Editor: Dương Gia Uy Vũ
🦋🦋🦋🦋🦋🦋🦋🦋🦋🦋🦋🦋🦋
Dung Ly cũng không có ý định dối trá khách khí với cô, trực tiếp thẳng lưng tiến vào Thủy Liêm Động mình vô cùng quen thuộc. Vừa mới cắm vào trong huyệt, côn th*t liền bị tầng tầng chặt chẽ ấm áp bao bọc lấy, khuây khoả sảng khoái khiến tất cả khắc chế đã lâu của Dung Ly đều không còn sót lại chút gì, không đợi thoáng thở dốc để thích ứng, hắn liền trực tiếp bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra.
hoa huy*t đã ướt đến rối tinh rối mù bị côn th*t nhất cổ tác khí* đảo lộng đến phụt phụt rung động, hương vị dâʍ ɖị©ɧ da^ʍ mị tản ra quanh chóp mũi hai người, tựa như thôi tình hương kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.
* Ý chỉ sự hăng hái.
“Ha a… Sướиɠ quá… Dung Ly… Thật, thật thoải mái...a!” Mộc Khanh Khanh không hề ngượng ngùng mở rộng chân ra, hai chân thon dài đã sớm bị Dung Ly cố định trên vòng eo hắn, cẳng chân gắt gao leo lên phía sau lưng, dâʍ đãиɠ kêu to từng chút một thừa nhận Dung Ly đánh sâu vào.
Nghe trong miệng cô không ngừng phun ra da^ʍ từ lãng ngữ, Dung Ly chỉ cảm thấy phải thao nát người dưới thân mới tốt, nhất định phải khiến tất cả những chỗ sâu trong thân thể của cô đều bị hơi thở của mình lấp đầy, phát tiết nỗi bi ai và nhớ nhung khôn kể của hắn.
“Thao em! Thao nát em!” Dung Ly dùng lực đạo như không muốn sống thọc vào rút ra trong hoa huy*t cô, trong miệng gầm nhẹ không ngừng, phần eo tinh tráng đưa đẩy như mô tơ. Kɧoáı ©ảʍ như ảo như mộng không ngừng từ xương cùng truyền đến, mị thịt ướŧ áŧ ấm áp tựa như một tầng da khác của hắn, kề sát trên thân gậy côn th*t, truyền ra từng đợt sảng khoái choáng váng khuây khoả.
Hai mắt Mộc Khanh Khanh mê ly, sương mù dâng lên, mị ý quay cuồng hai mắt ươn ướt, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn say lòng người khiến cô trầm luân, câu từ dâʍ ɭσạи không tự giác thốt ra, “Ha a… Dung Ly, đúng… Thao, thao nát em đi…”
Lúc này đây tình ái chỉ vừa mới bắt đầu đã là tiết tấu hỗn loạn kịch liệt điên cuồng. Dung Ly hung ác thao Mộc Khanh Khanh không còn mảy may lý trí, thân thể bị trói buộc khiến cô không thể phát tiết hết sự thỏa mãn, chỉ có thể thông qua thanh âm dâʍ ɭσạи để phóng thích tâm linh đã sướиɠ đến phía chân trời của mình: “Thích, thích… Dung Ly thao em nhất… Tuyệt quá…”
“Em thích tôi… Hay là thích tôi thao em?” Lực đạo hạ thân tiến lên va chạm của Dung Ly vẫn không giảm, bàn tay dày rộng cũng mạnh mẽ xoa bóp nhũ thịt no đủ trơn trượt của cô.
Ý thức của Mộc Khanh Khanh trầm luân trong tìиɧ ɖu͙© sao có thể trả lời hắn, tất cả rêи ɾỉ da^ʍ uế trong miệng đều có thể dễ dàng khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com @DuongGiaUyVu. Tuy Dung Ly cũng biết điều này, nhưng vẫn không kìm được có chút buồn bực, trong lòng vẫn khó chịu cho rằng cô cũng không phải hắn thì không thể, chỉ cần tùy ý tìm một tên đàn ông có côn th*t to dài nào đó cũng đều có thể thỏa mãn cô!
Trong lòng khó chịu nên đương nhiên Dung Ly sẽ không để Mộc Khanh Khanh được yên ổn, bắt đầu khống chế côn th*t cứng rắn từng chút từng chút một va chạm tử ©υиɠ cô, côn th*t thô dài sai khiến qυყ đầυ cực lớn lần lượt đâm chống lên tử ©υиɠ, lấy tốc độ không thể tưởng tượng cắm vào lại rời khỏi rồi lại cắm vào, hai túi trứng bị bắt dừng bên ngoài cũng đánh vào nơi riêng tư của Mộc Khanh Khanh, phát ra tiếng bạch bạch da^ʍ mỹ vang dội.
“Hức hức… Mạnh quá! A a… Không cần… Chậm, chậm lại… Nhẹ thôi…” Tử ©υиɠ mềm mại bị côn th*t trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nhức mỏi khiến Mộc Khanh Khanh không chịu nổi, nũng nịu rêи ɾỉ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com @DuongGiaUyVu
“Nhẹ lại thì sao em có thể nhớ kỹ tôi! Vẫn nên mạnh thì hơn!” Một cú đưa đẩy của côn th*t cho thấy sức lực kinh người, Mộc Khanh Khanh lại cảm giác được sự đâm thọc vốn nhức mỏi lại trở nên ngứa ngáy khiến cô không tự giác run lên, tiểu huyệt cũng không biết nặng nhẹ bắt đầu co rút kẹp chặt, siết lấy côn th*t không buông.
“Hít —— kẹp nhẹ chút! Suýt nữa làm tôi bắn rồi!” Dung Ly khiển trách dùng ngón tay bấm lên đầu v* hồng nộn của cô một cái, lại nghe được tiếng rêи ɾỉ biến điệu của cô, cảm giác côn th*t bị đè ép mυ'ŧ vào càng thêm rõ ràng, Dung Ly cũng mở miệng cười nhạo Mộc Khanh Khanh không hề khách khí: “Càng nói em càng hăng say! Thao em sướиɠ như vậy à! Muốn ăn côn th*t lớn của tôi đến thế sao! Tiểu dâʍ đãиɠ!”
“Ừ ừ… Em, em là tiểu da^ʍ dãng… Nhanh bắn, bắn cho em ha a…” Cô muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn…
Dung Ly bị lời nói của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thân mình run lên, vậy mà thật sự có chút du͙© vọиɠ muốn bắn tinh rồi, không cam lòng đạt cao trào trước Mộc Khanh Khanh, Dung Ly bắt đầu nổi lên ý xấu, đôi tay đang đùa bỡn vυ' trắng nõn theo cổ hướng về phía trước, mang theo nhẹ nhàng ngứa ngáy trượt đến bên tai cô.
Mộc Khanh Khanh vốn đã sắp hỏng mất lại đột nhiên cảm giác được tai nhọn nhạy cảm của mình truyền đến cảm giác khác thường không thể bỏ qua, không đợi cô kịp suy nghĩ sâu xa, thân thể cũng đã tự giác có phản ứng trực tiếp nhất, chen chúc cao trào leo lêи đỉиɦ núi: “A a! Không, không cần! Đi, đi…"
Qυყ đầυ bị một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ ấm áp cọ rửa, tiểu huyệt rùng mình rụt lại kẹp chặt côn th*t, mị thịt cũng run lên mυ'ŧ cắn thân gậy, lúc cao trào Mộc Khanh Khanh đẹp đến tột đỉnh, khoái ý do côn th*t tích lũy xông đến chỗ xương cùng của Dung Ly khiến tinh quan của hắn không thể khống chế mà mở rộng ra.
“Bắn, bắn cho em! Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều cho em hết!” Theo một tiếng gầm nhẹ, đôi tay Dung Ly vẫn không rời khỏi tai nhọn của Mộc Khanh Khanh, côn th*t lớn cắm trong cơ thể cô cũng run rẩy bắn ra từng luồng dịch trắng đặc sệt nóng bỏng.
Mộc Khanh Khanh đã mệt đến mức thở dốc, nhưng vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, khàn giọng nói: “Vẫn còn muốn…”
Dung Ly đang quấn dính trên người cô có chút oán hận dùng răng cắn nhẹ lên da thịt cô, lại cảm nhận được du͙© vọиɠ của chính mình lại lần nữa ngo ngoe rục rịch, không chút ngượng ngùng ôm lấy cô quay cuồng, bắt đầu một vòng điên long đảo phượng mới, tựa vào nhau quấn quýt si mê.
…
Ngày tốt cảnh đẹp, đêm xuân ngắn ngủi.
Vẻ mặt Dung Ly đờ đẫn cầm khăn giấy, tỉ mỉ chà lau chất lỏng trắng ô uế không nỡ nhìn thẳng giữa hai chân, mùi hương nồng đậm tràn ngập chóp mũi hắn, hương vị tìиɧ ɖu͙© mang theo dụ hoặc mê huyễn say lòng người khiến hắn lại lần nữa cảm nhận được cái loại cảm giác mỹ diệu như mộng như ảo này.
Hồng nhan họa thủy…
Sắc đẹp mê hoặc người…
Sắc dục hại người…
Tiểu yêu tinh dày vò người…
Rõ ràng đã nghĩ nếu có thể mơ thấy cô ấy, liền muốn cùng cô ấy diễn một màn tình cảm thuần khiết, sao có thể ô uế từ đầu đến đuôi thế này? Vẫn một mực làm, bắn tới tỉnh mộng?
Nhưng, sao có thể chân thật như vậy chứ?
Xem ra, cô ấy thân là “Virus”, không chỉ to gan lớn mật xâm nhập vào trò chơi cướp đi thân thể của mình, còn xâm nhập đến trong mơ tiếp tục cướp… Đúng là một tiểu sắc nữ!
Chẳng qua, nếu lại có thể may mắn mơ thấy cô ấy, nhất định phải kiềm chế cho tốt! Ít nhất… Cũng phải nói vài câu tình cảm cái đã!
Ừ, còn có một việc nhất định phải hỏi, rốt cuộc là cô ấy nhớ mình, thích mình hay là nhớ côn th*t, thích côn th*t đây?! Nếu là nhớ nhung, thích mình thì đúng là không thể tốt hơn, cho dù có bị cô ấy ép khô, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Thích thú. Nhưng nếu là…
A ——, vậy cũng chẳng sao cả, dù sao côn th*t cũng là của mình, cũng cam tâm tình nguyện, thích thú giống vậy thôi.