Lương Diễn Chiếu thật sự không thích chuyển động của cô, quá chậm, ngồi cũng không đủ sâu, gốc gậy thịt còn rất nhiều vẫn chưa được cắm vào.
Nhưng mục đích của tiết học đêm nay là để huấn luyện Quý Đình Đình chủ động, không phải để mỗi lần anh đều phải làm cô thoải mái, cô cũng nên học cách đáp trả khi thích hợp.
Giờ phút này hiển nhiên không khác biệt lắm. Cô gái nhỏ đã biết cách dùng miệng ngậm, chủ động ngồi lên trên, đã là không dễ dàng gì.
Vì thế quyết định tạm thời buông tha cô, đương nhiên, cũng là vì anh sớm đã mất đi kiên nhẫn.
Vì vậy Lương Diễn Chiếu đứng lên, "Phốc" một tiếng rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi lỗ nhỏ của Quý Đình Đình, sau đó ra lệnh nói: "Ngoan, quỳ gối trên sô pha."
"Vâng, chủ nhân." Quý Đình Đình vội đồng ý, ngoan ngoãn quỳ xuống, giữ thành sau lưng của ghế sô pha làm điểm tựa.
Lương Diễn Chiếu lại tát lên mông cô: "Nâng mông cao chút nữa, để chủ nhân có thể thoải mái hưởng thụ em."
Lỗ nhỏ Quý Đình Đình vốn đã ngập tràn nước, bị đánh một cái mà co rút lại dữ dội. Cô sợ hãi nhanh chóng ngoan ngoãn nhếch cao mông là.
Độ cao vừa vặn tốt, Lương Diễn Chiếu chỉ cần đứng trên mặt đất, côn ŧᏂịŧ đã có thể thoải mái cắm thẳng vào trong.
Anh vừa lòng hôn lên trên mông Quý Đình Đình trên mông hôn, khen ngợi nói: "Ngoan, duy trì tư thế này, đừng cử động."
"Vâng, chủ nhân."
"Vừa rồi hầu gái trong TV nói chuyện lấy lòng chủ nhân mình như thế nào, em đã học được chưa?"
Lương Diễn Chiếu đỡ côn ŧᏂịŧ của mình, nhưng không vội cắm vào, mà chậm rãicọ qua cọ lại ở miệng huyệt, chờ cô trả lời.
Quý Đình Đình nhớ lại những gì vừa thấy ban nãy. Cô gái trong phim nói chuyện rất phóng đãng, câu nào cũng làm mặt cô đỏ bừng. Những lời này sao cô có thể nói ra được?
Nhưng mà Lương Diễn Chiếu lại không cho cô thời gian xây dựng tâm lí, anh duỗi thẳng tay từ phía sau ra phái trước nhanh chóng khảy âm đế của cô.
"A ~ a ư ưm ư~" Quý Đình Đình run rẩy rùng mình vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đặc biệt này.
"Hỏi em đó, học được chưa? Trả lời anh quá chậm, đây là trừng phạt."
"Học... Học được rồi."
"Vậy được, bắt đầu đi. Bây giờ, em muốn nói gì?" Lương Diễn Chiếu thong thả ung dung hỏi.
Quý Đình Đình mặt xấu hổ đến đỏ bừng, nhưng không dám lại do dự, vội nhắm mắt nói: "Chủ nhân, huyệt nhỏ em thật ngứa, muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh."
"Được, anh đây thỏa mãn em." Lương Diễn Chiếu nói, đột nhiên đỡ côn ŧᏂịŧ, dập mạnh lao vào trong.
"Aaaa!" Quý Đình Đình thét chói tai.
Ban ngày lúc ở trên giường, Lương Diễn Chiếu đều chơi tư thế bình thường nhất nam trên nữ dưới, mà cách đây không lâu trong nhà hàng Nhật, mặc dù cũng nhấp từ phía sau nhưng mà lo sợ ai đó sẽ tiến vào cho nên Lương Diễn Chiếu thật ra vô cùng khắc chế.
Bây giờ hoàn toàn khác biệt, trai đơn gái chiếc, không gian riêng tư hoàn toàn khép kín, Lương Diễn Chiếu hoàn toàn không phải cố kỵ điều gì, muốn thao cô kiểu gì thì thao, muốn làm gì thì làm.
"Bây giờ em sẽ nói gì?" Lương Diễn Chiếu mạnh mẽ va chạm mông mông cô, hỏi.
"A ~ chủ nhân, em hoàn toàn thuộc về anh, xinh anh đâm mạnh thêm chút nữa, xin anh.hơ hơ...ưʍ.. Thỏa sức chơi đùa em đi ~"
Tư thế quỳ gối hèn mọn, nói ra những lời dâʍ đãиɠ nhất, Quý Đình Đình cảm giác mình bây giờ hạ tiện cực kỳ, lòng tự trọng của cô dường như đều đã bị Lương Diễn Chiếu đạp lên dưới chân.
Nhưng không hiểu sao, ngay khi cô bị buộc nói ra những lời này, lỗ nhỏ cô lại bắt đầu không ngừng trào ra mật dịch.Một cảm giác xấu hổ mạnh mẽ thúc đẩy những ham muốn du͙© vọиɠ mãnh liệt hơn.
Sau khi phát hiện ra điều này, không cần Lương Diễn Chiếu nhắc nhở, cô cũng đã nâng cao mông, ngón tay giữ lấy sô pha, tự giác rêи ɾỉ yêu kiều: "A ư ư ơ hơ~ chủ nhân côn ŧᏂịŧ thật lớn, thật thoải mái ~ Có thể hầu hạ chủ nhân là vinh hạnh của em ~ a a a ~ Xin anh ȶᏂασ chết em đi ~ Huyệt nhỏ của em, tồn tại là vì có thể làm chủ nhân thoải mái~ a a ~ ha ~"
"Tiện nô!" Lương Diễn Chiếu hung hăng đánh mông cô, đồng thời hai tay tóm lên phái trước mạnh bạo lôi kéo đầṳ ѵú cô:"Mỗi ngày không nghiêm túc làm việc, chỉ nghĩ cách bò lên giường chủ nhân! Nói! Ai dạy em?"
"A ~ chủ nhân ~" Cái mông bị đánh đau nhức, đầṳ ѵú cũng đau. Quý Đình Đình cảm giác núʍ ѵú mình sắp bị anh nhéo đứt rồi. Lỗ nhỏ bị xỏ xuyên thô bạo nhưng càng lúc lại càng sướиɠ, cả người nhẹ nhàng bay bổng giống như bay đến chốn thiên đường cực hạn kɧoáı ©ảʍ.
"A ~ chủ nhân, anh cắm tiện nô sướиɠ quá ~ cầu xin anh, cho em đi ~ tiện nô chịu không nổi ~" Quý Đình Đình khó nhịn mà lắc lư mông, khẩn cầu.
Ở phía sau cô, đôi mắt đào hoa của Lương Diễn Chiếu đã hơi hơi có chút phiếm đỏ, theo tư thế chuyển động càng tăng nhanh, sắc mặt tà mị càng lúc càng sâu. Hình dáng anh lúc này giống như một con ma cà rồng trong đêm tối, tự phụ, lại tràn ngập cực hạn mị hoặc.Bất cứ ai nhìn thấy đều không thể nhìn ra chút liên kết nào giữa anh bây giờ với bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp ôn hòa ban ngày.
Tư thế Quý Đình Đình nhục nhã, lời nói dâʍ đãиɠ, sâu sắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh. Hai tay Lương Diễn Chiếu bắt đầu siết chặt eo Quý Đình Đình, tăng tốc thọc vào rút ra...
"A a ~ ha hơ hơ ~ thật nhanh ~ a a a ~ em không được ~"
Chuyển động nhanh chóng mang đến kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.
Quý Đình Đình cảm giác mọi giác quan của toàn thân mình đều tập trung vào chỗ hai bộ phận đang dính chặt vào nhau kia. Thậm chí cô còn cảm giác được, theo chuyển động của Lương Diễn Chiếu vách thịt mềm bên trong lỗ nhỏ đều bị dươиɠ ѵậŧ lôi ra ngoài cơ thể.
"A a a a a ~" Theo Quý Đình Đình liên tục thét chói tai, Lương Diễn Chiếu bắt đầu vòng cuối cùng cấp tốc thọc vào rút ra.
Sau mấy chục phát, cảm giác eo tê dại, biết sắp sửa bắn, Lương Diễn Chiếu bỗng dưng rút côn ŧᏂịŧ ra, sau đó kéo Quý Đình Đình xoay người lại, thẳng eo, qυყ đầυ nhắm ngay khuôn mặt ửng hồng của Quý Đình Đình trước ngực phun ra hết lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cô gái nhỏ rõ ràng còn đang ở trong dư vị cao trào, đùi run rẩy mãnh liệt, lỗ nhỏ vẫn còn đang phun dâʍ ŧᏂủy̠, hoàn toàn không thể khép lại được .Để huyết mạch của anh phun lên gương mặt cô. Đôi mắt thanh lãnh giờ phút này có chút mơ màng, đôi môi căng mọng vừa nãy ngậm côn ŧᏂịŧ cùng với liên thanh rêи ɾỉ vẫn còn sưng đỏ. Mà ở trên môi đỏ hồng, có một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà trắng đυ.c rất rõ ràng, có chút giống như kem trên món tráng miệng ngon nhất.
Lương Diễn Chiếu không chịu được xoa bóp mặt cô, ôn nhu khẽ nói: "Hé miệng, liếʍ môi."
Lúc này suy nghĩ của Quý Đình Đình còn chưa hoàn toàn quay lại. Cả người vẫn có chút thất thần, nghe vậy gần như vô thức mà phục tùng mệnh lệnh của anh, ngoan ngoãn há miệng, vươn đầu lưỡi nhỏ đáng yêu chậm rãi liếʍ một vòng quanh môi mình, đương nhiên, cũng liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng quanh môi.
Ánh mắt Lương Diễn Chiếu lại càng sâu hơn. Nhưng anh quyết định hôm nay buông tha cô trước, qua mấy ngày nữa sẽ thu lại toàn bộ.
Mãi đến khi vài phút sau, Quý Đình Đình mới phục hồi lại tinh thần. Cô nhìn mình đã bị Lương Diễn Chiếu ôm, mà trên sô pha ướt thành một mảng lớn, vội thật cẩn thận nói: "Chủ nhân, ghế sô pha bị bẩn rồi, để em đi lau dọn một chút nha."
Nói xong, cô phải đứng dậy từ trên người Lương Diễn Chiếu.
Nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Lương Diễn Chiếu thu cánh tay ôm càng chặt hơn ."Đình Đình ngoan" Anh liếʍ lỗ tai cô, nhẹ giọng nói: "Thời gian biểu diễn đã kết thúc rồi."
"À." Ý là cô không cần phải gọi anh là chủ nhân, hơn nữa nên gọi là bác sĩ Lương.
Không biết vì sao, Quý Đình Đình trong nháy mắt cảm giác có chút hơi mất mát.
Lương Diễn Chiếu hôn lỗ tai cô xong, tay cũng cực kỳ tự nhiên vuốt ve trên vυ' cô, ôn nhu mà vuốt ve, giống như mát xa cho cô.
Như thể người vừa rồi mạnh mẽ chơi đùa vυ' cô là một người khác vậy.
"Vừa rồi có cảm thấy ủy khuất cùng sỉ nhục không?"
"Có một chút."
"Vậy có ghê tởm không?"
"Không ghê tởm." Có vẻ như sau khi bác sĩ Lương cho trị liệu cho cô, cô không có cảm giác ghê tởm nữa.
"Thật ra vừa rồi là đặc biệt nhằm vào trị liệu tâm lý. Bệnh của em chủ yếu là do yếu tố tâm lý. Từ tâm lý sợ hãi tiếp xúc với người khác nên anh để em đống vai hầu gái để em học cách tuân theo, đồng thời từ từ khắc phục chướng ngại tâm lý của em ." Lương Diễn Chiếu nhẹ giọng giải thích.