Chương 17:
Không ngoài dự liệu, Dương Úy Kỳ không để ý bọn họ khoảng ba ngày.
Ba ngày này bọn họ cũng thức thời không bước ra khỏi cửa, trừ người đưa cơm ra thì cũng khó tiếp xúc với ai khác, trái lại còn nhân cơ hội này lén ngọt ngào một phen.
Chỉ là, bọn họ cũng không phải không hành động gì. Hôm nào, Yến Tư Không cũng để vài viên bạc vụn trong bát canh thừa, một hai ngày sau, ánh mắt thị vệ đưa cơm nhìn bọn họ liền mập mờ.
Đến ngày thứ ba, Yến Tư Không rút một tờ giấy nhỏ từ trong cơm ra, y mở ra đọc, thấy trên thư có bốn chữ: Có gì phân phó.
Yến Tư Không quơ quơ tờ giấy với Phong Dã, cười nói: "Cá cắn câu rồi."
Bổng lộc triều đình không cao, dù là quan to có địa vị cực cao thì nếu chỉ dựa vào bổng lộc mà muốn nuôi một nhà già trẻ, còn phải duy trì cuộc sống hiển hách, cũng khó tránh khỏi túng quẫn. Tỷ như với bổng lộc của Yến Tư Không, đến xe ngựa cũng không nuôi nổi, vì vậy chuyện tham ô hay chuyện sưu cao thuế nặng đã thành "thói đời" ở chốn quan trường --- Mặc dù có tránh, thì với cái quy định ngầm này, từ trên xuống dưới vẫn khó ai sạch nổi, khi y mới được thăng làm Thị độc Thái tử cũng nhận vài món lễ vật.
Trong hoàn cảnh thế này, hi vọng thị vệ quan nhỏ cấp thấp nhất liêm khiết là chuyện không thể nào, vì vậy mấy người này cực dễ mua chuộc, cho chút lợi lộc là đủ rồi.
Phong Dã cầm tờ giấy: "Ta chỉ sợ trúng kế."
"Đáng để mạo hiểm thử một lần. Nếu là kế thật thì lại càng dễ tương kế tựu kế, đẩy sang người Lương vương." Yến Tư Không cầm bút viết lên một tờ giấy, chờ khi mực khô rồi liền cẩn thận gấp lại, bỏ vào tay áo.
Đến xế trưa thì thị vệ đưa cơm tới, Yến Tư Không liền ra hiệu với hắn, lại vùi tờ giấy và bạc trong cơm thừa.
Sau khi mặt trời lặn, Dương Úy Kỳ đột nhiên xuất hiện ở dịch quán.
Dầu gì Yến Tư Không cũng là một Hàn Lâm, ở điện mà người có học trong thiên hạ say mê nhất, có thể sẽ là Đại học sĩ, là trọng thần của triều đình trong tương lai, ấy vậy mà y lại cung cung kính kính nói với quân sư phản loạn Dương Úy Kỳ rằng: "Ai nha, tại hạ chờ tiên sinh nhiều ngày rồi."
Dương Úy Kỳ rất hưởng thụ thái độ Yến Tư Không, hắn càng thêm kiêu ngạo, đi đến ghế thái sư: "Mấy ngày nay Yến đại nhân đã quen chưa? Chỗ nào bất tiện thì cứ nói với ta."
"Dịch quán này có mái có tường, sao cũng thoải mái hơn ở quân doanh, còn gì bất tiện chứ."
Hai người nhìn nhau tươi cười.
Dương Úy Kỳ nói: "Chuyến này của Yến đại nhân, Triệu tướng quân sợ rằng gửi gắm kỳ vọng rất lớn nhỉ."
"Đúng vậy, mặc dù lúc Lương đại nhân đi sứ khiến hai bên gặp chút hiểu lầm, nhưng Triệu tướng quân vẫn hy vọng có thể hòa đàm với Bảo tướng quân như trước." Yến Tư Không nói sâu xa: "Đánh giặc ấy, sẽ chết người, không chiến mới là võ, ha ha."
"Yến đại nhân nói có lý lắm, chỉ là chúa công nhà ta đã lặp đi lặp lại chuyện chiêu hòa không chỉ một lần..." Dương Úy Kỳ quan sát biểu cảm Yến Tư Không: "Dưới chúng ta có nhiều miệng há muốn ăn cơm như vậy, đúng là bị buộc không biết phải làm sao."
"Tại hạ hiểu."
"Hoàng ân bệ hạ cuồn cuộn, còn nguyện cho chúng ta một cơ hội nữa, ta và chúa công cảm động rơi nước mắt. Nếu bệ hạ phong hầu ở đây, cho chúng ta đất an cư lạc nghiệp, thì ai còn muốn tạo phản chứ."
Trong lòng Yến Tư Không thầm mắng nghịch tặc không biết xấu hổ, muốn phong hầu lại còn cả đất phong, đúng là đòi hỏi vô độ, thế nhưng ngoài mặt y vẫn cười nói: "Tại hạ cho rằng chuyện này không thành vấn đề, bây giờ bệ hạ nôn nóng chuyện Lương vương mưu phản hơn, chỉ cần Bảo tướng quân và tiên sinh nguyện dốc sức vì bệ hạ, cùng diệt Lương vương, đến lúc đó lập công lớn cho triều đình, phong thưởng tất là lẽ đương nhiên."
Dương Úy Kỳ tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Lương vương trấn thủ Kinh Châu, nắm giữ cứ điểm đường thủy, thủ hạ lại có ba chục ngàn tinh binh, dễ thủ khó công."
"Nguyên nhân là vậy mới càng cần tiên sinh trợ lực chứ." Yến Tư Không thấp giọng: "Tài học tiên sinh hơn người, tuyệt không phải vật trong ao, chẳng lẽ lại chôn mình ở đất Quỳ Châu cỏn con này ư?"
Dương Úy Kỳ híp mắt lại: "Ta vốn là dân thường, hôm nay có thể tìm lối ra cho hương thân khổ nạn, đã cầu không phụ kiếp sống này, nào dám nói chôn vùi."
"Lời ấy của tiên sinh sai rồi, vô luận là Lương vương hay Bảo tướng quân thì tiên sinh thật sự tin tưởng bọn họ có thể xưng đế xưng vương sao? Tiên sinh gian khổ học tập mấy chục năm, nếu thật sự trong lòng có bách tính thì phải biết con đường giữ chí cầu đạo không thể đi vòng đường làm quan quang minh chính đại, đây mới là không phụ chúng sinh không phụ ta."
"Đường làm quan, ha ha." Dương Úy Kỳ cười nhạt hai tiếng: "Tại hạ tài hèn học ít, thi nhiều lần không đỗ, chỉ sợ rằng không có bản lĩnh "giữ chí cầu đạo" kia."
"Lời ấy của tiên sinh lại sai rồi." Vẻ mặt Yến Tư Không tràn đầy chân thành, y nói: "Cái xấu ở khoa cử ở chỗ độc tôn Khổng Mạnh. Bát cổ thủ sĩ* đã trói buộc rất nhiều tài tử học vấn uyên bác, có tư có thức chân chính. Năm đó để trúng cử, tại hạ đã cố gắng nhét vào đầu mấy thứ bát cổ kia, nếu không phải tuổi còn trẻ, luôn luôn nhắc nhở bản thân thì sợ rằng sớm muộn gì cũng biến thành mấy tên hủ nho đó. Tài học tiên sinh không thua gì chúng ta cả, nếu tiên sinh coi nhẹ mình vì công danh thì tại hạ không thể gật bừa."
*Bát cổ thủ sĩ: chỉ thời Thành Hóa đời Minh (1465-1487), áp dụng cách thi cử là dùng thể văn đối ngẫu để trình bày nghĩa kinh, còn được gọi là "Thì văn", "Chế nghĩa", "Chế nghệ".
Về sau áp dụng, cách thức càng nghiêm khắc, văn chương càng rỗng tuếch, thẳng đến cuối thời Thanh mới được loại bỏ.
Trong mắt Dương Úy Kỳ rục rịch vài phần đắc ý nhưng trên mặt thì vẫn cố gắng che giấu đi. Mấy lời này hiển nhiên đã nói đến lòng hắn ngất ngưởng.
Cái gọi là thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*, chín tuổi Yến Tư Không đã ăn nhờ ở đậu, mười ba tuổi liền trôi giạt lênh đênh, khoảng hai mươi tuổi thôi nhưng y đã tiếp xúc với vô số loại người, tìm hiểu kỹ mọi ngóc ngách trong lòng người. Một người muốn cái gì, thích nghe cái gì, y nhìn là biết.
*Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: Đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc, "mã thí" hiểu là vuốt mông ngựa, nịnh hót. Có thể hiểu là cái gì cũng phá được chỉ có nịnh bợ là không phá được, chẳng ai không thích được khen cả.
Năng lực như vậy mà có trên người tầm tuổi này như Yến Tư Không là cực kỳ hiếm thấy. Bởi từ hoàng tộc đến quý tộc rồi xuống cả bình dân, trăm ngàn năm qua các tầng lớp này đều đã cố định chắc chắn, trừ học trò nghèo trúng cử khoa thi ra thì gần như không có mấy ai bước qua khỏi tầng lớp đó, mà người trong thiên hạ lại lấy nông làm gốc, đa số mọi người đều bị trói trên ruộng nương, cả đời tiếp xúc cũng chỉ người cùng nơi, cùng cấp. Xét về mặt này thì giàu nghèo đều thế.
Nhưng Yến Tư Không lại khác, y sống ở nhà tiểu phú, lớn ở phủ tiểu quan, mười năm lưu lạc từng ăn xin, làm vặt, trồng trọt, từng làm thư đồng cho con trai địa chủ, làm thu chi cho tiệm rượu quán trà, làm thực khách ở phủ lão quan gia, còn tham gia quân khởi nghĩa mấy tháng, sau đó chăn ngựa chữa ngựa, mua đi bán lại hàng hải sản, cuối cùng là bán muối lậu, suýt chút nữa thì bị chém đầu, rồi lại trở mình biến hóa, một đường hát vang tiến mạnh trúng cử tiến sĩ Lưỡng bảng, vào Hàn Lâm, giảng Kinh diên, hầu Thái tử. Gần nửa đời y đã giẫm hơn nửa giang sơn Đại Thịnh, trên lạy cửu ngũ chí tôn, dưới quen dân đen chân trần, ai cũng từng gặp rồi, sống phong phú hơn mấy đời người bình thường, muốn bắt thóp một người, quá dễ dàng.
Dương Úy Kỳ ho nhẹ một tiếng: "Yến đại nhân quá đề cao tại hạ rồi, người có học trong thiên hạ có ai là không có chí báo quốc đâu, chỉ là..."
"Tiên sinh." Yến Tư Không thấp giọng nói: "Thực không dám giấu diếm, ta là thần Thịnh mà thầm bội phục mưu lược tiên sinh. Lui quân Thục, đoạt Quỳ Châu, chiêu mộ sĩ, Bảo tướng quân có thể đến đây, sợ rằng đều là công lao của tiên sinh."
Dương Úy Kỳ vuốt râu, gật đầu.
Yến Tư Không thở dài nói: "Tiên sinh quả là kỳ tài, Khổng Minh trên đời sợ rằng cũng chỉ vậy thôi. Gần đây trong kinh đang lén nghị luận, nói rằng sau lưng Bảo tướng quân nhất định có cao nhân, quả nhiên, quả nhiên mà!"
Dương Úy Kỳ chớp mắt: "Trong kinh cũng đang nghị luận chuyện này?"
"Chuyện quan trọng như thế tất phải nghị luận rồi. Dĩ nhiên, không thể trước mặt bệ hạ." Yến Tư Không lắc đầu ngao ngán: "Có tiên sinh ở đây, chúng ta tạm thời chỉ có thể nhìn Quỳ Châu than thở."
Dương Úy Kỳ bị tâng bốc cho cực kỳ sảng khoái, nhưng đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo lắm, chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, chỉ nói: "Mưu sự cho tròn chức vị thôi."
Yến Tư Không lại chợt chuyển đề tài: "Bây giờ, tiên sinh định tiếp tục cố thủ Quỳ Châu hay định mưu phản cùng Lương vương?"
Dương Úy Kỳ mím môi, nhíu mày lại.
Yến Tư Không cười nhạt nói: "Tiên sinh hẳn biết Quỳ Châu không phải đất an lâu dài, Lương vương cũng không phải người dễ nhờ vả. Tiên sinh cơ trí như vậy, đừng biến mình thành cá mắc cạn."
Dương Úy Kỳ lạnh nhạt đáp: "Hiện tại sợ rằng Triệu tướng quân còn khốn quẫn hơn cả chúng ta."
"Tạm thời thì đúng là vậy, nhưng triều đình vẫn đang không ngừng tập trung binh mã và lương thảo ở Lưỡng Hồ, một thành Quỳ Châu đơn lẻ có thể chống được bao lâu? Không dối tiên sinh, nếu lần này ta không công mà về, Triệu tướng quân sẽ cùng Địch tướng quân bao vây thành."
Dương Úy Kỳ trợn trừng mắt: "Ngươi dám nói lời này với ta? Không sợ ngươi có đi không về à?"
Yến Tư Không cười đáp: "Ta chỉ là một Hàn Lâm nho nhỏ, một văn thư tòng quân, gϊếŧ ta thì được ích gì? Ta thật lòng kính nể tiên sinh, yêu quý tài hoa của tiên sinh, mới tiết lộ quân tình, nếu tiên sinh không nhận tình thì ta cũng không nói nữa."
Dương Úy Kỳ trầm giọng: "Nói tiếp."
"Được. Nếu có ngày vây thành, tiên sinh cảm thấy, Lương vương có thể tới viện trợ như lời hắn nói không?"
Dương Úy Kỳ không nói gì.
"Binh lực Lương vương cũng chỉ ba chục ngàn thôi, ưu thế của hắn là chiếm được điểm binh quan trọng ở Kinh Châu, một khi rời khỏi Kinh Châu, ưu thế sẽ không còn nữa, rất có thể bị quân ta dẹp yên ngay tức khắc. Nếu tiên sinh là Lương vương, ngươi sẽ đến cứu sao?"
Dương Úy Kỳ trầm mặc như trước.
Yến Tư Không hạ thấp giọng, dần dần dẫn dụ: "Nếu tiên sinh là Lương vương, ngươi sẽ dùng Quỳ Châu làm mồi nhử để giữ chân quân ta, còn mình thì xuôi dòng xuống dưới, liên tục chiêu binh mãi mã, kiếm chỉ Kim Lăng. Miễn là nắm được Kim Lăng, ngồi trên núi vàng sông bạc rồi, còn để Quỳ Châu nho nhỏ vào trong mắt sao?"
Dương Úy Kỳ đứng bật dậy, hai tay chắp sau lưng, trợn mắt nhìn chằm chằm Yến Tư Không.
Yến Tư Không cũng đứng dậy theo, cung kính khom người trước Dương Úy Kỳ, sau đó chỉ vào rương gỗ lớn chỗ giường ngủ: "Đống tiền tài châu báu này, không phải cho Bảo tướng quân, mà là cho tiên sinh."
Dương Úy Kỳ nhíu mày: "Ngươi thật to gan."
"Ta có gan cho, tiên sinh có gan nhận không?" Yến Tư Không nhìn Dương Úy Kỳ thật sâu: "Tiên sinh khác với Bảo tướng quân, tiên sinh là nhân tài triều đình cần đến, đừng phụ đường công danh tốt đẹp trước mắt."
Dương Úy Kỳ bình tĩnh nhìn Yến Tư Không hồi lâu, rồi xoay người rời đi,
Phong Dã đang đứng ở cửa, chịu trách nhiệm làm thị vệ canh gác. Thấy Dương Úy Kỳ rời đi, hắn mới xoay người vào nhà, đóng cửa lại.
Yến Tư Không đang rót cho mình ly nước, hung hăng uống hai hớp to.
Vẻ mặt Phong Dã có phần phức tạp nhìn Yến Tư Không.
Yến Tư Không thở dài nói: "Mệt chết ta rồi, người này khó đối phó thật."
"Thật sao? Ta nghe ngươi liên tục dẫn dụ hắn mà. Người này thông minh không giả, nhưng vẫn không thể thông minh hơn ngươi."
Yến Tư Không lắc đầu: "Lòng người khó dò, tuyệt không được đánh giá thấp bất kỳ ai, nhất là kẻ địch."
Phong Dã ngưng mắt nhìn Yến Tư Không, như là muốn nói lại thôi.
Yến Tư Không hỏi: "Sao vậy?" Y cười: "Được thế tử Tĩnh Viễn vương đường đường chính chính giữ cửa cho chúng ta. Dương Úy Kỳ kia quả làm rạng danh tổ tông mà."
Phong Dã lại không cười, chỉ khẽ thở dài: "Không nhi, có lúc ngươi thông minh khiến ta cảm thấy..."
"Cảm thấy gì?"
Phong Dã trầm ngâm, lại lắc đầu, cười nói: "Ngươi quả thực trưởng thành rồi, ta không thể nào nhìn thấu ngươi."
"Chẳng lẽ hồi nhỏ ngươi nhìn thấu được ta?"
Phong Dã kéo tay y, hôn một cái lên trán y, cười nhẹ: "Cũng không phải, trưởng thành rồi ta mới bắt đầu "tìm hiểu" ngươi, "tìm hiểu" kỹ càng ngươi từ trong ra ngoài, phát hiện ra mùi vị vô cùng ngon."
Yến Tư Không cũng vui vẻ: "Lại không đứng đắn rồi."
Phong Dã ôm eo y, cẩn thận hôn lên mi mắt y: "Nếu không phải quân tình cấp bách thì thật sự muốn ở
lại thêm vài ngày nữa, ở bên cạnh ngươi luôn chê thời gian không đủ."
Yến Tư Không khẽ vuốt tóc mai hắn: "Nếu lúc nào cũng ở bên nhau thì mùi vị sẽ không còn ngon nữa, ta cảm thấy bây giờ rất tốt mà."
Phong Dã đặt một nụ hôn lên môi y, ôn nhu hôn qua mà lẩm bẩm: "Nhưng ta muốn lúc nào cũng ở bên nhau..."
Yến Tư Không ôm cổ hắn, động tình đáp lại, đồng thời cũng không quên trêu chọc: "Ngươi nói đúng, phụ thân ngươi mà thấy ngươi thế này, nhất định sẽ thưởng trượng ngươi."
"Ta đã nói rồi mà. Vì ngươi, bị chém cũng đáng." Phong Dã xoay người bế Yến Tư Không lên, đặt ở trên giường...
-----------------------------------
Hôm sau, Dương Úy Kỳ sai người tới lấy rương vàng bạc, nhưng người thì không hiện thân.
Yến Tư Không biết nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi. Nếu bộ hạ cũ Quỳ Châu thuận lợi nhận được tin tức y, bọn họ sẽ có đường làm phản, đến lúc đó ta cùng vây thành, Dương Úy Kỳ sẽ tự khuyên Bảo Vân Dũng đầu hàng thôi.
Thời gian chờ đợi cực kỳ gian nan, thế sự xoay vần không ngừng nghỉ, thay đổi ở khắp mọi nơi.
Hai người lại thương nghị về động thái của Lương vương, Phong Dã nói: "Nếu chúng ta vây thành thật, cho dù Lương vương có một trăm lý do để ngó lơ Quỳ Châu thì vẫn có khả năng tới tiếp viện. Dẫu sao, nơi này có năm sáu chục ngàn binh mã có thể dùng."
Yến Tư Không gật đầu: "Không sai. Tuy ta khuyên Dương Úy Kỳ là thế, nhưng Lương vương vẫn có ba phần khả năng tới cứu viện, chúng ta tuyệt không thể để Lương vương tới Quỳ Châu."
"Đạt được mục đích rồi, sau khi trở về ta sẽ chờ lệnh Triệu tướng quân, mang một đội kỵ binh đến Kinh Châu mai phục trên đường chúng đến Quỳ Châu, cũng không biết Lương vương đi đường bộ hay đường thủy nữa. Nếu hắn đi đường bộ, ta sẽ không để hắn qua ải ta."
"Ta thấy ngươi một lòng muốn ra chiến trường nhỉ." Yến Tư Không bất đắc dĩ nói.
Trong mắt Phong Dã bừng bừng ý chí chiến đấu cuồng dã: "Là nam nhi phải ngang dọc trên sa trường, ra trận gϊếŧ địch, rất thống khoái."
Vẻ mặt Yến Tư Không hơi ảm đạm: "Phong Dã, ngươi luôn bảo ta không được đặt mình vào nguy hiểm, có biết nếu ngươi xung phong xông trận, ta lo lắng thế nào không?"
Phong Dã tức khắc thấy áy náy: "Không nhi...Ta, ta chỉ nói thế thôi. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân luôn dạy bảo ta làm tướng phải thế nào. Ta là chủ tướng, sẽ không dễ đưa mình vào hiểm cảnh."
Yến Tư Không liếc hắn: "Thật không?"
"Thật mà." Phong Dã thâm tình nói: "Ta sao nhẫn tâm khiến ngươi lo lắng chứ."
"Phong Dã, tính cách ngươi ngông cuồng không chịu trói buộc, lại dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ngươi đáp ứng ta, sau này mọi việc phải suy nghĩ trước rồi hẵng làm."
Phong Dã không biết làm sao đành cười cười nói: "Nhìn ngươi kìa, còn chưa xuất giá đã bắt đầu răn dạy ta giống phụ thân rồi."
Yến Tư Không bật cười: "Lại nói bậy bạ, ta đang nghiêm túc đấy."
"Yên tâm, ta biết mà."
Yến Tư Không ngưng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi của Phong Dã, y hoàn toàn cảm nhận được nỗi lòng của Phong Kiếm Bình khi nhìn nhi tử còn sót lại, ấy là hận không thể dốc hết kiến thức cả một đời, dạy nó tránh xa nơi hiểm ác.
---------------------------------------------------
Mặt trời vừa xuống núi, hai người đều đang đợi thị vệ đưa cơm tối hôm nay. Nếu thuận lợi, bộ hạ cũ Quỳ Châu hẳn có tin tức rồi.
Nhưng chuyện thường không hay "thuận lợi" , bọn họ chưa cả chờ đến bữa tối thì cửa dịch quán đã bị lực mạnh đá văng. Một nhóm thị vệ nối đuôi nhau đi vào, không nói lời nào đã bắt hai người lại.
Đôi mắt hai người nhìn nhau đều rất bình tĩnh, thậm chí Phong Dã còn dùng khẩu hình nói với Yến Tư Không "Đừng sợ", Yến Tư Không hiểu ý cười cười. Nếu người khác che chở y như nữ nhân thế này, y nhất định sẽ cảm thấy nhục nhã ê chề, nhưng Phong Dã làm thế với y, y lại chỉ cảm thấy hạnh phúc khôn tả.
Yến Tư Không nói bình tĩnh: "Dầu gì chúng ta cũng là sứ thần Đại Thịnh. Vô luận ra sao thì cũng nên cho chúng ta chỉnh lại áo mũ đã."
Tên cầm đầu đầu suy nghĩ một lúc mới tạm buông bọn họ ra.
Yến Tư Không và Phong Dã tách ra đội mũ mặc giáp. Yến Tư Không nhìn tên cầm đầu, nói: "Các hạ là bộ hạ cũ của Quỳ Châu phải không?"
Người nọ ngẩn người, nhìn Yến Tư Không, không trả lời.
Yến Tư Không khẽ mỉm cười, sửa lại vạt áo, cũng vuốt tay áo: "Mời."
Hai người ung dung theo thị vệ rời khỏi dịch quán.
Đúng như dự đoán, chuyện bọn họ thầm liên lạc với bộ hạ cũ Quỳ Châu đã bị phát hiện. Hai người bị dẫn tới trước mặt Bảo Vân Dũng và Dương Úy Kỳ.
Trên mặt Bảo Vân Dũng tràn đầy tức giận, ánh mắt Dương Úy Kỳ lại toát ra cái lạnh rùng mình, hiển nhiên là cảm thấy bị Yến Tư Không trêu đùa, ngoài mặt thì lôi kéo hắn chiêu hòa, nhưng trong tối thì âm thầm làm chuyện xấu, muốn kêu gọi bộ hạ cũ Quỳ Châu đầu hàng.
Có nhắm mắt lại, hai người cũng cảm giác được sát khí đập vào mặt.
Bảo Vân Dũng hung hăng vỗ bàn: "Yến Tư Không, tên tặc nhà ngươi, tới chiêu hòa là giả, xúi giục bộ hạ cũ Quỳ Châu mới là thật, ta phải gϊếŧ ngươi từ lúc ngươi bắt đầu vào thành mới đúng!"
Yến Tư Không không vội vàng không hoảng hốt mà khom người: "Tại hạ tuyệt không có ý xúi giục bộ hạ cũ Quỳ Châu, không biết tướng quân sao lại nói lời này?"
"Ngươi còn dám cãi?" Bảo Vân Dũng kêu lên: "Người đầu, dẫn tới!"
Rất nhanh, một người nhếch nhác bị áp giải đến, Yến Tư Không liếc mắt qua, chính là thị vệ đưa cơm đã nhận tiền của y.
Bảo Vân Dũng ném một tờ giấy cho Yến Tư Không: "Chẳng lẽ đây không phải do ngươi viết?"
"Đúng là tại hạ viết." Yến Tư Không cũng chẳng thèm nhìn tờ giấy kia.
Bảo Vân Dũng đã giận đến méo miệng: "Vậy ngươi còn cãi cái rắm!"
Yến Tư Không chắp tay nói: "Tướng quân đã đọc bên trên ta viết là gì chưa?"
Sắc mặt Bảo Vân Dũng trầm xuống, trán nổi gân xanh.
Yến Tư Không làm ra vẻ mặt đã hiểu rõ: "Nhất định có người nói với tướng quân rồi."
Bảo Vân Dũng không biết chữ. Câu hỏi này của Yến Tư Không nhìn thì tưởng vô tình nhưng lại khiến Bảo Vân Dũng bị đau mà không dám kêu, còn không thể nổi giận. Song Yến Tư Không lại không để tâm vào đây, mà y khẽ đảo mắt, quả nhiên thấy trong mắt Dương Úy Kỳ ánh lên nét khinh bỉ.
"Tại hạ đúng là có liên lạc với bộ hạ cũ Quỳ Châu, thỉnh tướng quân nghe tại hạ giải thích." Yến Tư Không nói không hoảng hốt, không vội vàng.