Edit: Tôi
Beta: Bạn
Bà Lưu, tên đầy đủ Lưu Vân Chi, năm nay 47 tuổi. Hiện tại bà đang ở thị trấn C, trên đường đi tóm thằng con xui xẻo của mình. Nhưng mà hướng dẫn viên du lịch của trường lại đưa bà đi thưởng thức một loạt mỹ thực, đặc sản của địa phương.
Ăn ngon quan trọng hơn hay con trai quan trọng hơn?
Ăn ngon hơn!
Tâm tình tốt đẹp hiếm có, mặc dù có những khoảnh khắc vui vẻ khác nhưng lại không phải tại chỗ này nữa. (Bạn: Không phải lúc nào cũng được đến đây nên cứ tận hưởng cái đã ^^)
Đang chờ mang món ăn đưa lên, bà Lưu nhận một cú điện thoại - là chồng trước gọi, lão mở miệng kêu một tiếng "Vân Chi" khiến bà nổi cả da gà.
Lưu Vân Chi dự cảm chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp bèn lạnh nhạt hỏi: "Lão Thiệu, có chuyện gì?"
Thiệu Phong Ích do dự nói: "Ừm... Cũng không có việc gì."
Lưu Vân Chi như chém đinh chặt sắt: "Không có chuyện gì tôi cúp máy đây."
Thiệu Phong Ích nóng nảy: "Bà không hỏi thăm tôi một chút sao?"
Lưu Vân Chi hùng hồn phản bác: "Tôi không còn là vợ ông mười mấy năm rồi, sao phải quan tâm?"
Thiệu Phong Ích thở dài não nề. Ông ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành như vậy, ông giờ còn đang sứt đầu mẻ trán. Càng nghĩ càng phẫn, dựa vào cái gì sau khi bọn họ ly hôn, chỉ mình ông phiền não chồng chất, mà Lưu Vân Chi lại sung sướиɠ khoái hoạt như vậy? Ông còn nghe nói sau khi ly hôn, vợ trước còn kết giao với mấy gã trẻ đẹp tuổi. Con trai đã lớn như thế mà còn làm ra chuyện như vậy, thực sự không biết xấu hổ.
Ông có thật sự sống tốt không? Đứng trên áp lực dư luận và lão mẫu thân, ông ta vẫn cưới kiều thê. Đương nhiên không phải là không có tình cảm, lúc mới vừa kết hôn thì như keo như sơn. Bọn họ rất nhanh có đứa nhỏ đầu tiên nhưng không giữ được. Qua mấy năm sau Trần Xu lại mang thai, lần này sinh được, kết quả lại ngoài ý muốn. Không biết có bao nhiêu người ở sau lưng xem chuyện cười của mình nữa. Lưu Vân Chi chắc hẳn càng thoải mái.
Thiệu Phong Ích càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được châm chọc: "Bây giờ bà cười tôi rất hỉ hả đi! Cảm thấy tôi đây là bị báo ứng có phải không?"
"...Chả hiểu gì cả." Lưu Vân Chi thật không biết ông chồng trước đang nổi điên cái gì, bất quá cũng biết tính tình lão ta, không có chuyện gì cũng điên lên được, "Tôi nghe không hiểu ông đang nói cái gì. Có chuyện thì nói, không có chuyện gì tôi cúp đây. Sinh mệnh tôi rất quý báu, không thể lãng phí để cãi nhau."
Thiệu Phong Ích mỗi lần gặp bà vợ trước liền không chịu nổi mà cãi nhau, trước khi ly hôn cũng thế, sau khi ly hôn cũng vừa thấy mặt đã chặt chém này nọ. Vì thế ông ta cưới cô gái vừa trẻ đẹp, dịu ngoan, vừa ôn nhu thân mật như Trần Xu. Thế nhưng rất nhiều thứ lại không thể cùng vợ trẻ nói chuyện, cô nghe không hiểu. Đây cũng là một loại phiền não.
Thiệu Phong Ích nhanh chóng kiềm chế lại những lời cay độc, dùng giọng điệu ôn hòa hơn: "Bà có biết Thiệu Thành ở đâu không?"
"Ông tìm Thiệu Thành nhà tôi làm gì?" Lưu Vân Chi không nhanh không chậm hỏi.
"Tiểu tử kia họ Thiệu, là con tôi. Tôi hỏi một chút không được sao?" Thiệu Phong Ích nói.
"Ồ... Tôi không biết." Lưu Vân Chi trả lời.
Thiệu Phong Ích nhíu mày: "Đừng đùa, tôi tìm nó có chuyện nghiêm túc, không phải đến mắng mỏ nó."
Lưu Vân Chi nở nụ cười: "Tôi thật sự không biết."
Lúc này dọn thức ăn lên, Lưu Vân Chi lười nhiều lời với lão, qua loa cho có lệ: "Không nói với ông nữa, tôi đang ở ngoài, còn có việc." Nói xong liền cúp máy, quay đầu lại, vô cùng phấn khởi đi thưởng thức mỹ thực.
Thiệu Phong Ích bị bà làm tức đến đau tim, suýt chút nữa ném luôn điện thoại. Ông vốn tức giận Thiệu Thành, nhưng chỉ là tiếc mài sắt không thành thép. Ai biết Thiệu Thành lại cũng không biết xuống nước mà trực tiếp bỏ đi không tung tích, chẳng rõ là đi đâu du ngoạn. Ông đã lớn tuổi, không mấy năm nữa sẽ về hưu, tinh thần không tốt lắm, đôi khi nhìn thằng con trẻ tuổi lại mơ hồ có cảm giác bị uy hϊếp. Hơn nữa quan hệ cha con của bọn họ từ khi ông tái hôn vẫn luôn cứng ngắc, cho nên trong cơn tức giận mới đuổi Thiệu Thành ra khỏi công ty. Mà đợi đến sau khi nó bỏ đi, ông mới phát hiện Thiệu Thành làm việc rất khá. Đặc biệt là sau khi ông đưa Trần Xu vào công ty, còn tự tay dẫn dắt nhưng không phải một sớm một chiều có thể dạy dỗ, hơn nữa chuyện này cũng cần thiên phú...
Ông bây giờ bận rộn liên tục, không thể không tìm người trợ giúp.
Qua lâu như vậy, Thiệu Thành chắc cũng hối lỗi rồi đi!
Mà kỳ thực không chỉ tìm Thiệu Thành trở về, trong nội tâm ông còn một nguyên nhân quan trọng, chỉ là không muốn nhắc đến: Ông đúng thật là kiêng kỵ con trai trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng so với nó, ông càng không tin cô vợ bé nhỏ yêu kiều của mình hơn.
Lưu Vân Chi cùng nhân viên bước vào trường học. Trường này không hiện đại hóa hoàn toàn, dạy học đã lâu nên cũng có chút cũ kỹ. Nhưng được cái trường rộng, chuyện phủ xanh làm rất tốt, cây cối sum suê, còn có mấy cây lâu năm; đặc biệt có một gốc long não già đứng sừng sững, xanh tốt, vươn ra tán lá khổng lồ, tràn ngập hương thơm.
Long não hay còn gọi là rã hương, là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20 –30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi như long não khi bị vò nát trong tay. (Wikipedia)
Nhân viên trường học giới thiệu: "... Người đầu tiên nhận chức hiệu trưởng là người bản địa chúng tôi, du học trở về. Sau khi về nước, vì đền đáp quê hương nên xây dựng trường học. Năm đó, cây này cũng ở chỗ này, bây giờ đã ba trăm tuổi. Trường học của chúng tôi tuy nói điều kiện không tốt nhưng cũng là trường trọng điểm của tỉnh, từng có không ít học sinh thành danh tốt nghiệp từ chỗ này."
Lưu Vân Chi gật gật đầu.
Bọn họ đi tiếp, xa xa loáng thoáng những thanh âm ồn ào.
Nhân viên trường học giải thích: "Hôm nay trường học có một trận đấu bóng rổ. Chúng tôi cũng rất coi trọng việc bồi dưỡng thân thể học sinh, thường xuyên tổ chức thi đấu thể thao. Còn có học sinh từng giành chức vô định Olympic nữa đấy."
Bà là một người thích náo nhiệt, liền theo nhân viên đi xem trận đấu. Còn chưa đến nơi đã thấy ngoài sân bóng rổ toàn đầu người. Tất cả đang chen chúc ngoài vành sân nho nhỏ, xem ra là không lách vào nổi, mà chen vào trong rồi cũng không thoải mái gì. Bà rút lui giữa chừng: "Thôi, không đến xem nữa. Trường học các người không có chỗ cho khán giả bên trong sân sao? Xem đấu bóng rổ thế này cũng không tiện lắm."
"Không có." Đối phương ngại ngùng nói.
Lưu Vân Chi gật đầu, dời ánh mắt sang chỗ khác. Bà cũng không phải người đặc biệt nhiệt tình làm từ thiện, chỉ là mượn cớ tới xem cái trường học này thế nào thôi.
Cho nên bà cũng không phát hiện ở sân bóng nhốn nháo, rộn ràng đó, trong đám người chen chúc đó, có thằng con xui xẻo của bà.
Thiệu Thành rất có phong độ của một đại tướng. Mặc cho các cô gái bên cạnh la hét muốn thủng cả màng nhĩ, anh vẫn không rên tiếng nào, chỉ trầm mặc nhìn chăm chú vào Lục Phỉ Nhiên đang hăng say chạy tới chạy lui trên sân. Chiều cao của cậu không tính là đặc biệt nhưng hơn hẳn ở độ linh hoạt, quăng bóng vào cũng rất chuẩn, ghi mấy bàn ba điểm liền khiến các cô gái vây xem không ngừng hét chói tai.
Thiệu Thành có phần ghen tỵ với mấy tiểu cô nương có thể quang minh chính đại biểu đạt ái mộ với Lục Phỉ Nhiên, mà anh chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, cái gì cũng không dám thể hiện ra. Anh rất thích bộ dáng lúc này của Lục Phỉ Nhiên, thần thái phi dương (lên trời, dâng cao), sức sống tràn đầy.
Đúng thế, cậu không nên chỉ là cành hoa cắm trong bình.
Vòng đấu loại kết thúc, đội Lục Phỉ Nhiên thắng, chuẩn bị tiến vào vòng tiếp theo.
Lục Phỉ Nhiên cùng đồng đội reo hò rồi liền chạy về phía Thiệu Thành. Thiệu Thành sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã bị Lục Phỉ Nhiên ôm cổ: "ca! Em thắng rồi! Em thắng rồi!"
Lục Phỉ Nhiên ôm chặt anh một cái rồi buông ra, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kích động đến đỏ bừng. Cậu xem Thiệu Thành như sư phụ của mình, cảm thấy mình có thể tiến bộ là công lao của Thiệu Thành.
Thiệu Thành ngây ra một lát mới đột nhiên nhận ra: Anh vừa mới được Lục Phỉ Nhiên ôm.
Được Lục Phỉ Nhiên chủ động ôm!!!
Chủ động!!!
Mặc dù đó chỉ là vô ý, không có bất cứ ý nghĩa ám muội nào.
Thiệu Thành không biết nên nói gì, người cứng ngắc như tượng đá. Anh nâng khóe miệng muốn mỉm cười với Lục Phỉ Nhiên một cái, kết quả bởi vì quá mức cứng ngắc, nhìn trông rất lạnh lùng. Thiệu Thành sờ đầu Lục Phỉ Nhiên, ừ một tiếng.
Lục Phỉ Nhiên thấy anh phản ứng băng lãnh như vậy, tim như bị dội một chậu nước lạnh. Rồi lại nghĩ đến "thắng không kiêu, bại không nản", đây là đang nói mình không nên kiêu ngạo ư?
"Được, em biết rồi! Em sẽ tiếp tục cố gắng." Lục Phỉ Nhiên nói.
Thiệu Thành tiếp tục ừ một tiếng, rất lạnh lùng, không có lời thừa thãi nào. Kỳ thực anh là nói không ra lời, anh sợ mình vừa mở miệng sẽ cắn trúng lưỡi. Trong lòng như chảo dầu sôi, quyết định trở về sẽ cởi cái áo được Lục Phỉ Nhiên ôm đang mặc trên người này rồi giấu đi...
"Anh..." Lục Phỉ Nhiên vừa mới muốn nói gì đó.
"Lục Phỉ Nhiên, lại đây, thầy gọi kìa! Mau tới đây!" Có bạn học gọi.
Lục Phỉ Nhiên đành phải quay đầu lại.
Tim Thiệu Thành nảy lên kịch liệt, lặng lẽ nhìn Lục Phỉ Nhiên quay lại cùng đồng đội cười cười nói nói, thanh âm hòa hợp vui vẻ, quay lưng về phía anh, rời đi trong tiếng cười ồn ào xung quanh. Dẫu biết rằng lẽ ra nên như vậy nhưng không tránh khỏi cảm giác cô đơn, mất mát.
Lúc này Lục Phỉ Nhiên đột nhiên quay đầu lại, lách qua đám đông nhốn nháo, "Anh!"
Thiệu Thành sửng sốt một chút: "Hả?"
Lục Phỉ Nhiên bỏ qua đoàn người, đi tới: "Em..."
Ánh mắt Thiệu Thành dừng trên chân cậu, nhíu mày lại, ngắt lời cậu: "Chân của cậu sao lại thế này?"
"A?" Lục Phỉ Nhiên ngẩn người, cúi đầu, theo bản năng muốn thu chân về.
Thiệu Thành lo lắng lập tức ngồi xổm người xuống, xoa lên chỗ sưng tấy trên mắt cá chân của cậu, "Có chỗ sưng lên, đau không?" Anh nói xong liền ảo não tự trách: "Lúc nãy tôi lại không phất hiện. Đang thi đấu thì bị ngã sao?"
Lục Phỉ Nhiên ngượng ngùng rụt lại: "Không có gì đâu, chỉ trật chút thôi. Em trở về xoa bóp là ổn."
"Không được, làm sao có thể qua loa như thế được!" Thiệu Thành nói "Nhanh đến phòng y tế. Tôi đi cùng cậu."
Không biết trước đó có phải là thi đấu quá hưng phấn hay không, mà mới kết thúc không bao lâu, cậu nhịn đau, cố không nghĩ về nó nên không cảm thấy đau. Bây giờ Thiệu Thành nhắc tới, cậu cảm thấy đau đớn càng rõ ràng hơn. Thiệu Thành đỡ Lục Phỉ Nhiên đến phòng y tế, dĩ nhiên đã đóng cửa. Thời gian mở cửa phòng y tế hay thay đổi thất thường.
Thiệu Thành liền nói: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Lục Phỉ Nhiên ngạc nhiên, nhanh chóng từ chối: "Không, không cần đi đâu, cũng không phải chuyện gì lớn, trật một chút thôi mà!"
"Sao có thể là chuyện nhỏ chứ!" Trong lòng Thiệu Thành lo lắng, thốt lên, nói xong bản thân sững ra một chút "Tôi nói... Không thể tùy tiện như vậy được, phải cẩn thận một chút."
Lục Phỉ Nhiên khó xử, gãi gãi đầu: "Nhưng...không cần đi bệnh viện đâu, đắt lắm. Chỉ trật một chút thật mà! Coi như đi bệnh viện cũng thoa một chút thuốc rồi về." Cậu nhanh trí nói: "Anh, anh có dầu thuốc không, cho em thoa một chút."
Đúng rồi, nếu mình bỏ tiền đưa Phỉ Nhiên đi bệnh viện, cậu ấy nhất định sẽ trả lại cho mình, bằng không sẽ không an tâm. Bất quá, nó chỉ tăng thêm gánh nặng cho em ấy mà thôi. Hơn nữa, bản thân mình có lẽ là lo lắng hơi quá. Thiệu Thành trầm mặc: "Ký túc xá của tôi có thuốc, để tôi thoa cho cậu."
Lục Phỉ Nhiên sớm đã muốn tới chỗ ở của anh, tính "trinh thám" của cậu lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Lục Phỉ Nhiên vừa vào ký túc xá của Thiệu Thành đã thấy ngay chiếc laptop đặt trên bàn, ánh mắt sáng lên, càng chắc chắn suy đoán lúc trước của mình. Mình biết ngay anh ấy là hacker mà!
Thiệu Thành dìu Lục Phỉ Nhiên ngồi ở đầu giường, lấy ra dầu thuốc trong tủ y tế rồi ngồi xuống cuối giường. Anh đặt chân Lục Phỉ Nhiên trên đùi.
Thiệu Thành tháo chiếc vớ trắng đang che mắt cá chân ra, Lục Phỉ Nhiên ngượng ngùng cuộn tròn ngón chân. Nhìn đến mắt cá chân sưng đỏ một mảng, anh không khỏi nhíu mày lại, đổ dầu thuốc xoa nắn cho cậu.
Lòng bàn tay dần dần xoa nóng.
Lục Phỉ Nhiên nghiêng đầu đi, liếc trộm máy tính khép hờ trên bàn, ao ước viết rõ lên mặt. Thiệu Thành phát hiện tầm mắt cậu, tay hơi dùng sức, Lục Phỉ Nhiên bị đau rên lên một tiếng. Thiệu Thành mỉm cười cảnh cáo: "Muốn chơi máy tính? Chơi game tôi sẽ không cho mượn đâu. Cậu sắp lên cao tam rồi, phải học bài cho tốt."
Lục Phỉ Nhiên có lúc đặc biệt buồn bực, Thiệu Thành có khi lơ đãng phát ra những câu dặn dò như vậy, tựa như trưởng bối của cậu. Anh dùng lập trường gì nói những câu như thế? Thật ra, bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi. Nói như vậy nhưng Lục Phỉ Nhiên cũng không chán ghét, cậu cảm thấy Thiệu Thành là thật lòng quan tâm mình: "Em không chơi game."
"Ừm, vậy mới đúng." Thiệu Thành nói xong, hơi rầu rĩ nghĩ lại mình có nói nặng lời quá không, bổ sung, "Cậu muốn tìm kiếm tài liệu, tôi có thể cho cậu mượn."
Con ngươi Lục Phỉ Nhiên đảo một vòng, cao giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh!"
Thiệu Thành mỉm cười: "Cậu không ngại qua lại với tôi là được rồi. Tôi chỉ là một bảo an không tiền đồ, kết bạn với tôi rất mất mặt đó. Không thấy vậy à?"
Lục Phỉ Nhiên sao tin anh ta chỉ bảo an, lúc này cũng không muốn vạch trần anh, "Em có cao quý gì, sao lại mất mặt với không mất mặt chứ. Đừng nói mình như vậy, em cảm thấy anh là người rất tốt."
Thiệu Thành ấm áp trong lòng, anh chưa từng gặp cậu bé nào tốt bụng hơn Lục Phỉ Nhiên.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Thiệu Thành đi ra mở cửa. Vừa mở, lão Vương nhanh chóng nhét vào mấy quả táo vào l*иg ngực anh. Lão hít hít mũi: "Sao nồng nặc mùi thuốc vậy? Cậu làm sao vậy?" Lão ló đầu vào, liền thấy Lục Phỉ Nhiên ngồi ở trên giường.
Lục Phỉ Nhiên nói: "Chào ông Vương ạ!"
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Lục Phỉ Nhiên chỉ chỉ chân của mình: "Chân cháu bị thương, phòng y tế không có ai, Lưu ca nói có thuốc, giúp cháu xoa một chút."
Lão Vương gật gật đầu: "À, ra vậy"
Thiệu Thành hỏi han: "Chú sao lại đến đây, đã ăn chưa?"
Vương lão nói: "Vẫn chưa. Ừm đúng rồi, quên nói với cậu, lúc cậu đi xem bóng rổ, người tài trợ mới cho trường có đến đây."
Việc này Thiệu Thành cũng biết, hình như là nữ doanh nhân từ nơi khác đến đây hoạt động từ thiện, giúp đỡ người nghèo.
Bọn họ đang ở khu ký túc nhân viên lầu ba, lão Vương nghiêng người chỉ chỉ "Ầy, vừa vặn đi tới bên này."
Trong sân, con đường bị những tán cây cổ thụ khổng lồ che khuất. Xuyên qua kẻ hở lá cây, Thiệu Thành mơ hồ nhìn thấy một đám người đang đi đến. Anh ngưng mắt nhìn kĩ, nhìn thấy ở giữa đám đông có một nữ nhân má lúm đồng tiền cười rạng rỡ. Anh bị dọa đến lùi lại một bước.
Thiệu Thành đóng cửa lại, ổn định tinh thần.
"Anh, sao thế?"
"Không có gì." Anh trở lại bên cạnh Lục Phỉ Nhiên, thoa thuốc cho Lục Phỉ Nhiên rồi vớ cũng đeo vào giúp cậu. Lục Phỉ Nhiên sợ ngây người. Cậu muốn ngăn cản Thiệu Thành đeo nhưng nhìn vẻ mặt hốt hoảng nặng nề của anh, cuối cùng không dám nói. Tại sao ngay cả vớ cũng đeo cho cậu? Lại còn thuận tay như vậy! Luôn cứ cảm thấy quái quái chỗ nào đó.
Thiệu Thành lấy lại tinh thần: "Cầm lấy. Trở về nhớ tự thoa cho tốt. Nếu ngày mai không đứng lên được nhớ đi bác sĩ, không được trì hoãn, biết chưa?"
Lục Phỉ Nhiên giống như học sinh tiểu học gật gật đầu "Biết ạ." quý trọng mà cầm cái bình "Cảm ơn anh."
Thiệu Thành gật đầu: "Cần tôi tiễn không?"
Lục Phỉ Nhiên nhanh chóng từ chối, lẽ nào cậu lại dễ vỡ như đồ sứ? "Không cần, không cần, thật sự cảm ơn. Em có thể tự đi."
Thiệu Thành vẫn đưa cậu xuống cửa kí túc dưới lầu, không dám đi xa thêm nữa. Nhìn theo Lục Phỉ Nhiên rời đi, lại lên lầu, bấm dãy số của mẹ "Alo, mẹ..."
Hết chương 13