài dự đoán của Yến Tư Không, chưa được bao lâu, lời đồn Phong Dã có ý định soán ngôi chợt lan nhanh, truyền khắp vùng Trung Nguyên, tới Vĩnh Châu chỉ là một chớp mắt.
Y biết chuyện này chắc chắn do Thẩm Hạc Hiên làm. Bọn họ đang mượn hơi Dũng vương, bây giờ xuất hiện những lời đồn này rất bất lợi với họ, mà truyền vào tai Trần Mộc thì không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện nữa.
Trần mộc liên minh với thế tử Ninh vương, đã xưa đâu bằng nay. Binh lực Ninh vương yếu kém nhưng tài lực hùng hậu, hiện tại đang chiêu binh ở các vùng xung quanh, đại quân Sở vương ngày càng lớn mạnh, không biết cứ tiếp tục như thế sẽ xảy ra việc khó lường nào.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ nhận được tin Trần Mộc đã công hạ Vĩnh Châu, sau Vĩnh Châu chỉ cần xuyên qua đất Thục, rồi đánh hạ cố đô Trường An là Trần Mộc chỉ còn cách Trung Nguyên vài bước. Bây giờ Trần Mộc quả thực đang ở thế trực đảo Hoàng Long*, khiến Yến Tư Không thấy mà thầm kinh hãi.
*Trực đảo Hoàng Long: tức tiến thẳng phủ Hoàng Long, ý là tiến thẳng vào sào huyệt địch
Sau khi Phong Dã nghe tin về Trần Mộc cũng tối mặt đi, hiển nhiên hắn chẳng cảm thấy "đồng minh" đắc thắng gì, mà trái lại còn coi đó là mối đe dọa. Trần Mộc thế mạnh áp đảo, mà hắn vẫn mãi chôn chân tại Thái Nguyên, điều này khiến hắn liên tục sốt ruột mấy ngày qua.
Mà Yến Tư Không cũng đang lo lắng chờ đợi kế hoạch họ sắp xếp bao giờ có kết quả, rốt cuộc, vào một hôm cuối thu tiết trời se lạnh, bọn họ nhận được một tin còn đáng giá hơn cả ngàn lượng bạc trắng.