Ép Khô Nam Phụ

Chương 53

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Vừa dứt lời, Mộc Khanh Khanh cũng không chờ Mộc Dung phản ứng kịp với lời nói tràn ngập sắc tình của cô, trực tiếp cất bước đến trước người hắn.

Thấy động tác muốn giãy giụa của Mộc Dung, Mộc Khanh Khanh đã nửa quỳ trước mặt hắn vượt trước cảnh cáo nói: “Không được nhúc nhích, nếu hôm nay ngươi lại không nghe lời ta nữa, sau này ngươi cũng đừng hòng bò lên giường ta!”

Mộc Dung nhìn tư thế hiện giờ của cô, hầu kết lăn lộn, thu lại lời nói sắp ra khỏi miệng, thanh âm có chút run rẩy: “Tiểu thư, đừng, đừng xúc động. Không được, như vậy không được đâu.”

“Không được? Sao lại không được?” Mộc Khanh Khanh nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc, “Ngươi giúp ta mυ'ŧ cắn liếʍ hút chỗ kia của ta, ta cũng giúp ngươi mυ'ŧ cắn liếʍ hút chỗ kia của ngươi, không phải rất bình thường sao? Hay là ngươi là ghét bỏ ta không có kinh nghiệm? Kỹ thuật không tốt?”

Mộc Dung thấy cô càng nói càng thái quá, muốn đúng lý hợp tình mà bác bỏ ý niệm này của cô, lại chỉ có thể khô cằn nói: “Nơi đó của ta bẩn lắm, sẽ làm bẩn tiểu thư, không được, không được.”

“Ngươi cũng không chê chỗ kia của ta, sao ta có thể ghét bỏ ngươi chứ? Hai chúng ta đều giống nhau, đều muốn cho đối phương thoải mái mà, đúng không?” Qυầи ɭóŧ của hắn cũng đã bị cô kéo xuống, cô dùng đôi tay vòng lấy thân gậy, bàn tay tinh tế trắng nõn bọc lấy côn th*t hơi hơi dựng thẳng của hắn, vừa như không có ý tốt uy hϊếp lại tựa như âu đang âu yếm tình nhân.

“Ư…” Một trận đau truyền đến, là Mộc Khanh Khanh thấy hắn hồi lâu vẫn không đáp lời nên trừng phạt.

Chỉ là Mộc Dung mở miệng rêи ɾỉ, không giống như vì đau đớn, mà càng như tiếng nỉ non khi động tình hơn.

Quả nhiên, tay Mộc Khanh Khanh cảm nhận được côn th*t sau khi trải qua sự chà đạp của cô lại càng thêm sưng to lên: “Mộc Dung, rõ ràng ta nhéo côn th*t ngươi là đang trừng phạt ngươi, nhưng sao ngươi vẫn có thể nổi lên phản ứng vậy hả? côn th*t thoạt nhìn càng thô to hơn rất nhiều, lát nữa làm sao ta dùng miệng được đây?"

Mộc Dung bị cô nói càng thêm xấu hổ không ngừng, lại bởi vì trong giọng nói của cô còn chứa da^ʍ từ lãng ngữ nào đó, đơn giản liền bắt đầu im lặng không nói, để mặc cô đùa giỡn.

“Xem ra bây giờ Mộc Dung không muốn cái miệng của ta nói chuyện nữa rồi, gấp đến nỗi như vậy sao? Quả nhiên là đăng đồ tử!” Nói xong mấy chữ cuối cùng, ngữ khí của cô càng trở nên nghiến răng nghiến lợi, tức giận xấu hổ và giận dữ. Chỉ tiếc là Mộc Dung bị cô bất ngờ tăng thêm lực đạo trên côn th*t câu mất tâm hồn nên hắn không nhận thấy được.

“Ư ha… Tiểu thư, nhẹ một chút, Đừng dùng sức quá.” Nhìn xuống từ góc độ này, khiến hắn nhìn không rõ lắm gương mặt cô, nhưng lại một chút cũng không trở ngại hắn thưởng thức mị lực câu hồn nhϊếp phách mỹ lệ của cô.

Một dáng vẻ nho nhỏ yếu ớt nửa quỳ trước người mình, tóc đen mềm mại như tơ lụa rũ xuống, ngay cả xoáy tóc trên đỉnh đầu cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu, huống chi một đôi tay dịu dàng bị ánh đèn chiếu sáng mông lung còn đang nắm lấy cực đại của mình.

Mộc Khanh Khanh hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu nghiêm túc đánh giá cự căn trước mắt, cây gậy hung tàn như vậy, làm thế nào có thể cắm vào trong cơ thể mình được chứ?

Chỉ là… Chính mình thật sự muốn dùng miệng, Mộc Khanh Khanh đỏ mặt lên, ghé sát vào qυყ đầυ lớn không thể tưởng tượng nổi kia, trong lòng quét ngang, tận lực mở miệng mình ra một ngụm ngậm lấy.

“Tiểu thư… Không, không được, ha a ——”

“…Ngươi…” Mộc Khanh Khanh trợn tròn mắt, không thể tin nổi cảm nhận được, nháy mắt đã bị một cỗ chất lỏng có mùi tanh bắn khắp nơi trong miệng mình.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com @DuongGiaUyVu

Vậy mà hắn lại… Dám bắn vào miệng cô…! Quả nhiên là tên đăng đồ tử!!

Kɧoáı ©ảʍ bắn tinh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tập kích, Mộc Dung không hề chuẩn bị cũng bị kinh hoảng, thanh âm còn mang chút khàn khàn, tái nhợt vô lực bắt đầu giải thích: “Tiểu thư… Mộc Dung không cố ý.” Rồi sau đó hắn cũng không màng côn th*t của chính mình sau khi bắn tinh vẫn còn ngừng ở trong miệng Mộc Khanh Khanh như cũ, chỉ muốn nhanh chóng lấy cái khăn giúp cô lau đi bạch trọc nhỏ giọt trên miệng cô.

“Ô ——”

Hắn nhẹ nhàng cất bước, vật giữa hai chân bị đẩy về phía trước, Mộc Khanh Khanh mới vừa chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng cả kinh, muốn lui về phía sau, thân thể lại do mất sức, càng không như ý mà ngã về phía trước.

côn th*t còn ở trong miệng Mộc Khanh Khanh dưới tác dụng đưa đẩy của cả hai, phá vỡ khoang miệng cô, đâm vào trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng sau khi bị côn th*t hắn thâm nhập thật sâu, vô ý thức xuống tận cổ họng, thanh âm yết hầu nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào ban đêm yên tĩnh lại vang dội vô cùng.

Thanh âm kí©ɧ ŧɧí©ɧ và khoang miệng ấm áp lại một lần nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn th*t vừa mới hưng phấn của Mộc Dung, không chịu khống chế mà bắt đầu sưng to cương cứng.

Hoàn toàn không dự đoán một động tác của mình sẽ gặp phải nhiều tội nghiệt như vậy, Mộc Dung thật sự hoảng sợ, vội vội vàng vàng rút côn th*t đã trở nên ướt đẫm của bản thân ra, không màng du͙© vọиɠ còn đang nóng rực. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com DuongGiaUyVu. Chưa từng nghĩ tới tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn sẽ bị tiểu thư ăn vào trong cơ thể, động tác của hắn vội vàng bế Mộc Khanh Khanh vẫn chưa lấy lại tinh thần lên, “Tiểu thư… Ta… Nàng…”

Hắn ôm cô lên giường, nhưng cô lại cố chấp ngồi trên đùi hắn bất động, “Mộc Dung… Trong miệng ta tràn ngập hương vị thứ đó của ngươi, tanh quá tanh quá đi.” Một đôi mắt ngập sương mù nhìn Mộc Dung, vẻ mặt như muốn nói ngươi phải chịu trách nhiệm.

Mộc Dung chỉ cảm thấy tâm hồn của mình sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị nàng ấy câu mất, không, hoặc là nói đã sớm bị câu đi rồi.

“Tiểu thư, xin, xin lỗi.” Bị mông tròn của cô ấn lên cự thạc, du͙© vọиɠ không ngừng kêu gào cộng thêm thanh âm nhiễm tìиɧ ɖu͙© của hắn khiến câu xin lỗi trong miệng hắn có vẻ như không thành tâm.

Mộc Khanh Khanh giận liếc mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí kiều tiếu, “Xin lỗi thì có ích lợi gì? Còn không bằng bồi thường thực tế cho ta.” Đôi tay cô câu lấy cổ hắn, ấn môi anh đào vừa chịu lăng nhục lên môi hắn.

Lại là một phen môi lưỡi giao hòa, hôn nhau hết sức triền miên, khiến hơi thở và nước bọt của hai người xen lẫn vào nhau, cuối cùng cũng không phân biệt được đâu là của ai nữa.

Đến khi cánh môi hai người khó khăn lắm mới tách ra, Mộc Khanh Khanh đã bắt đầu hơi thở dốc, cứng rắn nóng cháy đang chống lên bờ mông khiến cô không cách nào làm lơ, môi anh đào hơi sưng đỏ khẽ mở, “Mộc Dung, hôm nay ngươi bắn mấy lần rồi?”

Ngụ ý của cô là ngầm trách cứ côn th*t luôn động dục của hắn, nhưng Mộc Dung lại ngơ ngốc mà nghiêm túc nhớ lại.

Ở trên xe ngựa tiểu thư dùng tay giúp hắn bắn một lần….

Khi hai người giao hoan, ở trong cơ thể tiểu thư bắn một lần…

Thủ da^ʍ với tiểu huyệt trần trụi của tiểu thư bắn một lần.

Mới vừa rồi bị tiểu thư dùng miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn một lần…

“Bốn lần.”

Mộc Khanh Khanh: “… À.”

Nhìn thấy cô lại trầm khuôn mặt không nói lời nào, Mộc Dung hiểu lầm, “Tiểu thư, nàng còn muốn à? Thật ra Mộc Dung vẫn có thể, chỉ là hiện giờ tiểu thư nàng mới mới… Giao hoan, không thể làm nữa.”

“Ngươi tên đăng đồ tử này! Tránh ra!” Mộc Khanh Khanh bị lời nói đổi trắng thay đen này của hắn khiến cho xấu hổ buồn bực không thôi, hướng về phía Mộc Dung giận dỗi nói.

“Ừ, được rồi. Đêm nay tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hắn vừa trả lời, vừa bế mềm mại trong lòng ngực đặt lên giường.

“…” Một quyền đánh vào bông khiến cô không còn gì để nói.

Khoan? Hình như…

“Mộc Dung, sao lại là bốn lần được? Rõ ràng ta nhớ là ba lần mà…”

Thân thể đứng ở mép giường cứng đờ một lát, thật lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Lúc tiểu thư ngủ, Mộc Dung lại bắn một lần.”

Mộc Khanh Khanh nghẹn lời, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện quan trọng, “Ngươi không nhân lúc ta ngủ mà làm gì đó chứ?”

“Chỉ giúp tiểu thư rửa sạch thân thể một chút.” Mộc Dung thành thật không dám nói dối tiểu thư của mình lấy một câu.

“Ngươi dùng cái gì rửa sạch?” Hắn gọi người mang nước lên xe ngựa à?

Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi! Mộc Dung không đành lòng nghĩ đến thảm trạng của mình sau khi trả lời, khép mi mắt lại, thanh âm khẽ run, “Dùng, dùng nước bọt.”

“…Cút!”

Nửa đêm nay, lúc Mộc Khanh Khanh nửa mơ nửa tỉnh, bỗng nhiên cảm giác có tiếng thở dốc mê người quanh quẩn bên tai cô.

Đại não hốt hoảng đột nhiên toát ra một ý nghĩ, hình như lúc sắp ngủ du͙© vọиɠ giữa hai chân Mộc Dung vẫn chưa được giải quyết thì phải.