Bác Sĩ, Giúp Em

Chương 33: Nhớ bác sĩ Lương~Tự an ủi

Kể từ sau khi Vương Nguyệt gửi tin nhắn, Quý Đình Đình đã vô cùng thấp thỏm, sợ bác sĩ Lý kia thực sự sẽ đến tìm cô. Khi đó, cô còn muốn tìm lí do từ chối, ngày thường cùng làm việc trong một khoa, gặp mặt cũng sẽ xấu hổ.

Cũng may có thể là Vương Nguyệt nói cường điệu quá mức, cũng có thể là do nhóm bác sĩ đều rất bận rộn, Quý Đình Đình lo lắng cả một buổi chiều cũng không hề thấy bác sĩ Lý liên lạc với cô.

So với buổi sáng buổi chiều không quá bận rộn.

Khi Quý Đình Đình rảnh rỗi sẽ không thể kìm chế được nhớ đến Lương Diễn Chiếu.

Nhớ dáng vẻ anh mặc áo khoác màu trắng, cũng nhớ dáng vẻ anh mặc áo phông trắng hàng ngày.

Nhớ anh đốt lửa trên người cô, cũng nhớ giọng điệu sủng nịch khi anh gọi cô "Đình Đình ngoan".

Cô nghĩ có lẽ là cô thật sự đã yêu anh rồi.

Loại cảm giác này, ngay cả lúc cô yêu Trần Dương nồng nhiệt nhất cũng chưa từng có.

Giữa người với người chính là kì quái như vậy. Rõ ràng cô quen Trần Dương 3 năm, còn Lương Diễn Chiếu thì sao, ngoại trừ gặp qua một vài lần rất lâu lúc trước, thật sự tiếp xúc cũng chỉ có khoảng một tuần. Vậy mà nhanh như vậy anh đã chiếm giữ toàn bộ vị trí trong trái tim cô, không thể lung lay.

Quý Đình Đình bỗng nhiên nhớ đến một câu lúc trước cô đọc trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh: "Con đường dẫn đến trái tim của người phụ nữ là thông qua âʍ đa͙σ."

Bởi vì Lương Diễn Chiếu là người đàn ông đầu tiên của cô, cho nên cô mới có thể thích anh như vậy ư?

Thật ra cô cũng không biết.

Nhưng cô biết, sự nhớ nhung điên cuồng này là chân thật.

Sống một ngày mà dài như cả một năm đợi đến khi tan làm, Quý Đình Đình nghĩ tối hôm qua Lương Diễn Chiếu nói sẽ hướng dẫn cô chữa bệnh. Vì thế cô vội vàng tạm biệt Vương Nguyệt, nhanh chóng thu dọn đồ về nhà.

Không có Lương Diễn Chiếu lái xe đến đón, Quý Đình Đình lại ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Nhưng mà đã mấy ngày không ngồi rồi, hóa ra phương tiện giao thông quen thuộc bây giờ bỗng trở nên xa lạ.

Trên xe có rất nhiều người, hơn nữa bởi vì là mùa hè, đủ loại mùi khó chịu ập vào trước mặt, vốn đã quen với mùi nước sát trùng trên người Lương Diễn Chiếu nên lúc này cô vô cùng khó chịu.

Thứ hai, giờ cao điểm tan làm tối nên kẹt xe vô cùng, thật vất vả mới về đến nhà, đã hơn 7 giờ rồi.Quý Đình Đình tùy tiện ăn cơm tối, tắm rửa, giặt quần áo rồi nằm xuống giường chờ điện thoại của Lương Diễn Chiếu điện thoại.

Cô không dám chủ động tìm anh, sợ anh bận, sẽ làm phiền đến anh.

Từ 8 giờ chờ đến 9 giờ, lại từ 9 giờ chờ đến 10 giờ, điện thoại vẫn luôn không có vang lên, thậm chí ngay cả WeChat cũng không có.

Quý Đình Đình có chút mất mát, đồng thời lại nghĩ, nếu bác sĩ Lương không có liên lạc với cô vậy thì rất có khả năng anh đang bận.

Anh nói hướng dẫn, nhưng cô chỉ có thể tự mình chủ động làm.

Cũng may lúc trước anh đã hướng dẫn rất nhiều lần, Quý Đình Đình cũng có một ít kinh nghiệm.

Đầu tiên cô cởi sạch áo ngủ cùng qυầи ɭóŧ. Sau đó, bắt đầu vuốt ve chính mình, đầu tiên mạnh mẽ xoa vυ', xoa nhẹ hai bên hơn mười cái rồi cô bắt đầu dùng đầu ngón tay ma xát đầṳ ѵú.

Cô nhớ lại những động tác Lương Diễn Chiếu vỗ về chơi đùa đầṳ ѵú, đầu tiên cô vặn nó thật mạnh, sau đó lại chọc đầṳ ѵú vào nhũ thịt nhìn chúng nó bật lên.

Cứ đùa bỡn như vậy một lúc cho đến khi hai bên đầṳ ѵú đều kiêu ngạo đứng thẳng lên, cô lúc này mới duỗi tay xuống phía dưới.Khi sờ đến bụng nhỏ nhỏ sạch sẽ và gò đất xấu hổ, Quý Đình Đình chợt nhớ đến lời bác sĩ Lương khi lần đầu tiên kiểm tra cho cô: " Không có lông mao giống như em, ở Trung Quốc gọi là Bạch Hổ nữ. Ở thời cổ đại, mọi người cho rằng Bạch Hổ nữ khắc phu, là điềm xấu."

Sau đó lúc cô sợ hãi lo lắng, anh lại an ủi cô: "Không có gì, chỉ là cách nói mê tín của cổ đại thôi, em nếu kinh nguyệt bình thường, cũng siêu âm kiểm tra rồi, đó chính là đặc điểm sinh lí bình thường, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của em."

Có lẽ bởi vì trong đầu vẫn luôn nghĩ đến bác sĩ Lương, Quý Đình Đình động tình rất nhanh, huyệt nhỏ nhanh chóng liên tục chảy nước, theo rãnh mông chảy xuống dưới làm ướt đẫm khăn trải giường.

Cả người cô trần trụi nằm thẳng ở trên giường, hai chân gập lại mở rất lớn.

Một bàn tay xoa âm đế, một tay khác, vuốt ve huyệt nhỏ của mình.

“Ư ưm ư ư ~” Quý Đình Đình nhẹ nhàng rêи ɾỉ.

Cảm giác được huyệt nhỏ đã hoàn toàn ươn ướt, cô thử vươn một con đầu ngón tay đi vào.

Cô học bác sĩ Lương, cố gắng tìm ra điểm G của mình, nhưng mà tốn công vô ích cô chọc một vòng khắp nơi chỉ làm cho lỗ nhỏ càng thêm ngứa ngáy.Cô lại thử chọc ngón tay giữa vào, lần này lỗ nhỏ bên trong mới thoáng đầy hơn chút.

Hai ngón tay cùng nhau thọc vào rút ra một lúc, cô vẫn cảm thấy -- còn chưa đủ.

So với bác sĩ Lương, cô căn bản không biết điểm nhạy cảm của mình ở đâu.

So với bác sĩ Lương, tay cô không đủ dài, đi vào cũng không đủ sâu.

Càng không thể so sánh với côn ŧᏂịŧ bác sĩ Lương.

Nhưng mà, bác sĩ Lương đang cách xa ngàn dặm ở ngoài.

Haizzzz...

Quý Đình Đình nhịn không được thở dài một hơi.

Thân thể cùng trong lòng trống rỗng đều không được thỏa mãn, loại mùi vị này khó chịu cực kỳ.

Cô đành phải rời giường lấy máʏ яυиɠ hình son môi lúc trước Lương Diễn Chiếu cho cô từ trong túi ra.

Đầu tiên dùng máʏ яυиɠ son môi nhắm ngay âm đế, mở mức độ lớn nhất.

"A a a ~ Ưh ư ~ bác sĩ Lương ~ a ~"

Máʏ яυиɠ nhanh chóng làm hai chân Quý Đình Đình nhũn ra, huyệt nhỏ trào ra dâʍ ɖị©ɧ.Càng như thế, lại càng trống rỗng.

Vì thế cô đóng nắp son môi lại, sau đó nhét vào hoa huyệt, ấn nút mở.

Trong nháy mắt, hoa huyệt cô bắt đầu mạnh mẽ rung lên.

"A a~ hơ hơ..ư ư ~ bác sĩ Lương ~ em rất nhớ anh ~ Ư ưhhh ~ bác sĩ Lương, tiểu huyệt em ngứa quá, rất nhớ anh tới ư ưm ư ~"

Quý Đình Đình ở trên giường to rộng khó nhịn vặn vẹo, nói ra những lời ngày thường không dám nói trước mặt Lương Diễn Chiếu.

Tuần suất của máʏ яυиɠ càng lúc càng nhanh, Quý Đình Đình cúi đầu nhìn, thậm chí có thể cảm giác được bụng nhỏ đang run rẩy theo.

Phòng không có ai, cho nên cô có thể lớn tiếng rêи ɾỉ, trút bỏ ham muốn du͙© vọиɠ của mình.

"A a a ~ ha ~ thật nhanh ~ không được, em không được ~ Ô ô ~ bác sĩ Lương ~ giúp giúp em ư..ưʍ..ư ~"

Hoa huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại khó chịu như vậy.

Quý Đình Đình nhịn không được đút ngón tay vào trong miệng, tưởng tượng đây là côn ŧᏂịŧ bác sĩ Lương.

"A ư a chụt chụt ~"

Cô mạnh mẽ mà liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi liếʍ qua từng kẽ tay.

Đồng thời, ngón tay cũng bắt chước động tác thọc vào rút ra, chọc vào trong khoang miệng, càng thọc càng sâu.

"A ~ ư ư...Aaaa ~"

Sau ba mươi giây, rốt cuộc, Quý Đình Đình co rút đạt tới cao trào.

Cô rút máʏ яυиɠ son môi ra, không còn sức lực rời giường đi tắm rửa nữa.

Cả người cô ở trong trạng thái vừa thoải mái lại mệt mỏi cùng cực, nặng nề ngủ.

Mà sau khi cô ngủ không lâu, điện thoại cô đặt ở đầu giường sáng lên.

Một tin nhắn mới đến.

"Đình Đình ngoan, côn ŧᏂịŧ lớn rất nhớ em."

Tất nhiên, chủ nhân của nó cũng vậy.