Hôm đó Yến Tư Không bị ép uống rất nhiều rượu. Trời sinh đã cho y tửu lượng cao, ngày thường còn rất khắc chế, đời này chưa từng thực sự say, lần này sợ rằng là lần y uống nhiều nhất trước mặt người ngoài. Một là người tới chúc mừng quá nhiều, tránh cũng không tránh khỏi; hai là, trong lòng y có lẽ muốn uống say, uống say có thể tạm trốn tránh.
Cuối cùng, Yến Tư Không được người ta đỡ rời khỏi điện Thái Hòa. Chiêu Vũ đế phái Vu Cát đích thân tiễn y, đó là lần đầu Yến Tư Không được ngồi kiệu hoàng cung.
Đến Yến phủ, Vu Cát dùng khăn lụa che mũi, cau mày nhìn cánh cổng đơn sơ. Tiểu nội giám vội đi lên gõ cửa.
Hồi lâu, cánh cửa được bên trong mở ra, một hán tử cao to thò nửa người, mặt mày xấu xí lại dữ tợn trực tiếp dọa Nội giám kêu oa oa.
Vu Cát chỉ vào A Lực: “Ngươi, ngươi là người phương nào? Nơi này là phủ đệ của Yến đại nhân?”
A Lực ngây ngẩn gật đầu, lại thò đầu nhìn xe ngựa.
“Ài, sao Yến đại nhân lại ở nơi như thế này chứ, còn tìm một như vậy…” Vu Cát ho nhẹ một tiếng, “Khụ, công tử nhà ngươi say, Thánh thượng phái ta đưa ngài ấy về phủ.”
A Lực lại gật đầu lần nữa, không biết làm sao.
“Quỳ xuống tạ ơn đi.” Vu Cát cao giọng nói.
A Lực vội quỳ xuống.
Vu Cát vẫy vẫy tay, vài tiểu nội giám đỡ Yến Tư Không say tí bỉ xuống xe ngựa, đưa vào phủ.
Vu Cát đi vào theo, nhìn cách bày biện bốn phía, liên tục cau mày. A Lực đi theo cách đó không xa, không ngừng liếc nhìn Yến Tư Không. Hắn chưa từng ở một mình với nhiều người xa lạ như thế, nên cực kỳ khẩn trương.
Tiểu nội giám đưa Yến Tư Không vào phòng ngủ, còn rất quan tâm thay y phục và rửa mặt qua loa cho y. Vu Cát đứng ngoài cửa, liếc sang A Lực: “Ngươi là người câm hả?”
A Lực gật đầu.
“Trong phủ này chỉ có mình ngươi là nô bộc?”
A Lực lại gật đầu lần nữa.
“Yến đại nhân này lại nghèo khó như vậy, Đại Thịnh có một bề tôi phụng sự liêm khiết như thế quả khiến người ta vui vẻ yên tâm, nhưng đến ngày công chúa Vạn Dương gả cho cũng không thể ở nơi rách nát thế này được.” Vu Cát liếc A Lực, hắn đương nhiên hiểu hoàng đế bảo hắn theo tới vì cái gì, nếu không vì chuyện nhỏ bực này thì cần gì phải phiền kẻ đường đường là thái giám Đề đốc như hắn, “Công tử nhà ngươi bây giờ là Chuẩn Phò mã rồi, bệ hạ sẽ ban nơi ở và nô bộc mới rất nhanh thôi. Ngươi là người hầu cũ nên đương nhiên cũng sẽ gà chó thăng thiên. Nhưng Phò mã ấy, không phải dễ làm đâu, nhà người bình thường phu vi thê cương*, cũng không bảo được gả công chúa cho là có quyền đảo lộn luân thường. Nhưng trong lòng ngươi phải hiểu, từ nay về sau, ngươi có thêm một chủ tử nữa, phải hầu hạ công chúa cho tốt thì công tử nhà ngươi mới được hưởng vinh hoa mấy đời, hiểu chưa?”
*Phu vi thê cương: Vợ sống với chồng phải nghe lời chồng.
A Lực dùng sức gật đầu.
Sau khi Vu Cát đi, Yến Tư Không mới lặng lẽ hé mắt, y hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn: “Đi hết rồi à?”
A Lực đỡ Yến Tư Không dậy, đưa cho y một bát trà giải rượu. Y uống ừng ực nhấp miệng hồi lâu, giọng mới thoáng thoải mái hơn chút. Y nửa ngồi dựa vào đệm mềm, uể oải nhìn A Lực: “A Lực, ta biết ngươi rất lo lắng, nhưng chuyện này đã thành kết cục không thể thay đổi.”
A Lực suy nghĩ một hồi, khoa tay múa chân: Người có muốn cưới công chúa không?
Vành mắt Yến Tư Không sưng phù, mặt đỏ bừng bừng, tóc cũng rối bời, chẳng có tí tinh thần ngày thường nào. Mà trái lại còn suy sụp như chó nhà có tang, nào có chỗ giống người mới trở thành Chuẩn Phò mã? Y đờ đẫn lẩm bẩm: “Ta có muốn cưới nàng hay không, không quan trọng, quan trọng chính là ta phải cưới nàng.”
A Lực hơi trầm mặc, lại khoa tay múa chân: Công chúa cũng thật đáng thương.
“Nàng thân là nhi nữ đế vương, đây là mệnh của nàng.”
A Lực lại hỏi về Phong Dã.
Yến Tư Không lắc đầu: “Hắn sẽ đến tìm ta rất nhanh thôi. Ngươi về nghỉ ngơi đi, tự ta có cách.”
A Lực chỉ đành phải đứng lên, cung kính khom người, lui xuống.
Yến Tư Không trừng đôi mắt trống rỗng nhìn vách tường hồi lâu mới không chịu nổi men say mà ngã xuống giường.
Trong lúc mơ màng, y đột nhiên cảm giác được một trận gió lạnh thổi vào phòng. Than đốt trong phòng vẫn cháy mạnh, gió này chợt tới, y liền tỉnh ngay, cũng ý thức được cái gì.
Y chậm rãi bò dậy khỏi giường, chỉ thấy Phong Dã đang đứng đầu giường. Thân thể cao lớn che đi ánh nến yếu ớt, khuôn mặt rơi vào góc khuất của hắn lộ ra vẻ cực kỳ âm u và lạnh lẽo.
Yến Tư Không thở dài: “Ngươi tới rồi à, ta đang đợi ngươi.”
“Ngươi biết lúc nào.” Phong Dã lạnh giọng nói.
“…Sau khi hồi kinh.”
“Lại lừa ta nữa!”
Yến Tư Không hít một hơi, khéo léo tránh vấn đề thời gian: “Lúc ấy do ngươi mất đi niềm tin với ta vì chuyện của Cát Chung, chúng ta vất vả lắm mới hòa thuận, ta…không mở miệng được.”
“Ngươi không mở miệng được?” Phong Dã nghiến răng nói, “Rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu chuyện không mở miệng được?”
“Cho dù ta mở miệng thì có thể làm gì?” Yến Tư Không khẽ nói.
“Nếu ta sớm biết, đã ngăn cản được!” Phong Dã tiến một bước lên, kéo vạt áo Yến Tư Không, mặt đầy giận dữ, “Ngươi vốn không muốn nói với ta, không dám nói cho ta, sợ ta ngăn ngươi làm Phò mã, phải không!”
Yến Tư Không run giọng đáp: “Ta không có ý muốn làm Phò mã gì cả, chuyện này do lão sư cầu thân bệ hạ cho ta.”
“Vậy mà ngươi chịu à!” Phong Dã đè mạnh Yến Tư Không xuống giường.
“Chẳng lẽ ta kháng chỉ được sao? Ta đã hai mươi bốn tuổi, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình.” Yến Tư Không nói to, “Sớm muộn gì ngươi cũng phải lập gia đình!”
“Tại sao cứ phải là Vạn Dương?” Phong Dã đè vai Yến Tư Không xuống: “Ta có thể chịu được những nữ nhân khác, tại sao cứ phải là Vạn Dương, tại sao cứ phải là biểu muội ta?”
“Đây không phải chuyện ta có thể quyết định!” Đôi ngươi sáng ngời của Yến Tư Không nhìn chòng chọc Phong Dã ở khoảng cách gần, “Cũng không phải chuyện ngươi có thể quyết định.”
“Nếu ngươi nói với ta sớm một chút, ta vốn có thể…”
“Ngươi có thể làm gì? Ngươi có thể uy hϊếp hoàng đế thay đổi chủ ý, gả Vạn Dương vào thế gia đại tộc, để Tĩnh Viễn vương quyền chấn thiên hạ, bị vua nghi kỵ à!”
“Vậy thì sao chứ!” Phong Dã tức giận quát: “Không có phụ thân, ba mươi năm trước ngai vàng của lão đã khó giữ; không có phụ thân, ba mươi năm sau giang sơn của lão sẽ khó giữ, ta vẫn không thể quyết định biểu muội ta gả cho ai sao?”
Yến Tư Không sợ đến tái mặt, cơn say bị dọa cho tỉnh hết, y lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi à? Uống rượu nên gì cũng dám nói, ngươi điên rồi sao?”
Mặt mày Phong Dã tràn đầy cuồng ngạo và hung ác, hắn hỏi: “Sao nào, bây giờ ngươi mới biết sợ à? Thiên hạ Trần gia của lão do Phong gia chúng ta thủ, nếu ta…”
Yến Tư Không dùng một tay bịt miệng Phong Dã lại: “Đừng nói nữa!”
Phong Dã hất tay Yến Tư Không ra, sức lớn, trực tiếp quăng y ngã trên giường.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, trong đầu rối bời, y nói giọng khàn khàn: “Phong Dã, đừng nháo nữa, chuyện này đã thành kết cục không thể thay đổi.” Giọng mang theo cầu khẩn, y sợ sự ngạo mạn coi trời bằng vung của Phong Dã, nhất là câu hắn mới nói vừa rồi.
“Đúng vậy, chuyện này đã thành kết cục không thể thay đổi. Nếu không phải ngươi cứ giấu giếm ta, ta vốn có thể ngăn cản.” Hai mắt Phong Dã đỏ thẫm, hắn nhìn Yến Tư Không từ trên cao: “Ngươi sắp cưới biểu muội ta rồi, có bao giờ nghĩ tới ta sẽ ra sao chưa? Có bao giờ nghĩ tới dù chỉ là một chốc chưa?”
“Ta nghĩ nhiều nhất chính là ngươi.” Yến Tư Không khàn giọng nói: “Ta vốn định, vốn định chờ chuyện Cát Chung qua đi sẽ tìm cơ hội nói với ngươi, ta không nghĩ tới chuyện ban hôn lại tới nhanh như thế…”
“Ngươi cho rằng ta còn tin ư?”
“Ta muốn nói với ngươi, hôm nay ta đã muốn nói với ngươi.” Yến Tư Không che mắt, mệt mỏi nói: “Phong Dã, thật ra ngày này sớm muộn gì cũng đến.”
“Đúng, nhưng nữ nhân kia không nên là Tịch nhi. Ngươi bảo ta đối mặt với cô mẫu thế nào? Nếu để bà biết con rể bà sớm đã hầu hạ trên giường ta, mỗi tấc thân tâm đều có dấu vết Phong Dã ta…”
Yến Tư Không trầm giọng: “Đủ rồi.”
Phong Dã đè người xuống, con ngươi đen láy, sâu không thấy đáy: “Còn cả Tịch nhi nữa, muội ấy mà biết lang quân như ý của muội ấy có biết bao phóng đãng và dâʍ ɭσạи dưới người ta, mở chân ra khóc lóc cầu xin ta…”
“Đủ rồi!” Yến Tư Không vươn mạnh tay đẩy ngực Phong Dã ra. Phong Dã liền bắt lấy cổ tay y, chuyển nó sang hướng khác, phá giải lực tay, thuận thế đè y xuống giường.
Phong Dã tàn bạo nói: “Còn cả Hoàng thượng và lão sư của ngươi nữa, bọn họ có biết bộ mặt thật của ngươi không? Có biết dưới hình tượng đạo mạo trang nghiêm của ngươi là âm hiểm cay độc thế nào không? Có biết ‘nhân tài trụ cột’ ‘minh đức đồn xa’ nhà ngươi lại ngụy tạo bức thư, mưu hại mệnh quan triều đình không?”
Đến hô hấp, Yến Tư Không cũng run run.
Yến Tư Không tự nhận nhiều người nhiều mặt, nhưng bộ mặt khác lạ của Phong Dã lại khiến y sợ hãi. Lúc vui vẻ, Phong Dã tựa như cho ngươi ngàn vạn sủng ái, nhưng tới lúc chọc giận hắn rồi, tựa như hắn có thể ăn tươi nuốt sống nhà ngươi.
Có lúc Phong Dã quá cưng chiều y, sẽ luôn khiến y tạm thời quên mất, đây là một con sói.
Yến Tư Không đặt tay trước ngực Phong Dã: “Phong Dã, ngươi uống nhiều rồi, tỉnh táo hơn rồi chúng ta hẵng bàn lại.”
“Bây giờ ta rất tỉnh táo.” Phong Dã nắm tay Yến Tư Không, đè sang bên cạnh: “Có lẽ chưa bao giờ tỉnh táo thế này. Cuối cùng ta cũng rõ, nếu ta đối tốt với ngươi mười phần, ngươi cũng chỉ tốt lại với ta một hai phần mà thôi.” Vành mắt hắn nhuộm đỏ: “Ngươi không quan tâm có làm ta đau lòng không, ngươi chỉ quan tâm tới quyền thế, tới đại kế báo thù của ngươi.”
“Không phải.” Trái tim Yến Tư Không tức khắc bị bóp nghẹt đến đau đớn, y nức nở: “Phong Dã, ngươi là người ta quan tâm nhất trên đời này. Người ta quan tâm thực sự mất hết cả rồi, ta chỉ có mình ngươi thôi.”
Trong mắt Phong Dã có một thoáng dịu lại, nhưng trong nháy mắt lại bị tức giận thay thế: “Vậy tại sao ngươi phải lấy Vạn Dương! Báo thù với ngươi mà nói vẫn luôn quan trọng hơn ta!”
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn Phong Dã, nhưng không tài nào phản bác nổi. Y biết y không lừa được Phong Dã, càng quan tâm một người thì lại càng không lừa được.
Phong Dã thấy y như thầm thừa nhận, chỉ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc. Hắn nắm chặt hai quả đấm, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như của dã thú, đột nhiên hắn bóp lấy cổ Yến Tư Không, thô bạo chặn môi y, ra sức nghiền ép.
“Phong…Dã…”
Phong Dã kéo mở y phục Yến Tư Không. Những cái gặm cắn mang theo sự trừng phạt rơi trên eo và ngực y, tựa như muốn dùng cách dã man nhất để khiến con người này lấp đầy dấu vết hắn.
Dưới bàn tay Phong Dã, y phục trong lỏng lẻo của Yến Tư Không rất nhanh biến thành đống vải khó mà chắp vá. Y mờ mịt nhìn Phong Dã, mặt mũi của Phong Dã đã có phần mơ hồ, chỉ có đôi mắt hung tàn kia là đâm thẳng đáy lòng y.
Phong Dã nhìn dấu răng xanh đỏ của mình lưu lại trên da thịt trắng ngần của Yến Tư Không, trong lòng tràn đầy sảng khoái vì trả được thù. Hắn vuốt ve thân thể khiến hắn say đắm tận xương tủy kia, trong cơn giận dữ vẫn cố gắng giữ lý trí mình như trước, khắc chế kích động muốn nuốt người này vào trong bụng, vĩnh viễn chiếm làm của riêng.
Mà toàn bộ nỗi niềm kích động ấy lại biến thành tìиɧ ɖu͙© ngẩng cao. Hắn vừa liếʍ, gặm cắn thân thể Yến Tư Không, vừa phát ra tiếng thầm thì vì thống khổ, hiển nhiên đang gọi tên Yến Tư Không.
Yến Tư Không giãy giụa, y như người bơi ngược dòng mà nắm thật chặt ống tay áo Phong Dã, giống như muốn ngăn Phong Dã đẩy mình vào vực sâu ngạt thở, cũng có lẽ Phong Dã là người cứu mạng y. Y giãy giụa, y mâu thuẫn, lòng y như tro tàn.
Đột nhiên, Phong Dã lật người Yến Tư Không lại, Yến Tư Không nghiến chặt răng: “Phong Dã…nhẹ chút…”
Phong Dã mắt điếc tai ngơ, răng hắn vẫn tiếp tục gặm cắn dọc xương sống y, một tay thì vòng qua eo y, nắm lấy thứ đó của y, có phần thô bạo mà chơi đùa. Yến Tư Không cảm thấy thống khổ và kɧoáı ©ảʍ cùng truyền đến, chúng thay nhau hành hạ ở trong người mình. Y kêu rên thành từng đợt, cơn say vẫn chưa hết, thân thể y mềm nhũn lại nhạy cảm cực kỳ, mỗi cái chạm của Phong Dã đều khiến y run sợ không thôi.
Phong Dã dùng đầu gối tách chân Yến Tư Không ra, chen vào giữa hai chân y. Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng mà ngang tàn va chạm vào bờ mông mềm dẻo. Hắn cũng uống nhiều rượu, bởi vì tìm không trúng mà phát ra tiếng thở như thú.
Yến Tư Không cảm nhận được thứ cứng rắn và nóng bỏng áp sát vào mông, theo bản năng nắm lấy ga giường, muốn bò lên phía trước. Phong Dã lại đè eo y xuống, tách chân y ra thật to, trong miệng quát khẽ: “Không cho thoát, vĩnh viễn không cho thoát.”
Yến Tư Không nỉ non không rõ, vẫn chỉ muốn bò lên phía trước, nhưng lại khó mà di chuyển được chút nào.
Phong Dã nhổ hai bãi nước bọt vào tay, hắn tách bờ mông trắng như tuyết ra, tùy tiện đâm thẳng ngón tay vào, chui ra chui vào không khoan nhượng.
“Đừng mà…”
Cảm giác có vật lạ khiến Yến Tư Không khó chịu giãy eo mông, nhưng phần eo thon thả lại rắn chắc chỉ càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Phong Dã. Đôi ngươi hắn thâm trầm mà trần trụi hơn, một tay hắn đặt lên lưng Yến Tư Không, đè nửa người trên của y xuống giường để nâng mông y lên thật cao. Còn chưa chờ Yến Tư Không kêu lên, hắn đã nâng eo, húc về phía trước.
“A…”
Côn ŧᏂịŧ to lớn chen vào hang động hơi mở ra. Yến Tư Không đau đến run cả người, hậu huyết không tự chủ co rút lại, hút chặt côn ŧᏂịŧ hơn. Kɧoáı ©ảʍ to lớn tức khắc tập kích toàn thân Phong Dã. Trước đây hắn chưa từng thô bạo thế này, nhưng giờ đây, trừ kɧoáı ©ảʍ ra, hắn còn cảm nhận được sung sướиɠ vì chinh phạt đã thành.
Não Phong Dã nóng lên, hắn giữ eo Yến Tư Không, côn ŧᏂịŧ hung hăng đâm vào phía trước, cố gắng phá vỡ hành lang chật hẹp mà nóng bỏng kia, không cho phép bất kỳ phản kháng nào chối từ cuộc xâm phạm của mình.
Yến Tư Không khàn khàn kêu lên đầy đau đớn. Hai chân y mềm đến gần như muốn khuỵu xuống, lại bị Phong Dã nâng lại lên.
Phong Dã rút côn ŧᏂịŧ to dài ra một nửa, rồi lại đâm thẳng vào lần nữa. Hắn giống như một con dã thú mới được thả ra khỏi l*иg, hoàn toàn nghe theo tâm trí mình mà bắt đầu rút ra cắm vào một cách nguyên thủy nhất.
“A…Phong…Dã…A a…” Yến Tư Không phát ra tiếng ngâm nga run rẩy. Thanh âm kia lọt vào tai Phong Dã lại ngọt ngào như xuân dược.
“Thích không? Ngươi thích chứ?” Phong Dã cắn răng nói: “Ngươi còn thú thê cái gì? Nữ nhân kia có thể cho ngươi những thứ này à? Nữ nhân kia có thể thỏa mãn thân thể dâʍ đãиɠ ngươi như vậy sao? Chỉ có ta, chỉ có ta!”
“Không…A a…”
Tốc độ và lực độ thúc eo của Phong Dã làm da đầu người ta tê dại. Trên côn ŧᏂịŧ gồ ghề gân xanh dính theo chất lỏng óng ánh. Hậu huyệt Yến Tư Không đã ướt đến nhơ nhuốc, huyệt động xinh đẹp mở ra hoàn toàn, lần nào cũng nuốt hết cây dươиɠ ѵậŧ cứng rắn và to lớn cực kỳ kia. Tiếng va chạm thân thể vang lên từng ngóc ngách bên trong phòng.
“Ngươi là của ta, Yến Tư Không, ngươi là của ta!” Phong Dã hung hăng ra vào thân thể làm hắn mê luyến này. Trước khi hai người gặp lại, hắn chưa từng biết trên đời còn có thứ khiến hắn say đắm hơn sa trường, dù rằng người này hoàn toàn không tốt đẹp như trong tưởng tượng hắn, thậm chí còn là kẻ ác độc, ích kỷ, bị lợi ích làm mờ mắt, nhưng hắn vẫn mê luyến như trước.
“Của ta…Của ta…” Lần nào Phong Dã đỉnh mạnh vào sâu đến tận ruột là một lần hắn mặc niệm quyền sở hữu của mình, hắn muốn Yến Tư Không nhớ mãi mãi mọi thứ mình làm trên người y trong trận tìиɧ ɖu͙© điên cuồng này, vô luận là đau hay vui vẻ.
“Ưm…Phong Dã…A a…Chậm…Chậm chút…” Yến Tư Không sụp đổ, y khóc lóc xin tha. Kɧoáı ©ảʍ truyền từ dưới hậu huyệt đã đốt cháy cả người y, thiêu hủy ý thức y. Trong đầu y trống rỗng, chỉ qua loa khẩn cầu, hy vọng có thể thoát khỏi đây.
Mà tiếng khóc kia lại chỉ đối lấy trận ra vào cuồng dại hơn.
Dần dần,trong mớ suy nghĩ rời rạc, Yến Tư Không cảm nhận được một loại tỉnh táo mê say. Giống như sương mù dày đặc trước mắt tan biến trong khoảnh khắc, mọi vẩn đυ.c đều tan thành mây khói, chỉ còn hai thân thể giao hòa với nhau, cho y cảm thấy mình đắm chìm trong nơi tưởng chừng như vô tận. Ở đó y cảm nhận rõ ràng hơn toàn bộ của Phong Dã, đôi mắt đỏ ngầu đó, thân thể hừng hực đó, hơi thở nặng nề đó, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đó, còn cả tức giận và thương tâm đang gầm thét trong thầm lặng kia.
Y nghĩ, nếu cứ rơi vào vực sâu với Phong Dã như vậy, chưa chắc không phải kết cục tốt.