Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 37: Đuôi

Editor: HangVO9

Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng như nước xuyên thấy qua cửa sổ chỉ dùng để ngăn cản con muỗi ngạo mạn trong màng, soi sáng bên trong

một

mảnh yên tĩnh mông lung.

Lỗ Lỗ ngồi bên cạnh Bùi Sách, ngơ ngác nhìn khố gian

hắn

sững sờ. Nàng là mèo, nhưng bất kể là thân mèo hay thân người, đều đêm đêm có thể thấy mọi vật, cho nênkhông

sợ bên ngoài mây đen

đang

kéo đến che trăng, trong phòng

một

mãng tối đen kịt, nàng cũng có thể thấy



nam nhân trước mắt. Nhưng nàng

hiện

tại hoang mangkhông

phải vì

không

thấy

rõ, mà là vì sao chỗ đó của Bùi Sách lại

nhỏ

đi, thoạt nhìn như

một

cây gậy mềm.

Nàng muốn nhìn nó lớn.

Nhưng làm thế nào nó mới lớn được đây?

Lỗ Lỗ nhìn khuôn mặt vô tư lự của Bùi Sách, nỗ lực nhớ lại tình hình ban ngày.

Phải, hình như lúc nàng chui vào trong quần áo

hắn, chỗ đó còn chưa có đυ.ng đến, chờ nàng trượt

đi

xuống, mới bị cái kia lớn lên ngăn chặn. Mà trong lúc đó, nàng trước tiên là ôm

hắn, sau hình như liếʍ bụng

hắn, còn dùng đuôi quét l*иg ngực.

Lỗ Lỗ sờ sờ phía sau,

hiện

giờ nàng

không

có đuôi, vậy trước tiên cứ ôm

hắn

liếʍ liếʍhắn

đi.

Nhưng ôm như thế nào lại là vấn đề.

Lỗ Lỗ nghĩ đến cái tư thế lúc ban ngày. Nàng

nhẹ

nhàng khép hai chân khóa ngồi

trênBùi Sách, tay chống sàng, thử thăm dò cúi người xuống. Phát

hiện

miệng ngay

trênl*иg ngực

hắn, Lỗ Lỗ lại cẩn thận từng chút

một

trườn xuống, bảo đảm đối mặt với bụng dưới của

hắn, mới dùng hai tay ôm hông của

hắn, chậm rãi cúi xuống, vươn cái lưỡi liếʍ

một

chút lên cái chỗ lõm

trên

cái bụng bằng phẳng của Bùi Sách.

Cơ hồ ngay khi đầu lưỡi của nàng đυ.ng tới bụng dưới của nam nhân, trong nháy mắt chỗ đó liền căng thẳng.

“Meo…” Ánh mắt Lỗ Lỗ sáng lên, chính là muốn như vậy!

Nàng vội vàng lại liếʍ

một

chút.

Nàng lại

không

biết, Bùi Sách lúc này

đang

nằm mơ. Trong mộng,

hắn

lại trở về buổi trưa hôm trước,

hắn

ôm Lỗ Lỗ vội vã trở lại

trên

giường, buông màn, cởi bỏ quần áo. Chỉ là,

hiện

thực

không

giống như vậy,

hắn

mơ hồ mắt như

không

nhìn thấy Lỗ Lỗ, lúc nằm nghiêng

trên

giường, cảm nhận động tác Lỗ Lỗ, dùng tay

nói

cho nó biết nên liếʍ ở đâu.

trên

bụng truyền đến luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh dị thường, Bùi Sách kìm lòng

khôngđậu ừ

một

tiếng. Bảo bối Lỗ Lỗ của

hắn, mặt

trên

lưỡi còn có những hạt mềm

nhỏ

nhô ra, liếʍ

trên

người

hắn, đầu tiên là cảm xúc ấm áp trơn trượt, ngay sau đó là cảm giác ma sát tiêu hồn thực cốt mẫn cảm,

một

chút tê dại trong nháy mắt từ nơi đó truyền khắp toàn thân, làm cơ thể

hắn

theo động tác của nàng mà rùng mình, luyến tiếckhông

muốn nàng dừng lại.

Liếʍ ở bụng dưới còn tiêu hồn như vậy, nếu đổi thành liếʍ chỗ đó

thì

sao?

“Lỗ Lỗ, liếʍ liếʍ xuống dưới

đi, phải, xuống chút nữa, chính là chỗ ấy, giúp ta liếʍ liếʍ.”

hắn

ban ngày kiềm hãm

không

dám thỏa thích phóng túng nên trong mộng

thìthào

nhỏ

tiếng,

nói

mê…

Lỗ Lỗ tò mò nhìn cái kia đột nhiên lớn như

một

cây gậy, này cũng quá nhanh

đi, nàng cũng chưa thấy



nó lớn như thế nào!

Bùi Sách vì sao bảo nàng liếʍ nó?

Lỗ Lỗ bản năng cúi đầu,

đang

định há miệng, chỗ đó đột nhiên nảy

một

chút, nảy ra bên trái, đỉnh đυ.ng tới môi nàng.

Còn có thể tự nhút nhích a? Lỗ Lỗ tò mò hơn,

không

cần Bùi Sách mơ màng chỉ thị, nàng cầm nó, cái lưỡi

thật

nhanh liếʍ cái đầu vừa tròn vừa lớn. Liếʍ xong, nàng nghe thấy Bùi Sách hừ

một

tiếng, vật trong tay càng lớn hơn.

“Lỗ Lỗ, liếʍ tiếp, đừng dừng…”

Lỗ Lỗ lòng hiếu kỳ rất lớn, nàng cũng

không

nghe



Bùi Sách

nói

cái gì, chỉ thấy chính mình

yêu

thích liếʍ cái đó trong tay, muốn nhìn nó rốt cuộc biến hóa thế nào. Liếʍ liếʍ, nàng phát

hiện

chỗ

trên

đỉnh chảy ra

một

dòng nước

nhỏ. Nàng nghi ngờ liếʍmột

chút, cũng

không

có khó nuốt, mùi vị có điểm kỳ quái, vừa vặn nàng cũng hơi khát, vậy là nước chảy ra bao nhiêu nàng liếʍ bấy nhiêu. Chậm quá, nàng cảm thấykhông

đủ nước, đột nhiên nhớ tới hồi bé lúc uống sữa, chẳng lẽ giống đực ở đây cũng có thể hút ra sữa?

Thử

một

lần

đi.

Lỗ Lỗ nuốt nuốt nước miếng, trong tay

đang

cầm cái gì đó, há miệng thử

một

chút, rồi cúi xuống, liền đem non phân nửa cái đó bỏ vào trong miệng, dùng sức mυ'ŧ.

không

biết là do trong mộng mèo trắng liếʍ

không

thể thỏa mãn

hắn, hay là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài quá mạnh mẽ, mà trong mộng Bùi Sách chợt phát

hiện

mèo trắng nằm bò

trên

người

hắn

biến mất, lại biến thành Lâm gia đại tiểu thư. Mái tóc đen như tơ lụa của nàng theo bả vai chảy xuống, rơi vào đùi

hắn, mà nàng

đang

cúi đầu cố gắng ngậm của

hắn, đầu cử động lên xuống,

hắn

thấy ngực nàng hai luồng đẫy đà, lên cao, hạ xuống, đè ép

trên

đùi trần của

hắn.

Giấc mộng này cảnh quá mức chân thực, làm

hắn

khó mở miệng, Bùi Sách vô ý thức muốn từ trong mộng tỉnh lại, nhưng mặc kệ

hắn

nỗ lực thế nào, dưới thân người vẫn là

không

biến mất. Càng làm cho

hắn

khó lòng chống cự nỗi, chính là phân thân trong miệng

nhỏ

của nàng bị đôi môi đỏ mọng dồn kẹp mυ'ŧ chặt, cái lưỡi linh hoạt trơn trượt đảo qua đỉnh miệng, mãnh liệt như nước biển dâng trào khoái ý hút

đi

chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ của

hắn, cũng hút luôn chút nghi hoặc trong lòng

hắn

vừa khởi lên.

Nghi ngờ cái gì chứ? Lâm gia đại tiểu thư tại sao lại ở

trên

giường

hắn

được, cái này nhất định là mộng. Đúng vậy, nữ nhân này

không

phải là Lâm gia đại tiểu thư, nàng là do bảo bối Lỗ Lỗ của

hắn

biến thành. Lỗ Lỗ là

một

yêu

tinh khả ái, ban ngày thông đồng với

hắn

còn chưa đủ, giờ hóa thành nữ nhân kiều mị trong mộng hấp dẫn

hắn.

Lỗ Lỗ, ngươi liền muốn như vậy sao?

Bùi Sách phút chốc bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt đen mờ mịt cuộn trào kí©ɧ ŧìиɧ triều mãnh liệt.

“Meo…” Lỗ Lỗ ủy khuất ngẩng đầu, thấy Bùi Sách tỉnh, nàng chỉ vào chỗ đó oán giậnnói: “Nước ít quá, ta khát!”

“Khát

không?” Bùi Sách thanh

âm

khàn khàn, hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm thân thể tuyệt đẹp của Lỗ Lỗ, lập tức trước khi Lỗ Lỗ kịp phản ứng,

đã

kéo cánh tay nàng đem người ôm vào, thuận thế nghiêng người đổi thành tư thế nam

trên

nữ dưới. Tayhắn

như lửa nóng đặt lên hai má ôn nhuận như ngọc của nàng, con ngươi đen của

hắndừng lại nơi đôi mắt ngập nước mỹ lệ của nàng,

nói: “Ta đút cho ngươi.” Vừa

nói

vừa cúi thấp ngậm vào đôi môi mềm mại của nàng.

Lỗ Lỗ sửng sốt, đột nhiên giật mình như cảm giác lúc tỉnh mộng.

Cố Tam cũng từng đem nàng áp dưới thân như vậy, giờ

trên

môi thêm ôn nhu đυ.ng chạm trằn trọc, trong nháy mắt

đã

đem Lỗ Lỗ kéo về thực tế. Đúng rồi, đây

khôngphải là mộng, bởi vì Cố Tam hôn quá thô bạo, vừa mới bắt đầu

đã

đem nàng làm đau. Mà nam nhân này, Bùi Sách,

hắn

không

giống.

hắn

nhẹ

nhàng đυ.ng nàng, ngậm,

nhẹmân mê chậm mυ'ŧ, từng chút từng chút trằn trọc, phát ra tiếng động

nhỏ.

Nhưng nàng hình như càng khát.

Lỗ Lỗ khó nhịn ôm lấy hông của

hắn, muốn mở miệng kêu khát, nhưng nàng vừa mở miệng,

hắn

liền xông vào. Đầu lưỡi ngoài ý muốn đυ.ng vào nhau, cơn ma ngứa quen thuộc trong nháy mắt ập tới lan ra toàn thân. Lỗ Lỗ hô hấp rối loạn, thân thể mềm nhũn, thần trí cũng mơ hồ. Nàng chỉ biết mình quá khát, mà đầu lưỡi Bùi Sách ướt. Nàng bắt đầu nghênh tiếp

hắn, ngậm

hắn

mυ'ŧ.

Nàng ngậm

hắn, Bùi Sách lại

không

chịu nỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt, nhanh chóng phản kích, bắt lấy cái lưỡi đinh hương của nàng trêu đùa, lấy

đi

những thứ ngọt ngào thuộc về nàng.

Hô hấp quyện chặt ngày càng gấp, cuối cùng cũng là Lỗ Lỗ

không

chịu nỗi,

khôngngừng đánh cánh tay

hắn, mới làm cho nam nhân

đang

quấn quýt si mê thả nàng. Ngay lúc nàng

đang

ngước đôi mắt xinh đẹp mơ màng nhìn lên nóc giường thở dốc, nam nhân lại

một

đường nhìn xuống dưới, thẳng tới hai luồng trắng như tuyết

đangphong hai viên ngọc ở đỉnh.

Chúng nó

thật

là đẹp, Bùi Sách si ngốc ngắm

một

lúc lâu, mới

một

tay chống dưới sườn nàng,

một

tay sờ

một

bên ngực nàng, miệng ngậm lấy đỉnh núi hồng châu xinh đẹp.

“Meo…” Lỗ Lỗ ngửa đầu

nhẹ

gọi ra, tay hất

nhẹ

đầu

hắn. “thật

là nhột,

thật

khó chịu,không

nên liếʍ chỗ đó!”

“Lỗ Lỗ,

không

cho ngươi

nói

chuyện” Bùi Sách khàn khàn giọng

nói. Thấy Lỗ Lỗ đầu ngửa ra sau,

không

thể thấy



mặt nàng,

hắn

liền lập tức để thêm gối giữa nàng và đầu giường, sau đó ôm lấy hông của nàng, dùng sức nhấc lên, làm cho đầu nàng tự vào

trên

gối. Như vậy,

hắn

có thể nhìn thấy mặt nàng, nàng cũng có thể nhìn thấy

hắnrõ

ràng

đang

sủng ái nàng.

“Lỗ Lỗ, như vậy thích

không?”

hắn

nghiêng liếʍ đầu ngực nàng, mắt liếc nhìn nàng.

Lỗ Lỗ rất nhanh

đã

muốn khóc, tay

nhỏ

bé nỗ lực muốn đẩy mặt Bùi Sách ra, nhưnghắn

lại nhanh chóng ngậm chỗ đó, đầu tiên là cắn

một

chút, rồi lôi kéo ra. Lỗ Lỗ cũngkhông



là thoải mái hay là khó chịu. Đuôi của nàng chợt nhô ra!

“Bùi Sách, buông ta ra!

không

nên cắn chỗ đó!” Nàng khóc cầu

hắn.

“không

cho

nói, kêu cho ta nghe.” Bùi Sách thích thái độ

yêu

mị của nàng, dù sao đây cũng chỉ là mơ,

hắn

không

có gì phải kiêng dè.

“Meo…” Lỗ Lỗ đáng thương nhìn

hắn.

“Là bảo ta càng dùng sức hôn sao?” Trong con ngươi Bùi Sách thoáng qua

một

tia trêu chọc, ngậm lấy ngực tuyết trắng của nàng càng nhiều càng sâu, cuối cùng lại chậm rãi nhã ra, mυ'ŧ từng chút từng chút

một

từ trong miệng

hắn, đến khi chỉ còn

một

điểm hạt châu,

hắn

luyến tiếc nhã ra, rồi lại liền ngậm nó, liếʍ cắи ʍút̼, bừa bãi

yêuthương.

“Meo…” Lỗ Lỗ uốn éo người,

đã

nghĩ muốn thoát ra cái thân thể giống đực là Bùi Sáchđang

đè nặng nàng, lại muốn đem đuôi dưới mông phóng xuất. Như vậy nàng

thật

là nhột, mặt

trên

ngứa, phía dưới cũng ngứa.

Bùi Sách dần dần cũng

không

nhịn được, tay trái chầm rãi dọc theo đường cong tuyệt đẹp của nàng sờ xuống phía dưới, mò lấy cặp đùi trơn mịn, lại mượn thế tiến lên, ngón tay thon dài

nhẹ

nhàng tìm tòi, liền đυ.ng phải hai mảnh môi

nhỏ

đầy đặn mềm trơn, lại càng tham lam hướng đến liền bị kẹp lấy.

“Lỗ Lỗ, ngươi muốn ta sao?”

“Meo…”

“Muốn hả? Ngươi là con mèo hư, ban ngày quấn quýt lấy ta đòi xem cái đó, là

khôngphải muốn cho nó tiến đến nơi này của ngươi sao? Lỗ Lỗ,

nói, có phải ngươi ở nơi nào đó

đã

nhìn lén người khác làm loại

sự

tình này, cho nên giờ mới

đi

tìm ta?” Bùi Sách buông nàng ra, từng chút từng chút liếʍ xuống dưới, liếʍ

một

chút liền dừng

mộtchút. Lúc liếʍ tới chỗ thắt lưng,

hắn

nắm hai bên hông của nàng, ngẩng đầu

nói

với nàng.

“Meo…” Lỗ Lỗ

trên

mặt nhuộm hồng như rặng mây đỏ, mờ mịt nhìn

hắn.

Bùi Sách ái muội cười: “Đúng vậy sao, vậy ta liền cho ngươi.”

đang

nói, bỗng nhiên tách hai chân của nàng ra,

một

tay cầm phân thân mình đưa tới hoa huy*t của nàng,một

tay nắm lấy dưới thắt lưng nàng, chuẩn bị hành

sự

tốt.

“Meo…” Lỗ Lỗ thở phào

nhẹ

nhỏm, vội vàng nhân cơ hội này nghiêng thân người, đem đuôi mèo lông xù phóng ra.

Bùi Sách cứng đơ người, ánh mắt rơi vào cái đuôi mèo trắng

đang

nhẹ

nhàng lắc lư,hắn

khó có thể mảy may di động.

Đuôi của nàng

thật

đẹp mắt.

Thế nhưng, trong mộng lúc trước, nó hóa thành nữ nhân cũng

không

có đuôi!

“Lỗ Lỗ, cái đuôi của ngươi…” Mỗi chữ

nói

ra, cảm giác mông lung như mộng ảo, như say rượu lại càng giảm, đến khi cái đuôi lông xù quét

trên

mặt

hắn, Bùi Sách hoàn toàn tỉnh táo lại.

hắn

không

thể tin nhìn nhìn đôi tay mình, đột nhiên đứng lên, nháy mắt liền đừng dưới giường, ánh mắt lạnh như sương: “Ngươi là ai?”

“Meo…” Lỗ Lỗ nghiêng người nằm xuống, vừa lắc đuôi vừa nhìn

hắn

kêu. Khi có đuôi, nằm vậy là thoải mái nhất.

Bùi Sách cố gắng

không

nhìn cái đuôi mèo tuyệt đẹp, chỉ chăm chăm nhìn vào mắt Lỗ Lỗ: “nói

tiếng người!”

Lỗ Lỗ nỗi giận, “một

hồi bảo ta kêu,

một

hồi bắt ta

nói, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì a!”

Biểu cảm quen thuộc, thanh

âm

quen thuộc, Bùi Sách sửng sốt

một

hồi mới cố tự trấn định hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là Lỗ Lỗ a, Bùi Sách ngươi

không

biết ta sao?” Lỗ Lỗ nhìn

hắn

nháy nháy mắt, cườinói.

Bùi Sách rốt cuộc phát

hiện

mèo trắng bảo bối của

hắn

biến mất! Trong đầu liên tiếp thoáng qua vài cái ý niệm,

hắn

khϊếp sợ rút lui mấy bước, “Ngươi

nói

ngươi là Lỗ Lỗ,nói

là Lâm gia đại tiểu thư, còn là con mèo trắng kia?”

“Đều là ta a” Lỗ Lỗ thờ ơ

nói

xong, chợt nhớ tới Cố Tam căn dặn, bật ngồi dậy che miệng, nhìn Bùi Sách cầu xin: “Bùi Sách, ta

không

phải

yêu

tinh, ta chỉ là mỗi khi trăng tròn

sẽ

biến thành mèo, bị ngươi hôn

thì

đuôi mới dài ra! Ta

không

ăn thịt người, cũngkhông

làm chuyện gì xấu, Ngươi đừng gϊếŧ ta có được

không? Meo, ta

thật

không

phải là

yêu

tinh!”

Bùi Sách cảm giác đầu óc mình

không

đủ suy nghĩ, sau khi lấy lại tinh thần, câu

nóiđầu tiên lại là hỏi nàng: “Cái đuôi của ngươi đâu rồi?”

Lỗ Lỗ mở to hai mắt nhìn, nhìn lại lần nữa, quả nhiên

không

có đuôi, nhân tiện

nói: “Ngươi

không

hôn

không

sờ ta, đuôi liền

sẽ

biến mất. Đúng rồi, Bùi Sách ngươi vừa rồi tại sao lại muốn hôn ta? Ngươi

không

phải

nói

lấy nước đút cho ta uống sao?”

Vì sao hôn nàng…

Bùi Sách mặt phút chốc đỏ,

hắn

bỗng nhiên phát

hiện, bọn họ đến bây giờ cũng cònđang… sạch trơn.