Kiếp Vô Thường

Chương Chín Tám

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến

Beta: Nhất Diệp Chi Chu

Note: TwT tình hình là tui không kịp làm quà giáng sinh cho mọi người rồi, tui để dồn tới Tết ta rồi trả một lần luôn nha TwT xin lỗi mọi người hịu hiu~

__________________________

Chương 98:

Giải Bỉ An bị hôn đến mức choáng váng, đối mặt với hành động to gan của Phạm Vô Nhϊếp, y cảm thấy mình dường như rơi vào một cái bẫy nhưng lại chẳng biết nên phản kháng thế nào. Lúc Phạm Vô Nhϊếp ôm lấy y hôn liên tục, rõ ràng y có thể dễ dàng đẩy hắn ra, nhưng lại không làm vậy. Sự âu yếm thân mật mập mờ chưa từng nếm trải, làm cho lòng y sôi sục, khí huyết cuồn cuộn, xấu hổ, tươi mới, tò mò, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mọi cảm giác mãnh liệt nở rộ trong thời khắc này, phá bỏ toàn bộ hiểu biết y đã xây dựng hai mươi năm qua.

Có lẽ… Có lẽ không ghét, là thích thật?

Kiếp trước y là kẻ đoạn tụ, nên kiếp này cũng thế?

Trước giờ y vẫn nghĩ mình không vội cưới vợ sinh con chỉ là vì giữ vững đạo tâm, chẳng lẽ y đang tự lừa mình dối người sao? Nhưng mà, y thích nhìn cô nương xinh đẹp, hơn nữa chưa từng có ý nghĩ kỳ quái gì với bất kỳ nam nhân nào, sao bỗng nhiên lại thành đoạn tụ chứ?

Hiện giờ y cực kỳ hối hận vì đã đến Vân Đỉnh, nếu y không lên đài bát quái của Vân Đỉnh, sẽ không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi nhìn thấy mảnh vỡ ký ức kiếp trước, cũng chẳng cần phải liên tục nằm mơ thấy chuyện kiếp trước, mơ thấy mình và người con trai khác vướng mắc yêu hận, càng không nên dao động ngay lúc sư đệ đòi yêu đương.

Nhưng giờ y có hối hận gì đi chăng nữa thì cũng đã muộn rồi, y đã mất tư cách làm huynh trưởng, thế mà lại làm những chuyện này cùng sư đệ của mình.

So với đủ loại suy nghĩ trong đầu Giải Bỉ An, Phạm Vô Nhϊếp lại cực kỳ thoả mãn, vẫn còn liếʍ môi đầy tham lam, trong lòng suy tính xem làm sao mới hoàn toàn nuốt trọn người này được.

Trên mặt Giải Bỉ An vẫn cứ đỏ bừng, y không ngừng truyền linh lực vào vết thương của Phạm Vô Nhϊếp, nhỏ giọng hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Phạm Vô Nhϊếp nắm tay Giải Bỉ An, dán lên ngực mình, đôi mắt nhìn chằm chằm y không chớp mắt, từ hàng mi hơi ướŧ áŧ của y đến con ngươi lấp lánh, lại nhìn cánh mũi phập phồng đến đôi môi sưng đỏ, rồi đến sườn mặt thon gọn và chiếc cằm nhòn nhọn. Cả khuôn mặt của y, chỉ có đôi mắt là tròn xoe dịu dàng, con ngươi vừa đen vừa lớn, lúc hoảng sợ giống hệt như nai con trong rừng, lại bởi vì luôn cười thật rạng rỡ tự nhiên, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn gần gũi.

Tông Tử Kiêu đời trước, từ thuở bé đã không chỉ muốn gần gũi người này, mà còn muốn chiếm lấy cho riêng mình.

Giải Bỉ An bị hắn nhìn chằm chằm thầm sợ hãi: “Đệ đừng nhìn huynh như thế.”

“Sao ta không thể nhìn người của mình được chứ?”

“Giờ là lúc nào rồi, sư tôn và Lan đại ca còn không biết ra sao, chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, đệ cứ tiếp tục không phân biệt nặng nhẹ như thế nữa, ta sẽ giận thật đó.”

Phạm Vô Nhϊếp đành phải ngồi ngay ngắn lại: “Máu đã ngừng chảy rồi, chúng ta đi thôi.”

“Đệ ổn thật chứ?” Giải Bỉ An do dự nhìn vết thương của hắn. Dùng linh lực và bùa cầm máu để xử lý vết thương tạm thời, không có nghĩa là nó đã lành, chẳng qua là biện pháp chữa cháy mà thôi, may mà không bị thương chỗ hiểm, nếu thế thì Phạm Vô Nhϊếp làm gì có sức mà đùa giỡn lưu manh với y chứ.

“Không sao, chỗ này lạnh, máu đông lại nhanh hơn.”

Giải Bỉ An đỡ hắn đứng dậy: “Nếu rút lui, là phải đối mặt với người của Thương Vũ Môn, bọn họ người đông thế mạnh, sợ là chúng ta sẽ không địch lại, nếu đi về phía trước…” Đi về phía trước, không biết được. Giao tranh trực diện, Phi Linh Sứ hiển nhiên không phải đối thủ của họ, nhưng các nàng chiếm hết ưu thế về thiên thời địa lợi, ai mà biết được đi về phía trước sẽ phải đối mặt với cái gì.

“Chỉ có thể đi về phía trước.” Phạm Vô Nhϊếp che vết thương bên sườn lại, hít một hơi thật sâu, “Hai yêu nữ kia có xảo quyệt đến mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ có hai người.”

Hai người đề phòng đi vào sâu trong linh cung. Nơi này vốn không lớn, nhưng lúc Kỳ Mộng Sênh điều khiển băng linh đóng băng hồ Phượng Minh, linh cung bị nước hồ tràn vào phá hỏng, lúc này đã hoà làm một thể với băng, chẳng phân biệt được đâu ra đâu, tạo thành một hầm băng càng lớn, càng phức tạp hơn nữa. Cách lớp băng vừa dày vừa nặng, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng chẳng thể nào truyền đến đáy hồ, nơi đây tựa như một thế giới tối tăm, rét lạnh, nguy hiểm và tuyệt vọng.

“Huynh nghĩ mãi vẫn không ra.” Giải Bỉ An nói, “Không nói Thất Tinh Đăng, vật còn sống không thể bỏ vào túi càn khôn, làm sao mà các nàng mang quan tài băng đó về Phượng Lân Châu được?”

Phạm Vô Nhϊếp suy ngẫm rồi mới nói: “Ta nghe nói, Thương Vũ Môn có một loại pháp bảo, ta đoán có thể là dùng pháp bảo đó.”

“Pháp bảo gì mà vận chuyển đồ vật lớn thế, nặng thế mà còn không bị người khác phát hiện được?” Giải Bỉ An tò mò.

“Công Thâu Cự.”

Giải Bỉ An hơi sững người, như thể vừa nhớ ra gì đó.

“Huynh nghe qua rồi à?”

“Hình như là… Nghe ở đâu rồi ấy.”

“Đó là thời từ rất lâu trước kia lúc mà huynh đệ Tông thị còn chỉ là hoàng tử, có một nhóm Thiết Đan Tặc tên Sư Minh, thủ lĩnh của bọn chúng là phản đồ của Thương Vũ Môn, gϊếŧ sư phụ mình cướp pháp bảo, pháp bảo đó chính là Công Thâu Cự.”

“Huynh nhớ rồi. Kẻ kia hình như họ Trần, cha ruột của Ma Tôn là Diêm Xu đã cấu kết với hắn ta, hại không biết bao nhiêu tu sĩ.”

Nghe thấy cái tên Diêm Xu này, ánh mắt Phạm Vô Nhϊếp trầm xuống.

“Công Thâu Cự kia nghe nói có thể đo được vạn vật trên thế gian, nhưng Thương Vũ Môn chưa từng lấy nó ra, cũng chẳng ai biết rõ nó có gì lợi hại?”

“Công Thâu Cự không chỉ đo được vạn vật, còn có thể kéo ngắn khoảng cách, thay đổi hình dáng lớn nhỏ của đồ vật, thậm chí là cả vật còn sống.”

Giải Bỉ An kinh ngạc: “Cả vật còn sống? Lợi hại thế cơ á? Ý đệ là, các nàng thu nhỏ quan tài băng kia rồi mang về?”

“Ừ, huynh nghĩ thử xem, tu vi của các nàng đúng là không tầm thường, nhưng chưa lợi hại đến trình độ có thể đột phá được kết giới của Thuần Dương Giáo mà chẳng ai hay biết gì, sau đó lẻn vào phòng ngủ của Hứa Chi Nam, đặt Lôi Hoả Thạch, trộm Thất Tinh Đăng xong trốn đi, mà Thuần Dương Giáo gần như điều động cả môn phái truy bắt các nàng, lại đều vồ hụt cả.”

“Ra là thế…” Giải Bỉ An thổn thức, “Mặc dù Công Thâu Cự không được xem là pháp bảo cao cấp, nhưng có rất nhiều tác dụng thần kì.” Y chớp mắt một cái, “Vô Nhϊếp, sao đệ biết nhiều thế?”

“Sư phụ trước của ta nói cho ta.”

Giải Bỉ An suy tư gì đó nhìn Phạm Vô Nhϊếp vài lần: “Vị sư phụ kia của đệ đúng thật là hậu duệ Tông thị.”

“Nếu kiếm pháp ta dùng thật sự là Kiếm Pháp Tông Huyền chính tông, vậy ông ấy hiển nhiên là hậu duệ Tông thị rồi.”

“Đệ mới từng tuổi này, thế mà như thể biết hết mọi chuyện thời Tông Thiên tử ấy, có vài chuyện ngay cả sư tôn cũng không biết. Vị sư phụ kia của đệ dạy gì cho đệ thế?”

Giải Bỉ An cũng từng hoài nghi thân phận của Phạm Vô Nhϊếp. Hắn nói mình bị vứt bỏ từ nhỏ, không cha không mẹ không nơi nương tựa, được vị hậu duệ Tông thị thần bí ở núi Thanh Thành kia nuôi lớn, vì kế sinh nhai mà bôn ba khắp phố phường, làm ở tiệm rượu, khách điếm, từng làm cả chân chạy việc vặt trong phường ăn chơi. Nhưng điểm khả nghi trên người hắn rất nhiều, hắn không có tác phong nơi phố phường, thái độ làm người vừa không nhún nhường cũng không khôn khéo, ngược lại còn ngạo mạn ngang tàng, như thể coi trời bằng vung, hắn có đủ loại kiến thức về cầm kỳ thi hoạ, ca múa và đồ cổ, hơn nữa còn không thấp, thậm chí có khi hơn cả bản thân y, từng cái giơ tay nhấc chân, đi đứng nằm ngồi, ăn uống rượu chè của hắn không thứ nào là không ưu nhã, hắn nói bản thân còn phải lo lắng kế sinh nhai, thế nhưng một thân tu vi và kiếm pháp, trừ người có thiên tư tuyệt đỉnh, ngày sau ai mà địch lại.

Tóm lại, Phạm Vô Nhϊếp giống như một công tử gia thế hiển hách từ nhỏ sống trong nhung lụa, chẳng cần phải lo toan những thứ vặt vãnh trong sinh hoạt, văn võ song toàn.

Giải Bỉ An được vị sư phụ cẩu thả như Chung Quỳ nuôi lớn, Thôi Giác dạy y học chữ, văn võ của y được học từ những người thầy giỏi nhất, nhưng thầy của y rất bận, khi còn rất nhỏ đã phải chăm lo ngược lại cho sư tôn, chẳng thể nào chỉ chăm chú học tập không lo lắng gì cả. Y từng xem công tử thế gia như Lan Xuy Hàn học tập thế nào, trừ sư phụ chân chính của Lan Xuy Hàn ra, còn có ba người dạy võ và ba người dạy văn, chỉ dạy một người, lại dạy ra công tử hàng đệ nhất vang danh khắp thiên hạ.

Cho nên, dựa theo quá khứ còn chẳng bằng đứa trẻ nhà bình thường như lời Phạm Vô Nhϊếp nói, lại có tu vi và học thức vượt xa tuổi tác, sao mà không nghi ngờ được cơ chứ.

Nhưng tính Giải Bỉ An không thích nghĩ xấu cho người khác, y cảm thấy chuyện mình có thể nghĩ đến, sư tôn chắc chắn cũng đã nghĩ tới rồi, nhìn bên ngoài sư tôn hồ đồ thế thôi, trong lòng tự hiểu rõ, dám thu làm đồ đệ, dĩ nhiên là vì nghi người thì không dùng người(*). Có lẽ Phạm Vô Nhϊếp e ngại vì thân phận của vị kia ở núi Thanh Thành, có khi là có chuyện khác khó xử, mới giấu giếm thân thế của mình.

(*Nguyên câu: Nghi người thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi người.)

Thấy Phạm Vô Nhϊếp không nói gì, Giải Bỉ An cũng không định hỏi đến ngọn ngành, y chỉ hơi thất vọng, Phạm Vô Nhϊếp vừa nói thích y, lại không hoàn toàn tín nhiệm y.

Phạm Vô Nhϊếp vừa nhìn liền biết suy nghĩ trong lòng Giải Bỉ An, hắn không biết là do đời này Giải Bỉ An quá đơn thuần, hay vì mình đã sống hai đời nên ánh mắt quá chuẩn, hắn cảm thấy người này ngốc đến mức nghĩ gì cũng viết hết lên mặt. Hắn nắm lấy tay Giải Bỉ An, đan mười ngón vào nhau: “Sư huynh, hiện giờ huynh bắt đầu học Kiếm Pháp Tông Huyền, ít nhiều gì cũng đã học được, vậy miễn cưỡng xem như là đệ tử bên ngoài của sư phụ ta. Hôm nào ta đưa huynh về núi Thanh Thành, chuyện trước kia, ta sẽ từ từ nói cho huynh, có được không?”

Trái tim Giải Bỉ An lập tức ấm lên, y mỉm cười nói: “Được.” Dừng một chút, lại nói, “Đệ hãy tin huynh, cho dù ngày nào đó Tống Xuân Quy đến núi Thanh Thành điều tra thân thế của đệ, huynh cũng có thể che chở cho đệ, không thể để người ngoài ức hϊếp đệ được.”

Phạm Vô Nhϊếp nắm chặt tay Giải Bỉ An, khẽ cười: “Sư huynh đối xử với ta tốt quá, lại muốn hôn huynh rồi.”

“Im miệng!”