Chương 28:
Lo lắng chờ đợi, rốt cuộc Trần Mộc cũng trở về trại.
Chỉ thấy vẻ mặt nó nghiêm túc, ánh mắt rời rạc, có lẽ là chạy quá nhanh nên búi tóc có phần rối bời. Vừa thấy Yến Tư Không, nó liền run giọng kêu: "Tiên sinh, đại sự không ổn rồi!"
Yến Tư Không trầm giọng nói: "Bọn họ bảo...Quân Phong gia mưu phản?"
"Chúng con đang săn bắn thì không biết quân Phong gia từ đâu chui ra, họ định băng qua núi , tấn công doanh trại!" Trần Mộc hốt hoảng : "Nhưng bọn họ hành quân chẳng được bao lâu đã bị Triệu tướng quân cản lại..."
Yến Tư Không còn định dò hỏi thêm tình hình nhưng y cũng không nhịn được nữa, liền hỏi thẳng luôn: "Thế tử thì sao?"
Trần Mộc sững người, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Quân Phong gia bị quân Vệ Thú vây quét, đánh cho tan tác tơi bời, kẻ chết, người bắt, còn về Phong Dã, cũng bị áp giải về đại doanh..."
Yến Tư Không chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, mặt cắt không còn một giọt máu: "Hắn...bị bắt..." Y còn ôm hy vọng Phong Dã có thể thừa dịp loạn mà chạy trốn, nhưng sâu trong nội tâm y cũng biết nó không thể, chưa nói đến Phong Dã có thể thoát thân khỏi đại quân hay không, kể cả hắn thật sự có bản lĩnh thông thiên này, thì Phong Kiếm Bình còn ở đại doanh, Phong Dã cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
"Tiên sinh, Phong gia thật sự muốn làm phản sao?"
"Không thể nào!" Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Phong Kiếm Bình vẫn còn ở đại doanh, sao có thể mưu phản? Nào có kiểu mưu phản tự tìm đường chết như vậy?"
"Con cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, nhưng tại sao quân Phong gia lại xuất hiện ở bãi săn sơn hải, không phải bọn họ đóng quân ở ngoài thành sao?"
"Bọn họ nhất định bị hãm hại." Yến Tư Không nghiến răng nghiến lợi: "Nhất định là Tạ Trung Nhân làm."
"Nếu Phong gia mưu phản thật..." Trần Mộc xanh mặt: "Không có Phong gia, ông ấy càng dễ phế bỏ con."
Yến Tư Không dùng sức bắt lấy tay Trần Mộc: "Điện hạ, con nói đúng lắm, Phong gia không giữ được, vị trí Thái tử của con tất sẽ tràn ngập nguy cơ, chúng ta tuyệt đối không thể hoảng loạn, Phong gia nhất định bị oan, chúng ta phải nghĩ cách, nghĩ cách..."
"Hoàng thượng đã hạ chỉ, lập tức khải hoàn hồi triều." Trần Mộc nói: "Chúng ta phải đi ngay bây giờ."
"Ta phải đi gặp Nhan Tử Liêm, điện hạ có thể dẫn ta đi gặp lão sư không?"
Trần Mộc lắc đầu: "Ngoài trướng đều là người của quân cấm vệ và quân Vệ Thú, chúng ta chẳng thể đi đâu, nhất định phải hồi triều ngay lập tức."
Yến Tư Không vô lực ngã xuống ghế, chỉ cảm thấy đất trời tối tăm, không biết con đường phía trước ở phương nào. Phong Kiếm Bình và Phong Dã đều đã bị bắt giam, quân Phong gia mạo muội xuất hiện ở bãi săn hải sơn, tội mưu phản này chỉ sợ trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Y vốn tưởng rằng Phong Kiếm Bình để lỡ cơ hội tốt, quân Đại Đồng cùng lắm chỉ bị xâm chiếm dần dần, lại không nghĩ tới Chiêu Vũ đế và Tạ Trung Nhân còn ác độc đến vậy, còn định bắt trọn một mẻ Phong gia, cuối cùng vẫn là y đánh giá thấp lòng người hiểm ác.
Y hận, hận đến mức muốn ăn sống nuốt tươi kẻ ác.
Y nên làm gì? Phong Dã nên làm gì bây giờ?
Trần Mộc nhìn Yến Tư Không hồn bay phách lạc, không đành lòng nói: "Tiên sinh, thương thế người chưa khỏi, hiện tại nhất định phải bảo trọng thân thể."
Yến Tư Không mắt điếc tai ngơ, y lẩm bẩm đáp: "Về thành thôi, về ngay bây giờ, ta muốn đi gặp Nhan Tử Liêm..." Trước mắt có lẽ chỉ có Nhan Tử Liêm mới có thể cứu Phong gia.
------------------------
Tin Tĩnh Viễn Vương mưu phản về kinh trước cả bọn họ, trong mấy ngày nữa chắc chắn sẽ truyền khắp giang sơn Đại Thịnh.
Sau khi về thành, Yến Tư Không liền ngựa không ngừng vó đến tìm Nhan Tử Liêm, nhưng Nhan Tử Liêm lại không ở trong phủ, e rằng đã vào cung từ lâu.
Yến Tư Không không còn cách nào khác, đành đi tìm Chu Mịch Tinh và Đại Lý tự khanh Mạnh Đạc. Hai người này, một người là con của phủ doãn Thuận Thiên, một người thì thân thiết với Chúc Lan Đình, có lẽ sẽ thám thính được chút tin tức.
Y chịu đựng cơn đau, bôn ba nửa ngày mới biết được qua loa.
Như Trần Mộc nói, đám người tập kích bãi săn sơn hải chính là hai ngàn hộ vệ Phong Kiếm Bình mang về kinh, bọn hắn đột nhiên lao ra từ mặt núi phía nam xông vào bãi săn, nhưng bị quân Cảnh Vệ chạy đến chặn đường đúng lúc. Trong hỗn chiến, Phong Dã bị Triệu Phó Nghĩa bắt giữ, hai ngàn quân Phong gia kẻ bị chết người bị giam, mà sau khi Chúc Lan Đình nhận được tin, cũng lập tức tập kích Phong Kiếm Bình.
Những tin tức thám thính được hiện giờ chỉ có từng này, Yến Tư Không hỏi hai ngàn quân Phong gia có phải do Phong Dã lãnh binh không, cả Triệu Phó Nghĩa đang đóng quân bên ngoài vườn săn tại sao lại đột ngột xuất hiện trong bãi. Nhưng hai người đó lại không trả lời được y, dù vậy cũng đã đủ để y khẳng định, phụ tử Phong gia đúng là bị hãm hại.
Trước mắt hai người họ bị giam ở Chiếu Ngục, phủ Tĩnh Viễn vương đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp đến con muỗi cũng không lọt được vào.
Yến Tư Không vừa nghĩ tới tình cảnh hai người họ liền lo lắng không thôi, y không thể chờ thêm khắc nào nữa, nửa đêm lại quay về Nhan phủ, bấy giờ Nhan Tử Liêm rốt cuộc đã trở về.
Yến Tư Không vừa thấy Nhan Tử Liêm đã quỳ rầm trên đất: "Lão sư, Phong gia bị oan!"
Nhan Tử Liêm dùng một tay lôi y dậy, sức mạnh kia không giống như là bảy mươi, lão trừng to đôi mắt vẩn đυ.c, lớn tiếng nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng phải Phong Kiếm Bình không chịu mạo hiểm sao? Tại sao quân Phong gia lại xuất hiện ở bãi săn?"
"Bọn họ bị hãm hại!" Yến Tư Không vội la lên: "Trước lễ săn xuân, con và Phong Dã từng gặp mặt, hắn nói Phong Kiếm Bình tình nguyện giải trừ quân bị cũng không muốn gánh tiếng xấu bất trung, ông ấy chỉ muốn mau chóng trở về Đại Đồng. Nếu bọn họ mưu phản thật thì đã sớm làm rồi, cớ gì phải làm vụng về như vậy chứ!"
Nhan Tử Liêm cắn răng: "Ta cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc, nào có ai mưu phản mà không để ý đến an nguy của mình trước ? Đêm qua Phong Kiếm Bình uống say không biết trời đâu đất đâu, hôm nay hai phụ tử họ lại cùng bị bắt, hai ngàn hộ vệ thì hỗn loạn xông vào bãi săn, gần như toàn quân bị diệt. Hai người này muốn làm phản sao có thể ngu xuẩn đến thế?"
"Nhất định là Tạ Trung Nhân phái người trộm binh phù của Phong Kiếm Bình!" Yến Tư Không nắm thật chặt ống tay áo của Nhan Tử Liêm: "Lão sư, nếu phụ tử Phong gia cứ chịu oan như vậy, chúng ta và Thái tử chắc chắn sẽ theo gót bọn họ!"
Nhan Tử Liêm hít một hơi thật sâu, run giọng nói: "Chuyện này đầy rẫy sơ hở, khó mà phục người, muốn trả lại trong sạch cho họ sợ rằng khó càng thêm khó. Nếu bệ hạ đã muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt thì chúng ta làm gì cũng chỉ là phí công."
Yến Tư Không lòng như tro nguội: "Ngài ấy thật sự không chừa chút đường sống nào sao? Phong Kiếm Bình đóng quân thủ Đại Đồng hơn hai mươi năm, lập công hiển hách cho giang sơn Đại Thịnh ta kia mà..."
Nhan Tử Liêm lảo đảo hai bước, phải vịn vào tường mới vững được thân thể, lão chậm rãi nói: "Từ cái khắc Phong Kiếm Bình hồi kinh, bệ hạ đã không có ý để ông ấy trở ra toàn thân, nhưng ta hoàn toàn không nghĩ tới...không nghĩ tới..."
Không nghĩ tới Chiêu Vũ đế vẫn luôn không quả quyết lại lãnh khốc đến vậy. Lão ta vốn là kẻ ham hưởng lạc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể tưởng tượng lão cực kỳ tin tưởng Tạ Trung Nhân, gần như là đạt đến tình trạng nói gì nghe nấy.
Yến Tư Không lắc đầu: "Chúng ta không thể bó tay chịu trói."
"Hôm nay ta đi cầu kiến bệ hạ..." Nhan Tử Liêm thất thần nói: "Chuyện Lưu Ngạn đã khiến ngài ấy có khúc mắc với ta, ngài ấy không chịu gặp ta, chẳng ngờ chúng ta lại bị Tạ Trung Nhân dồn từng bước một đến tình cảnh như vậy."
Yến Tư Không không kiềm được mà hồi tượng lại tất cả chuyện xảy ra từ lúc Phong Kiếm Bình hồi kinh đến nay. Tạ Trung Nhân toan tính, dùng mọi thủ đoạn để bức Phong Kiếm Bình cắt giảm quân bị, bọn y gặp chiêu phá chiêu, phá giải từng cái, giúp Phong Kiếm Bình vượt qua Kinh Sát thuận lợi, còn đánh bay một Thượng thư bộ Lại. Mỗi bước hung hiểm này, bọn y đều đi thắng.
Tại sao đến cuối rồi lại đột nhiên bị lật bàn?
Suy cho cùng, chẳng qua là bởi vì Cửu Ngũ Chí Tôn cao cao tại thượng kia quyết tâm phải qua cầu rút ván, đoạt lại binh quyền làm lão đứng ngồi không yên từ tay của Phong gia. Bọn họ đã sơ suất, đối thủ bọn y ngay từ đầu đã không chỉ là Tạ Trung Nhân, mà còn là thiên tử của Đại Thịnh.
Kẻ làm thần sao đấu được quân đây?
Có lẽ, có lẽ nếu lúc trước Phong Kiếm Bình chịu giải trừ quân bị, giao ra một phần binh quyền còn có khả năng được thả về Đại Đồng. Chính bởi bọn họ liên tục chống lại khiến Chiêu Vũ đế cảm thấy uy hϊếp, lão mới nổi sát tâm.
Yến Tư Không chỉ cảm thấy mình như đứng trong hầm băng, lạnh đến mức toàn thân y run rẩy.
Nhan Tử Liêm lo lắng nói: "Tư Không, cái họ treo trên đầu Phong gia là tội lớn tịch biên di tộc, chuyện này không có khả năng kết thúc yên lành, trong lòng con ta phải có tính toán."
Thanh âm Yến Tư Không nhỏ như tiếng muỗi: "Lão sư, người phải cứu Phong Dã, hắn không thể chết được."
"Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đi gặp Triệu Phó Nghĩa và Chúc Lan Đình để làm rõ chuyện này. Hai người họ đều là người chính trực, nhất là Triệu Phó Nghĩa, còn từng là bộ hạ cũ của Phong Kiếm Bình. Nếu có thể tìm ra bằng chứng hữu dụng, ta có thể giữ được mạng của phụ tử Phong gia."
"Học sinh có thể làm gì?" Yến Tư Không vội vàng hỏi.
"Con tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ." Nhan Tử Liêm nghiêm mặt nói: "Phụ tử Phong gia đã vậy rồi, con cũng không thể bị liên lụy. Người ngoài đều cho rằng con và Phong Dã đã trở mặt nhau, bây giờ trái lại trong cái rủi còn có cái may, bằng không Tạ Trung Nhân chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc."
"Học sinh không quan tâm đến an nguy của mình." Yến Tư Không nghiến răng nói: "Chỉ cần có thể cứu Phong Dã, cho dù là đánh đổi tính mạng này..."
"Yến Tư Không!" Nhan Tử Liêm nghiêm nghị nói: "Trước nay con đều tỉnh táo và biết kiềm chế, hiện tại có đại sự xảy ra, con liền làm loạn sao?"
Yến Tư Không đờ người.
"Mạng của con đáng giá mấy đồng? Con có góp một trăm cái mạng cũng chưa chắc có thể cứu được ai, chỉ có thể bảo toàn mình trước mới có thể giúp bọn họ." Nhan Tử Liêm nắm chặt vai Yến Tư Không: "Hiện tại phụ tử Phong gia thân ở trong ngục, vị trí Thái tử cũng tràn ngập nguy cơ, người bọn họ có thể dựa vào, chỉ có con và ta."
Con ngươi Yến Tư Không nhất thời hằn đầy tơ máu, y nắm chặt song quyền, lực lớn khiến móng tay gần như lõm vào da, y trịnh trọng gật đầu, ánh mắt kiên nghị mà tràn ngập chí khí sát phạt sắc bén: "Đúng, người bọn họ có thể dựa vào, chỉ có con và người, con nhất định phải cứu hắn, nhất định, nhất định phải cứu hắn!"