Jodan đứng bật dậy khỏi ghế, vẫn không thể nào nghĩ đến có ngày sẽ được gặp lại cô. Ánh mắt không giấu nỗi sự vui mừng mà rưng rưng ửng đỏ.
- Tịnh Kỳ! Thật sự là cô vẫn bình an.
- Sao nào, tôi nhớ là anh đã tặng nó cho tôi rồi, không lẽ bây giờ lại lật kèo đấy chứ?
- À... cái này…, đương nhiên nó là của cô rồi.
Jodan vội vàng đặt con gao găm vào tay Tịnh Kỳ, rồi gấp gáp bước ra bên ngoài.
- Tại sao nó lại nằm ở chổ anh, tôi nghĩ là đã đánh mất con dao này ở Lãnh Địa Đen rồi.
Jodan tiến về chiếc bàn ngay bên góc, cẩn thận rót cho Tịnh Kỳ một cốc nước.
- Jodan, tay anh...
Ngay sau đó anh ngồi xuống ghế, cởi bỏ đôi tay da rồi kéo ống tay áo lên cao. Nơi đó được thay thể bằng một cánh tay robot siêu nhẹ, trông thấy vẻ mặt tò mò của Tịnh Kỳ, Jodan bèn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đem chuyện Mạc Tư Hàn đã đến tìm mình kể cho cô nghe.
Vì nghĩ đến ân tình cô cứu anh một mạng, mà Jodan mới đồng ý giúp Mạc Tư Hàn tìm ra nhà máy sản xuất vũ khí hạt nhân. Không ngờ sau đó, Mạc Tư Hàn còn tự mình chế tạo cánh tay robor tặng cho anh, còn giúp Jodan tẩy trắng tội danh buôn lậu vũ khí.
Nghe Jodan kể xong, Tịnh Kỳ mới nói ra mục đích mà cô tìm tới anh. Cô muốn đem việc ở mỏ dầu giao cho Jodan cai quản. Nghe xong, Jodan liền thẳng thừng từ chối, cho rằng bản thân chỉ là một kẻ phế nhân không thể làm nên trò trống gì.
Vậy là suốt một tuần, Tịnh Kỳ cứ ở lì trong cửa hàng của Jodan mãi đến tối muộn mới trở về khách sạn. Cuối cùng, vì không thể từ chối sự nhiệt tình của cô, nên Jodan đành gật đầu chấp thuận.
Sắp xếp xong công việc cho Jodan, Tịnh Kỳ mới an tâm trở về Anh Quốc. Cùng lúc nhận được tin Amber tỉnh lại, nên khi vừa đặt chân tới sân bay cô vội vàng đến ngay bệnh viện.
Từ bên ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng trò chuyện huyên náo, Tịnh Kỳ nóng lòng bước đến, rồi lại ngập ngừng dừng lại bên ngoài cửa phòng. Cô căng thẳng hít một hơi, rồi từ từ bước vào bên trong.
Amber ngồi trên giường với vẻ mặt vô cùng dịu dàng, làn da trắng càng tôn lên đôi môi đỏ cùng ánh mắt nâu tuyệt đẹp của cậu. Chưa khi nào Tịnh Kỳ lại nhìn ngắm khuôn mặt của mình một cách si mê thế này, không chừng khi cô cắt tóc ngắn lại chẳng xinh đẹp được như Amber.
Trông thấy Tịnh Kỳ, Amber liền mĩm cười lên tiếng:
- Hi! Chào chị, Saphia.
Tịnh Kỳ ném chiếc chìa khoá xe và túi xách lên giường, một mạch bước tới trước mặt Amber, trong khi Amber còn chưa kịp phản ứng, thì Tịnh Kỳ đã vội đưa tay lên nhéo mạnh hai bên má của cậu.
"Áaaaaaaa"
Amber kêu lên một tiếng dài, khiến bà Helen, Mạc phu nhân, Triệu Quân cùng vị quản gia hoảng hốt đứng phắt dậy với dáng vẻ lo lắng.
- Saphia, con làm gì vậy, mau buông tay ra.
- Tịnh Kỳ, coi chừng, Amber vừa mới tỉnh lại thôi mà.
- Tiểu thư, xin cô nhẹ tay.
Bỏ ngoài tai những nói của mọi người, ngay lập tức Tịnh Kỳ nắm chặt lấy vạt áo của Amber kéo ngược lên phía trên. Khiến cho Amber vô cùng hoảng hốt, còn Triệu Quân thì ngượng ngùng vội quay mặt đi.
- Á...Saphia chị làm gì vậy?
- Amber, để chị kiểm tra em một chút, thân hình gầy quá rồi, xem này eo còn bé hơn cả chị nữa.
Tịnh Kỳ không một chút dè dặt đặt bàn tay lên bụng Amber sờ nắn. Trong khi đó, Amber chỉ biết lúng túng cố gắng che đi cơ thể của mình. Cậu không ngờ lần đầu tiên bị một cô gái đυ.ng chạm thế này, lại còn là cô chị song sinh sau 15 năm xa cách.
- Saphia, chị tự trọng chút, ở đây còn có…có…
Tịnh Kỳ thôi không trêu chọc cậu, ranh ma nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ ửng của Amber.
- Em ngại gì chứ?. Không phải sau này hai người sẽ sống cùng nhau sao?. Chị chẳng qua tranh thủ đυ.ng chạm em một chút, trước khi em thuộc về ai đó thôi mà.
- Saphia, chị tư tưởng không trong sạch.
Vừa nói Amber vừa nằm xuống giường, kéo tấm chăn phủ kín qua đầu.
Nhìn khung cảnh vui vẻ diễn ra, mất một lúc sau Mạc phu nhân mới lên tiếng nói ra ý định của mình. Mấy tháng ở lại Anh Quốc chữa trị cho Amber, cũng đã đến lúc bà nên quay trở về. Bà Helen nhìn Mạc phu nhân cảm kích không thôi, họ nắm tay nhau hứa hẹn rất nhiều điều. Sau cùng, Mạc phu nhân bước tới cầm lấy tay Tịnh Kỳ ôn nhu nói:
- Tịnh Kỳ, con đưa ta về nhé!
Trong câu nói này, ẩn chứa ít nhất là cả một bầu trời âm mưu. Dẫu biết rõ ràng là vậy, nhưng cô lại không có cách nào từ chối được. Cuối cùng, Tịnh Kỳ đành ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
...----------------...
AIM - Thành Đô.
Sau 3 tháng, IVy, Lâm Tiêu cùng Tiểu Bá Chủ ở cữ xong xuôi thì Mạc Tư Hàn cũng chịu tỉnh lại.
Câu chuyện có lẽ sẽ hết sức cảm động về cuộc hội ngộ của hai cha con, nếu như không có thềm phần chào đón nồng hậu từ Tiểu Bá Chủ.
Chỉ tại lúc phát hiện ra Boss tỉnh lại, IVy đang thay bỉm cho Tiểu Bá Chủ ngay phòng bên cạnh, liền vội vàng bế cậu chạy sang ngay.
Khi Mạc Tư Hàn mở mắt ngồi dậy, đã thấy ngay trước mặt là mấy người ở AIM, đặc biệt còn có một đứa nhóc bán nude đang chễm chệ nằm ngửa trên tay IVy. Bộ dạng anh ta trông thật thảm hại với quần áo nhắm nhúm và mái tóc bạch kim xơ rối. Trong khi đó, Lâm Tiêu bên cạnh cũng không khá hơn là mấy, áo sơmi bên trong còn cài lệch đến mấy chiếc cúc.
- Boss! Ngài tỉnh rồi. Thật là may quá.
- Boss, chúng tôi thật sự rất lo cho ngài.
- Boss, ngài còn thấy khó chịu chổ nào không?. Tôi sẽ lập tức cho gọi bác sĩ ngay.
- Không cần đâu.
Mạc Tư Hàn ngồi trên giường, đặt ánh mắt khó chịu lên người Tiểu Bá Chủ, giọng điệu tò mò xen lẫn chút bực dọc.
- Đứa bé này là sao?. Từ bao giờ tôi cho các cậu quyền đưa trẻ con vào AIM hả?
- Đứa bé... à không...Tiểu Bá Chủ này, ngài không cảm thấy giống ai sao?
Mạc Tư Hàn lườm một cái, khiến đứa trẻ liền tròn xoe mắt nhìn anh.
- Nó giống ai, anh đi mà hỏi người sản xuất ra nó, hỏi tôi làm gì?
- Thì tôi đang hỏi người sản xuất ra nó đây ạ.
Cả đám người không nhịn được mím chặt môi bật cười, càng khiến Mạc Tư Hàn thêm phần bực tức.
- IVy, lá gan của anh cũng lớn thật.
- Boss, đây đích thực là con trai của ngài, Tiểu Bá Chủ được nuôi dưỡng bên trong ống nghiệm đó ạ.
IVy chậm chạp bước lên vài bước, đưa đứa trẻ lại gần hơn với Mạc Tư Hàn.
- Nào! Tiểu Bá Chủ chào cha của cậu đi.
Mạc Tư Hàn còn đang ngây ngốc cố tiếp nhận lời từ IVy nói ra. Đang định lên tiếng, thì một dòng nước ấm nóng phun ra từ bộ phận bé nhỏ, bắn vào giữa sống mũi anh tú của anh.
Khỏi phải nói, không gian bên trong phút chốc lặng yên như tờ, chỉ còn nghe thấy âm thanh róc rách vui tai vang lên.
Lâm Tiêu mặt xanh như đít nhái, muốn khóc cũng không thể khóc nổi.
- Tiểu...tiểu bá chủ... tại sao cậu lại tè vào ngay lúc này hả?