Chương 36:
Năm Chiêu Vũ thứ ba bốn, Đại học sĩ các Văn Uyên, thủ phụ Nội các đứng đầu quần thần, phò ta ba đời thiên tử - Nhan Tử Liêm đột ngột ra đi trong bi phẫn và không cam.
Mặc dù Yến Tư Không bi thống, nhưng cũng đồng thời cảm thấy may mắn cho Nhan gia. Nếu không nhờ Nhan Tử Liêm đi "đúng lúc" như thế thì sau khi Phong gia bị đánh đổ, Tạ Trung Nhân sẽ lập tức đối phó với Nhan gia. Nhan Tử Liêm qua đời vì bệnh nặng tuổi già khiến Chiêu Vũ đế giữ nhân từ còn sót lại, nể tình lão tận tụy mấy chục năm, làm lễ hậu táng như Tể tướng, còn hạ điếu văn, bằng không, Nhan Tử Liêm chưa chắc đã được chết yên lành.
Nhưng y biết, Nhan Tử Liêm vừa đi, tai vạ của văn quan trí thức liền bắt đầu.
Lúc Yến Tư Không tham gia tang lễ, trong kinh đã đồn đãi y và Tạ Trung Nhân lén qua lại với nhau khiến không ít đồng môn nhìn y với ánh mắt kỳ lạ. Cảnh ngộ của các Tiến sĩ nhập quan năm đó bây giờ không còn giống nhau nữa, có kẻ đến nay vẫn là một Hàn Lâm nho nhỏ, mà y lại một bước lên mây xanh. Dưới ghen tỵ và ngờ vực vô căn cứ, không ít kẻ gọi y là "Yến Phò mã" với giọng điệu bỡn cợt.
Trong lúc tế bái, Yến Tư Không đỏ mắt, liên tục dập mạnh đầu, trong lòng thủ thỉ: "Lão sư, di chí chưa thành của ngài hãy để học sinh thừa kế. Học sinh sẽ gột rửa gian nịnh, quét sạch triều chính, tái hiện lại thời thái bình thịnh thế của Trung Nguyên Hoa Hạ ta."
Sau khi tế bái, Lương Tùy kéo y sang một bên, bộ dáng muốn nói lại thôi: "Tư Không, gần đây có rất nhiều lời đồn liên quan đến ngươi, ta biết đều là mấy lời nhẹ dạ, nhất định là đám hoạn quan ác ý làm hại ngươi, nhưng ngươi..."
Yến Tư Không ngắt lời hắn không khách khí : "Lương huynh, xưa nay huynh ta thân thiết, ta không coi huynh như người ngoài, cho nên ta có vài lời khuyên nghe không được lọt tai."
Lương Tùy ngẩn người.
Yến Tư Không nhìn đám đồng môn xung quanh đang liếc trộm nhóm mình, hạ giọng nói: "Lão sư về cõi tiên, Tạ công công một tay nắm đại quyền, sau này chắc chắn sẽ mạnh tay thanh tẩy phái trí thức, trận gió tanh mưa máu này là điều không thể tránh khỏi. Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, hy vọng Lương huynh biết cách phòng thân." Y biết Lương Tùy không phải hạng người thanh chính cao thượng gì, coi như y không nói, Lương Tùy cũng sẽ làm chim đầu đàn. Huống hồ với địa vị và tài học của người này căn bản không vào được mắt Tạ Trung Nhân, mục đích lời này của y là để thông qua Lương Tùy thăm dò Chu Mịch Tinh và phủ doãn Thuận Thiên đứng sau hắn.
"Ngươi..." Lương Tùy nhìn Yến Tư Không không dám tin, nửa ngày không thốt nên lời, có lẽ là không ngờ tới Yến Tư Không có thể vô sỉ đến bực vậy. Thi cốt ân sư đề bạt y còn chưa lạnh, y đã trở mặt như lời đồn?
Yến Tư Không chắp tay, xoay lưng cáo từ.
-----------------------------------
Nhan Tử Liêm vừa đưa tang, trong triều liền dấy lên chiến hỏa vô hình, đi cùng với đó là thời tiết thay đổi, hoàn toàn bước sang mùa hè oi nóng.
Chiêu Vũ đế đột nhiên hạ chỉ, định ngày thành thân của Yến Tư Không và công chúa Vạn Dương vào không lâu sau ngày giỗ của Thái hậu.
Cùng lúc ấy, Tạ Trung Nhân chỉ huy đảng hoạn quan tiến hành thanh tẩy phái quan viên tri thức. Bây giờ phái quan viên do Hoắc Lễ mới nhậm chức Đại học sĩ cầm đầu, nhưng tính tình lão chất phác, quyền lực mờ nhạt, hoàn toàn đối lập với Nhan Tử Liêm, căn bản không gánh được trọng trách này. Lục bộ Cửu khanh cũng chia thành hai phái công kích lẫn nhau, phái tri thức như rắn mất đầu, bị hoạn quan đánh cho liên tục bại lui.
Nhan Vị Minh không ôm chí lớn, nhưng tự biết mình. Trước khi Tạ Trung Nhân làm khó hắn, hắn đã sớm lấy lý nhà có đại tang để từ quan, muốn đưa người thân trở về quê nhà Giang Nam làm ruộng. Nhưng Tạ Trung Nhân chịu uất ức nửa đời vì Nhan Tử Liêm, sao buông tha cho lão được dễ dàng đến thế. Lão liền chuyển nợ cũ này lên người thứ tử của Nhan Tử Liêm, muốn dùng danh tham ô để tịch thu nhà Nhan Tử Liêm, cuối cùng nhờ quần thần khuyên can, lại thêm Chiêu Vũ đế để ý mặt mũi mà chỉ thu hồi tất cả các phong thưởng cho Nhan Tử Liêm, lệnh Nhan gia lập tức trở về quê quán, vĩnh viễn không được hồi kinh.
Lão thần ba đời, đại thần cả đời, vừa qua tháng tế đã bị tá ma gϊếŧ lừa*, quả khiến cõi lòng người ta băng giá.
*Tá ma gϊếŧ lừa: lợi dụng việc xay (lúa) để gϊếŧ lừa
Mà trong khoảng thời gian này, Yến Tư Không chưa từng nói hộ câu nào cho Nhan gia.
Cùng lúc đó, Tạ Trung Nhân lần lượt kéo quan viên trí thức xuống khỏi ngựa, kẻ bị gϊếŧ, người bị miễn, cách chức tràn lan. Trong triều đâu đâu cũng thấy cảnh hoạn nạn, oán thán ngập trời, Yến Tư Không vẫn im lặng từ đầu đến cuối.
Y chỉ có thể im lặng, im lặng trong tê tâm liệt phế, bởi vì y biết, y có chết trên một vạn lần thì lúc này cũng không thể thay đổi được gì.
Mà y phải sống.
Bởi vì bận rộn mà bị y lãng quên, từ ngàn dặm ngoài xa Thẩm Hạc Hiên dâng tấu tố cáo Tạ Trung Nhân, liệt kê hơn mười hạng tội lớn, kêu oan cho Nhan Tử Liêm. Có lẽ bởi vì chiến hỏa mịt mù, cũng có lẽ do người nhỏ, sức nhẹ, mà bản tố cáo này của hắn không tạo nên sóng gió gì quá lớn, nhưng cũng đủ làm Tạ Trung Nhân giận tới mức giậm chân. Lão có cố gắng thế nào cũng không tìm ra được nhược điểm Thẩm Hạc Hiên, gϊếŧ hắn thì không dễ, đành lợi dụng danh vu khống giáng chức hắn làm một Huyện lệnh của một huyện nhỏ xa xôi phía Nam đất Kiềm, gần như không còn ngày vươn mình trở lại nữa.
Trong suốt hơn hai trăm năm lịch sử Đại Thịnh, nhân tài kinh thế đỗ trọn Tam Nguyên thứ hai cứ vậy mất sạch tiền đồ.
Mà không lâu sau đó, Yến Tư Không cũng nhận được thư của Thẩm Hạc Hiên. Trong thơ lên án mạnh mẽ y khi sư diệt tổ vì vinh hoa cá nhân, mặt người dạ thú, trơ tráo mặt dày, nguyền rủa y chắc chắn bị liệt vào , tiếng xấu truyền đời, vạn người thóa mạ.
Yến Tư Không đọc hết từng câu từng chữ trong thư, cảm thấy tài văn trong đây quả siêu tuyệt, chữ nào cũng như hòn ngọc quý, thật xứng đáng danh Thẩm Trạng nguyên. Y lặng lẽ đốt thư, nhưng trí nhớ y quá tốt, sợ rằng sẽ khó quên cả đời.
Ngày hôm sau, người làm mang một hộp trang sức đơn giản tới. Lúc mở hộp ra, bên trong là vài món trang sức làm từ vàng bạc giản dị như chiếc hộp bên ngoài, kèm theo đó là một tờ giấy, bên trên có viết tám chữ xinh đẹp: Không ai nợ ai, tự lo liệu lấy.
Người làm dè dặt nói: "Là Thẩm phu nhân gửi đến. Hôm nay các nàng đã khởi hành, nói rằng muốn về quê nhà ở Tô Châu."
Yến Tư Không khẽ thở dài: "Gọi A Lực tới đây."
Tạ Trung Nhân hẹp hòi, có thù tất báo. Coi như hoạn quan không động thủ thì chuyến đi Tô Châu này cũng đường xá xa xôi, cô nhi quả mẫu rất dễ gặp nguy hiểm. Y muốn A Lực tìm Xà Chuẩn phái một người thầm trông nom.
Mặt khác, y cũng muốn biết Xà Chuẩn sắp xếp thế nào rồi.
Y đã đưa tất cả tài liệu về Chiếu Ngục mà Nhan Tử Liêm có cho Xà Chuẩn, còn dùng rất nhiều tiền thu mua trưởng thị vệ lần trước dẫn y đi gặp Phong Dã, bọn họ cũng đã nắm rõ trong lòng vị trí giam giữ của Phong Dã và Phong Kiếm Bình, cách cướp ngục và con đường rời kinh đang từng bước hoàn thiện, phải chắc chắn không có sơ hở.
Trong lòng y cực kỳ rõ ràng. Chờ khi Tạ Trung Nhân thanh tẩy hết phái trí thức rồi, trong triều không còn ai dám kêu oan nữa, đó chính là lúc vung đại đao xuống , mà bọn y phải nhanh chóng hoàn thành chuyện này, bởi vì một khi Mạch Đạc thất thế, phụ tử trong Chiếu Ngục này sẽ không còn ai săn sóc, y sợ đến lúc ấy, coi như có cướp ngục thành công, cứu ra cũng thành tàn phế.
Ngày nào y cũng nói với bản thân rằng, bất kể y chịu bao nhiêu dày vò cũng không bằng thống khổ của Phong Dã hiện tại, cho nên vô luận con đường y chọn hung hiểm cỡ nào, vô luận y chịu khinh thường và sỉ vả bao nhiêu, vô luận những lúc y quỳ gối nịnh nọt Tạ Trung Nhân là nhục nhã đến dường nào, y đều chịu được hết.
Chỉ cần Phong Dã sống sót.
-------------------------------------
Từ sau lễ săn xuân, Yến Tư Không chưa từng gặp Trần Mộc. Đầu tiên là vụ Phong gia mưu phản, tiếp theo là vụ Nhan Tử Liêm chết vì bệnh. Y mượn cớ không dạy học cho Trần Mộc, một là thực sự không còn thời gian cho việc khác, hai là không biết đối mặt với Trần Mộc thế nào, bởi vì bây giờ y đã không còn rảnh lo cho Trần Mộc, mà vấn đề Trần Mộc muốn hỏi y, y cũng khó có thể trả lời.
Nhưng hôm nay đã là lần thứ hai Trần Mộc phái người tới mời, y không thể từ chối thêm nữa, đành phải đến Đông cung.
Gặp lại Trần Mộc, giữa hai người phảng phất một sự xa lạ khó hiểu. Trần Mộc không còn thấy y là mặt mày hớn hở như trước nữa, mà nó đứng nhìn y từ xa, cẩn thận chào: "Tiên sinh."
"Thần khấu kiến Thái tử điện hạ." Yến Tư Không định quỳ.
"Không cần đa lễ." Trần Mộc ngắt lời, "Vào đây với con."
Yến Tư Không thầm thở dài, y thực sự muốn hành lễ, tiếng "Thái tử" này sợ rằng một lời không thể nói hết.
Hai người đi vào trong cung, Trần Mộc cho lui hầu cận xung quanh, rồi xoay người nhìn Yến Tư Không: "Thân thể tiên sinh đã hơn chưa?"
"Đa tạ điện hạ quan tâm, thần không sao."
Trần Mộc mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Yến Tư Không hỏi: "Gần đây điện hạ có khỏe không?"
"Người cảm thấy con có thể không?" Trần Mộc tự giễu: "Nhìn từng người trước mắt con lần lượt ngã xuống, con không biết ngày nào sẽ đến lượt con."
Trong chốc lát Yến Tư Không lại không nghĩ ra phải an ủi nó thế nào.
Trần Mộc nhìn Yến Tư Không không chớp mắt, dù do dự nhưng vẫn đi tới, đứng vững trước mặt y, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt y: "Bọn họ đều bảo người trở mặt, đương lúc Nhan các lão bệnh nặng mà nương nhờ Tạ Trung Nhân."
Ánh mắt Yến Tư Không không dao động, y trầm mặc.
Thanh âm Trần Mộc đột nhiên kích động: "Người không giải thích sao? Tạ Trung Nhân hại chết mẫu thân con, lão làm nhiều việc ác..."
Yến Tư Không nhìn vào mắt Trần Mộc: "Nếu ta nói đây là ngộ biến tùng quyền*, ta tham sống sợ chết là vì báo thù, điện hạ có tin tưởng ta không?"
*Ngộ biến tùng quyền: Phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp
Trần Mộc kinh ngạc nhìn Yến Tư Không: "Thật sao? Người có biết người khác sẽ nói sau lưng mình thế nào không? Người tình nguyện để người trong thiên hạ thóa mạ cũng phải...đi bước này sao?"
Yến Tư Không cười khổ: "Đúng, ta phải đi bước này."
"Người...vậy con thì sao?" Trần Mộc run giọng nói: "Con sẽ thế nào? Con phải thế nào đây?"
Yến Tư Không im lặng nhìn Trần Mộc một hồi, đột nhiên vươn tay sờ lên mặt nó, nhẹ giọng nói: "Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt."
Sắc mặt Trần Mộc chợt thay đổi, nó vồ lấy tay y, dùng sức nắm chặt: "Người có ý gì?"
"Chờ khi Tạ Trung Nhân giải quyết xong Phong gia và phái quan trí thức, vị trí Thái tử của con tất không giữ được nữa."
Trần Mộc run người. Tuy rằng trong lòng nó đã sớm đoán ra, nhưng không nghĩ rằng Yến Tư Không lại không e dè nói thẳng ra như vậy. Nó không biết làm sao, hoảng loạn xen lẫn với phẫn nộ, lại vô lực tràn đầy: "Ngươi...Sao ngươi dám..."
Hai đầu gối Yến Tư Không mềm nhũn, thuận thế quỳ trước mặt Trần Mộc.
Vành mắt Trần Mộc ửng đỏ, cũng ngồi phịch xuống đất theo, xà vào lòng Yến Tư Không, nức nở: "Tiên sinh..."
Yến Tư Không ôm Trần Mộc, cũng ôm cả tuyệt vọng ngập đầy lòng, nói: "Điện hạ, thần vô năng, không phò tá được điện hạ rồi."
Hai hàng lệ nóng của Trần Mộc khẽ rơi.
"Chẳng mấy mà Trần Xuân trưởng thành, hoàng thượng nhất định sẽ thay ngôi vị Thái tử trước khi nó lớn lên. Điện hạ đừng chống lại mới có thể giữ được mạng mình..."
Trần Mộc tràn đầy oán hận: "Vì sao, vì sao tất cả lại thành ra như vậy?"
"Cuối đời lão sư không thể diệt trừ hoạn tặc, nhưng ta vẫn chưa chịu thua." Yến Tư Không khàn giọng nói: "Chỉ là từ nay về sau, không thể sánh đôi cùng...điện hạ rồi."
"Con không muốn nhường ngôi vị hoàng đế cho Trần Xuân, con không muốn!" Trần Mộc khóc lóc: "Con hận lắm, tiên sinh, con hận lắm!"
Yến Tư Không ôm Trần Mộc thật chặt, run giọng nói: "Ta cũng hận, nhưng chỉ hận thôi cũng vô ích. Chúng ta phải sống tiếp, chỉ có sống sót mới có hy vọng."
"Còn hy vọng gì nữa đây?" Trần Mộc nghiến răng nói: "Coi như lão không gϊếŧ con cũng chắc chắn sẽ ném con vào một nơi hẻo lánh, làm một Vương gia nhàn hạ, sống tầm thường vô vị cả đời, chết vì buồn bực và sầu não...Thế không bằng giờ gϊếŧ con luôn đi!"
"Điện hạ đừng nghĩ vậy." Yến Tư Không ôm mặt Trần Mộc, giọng điệu sắc bén: "Dù ở núi xanh, dù không củi đốt, dù điện hạ phải đến đất phong cũng không thể cam chịu. Điện hạ còn nhỏ, còn rất nhiều thời
gian. Nếu một ngày thần có thể diệt trừ gian nịnh, xoay thời chuyển thế, điện hạ không thể không chuẩn bị chút gì!"
Trần Mộc nhìn Yến Tư Không thật sâu: "Người nói thật sao? Con vẫn có thể làm hoàng đế sao?"
Yến Tư Không nghiêm mặt nói: "Trong lòng thần chỉ có điện hạ mới có thể làm hoàng đế, chỉ cần thần còn một hơi thở, thần tuyệt đối sẽ không buông tay, điện hạ cũng không thể buông tay."
Trần Mộc cắn môi, gian nan gật đầu, trong mắt hừng hực lửa cháy. Đó là hận, đó là đau, cũng là dã tâm đã vượt ngoài tuổi tác.
Yến Tư Không đỡ Trần Mộc dậy: "Sau này ta không thể dạy học cho điện hạ, điện hạ phải nhớ lời của ta, nghe lời Hoàng thượng mới giữ được mạng mình. Sau khi đến đất phong, phải lén nuôi dân chiêu binh, đến một ngày nào đó tất có đất dụng võ!"
Trần Mộc kiên nghị đáp: "Được, con chờ người!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt nhau ánh lửa quyết tâm chết ngàn lần cũng không hối hận.
Trần Mộc chợt nhớ ra gì đó, lại chán nản nói: "Tiên sinh, phải thành thân với...Hoàng tỷ."
Yến Tư Không trầm giọng đáp: "Chỉ có thành thân với công chúa Vạn Dương, ta mới có thể bảo toàn bản thân, cũng mới có thể..."
"Mới có thể cái gì?"
Yến Tư Không không định nói với Trần Mộc chuyện cướp ngục, suýt nữa thì lỡ miệng, liền lập tức sửa lời: "Mới có thể hoàn thành chí nguyện của lão sư, cũng mới có thể giữ lời ước hẹn tương lai với điện hạ."
Trần Mộc há miệng, nhìn thật sâu với mắt Yến Tư Không, lắp bắp: "Con..."
Yến Tư Không lẳng lặng nhìn Trần Mộc, chờ nó nói hết.
Trần Mộc chần chừ một lúc lâu mới rủ mắt xuống: "Hôm nay từ biệt không biết bao giờ gặp lại, con sẽ nhớ tiên sinh."
"Ta cũng nhớ điện hạ." Yến Tư Không nắm bả vai Trần Mộc: "Nhưng con và ta nhất định sẽ gặp lại nhau."
Trần Mộc ôm Yến Tư Không, nước mắt lã chã :"Gọi con là Mộc nhi lần nữa đi."
"...Mộc nhi."
Trần Mộc nhắm hai mắt lại. Nỗi buồn tràn ngập trong lòng thiếu niên tài trí không ngờ lại đau thấu tim gan đến vậy.