Kiếp Vô Thường

Chương Chín Sáu

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến

Beta: Nhất Diệp Chi Chu

__________________________

Chương 96:

Thinh Mặc trong tay Phạm Vô Nhϊếp phóng ra kiếm khí hình cung, chém về phía quan tài băng kia.

Bên ngoài quan tài băng có kết giới băng linh, dù bị chém vài nhát kiếm, vẫn chỉ là thêm vài vết trầy xước.

“Kết giới do Kỳ Mộng Sênh bày, quả là khó phá.” Phạm Vô Nhϊếp hừ lạnh một tiếng, “Để xem nó có thể chống đỡ đến khi nào.” Hắn rót linh lực vào Thinh Mặc, Giải Bỉ An cũng rút kiếm cùng lúc.

Mặc dù tuổi tác của hai người không cao, nhưng đã là tu sĩ cấp cao có tu vi mà rất nhiều người cả đời cũng không cách nào đạt đến, kết giới có kiên cố hơn nữa cũng chẳng thể chịu nổi sự công phá liên tục, trên quan tài băng xuất hiện từng đường nứt gãy.

Bên tai nghe được tiếng gió rít lên, hai người nhạy bén nhảy ra phía sau.

Vài mũi tên băng lướt qua bên người, cắm vào vị trí ban nãy của họ.

“Ra đây! Trốn đông trốn tây không thấy hèn hạ à.” Giải Bỉ An nói lớn.

Hai bóng người xinh đẹp đi ra từ trong bóng tối, đúng là Phi Linh Sứ của Thương Vũ Môn mà họ đã từng chạm mặt ở Lạc Kim Ô - Vân Tưởng Y và Hoa Tưởng Dung.

Tay hai người cầm trường cung, khí khái phóng khoáng hào hùng, dung mạo dù xinh đẹp lại làm người ta không dám sinh lòng khinh nhờn.

Giải Bỉ An giật mình, hoàn toàn không biết hai người này chui từ đâu ra. Nếu các nàng vẫn luôn ở đây suốt, tại sao bọn họ lại chẳng hề phát hiện?

Phạm Vô Nhϊếp nhỏ giọng nói: “Đây là chú thuật Hàn Băng Hệ của Thương Vũ Môn, bọn họ có thể di chuyển giữa những khối băng, phải cẩn thận.”

Giải Bỉ An hít ngược một hơi, vẫn luôn nghe đồn rằng pháp thuật của Thương Vũ Môn kỳ dị vô cùng, sao y dám bất cẩn chứ. Nhưng mà, làm sao mà sư đệ biết được? Hình như sư đệ biết rất nhiều chuyện mình không biết…

“Thế mà lại chạy vào trong linh cung, hai Tiên Vô Thường định tự chui đầu vào lưới sao?” Vân Tưởng Y thản nhiên nhìn bọn họ.

“Trước đây chúng ta còn tưởng rằng các ngươi chỉ là lỗ mãng làm bậy, hóa ra hết thảy mọi thứ đều do Kỳ Mộng Sênh sai khiến.” Giải Bỉ An tức giận nói, “Vì lợi ích của bản thân, các ngươi trộm mất chí bảo của Thuần Dương Giáo, hại chết Hứa Tiên tôn, hiện giờ còn muốn hại nhiều người hơn, thậm chí ngay cả đồng môn của mình cũng không buông tha!”

Mặt Vân Tưởng Y trầm như nước: “Mỗi mong muốn và hành động của sư tôn đều có đạo lý riêng của người, một khi thân xác băng linh thành hình, sư tôn sẽ dẫn theo Thương Vũ Môn bước lên ngôi báu Cửu Châu, chút ít hy sinh trên đường có là gì đâu chứ.”

“Thật là điên rồ!” Giải Bỉ An cắn răng nói, “Các ngươi không sợ nghiệp lực nhân quả sao?”

“Chuyện sau khi chết, ai quan tâm nhiều thế cơ chứ.” Hoa Tưởng Dung ngạo mạn nói, “Ngược lại là các ngươi, thân là Minh tướng, lại liên tục nhúng tay vào chuyện của nhân gian, không phải cũng đang tạo nhân quả giống vậy thôi sao. Có vài người dương thọ dài đến thế, các người cũng quản à?”

“Các ngươi muốn hại người, bọn ta tất nhiên phải quản.” Giải Bỉ An giương kiếm chỉ hai nàng, “Kẻ nằm trong quan tài băng này là ai?”

Vẻ mặt các nàng có vẻ kỳ lạ, Vân Tưởng Y nói: “Không liên quan gì đến ngươi.”

“Vân Trung Quân đâu?”

“Cũng chẳng liên quan gì ngươi cả.”

“Sư huynh, đừng nói nhảm với bọn họ.” Lúc trước ở Lạc Kim Ô, Giải Bỉ An còn khen các nàng đẹp, trong lòng Phạm Vô Nhϊếp âm thầm ghi thù, Thinh Mặc vừa ra liền nhắm thẳng vào điểm yếu.

Hai người kia đồng thời giương cung, trong kẽ tay ngưng tụ ra ba mũi tên băng, tên rời cung, nhanh như tia chớp.

Một kiếm của Giải Bỉ An chém rụng tên băng, phi thân đánh úp về phía Hoa Tưởng Dung.

Cung thủ không thể đánh chính diện với kiếm khách, thân hình các nàng nhạy bén linh hoạt, lướt đến lướt đi trong linh cung, như giẫm trên đất bằng, vừa tránh né trường kiếm vừa đánh lén, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng kéo xa. Hai người thoạt nhìn như bị đánh tơi bời kia, lại dựa vào sự quen thuộc với địa hình, từng bước bày ra một trận pháp hai người trong bóng tối, tương trợ lẫn nhau. Các nàng một trái một phải di chuyển theo hình cung, dùng bước chân vẽ pháp trận hình tròn, đồng thời bắn một mũi tên cố định ở mỗi điểm trên trận, nhất thời tên bay như mưa, đan chặt như nêm, thành một vòng tròn rõ ràng.

(Đoạn này có vẻ thiếu mất một khúc Đen Trắng đánh nhau với Phi Linh Sứ, nhưng bọn mình tìm mãi không ra :( )

Nhưng khi bọn họ gần như dán vào mặt băng, hắn không thấy rõ mặt và thân hình của nam tử kia, chỉ mơ hồ thấy trên phần eo bị tiết khố che lại, hình như có một vết sẹo. Trong lòng hắn giật nảy, bật thốt ra miệng: “Tu sĩ Thuần Dương Giáo.”

“Cái gì?” Giải Bỉ An cũng quay đầu lại nhìn, “Đệ nói người này là tu sĩ Thuần Dương Giáo? Sao đệ biết được?”

“Vóc người của hắn ta là vóc dáng điển hình của tu sĩ Thuần Dương Giáo cấp cao, huynh còn nhớ không, ban đầu ở Điểm Thương Phong, lúc Chiếu Văn trưởng lão xem xét thi thể của Tông Minh Hách có nói, dáng người và cốt cách của tu sĩ Thuần Dương Giáo có vài chỗ khác với người bình thường, hơn nữa…”

Còn chưa dứt lời, quan tài băng đột nhiên mọc ra một nhũ băng, đâm phụt một tiếng xuyên qua dưới sườn Phạm Vô Nhϊếp.

“Vô Nhϊếp!” Giải Bỉ An chém đứt nhũ băng kia bằng một nhát kiếm, kéo Phạm Vô Nhϊếp cách xa quan tài băng.

Hai nữ nhân kia lại kéo quan tài băng lùi về sau.

Phạm Vô Nhϊếp mau chóng phong bế huyệt vị, hắn chịu đựng đau nhức, an ủi nói: “Không sao cả, không đâm trúng điểm yếu.”

Giải Bỉ An dán bùa cầm máu cho hắn, sốt ruột xem xét vết thương, ảo não nói: “Quan tài băng cũng là băng, huynh thật là ngu xuẩn, lại đi trốn sau một khối băng!”

“Không trách huynh được, chúng ta đều sơ suất.”

Giải Bỉ An cắn răng nói: “Sao lần nào ở cùng chỗ, ta cứ để đệ bị thương mãi vậy chứ.”

“Ta bị thương là do kẻ địch hãm hại, không phải lỗi của huynh.” Phạm Vô Nhϊếp hít sâu một hơi, dùng linh lực điều tức chữa thương. Hắn cũng không muốn bị thương trước mặt Giải Bỉ An hết lần này đến lần khác, như thế quá vô dụng, kiếp trước hắn hô mưa gọi gió, đạp lên toàn bộ Tu Tiên Giới, thậm chí thiếu chút nữa đã thống nhất hai giới người và quỷ, hiện giờ hai con nhóc ranh cũng có thể làm mình bị thương, mẹ nó thật là cực kỳ bực bội.

Giải Bỉ An cẩn thận cởi bỏ y phục của Phạm Vô Nhϊếp: “Sẽ hơi lạnh, đệ nhịn một lát nhé.” Y truyền linh lực vào cơ thể Phạm Vô Nhϊếp, sưởi ấm cho hắn.

Mặt Phạm Vô Nhϊếp tái nhợt ảm đạm, không biết là vì mất máu hay là vì lạnh.

Giải Bỉ An thận trọng hết mức, cầm máu, bôi thuốc cho hắn, sau đó quấn vài vòng lụa trắng quanh hông, rồi mới mặc lại y phục cho hắn đàng hoàng.

Giọng Phạm Vô Nhϊếp run run nói: “Sư huynh, ta lạnh quá.”

Giải Bỉ An đau lòng xoa đầu hắn một cái, dang tay ôm lấy hắn: “Nhịn một lát, chờ vết thương của đệ cầm máu, chúng ta lại nghĩ cách rời khỏi đây.”

Phạm Vô Nhϊếp tựa vào lòng y đầy an tâm, hắn vốn định trêu đùa một chút, nhưng cái ôm chặt vào lòng này quá ấm áp, quá dịu dàng, hắn nhất thời không nỡ phá hỏng bầu không khí hiện tại.

“Vô Nhϊếp, ban nãy đệ nói, người trong quan tài băng này là tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo?”

“Dạ.”

“Đệ chắc chứ?”

“Chắc, ta đã thấy thân thể của hắn.”

“Người này là ai nhỉ, sao Kỳ Mộng Sênh lại phải làm như thế?” Giải Bỉ An chỉ cảm thấy nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được gì.

“Ta có một suy đoán về thân phận của hắn ta.” Khi Phạm Vô Nhϊếp thấy vết sẹo trên eo của kẻ kia, trong lòng hắn đã gần như chắc chắn, mặc dù hắn không tài nào nhớ nổi tướng mạo của người kia, nhưng nếu gương mặt đó có cảm giác quen thuộc, hiển nhiên là đã từng gặp qua.

“Thật sao? Ai vậy?”

“Ta thấy trên eo hắn ta có một vết sẹo, bị tiết khố che lại hơn nửa, ban nãy lại gần mới phát hiện.”

“Sẹo?”

“Ừm, ở chỗ đan điền.”

“Kim đan?!” Giải Bỉ An kinh ngạc nói, “Ý đệ là, hắn ta bị moi đan??”

“Đúng vậy.”

“Thuần Dương Giáo, tu sĩ cấp cao, bị moi đan…”

Những từ này chẳng hề xa lạ với bọn họ, cách đây không lâu họ mới vừa nghe qua.

“Dựa theo cách nói của Hứa Chi Nam và Chiếu Văn, trăm năm qua, chỉ có duy nhất một tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo bị trộm đan, chỉ có sư đệ của Hứa Chi Nam, Trình Diễn Chi.”

“Nhưng mà, Hứa Chi Nam nói sư đệ của ông ấy được ông tự tay hỏa táng mà.”

“Lỡ như ông ta nói dối thì sao?” Phạm Vô Nhϊếp nheo mắt lại, vốn dĩ hắn không hề nghĩ theo hướng này, nhưng khi nam nhân trong quan tài băng này xuất hiện trước mắt, nếu người này thật sự là Trình Diễn Chi, có rất nhiều chuyện sẽ sáng tỏ. Thật ra thì cái chết của Trình Diễn Chi năm đó đã từng làm hắn cảm thấy kỳ quái, tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo, chỉ cần không chết ngay tức khắc, chỉ dựa vào thân thể dũng mãnh và năng lực chữa trị của đồng môn, khả năng sống sót là rất lớn. Nhưng từ lúc Trình Diễn Chi bị thương đến khi nghe được tin hắn ta chết, cũng chỉ tầm hai ba tháng.

Có điều lúc đó hắn không nghĩ gì nhiều, dù sao thì chuyện Trình Diễn Chi sống hay chết chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Hiện giờ nghĩ lại, nếu người nọ là Trình Diễn Chi, Hứa Chi Nam vẫn luôn dùng Thất Tinh Tục Mệnh Đăng kéo dài mạng sống cho hắn ta, vậy sẽ giải thích được tại sao người trọng tình nghĩa như Hứa Chi Nam lại thấy Kỳ Mộng Sênh sắp chết mà không cứu. Dĩ nhiên, cũng có thể là Hứa Chi Nam sớm đã thấy rõ bộ mặt thật của Kỳ Mộng Sênh, chỉ tiếc là ông ấy khó có thể tự bảo vệ mình, vẫn để Kỳ Mộng Sênh thực hiện được ý định.

Nhưng vẫn còn một vấn đề lớn nhất.

Giải Bỉ An hỏi ra nghi vấn này: “Cho dù ông ấy nói dối, tại sao Trình Diễn Chi lại xuất hiện ở nơi này cơ chứ?”

Từ Kinh Châu đến Côn Luân, không phải chỉ có ngàn dặm, đừng nói là một người sắp chết đang dùng Thất Tinh Tục Mệnh Đăng để kéo dài tính mạng, cho dù là người sống bình thường, đều có thể vì đủ loại nguyên do trên đường mà không cách nào đến đây được.

Phạm Vô Nhϊếp nghĩ đến một khả năng --- Công Thâu Cự. Nhưng hắn không thể nào nói cho Giải Bỉ An, thân phận hiện giờ của hắn không biết nhiều đến thế được, cho nên chỉ có thể lắc đầu.

“Thật kỳ quái, toàn bộ chuyện này ấy.” Giải Bỉ An mờ mịt nói, “Nếu người kia thật sự là Trình Diễn Chi, vậy thì trăm năm qua.... Hắn ta vẫn bị kẹt trong Thất Tinh Đăng sao?”

“Có lẽ hắn ta không phải Trình Diễn Chi, nhưng trừ Trình Diễn Chi ra, ta không nghĩ được khả năng nào khác cả.”

Giải Bỉ An lắc đầu: “Vô Nhϊếp, những Tiên tôn này sống từ thời Tông thiên tử đến giờ đứng trên đỉnh Tu Tiên Giới, ai cũng có rất nhiều bí mật cả.”

“Đúng vậy.”

“Hơn nữa, huynh luôn cảm thấy, bí mật của bọn họ, dù ít dù nhiều gì đều có liên quan đến Không Hoa Đế Quân.”

“...” Tâm trạng của Phạm Vô Nhϊếp hơi chùng xuống.