Cô gái nhỏ đột ngột bị đẩy ngã, đôi đồng tử xanh nhạt có chút giãn ra. Nhưng chẳng kịp chạm vào bình lưu ly, cả thân thể ấy đã đổ ập vào khuôn ngực ấm áp.
- Bắt nạt một cô gái yếu đuối, mấy người thấy vui sao?
Giọng nói khàn của người đàn ông nọ vang lên bất giác lại đem đến cho người ta cảm giác lo sợ. Anh ta nhìn xuống Diễm Oá:
- Cô có sao không?
Nghe xong câu hỏi, cô gái rất nhanh đã phản hồi lại:
- Anh nghĩ tôi có sao không?
Nhận được câu trả lời vừa ý, người đàn ông kia nhàn nhạt gật đầu. Giây sau, anh ta lại nhìn đám công tử ban nãy, chất giọng trầm lại lần nữa vang lên:
- Muốn tự đi hay bị đuổi?
Biết rõ đây là người không thể đắc tội, ba tên kia nhanh chóng tặc lưỡi khó chịu, ôm nỗi uất hận mà bỏ đi.
- Chuyện ngày hôm nay bọn này sẽ nhớ đó! Khốn kiếp!
Chờ cho mấy người kia rời khỏi, Diễm Oá mới nhìn người đàn ông:
- Cảm ơn vì đã giúp đỡ.
Thay vì chấp nhận lời cảm ơn, anh ta lại nắm lấy đôi tay trắng mịn của cô,đặt lên đó một nụ hôn nhẹ:
- Vậy... không biết quý cô có đồng ý làm bạn nhảy của tôi hay không?
- Ồ, tôi làm sao có thể từ chối?
Chợt, ánh mắt của người đàn ông thoáng dừng lại trên tai trái của nữ nhân, anh ta thắc mắc:
- Tiểu thư, cô chỉ đeo một bên bông tai hay sao?
- Đâu có, tôi đeo hai bên mà?
- Nhưng mà... bên tai trái của cô không hề có.
Lời này vừa lọt vào tai, Diễm Oá giật mình vội vàng đưa tay lên chạm vào bên tai trái. Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay khiến cô ta nhanh chóng nhận ra tai trái dường như đã không còn chiếc bông tai ruby đắt tiền.
- Ôi trời! Bông tai của tôi! Đó là món quà rất quan trọng đối với tôi!
Cô ta thiếu chút nữa hét lên, hoảng đến nổi ngồi sụp xuống đất. Mọi người xung quanh cứ như vậy mà lại thêm một lần đổ dồn ánh mắt về phía cô ta.
- Có chuyện gì nữa đây?
- Hình như cô ấy hoảng lắm rồi.
- Mọi người nhìn xem có phải là tai cô ấy thiếu mất bông tai không?
- Có lẽ rơi đâu đó rồi.
- Ôi trời, hình như là bông tai ruby đó.
Bên trong bàn tán đến độ thành ra lớn tiếng, lớn đến nỗi Quân Dao và Minh Viễn đang ngồi bên ngoài cũng bị làm cho ảnh hưởng. Quân Dao xoay người nhìn vào trong, mắt hơi ánh lên ý cười:
- Thôi, vào xem kịch.
Dường như hiểu được ý đồ của nữ nhân, người đàn ông cũng đứng lên, tiêu soái đút tay vào túi quần, lơ đễnh đáp lại:
- Ờ.
Cặp nam nữ vừa bước vào đã thấy Diễm Oá tủi thân ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc, xung quanh là một đám người đang lục đồ của nhau.
Thấy vậy, Quân Dao mới đi đến, ân cần hỏi:
- Oá Oá, cậu sao vậy?
Nghe được giọng của cô, nữ nhân kai dường như còn khóc to hơn:
- Quân Dao! Mình... hoa tai của mình mất rồi! Đó là do một người rất quan trọng tặng cho mình. Mình... hu hu...
Cô gái nói còn chưa hết câu đã tiếp tục ôm mặt khóc, trông đến là thương. Nhưng cũng ngay vào lúc này, từ đâu chợt truyền đến tiếng nói:
- Đúng rồi! Còn Minh Nhị thiếu phu nhân nữa. Minh nhị thiếu bị bệnh thần kinh nên sẽ không lấy đâu! Mau kiểm tra hai người cô ấy xem!
Ấn đường của Minh Viễn hơi cau lại sau câu nói kia, nhưng rất nhanh nó đã biến mất. Quân Dao ngược lại rất tự tin, cô nhếch mày chất vấn lại người ban nãy:
- Đây là đang nghi ngờ tôi sẽ làm trò tiểu nhân?
Lời chất vấn này của cô đã thành công khiến cho người vừa nói thoáng lúng túng. Nhưng ngay lập tức, người đó phản bác lại:
- Vậy cô còn không mau cho chúng tôi lục? Chẳng lẽ là có tật giật mình?
- Ồ.
"Ồ." lên một tiếng ngạc nhiên, Quân Dao nhàn nhã đưa hai tay lên cao, hơi khinh khỉnh:
- Mời.
Được cho phép, đám người liền ào vào mò mẫn từng chỗ trên bộ váy của cô, thậm chí còn tìm lên trong tóc và giày. Nhưng đã hơn năm phút miệt mài tìm kiếm, bọn họ vẫn không tìm ra bất cứ thứ gì.
Đám người lúng túng né đi ánh nhìn của Quân Dao, vội vàng tản ra.
- Mau, mau đi tìm thêm đi.
Biết đám người đang chuẩn bị đánh bài chuồn, Quân Dao lại cất giọng:
- Ai cho đi mà đi?
Câu này vừa cất ra đã thành công khiến cho đám người dừng lại. Bọn họ quay lại, bất mãn:
- Chúng tôi phải tiếp tục tìm kiếm!
- Không muốn xin lỗi?
- Hả?
Quân Dao cười nhếch, nói tiếp:
- Nghi ngờ bọn tôi, bôi nhọ bọn tôi còn không đi xin lỗi?
Đám người im lặng không nói gì, dường như không hề có ý định trả lời câu hỏi của cô.
- Chỉ vì bọn tôi không có địa vị trong giới này, mang danh là vợ chồng nhà vịt nên mấy người muốn dè bĩu liền có thể dè bỉu, muốn đổ oan liền có thể đổ oan?
Không thấy ai nói gì, cô lại bổ sung:
- Nên nhớ đi. Cho dù có là kẻ ngốc và một đứa con gái ngông cuồng, bọn này vẫn là người nhà họ Minh. Các người... không xứng!
Bị mỉa mai công khai, một tên trong số đám người không nhịn nổi mà hét lên:
- Thôi ngụy biện đi! Kẻ ngốc vẫn mãi là kẻ ngốc!
Sau câu nói của hắn, Quân Dao vui vẻ kéo lên nụ cười ngọt ngào. Chỉ có điều, miệng nhỏ còn chưa kịp hoạt động đã bị chen lời:
- Vậy nếu tôi nói tôi không phải kẻ ngốc thì sao?