Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍑🥒🍑🥒🍑🥒🍑🥒🍑🥒🍑🥒🍑
Sau khi nghe được tiếng kêu đau của cô, xúc cảm ấm áp chặt chẽ từ côn th*t truyền đến khiến Mộc Dung đột nhiên bừng tỉnh, sau khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng ngồi thẳng người muốn ôm chặt lấy cô, ngữ khí hoảng loạn, "Tiểu thư, người, sao người có thể..."
Động tác động thân của hắn khiến cho cây côn th*t kia càng thêm xâm nhập sâu vào tiểu huyệt, lại một trận xé rách đau đớn đánh úp lại, "Hít -- đừng nhúc nhích! Đau! Đau lắm!" Hồng triều nổi lên trên mặt đều đã rút đi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, muốn để hắn lấy côn th*t đang tra tấn người kia ra, nhưng lại không dám di động côn th*t đã cắm vào hơn phân nửa dù chỉ một chút, sợ hãi nếu làm như vậy sẽ khiến hạ thể đau đớn càng thêm khó chịu.
Đau quá! Từ trước tới giờ cô chưa từng đau như vậy! Thân thể phảng phất như bị xé toạt ra từ hai bên. Hạ thể nhu nhược kiều nộn của cô bị côn th*t kích cỡ kinh người của Mộc Dung tàn nhẫn xé rách, thân thể còn non nớt vốn đã khó có thể chịu được việc nam nữ giao hoan, vậy mà cô còn dám dùng tư thế nữ thượng vị khiến côn th*t sưng to đứng thẳng đi vào, để căn cự thạc kia trong chớp mắt đã trực tiếp đâm thủng tầng lá mỏng thuần khiết của cô.
Mộc Dung cũng bị bộ dạng đáng thương hai mắt đẫm lệ của cô dọa đến, không ngừng liếʍ hôn khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên trắng bệch kia, nước mắt sinh lý được hắn nhẹ nhàng liếʍ đi, hương vị mằn mặn nhập thẳng vào đáy lòng, không hề có chút tâm tư nào để cảm thụ kɧoáı ©ảʍ ấm áp từ côn th*t truyền đến, đôi tay to của hắn hoảng loạn du tẩu trên sống lưng bóng loáng của cô, trấn an đau đớn, "Tiểu thư, ta, ta không động nữa, đừng khóc, nàng đừng khóc mà..."
Mộc Khanh Khanh tựa trên người hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, thấp giọng khóc nói: "Mộc Dung, ngươi hôn, hôn ta đi, ta đau quá, tiểu huyệt đau quá, ngươi căng ta thật khó chịu, hôn ta đi..."
"Được. Đừng khóc nữa."
Bốn cánh môi giao hòa trằn trọc, lưỡi Mộc Dung dịu dàng vừa trấn an vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ hàm và lưỡi của Mộc Khanh Khanh, quấn quanh mυ'ŧ vào vô cùng triền miên, trao đổi hơi thở và nước bọt cho nhau.
Một bàn tay hắn trượt xuống dưới, dừng lại ở bộ vị đang kết hợp của hai người, ngón tay có chứa vết chai mỏng cẩn thận vuốt ve miệng huyệt bị côn th*t của hắn căng đến không để lại một khe hở nào, từ đáy lòng nảy lên thỏa mãn và vui sướиɠ khó kiềm chế. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com DuongGiaUyVu. Sau khi cảm thấy mỹ mãn, ngón tay hắn lại thăm dò tiểu hạch vẫn còn hơi sưng đỏ kia, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve, Mộc Dung muốn bên trong tiểu huyệt của cô tràn ra chút chất lỏng, khiến cô đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, như vậy đau đớn có thể sẽ giảm đi không ít.
Mà Mộc Dung cũng thật được như nguyện. Đau đớn khi phá thân qua đi, dưới sự trấn an kɧıêυ ҡɧí©ɧ tinh tế dịu dàng của hắn, tình triều mới vừa bị đau đớn áp đảo cũng chậm rãi trở về, tiểu huyệt mẫn cảm nhiều nước cũng bắt đầu không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt.
Cảm nhận được thân thể Mộc Khanh Khanh biến hóa rõ ràng nhất tất nhiên là Mộc Dung, vách trong vốn đang bài xích côn th*t bắt đầu dần dần mềm xốp hơn một chút, mặc dù vẫn chặt chẽ muốn đòi mạng như cũ, nhưng mị thịt dần dần thả lỏng đã chứng minh nàng đã chậm rãi tiếp nhận chính mình. Vì thế, động tác của ngón tay trên tiểu hạch càng nhanh hơn, tiếng kêu mê người từ trong miệng hai người đang tương dán vỡ vụn thoát ra.
"Tiểu thư, có thể không?" Thanh âm của hắn trở nên ẩn nhẫn, hai mắt bị du͙© vọиɠ nhiễm một tầng mờ mịt.
Đương nhiên cô biết hắn hỏi cái gì, đơn giản là côn th*t trong cơ thể cô đang nhẫn nại đến khó chịu. May mà, cô cũng muốn hắn.
"Để tự ta động, Mộc Dung ngươi không được động, nếu không ta sẽ rất đau rất đau đó."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com @DuongGiaUyVu
Cô rút lui thân mình khỏi l*иg ngực cường tráng của hắn, đẩy hắn lên giường, mềm mại nói với hắn, một đôi mắt long lanh lấp lánh.
"Được... Tiểu thư động đi." Giương mắt nhìn nàng, tóc dài đen như mực rối tung xuống, búi tóc hơi loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, chiếc cổ trơn bóng tinh xảo, bánh bao nhỏ ngạo nghễ lả lướt... Hình ảnh dâʍ ɭσạи đẹp đến lóa mắt khiến Mộc Dung chỉ dám híp mắt lại, vẻ mặt dịu dàng cưng chiều.
Mộc Khanh Khanh nhẹ nhàng nhấc eo liễu lên, động tác chậm rãi.
Tiểu huyệt tràn lan d*m thủy sớm đã vì côn th*t cắm lộng mà bôi trơn rất tốt, mặc dù bởi vì tư thế nữ ở trên khiến cho côn th*t tiến vào càng thêm sâu, nhưng cảm giác không thoải mái khi bị lấp đầy ở vách tường thịt lại bị kɧoáı ©ảʍ ma xát trước mặt khiến cho bé nhỏ không đáng kể, cảm giác tê dại nhè nhẹ từ tiểu huyệt tràn ra, cô đong đưa vòng eo trên dưới trái phải, càng thêm thuận buồm xuôi gió, tìm kiếm cho mình góc độ và chiều sâu thoải mái nhất, đâm thọc khai phá mỗi một điểm mẫn cảm bên trong tiểu huyệt của chính mình, "Ưm a... Thoải mái quá... Mộc Dung... Ha a..." Ánh mắt cô tan rã, giữa mặt mày non nớt ngây ngô lại vũ mị say lòng người xen lẫn phong tình câu hồn nhϊếp phách, mị hoặc nhân tâm.
Động tác phập phồng của cô thỏa mãn được tiểu huyệt đói khát, nhưng động tác chậm rì rì kia lại khiến hắn khó nhịn, mị thịt gắt gao hấp thụ thân gậy hắn, kɧoáı ©ảʍ đè ép không ngừng bị mυ'ŧ vào như một đóa anh túc, hưởng thụ qua đi lại là không thỏa mãn che trời lấp đất, hai tay của hắn xoa bóp đè ép lên hai vυ' non nớt tinh xảo của cô, ồn ào náo động kêu lên đầy bất mãn, "Tiểu thư... Nhanh lên, nhanh lên đi..."
Hắn điên cuồng muốn hung hăng xoay người áp nàng xuống, ngang ngược mở hai chân trắng nõn của nàng ra, sau đó hung ác thao lộng tiến vào tiểu huyệt, dùng tốc độ nhanh như tia chớp và trọng lượng ngàn cân... Hắn nổi cơn điên muốn tận tình phát tiết du͙© vọиɠ của hắn, nhưng bởi vì là nàng, lại chỉ có thể cố chịu đựng sự tra tấn ngọt ngào hiện giờ.
"Ha a... Không được... Mộc Dung... Ta, ta lại muốn... Ha a..." Tư thế cực kỳ hao tổn thể lực khiến Mộc Khanh Khanh không thể duy trì quá lâu, nhưng dưới động tác hòa hoãn chậm lại cũng không lâu lắm, thân thể mẫn cảm ngây ngô của cô vẫn đạt tới cao trào, cô bắt đầu không ngừng siết chặt bức bách côn th*t hắn, dâʍ ɖị©ɧ phun ra, thân thể mềm mại vô lực lại lần nữa ghé vào trên thân thể hắn thở dốc yêu kiều rêи ɾỉ.
"Tiểu thư... Để ta động đi..." Hắn dán vào vành tai cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp đủ để nhận ra dục cầu bất mãn thống khổ của hắn.
"Ừ... Mộc Dung, ngươi nhẹ một chút..." Kiều thanh tràn đầy sắc thái tìиɧ ɖu͙© khiến đáy mắt Mộc Dung đỏ lên, hai tay ôm vòng eo cô lên, sau khi để cô ngồi thẳng lên, liền bắt đầu vội vàng mạnh mẽ đưa đẩy mông.
"A... Mộc Dung... Chậm một chút... Ha a... Nhanh quá... Đừng... Đừng mà... Ưm a..." Cô như một con thuyền nhỏ trôi nổi trong cuồn phong bão táp, va chạm mãnh liệt khiến thân thể cô đong đưa trước sau, điểm tựa duy nhất chính là đôi tay hữu lực bên eo. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com DuongGiaUyVu. Mộc Dung si mê nhìn thân trên bạch ngọc trần trụi của cô, hai viên hồng nhạt mê người đến kỳ lạ, Mộc Dung thật sự nhịn không được buông một bàn tay ra, vuốt ve đầu v* của cô.
"Không chậm được đâu, tiểu thư... Nàng kẹp Mộc Dung thật thoải mái, mỗi một lần đều hút đến nỗi ta muốn bắn cho nàng." Hắn thật sự làm đúng như hắn vừa mới tưởng tượng, hung hăng mạnh mẽ thao làm tiểu huyệt mềm mại chặt khít của cô, loại kɧoáı ©ảʍ bị mị thịt mυ'ŧ hôn này khiến hắn mê muội trầm luân.
"Vậy ngươi... Nhanh bắn đi mà! Ha a... Nhanh lên... Mộc Dung..." Cao trào lại mạnh mẽ đánh đến lần nữa, toàn thân cô vô lực, sau đó hoàn toàn xụi lơ trên thân thể hắn, cả người trở nên ửng đỏ run rẩy.
"Tiểu thư... Mộc Dung ta vĩnh viễn là của nàng!" Dưới sự ép sát từng bước bên trong mị thịt của tiểu huyệt, hắn cũng đạt tới cao trào, bạch dịch nóng rực phun trên nhục bích đang co rút của cô, cùng lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ của cô pha lẫn vào nhau.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Dương: Tiểu thư muốn bá vương ngạnh thượng cung tử sĩ và cái kết.