Ép Khô Nam Phụ

Chương 97

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Lại là một ngày hoàn toàn mới, ánh nắng tươi sáng, gió mát khẽ thổi, sinh cơ bừng bừng, hết thảy đều tốt đẹp như thế... Đương nhiên, tiền đề của sự tốt đẹp là xem nhẹ phần eo bị chà đạp đến nhức mỏi.

Mộc Khanh Khanh lười biếng nằm trên người Dung Tự, dù cho bàn tay vẫn luôn nghiêm túc mát xa bên hông làm cô sảng khoái muốn rên hừ hừ, nhưng cô vẫn cao ngạo duy trì khuôn mặt u oán như cũ, ngữ khí mang vẻ sầu bi, tư thái còn đơn thuần không làm ra vẻ.

"Lúc sáng người ta đã nói đừng làm nữa rồi mà, anh lại còn muốn tới..." Mộc Khanh Khanh há mồm ngậm lấy múi quýt Dung Tự đút cho cô, mi mắt cong cong hưởng thụ hương vị chua chua ngọt ngọt tốt đẹp trong miệng xong lại tiếp tục mang vẻ mặt u sầu oán giận nói: "Cả ngày hôm nay anh cũng không biết tiết chế, hôm qua rõ ràng đã chơi cả ngày rồi, hơn nữa tối hôm qua em còn..."

Dung Tự nhẫn nại hít sâu một hơi, trong đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại thảm trạng của Mộc Khanh Khanh sáng nay mới áp xuống xúc động muốn phác gục người rồi hung hăng giáo huấn, chỉ hiền lành tăng nhanh tốc độ cho ăn, tay trái vẫn dùng lực đạo thỏa đáng mát xa bên hông cho cô, tay phải vẫn chuyên chú công việc đút ăn.

Cầm một miếng đào đưa đến cánh môi đang lải nhải kia, Dung Tự đang định cảm thấy may mắn vì lại có vài giây thanh nhàn thì Mộc Khanh Khanh lại chớp chớp mắt, quay đầu cự tuyệt, ngữ khí kiên định, lại mang theo vài phần làm nũng thân mật, "Không muốn cái này, em muốn ăn cái kia..."

Nhờ vào phần thân mật này, Dung Tự quyết định lúc này đây sẽ nhịn: "Cái nào?"

"Là cái kia kìa!" Mộc Khanh Khanh nỗ lực dùng ánh mắt ám chỉ, hệt như con lười dính vào lòng ngực Dung Tự, không muốn nhúc nhích, ngoài miệng cũng không nói rõ là muốn muốn ăn cái gì, cô chỉ đơn thuần hy vọng là hai người bọn họ đã kết hợp thể xác có thể ăn ý với nhau một chút.

"..." Dung Tự không thể hiểu thấu đáo sự dụng tâm lương khổ của cô, cũng không hiểu tâm tư sâu như đáy biển của cô, ngừng lại một chút mới nghiêm mặt, "Em chỉ cho tôi xem?"

"Tối hôm qua vẫn luôn treo trên cổ anh lắc lư, giờ cánh tay người ta không có sức lực..."

"Vậy tên của nó?" Dung Tự đột nhiên nhớ tới một câu, phụ nữ càng làm càng nên thao.

"Ai nha ~ sáng nay trên mặt trắng nõn sạch sẽ của em bị anh bắn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng như vậy, giờ là nửa mù luôn rồi..." Mộc Khanh Khanh còn đang ở kia đắc ý tự quyết định, cho nên cô không hề nhận thấy hai tròng mắt u ám của Dung Tự như dã thú hung ác sắp thoát ra.

"...Vậy em đừng có ăn nữa." Cánh tay trái của Dung Tự bỗng dưng ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, xoay người một cái liền bao vây cả người cô ở dưới thân mình, không chút chần chờ hôn lên cái miệng nhỏ chọc người ta hận nghiến răng kia.

Môi lưỡi giao triền, thời khắc nguy hiểm lau súng cướp cò, đột nhiên ngoài cửa lại truyền đến động tĩnh không thể bỏ qua đã cứu Mộc Khanh Khanh.

"Nữ thần! Nữ thần!! Mau mở cửa đi!!!"

"Nữ thần!! Anh là Kim Sắc Cao Phú Soái đây!!!"

"Ngân Hoa muội muội!! Kim Sắc Cao Phú Soái tới tìm em đây a ha ha!!"

"..."

Hai người đang ý loạn tình mê thoáng chốc đều khôi phục thanh tỉnh, cũng đều ăn ý thông qua nội dung trong thanh âm vang dội kia, nghĩ tới người đang kêu như gϊếŧ heo kia là ai.

Toàn bộ tìиɧ ɖu͙© màu hồng trong mắt Dung Tự đã rút đi, trong mắt đẹp chỉ còn sót lại một mảnh thâm trầm u ám, sắc mặt bình tĩnh nhìn Mộc Khanh Khanh dưới thân đang ngoan ngoãn dựa vào mình, không nói một lời, làm người ta đoán không ra cảm xúc giờ phút này của hắn.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com @DuongGiaUyVu

Mộc Khanh Khanh không dám lộn xộn chút nào, chỉ có thể tận lực đơn thuần bán manh giả ngu, làm đôi mắt của mình trở nên nhu nhược đáng yêu khiến người khác không đành lòng trách cứ, sau đó chớp chớp với Dung Tự, dùng hết toàn lực bày tỏ sự vô tội thuần khiết và tấm lòng trung trinh của mình.

"...Em ra mở cửa đi." Dung Tự đứng lên, ngồi xuống sô pha bên cạnh, sau đó không hề mở miệng nói một lời.

Mộc Khanh Khanh không biết thâm ý trong ánh mắt chứa đầy chân thành tha thiết có truyền đạt đến Dung Tự hay không, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng ngã trên người Dung Tự, dùng hai luồng thịt mềm cực đại cọ cánh tay hắn, ngữ khí ngọt ngào nói: "Người bên ngoài kia vừa nghe đã biết là kẻ điên chạy ra từ bệnh viện tâm thần, vậy mà anh lại bảo người vợ như hoa như ngọc của anh đi mở cửa, không thể được đâu mà..."

"Chồng ơi... Em sợ..."

"Chồng ơi ~~ chồng ơi ~~~~"

Dung Tự bị quấn lấy vừa phiền vừa hưởng thụ hừ nhẹ một tiếng, không khách khí cách quần áo nhẹ véo xoa bộ ngực thiếu dạy dỗ của Mộc Khanh Khanh một phen, sau đó mới bình tĩnh mở miệng: "Em chắc chắn muốn tôi đi mở cửa? Người mà vị bên ngoài kia muốn gặp cũng không phải là tôi..."

Mộc Khanh Khanh sửng sốt, dứt khoát vứt luôn da mặt, hung hăng càn quấy với Dung Tự đang mang vẻ mặt lạnh nhạt, "Hu hu... Không đi... Người ta không muốn đi đâu mà..."

"Tôi không tức giận." Dung Tự vuốt ve mái tóc của Mộc Khanh Khanh, thanh âm vẫn lạnh nhạt không thú vị, "Tôi chỉ muốn nhìn thử xem gian phu có dáng vẻ gì mà thôi."

Dừng một chút, Dung Tự lại bồi thêm một câu, "Em mà còn như vậy tôi sẽ cho rằng trong lòng em có quỷ đấy."

Mộc Khanh Khanh: "..."

Thật ra hai người Dung Tự và Mộc Khanh Khanh đã lãng phí thời gian rất lâu trong phòng, nhưng cường độ tiếng kêu to ngoài cửa kêu lại không hề thấy yếu đi, vẫn tràn đầy nhiệt tình và điên cuồng như cũ.

Mộc Khanh Khanh dùng tốc độ bước đi rùa bò cuối cùng vẫn xuất hiện trước mặt "Gian phu", nhìn vẻ mặt của "Gian phu" kích động điên cuồng, Mộc Khanh Khanh thoáng lui về phía sau một bước, "Anh là ai?"

"Anh, anh là Lý Kim! Chính, chính là Kim Sắc Cao Phú Soái trên mạng đây!" Tựa như fans lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng, Lý Kim không khỏi kích động đến hơi cà lăm.

"À." Vẻ mặt lạnh nhạt.

"Chuyện, chuyện là..." Lý Kim gãi gãi đầu, có chút không biết nên nói cái gì mới tốt.

Mộc Khanh Khanh cũng không có ý định lãng phí thời gian nghe "Gian phu" nói, nếu còn không nhanh nhanh đi vào, Dung Tự hoài nghi lại không cao hứng thì làm sao bây giờ?

"Nếu không có chuyện gì thì hẹn gặp lại, chồng của tôi còn đang chờ bên trong."

"Chồng? Không phải em nói đã ly hôn rồi ư?" Một khi gặp được chính sự, khả năng giao tiếp của Lý Kim liền quay trở lại.

"Không ly hôn, đã hợp lại rồi, đó chỉ là vợ chồng giận dỗi nhau mà thôi."

Lý Kim có chút giật mình, chỉ là rất nhanh đã kịp phản ứng lại, tươi cười trên mặt lại một lần nữa sáng lạn lên: "Kết hôn cũng không hề gì! Anh đã từng nghe em nói em không thích mẫu người như chồng em mà..."

"À? Vậy sao? Vậy nên thích mẫu người nào?" Dung Tự không biết từ khi nào đã đến phía sau Mộc Khanh Khanh.

"Thích mẫu người ngốc nghếch nghe lời như tôi!" Lý Kim theo bản năng trả lời, cũng không phát hiện người vừa đối thoại cùng y chính là người chồng danh chính ngôn thuận của Mộc Khanh Khanh, quả thực đã ứng với hai chữ "Ngốc nghếch" như lời y nói.