Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 35: Chơi xấu

Trong giường

không

có chút gió,

không

khí có phần khô nóng nặng nề, có thể nghe tiếng nam nhân tận lực kiềm chế thở dốc, tiếng mèo trắng liếʍ phát ra sàn sạt, còn có thỉnh thoảng phát ra tiên mèo kêu ô ô



ràng. Nếu như lắng nghe, thậm chí có thể nghe thấy

một

loạt tiếng va chạm vang lên có quy luật,

không

giống đồ vật đυ.ng nhau chói tai,

không

giống tay phát nước thanh thúy, mà lại có tiếng nước kỳ quái.

một

con muỗi nho

nhỏ

men theo màng trướng chui vào. Nó cho rằng người bên trongđã

ngủ rồi, tính toán nhân cơ hội lên len lén hút hai cái, nhưng nó nghĩ lầm rồi, bên trong nam nhân nằm nghiêng, tròng mắt đóng chặt, tay

hắn

lại có động tác, ngay cả con mèo trắng kia cũng ùng ục ùng ục

một

bên lắc đuôi,

một

bên lắc lư đầu liếʍ tới liếʍ lui ngực nam nhân.

Muỗi ngây ngẩn cả người, rơi trong góc, khϊếp sợ nhìn trước mắt

một

màn này.

Con muỗi buồn thiu, nó

đã

thấy qua rất nhiều chiến

sự

trên

giường,

không

nói

phu thê phu thϊếp giữa các loại đếm

không

hết đa dạng, ngay cả hai nam nhân lung tung lăn qua lăn lại nó đều gặp, nhưng nam nhân cùng mèo, đây chính là cuộc đời lần đầu thấy a! Muỗi cũng

không

cảm thấy đói bụng, nó nghiêm túc nhìn bọn họ, quyết định chờ sau khi bọn họ xong việc, nó lại

đi

hút nam nhân kia

một

ngụm. Phải, liền chích trong bắp đùi của

hắn

đi, chỗ đó

đang

mở lớn, hơn nữa chỗ đó thoạt nhìn hình như có

mộtchút non mịn. Uống no, nó lại

đi

tìm chỗ huyền diệu khác.

Con muỗi tham ăn vòng vòng chân trước,

không

hề nghĩ ngợi lung tung, mở to mắt nhìn về phía bên kia.

Nam nhân này

thật

ưa nhìn, lông mày vừa phải, hơi nhếch lên, tuấn tú mà

không

bá đạo. Lông mi

hắn

cực dài, rũ xuống che khuất mắt. Xuống chút nữa chính là cái mũi cao khôi ngô, muỗi đối với thịt mũi

không

có gì hứng thú, hấp dẫn nó chính là bờ môi nam nhân hơi mở,

không

dày

không

mỏng, lại hồng hào trơn bóng, kèm theo hơi thở dốc khi nặng khi

nhẹ, quả thực làm nó

không

đành lòng hạ thủ!

Sợ bị môi nam nhân hấp dẫn, muỗi vội vàng nhìn xuống.

Bởi vì nam nhân nằm nghiêng, đầu

hắn

lại hơi ngửa, cái cổ thon dài động lòng người cong lên, yết hầu lăn lên xuống làm cho

hắn

tăng thêm phần quyến rũ của giống đực. Nam nhân nhìn có vẽ trắng và gầy, nhưng xương quai xanh lại cực kỳ tinh xảo, trong ngực

hiện



cơ ngực căng tràn. Muỗi

không

quá thích vị trí này, nhưng nó có thói quen tìm kiếm ngắm nhìn hai hạt đậu đỏ,

không

muốn tầm mặt bị con mèo trắng chặn lại.

Mèo trắng

thật

là béo a!

Ở tư thế này, nam nhân tay trái

đang

nâng cặp mông to mọng của mèo trắng, miễn cho nó ngã xuống. Mà mèo trắng như vậy co thành

một

đoàn nằm bò lên ngực nam nhân, cái đầu tròn tròn còn mang

một

cái đai lưng màu lam. Chắc là

không

nhìn thấy đâu, nó

một

hồi liếʍ cổ nam nhân,

một

hồi liếʍ liếʍ xương quai xanh, sau đó nghe theo nam nhân khàn khàn chỉ điểm dời liếʍ xuống dưới, liếʍ tiểu đậu đỏ của nam nhân. Khi đó, hô hấp của nam nhân nặng dần, thỉnh thoảng còn ngửa đầu, cắn chút môi, đừng nhắc tới có bao nhiêu câu người.

Mà tay phải

hắn

cũng

không

có nhàn rỗi, nắm cái kiêu ngạo của

hắn

cử động liên hồi, đỉnh tròn tròn toát ra

một

chút nước trong suốt. Muỗi

đang

muốn nhìn xuống, nam nhân đột nhiên tăng thêm động tác, thở hổn hển

nói: “Lỗ Lỗ, liếʍ ngực! Phải, dùng đuôi quét dưới thắt lưng ta, liền chỗ đó…”

“Meo…” Mèo trắng rất biết nghe lời, cái đuôi lông xù nhích tới nhích lui, làm mắt muỗi choáng váng, vội vã chuyển đầu nhìn về phía khác, thẳng đến khi nam nhân đột nhiên thấp giọng kêu

một

chút, muỗi mới lại nhìn sang. Đáng tiếc

đã

muộn, nam nhân cấp tốc lấy quần áo che khuất từ phần eo trở xuống,

một

bên đem mèo trắng để

trêngiường,

một

bên lưu loát chà lau phía dưới. Chờ đến lúc mèo trắng lao lực kéo được cái đai lưng

trên

mắt xuống,

thì

nam nhân

đã

mặc quần xong, nếu

không

phải

trênkhuôn mặt tựa bạch ngọc của

hắn

còn lưu lại chút ửng đỏ động lòng người, con ngươi đen nhánh so với ánh trăng dưới đáy nước còn sáng sủa hơn, muỗi cơ hồ

đã

quên bộ dáng

hắn

vừa nhắm mắt thở dốc.

“Ohm…”

không

xong, tập trung xem cảnh xuân, nó

đã

quên ăn cơm!

Muỗi vung cánh hướng theo phần eo

đang

lõa thể của nam nhân bay

đi, mắt thấy sắp rơi xuống,

một

quái vật màu trắng đột nhiên đánh tới. Muỗi thất kinh, vội vàng bay hướng ra xa, nhưng

không

kịp nữa rồi,

một

luồng sáng trắng trước mắt chợt lóe, nó lập tức bị hất ra.

“Meo…” Lỗ Lỗ giận dữ nhảy đến

trên

đùi Bùi Sách, dùng hai chân trước cố cởϊ qυầиhắn.

hắn

tại sao có thể như vậy,

hắn

nói

chỉ cần nàng nghe lời,

hắn

liền cho nàng nhìn phía dưới

hắn!

hiện

nàng

thật

vất vả liếʍ xong,

hắn

thế nhưng đem chỗ đó che kín!

Bùi Sách vừa thả ra là vội vàng mặc quần áo, giờ rốt cuộc cũng thu thập xong,

hắn

vì thở gấp vội đến nằm tựa vào gối đầu, đem Lỗ Lỗ ôm đến bên người, ấn đầu nàng

nói: “Lỗ Lỗ ngoan, chỗ đó vừa ô uế, vừa có mùi, chờ lần sau khi tắm

sẽ

cho ngươi nhìn lại. Hai chúng ta cùng nhau tắm, ngươi còn sợ

không

nhìn thấy sao?” Thanh

âm

trầm thấp khàn khàn, lại có loại sủng nịnh ôn nhu khó hình dung, như là sung sướиɠ thỏa mãn.

“Meo!” Lỗ Lỗ lắc đầu tựa trống bỏi, nàng muốn xem cây gậy lúc lớn, đâu muốn nhìn cây tiểu căn kia.

Bùi Sách bất đắc dĩ nhìn nàng cười, dường như lặng lẽ tới gần nàng, dán vào lổ tai mèo khả ái của nàng, lẩm bẩm

nói: “Lỗ Lỗ

thật

tốt, khiến cho ta rất thoải mái, thoải mái xong ta đều mệt nhọc, Lỗ Lỗ ngoan, bồi ta cùng nhau ngủ được

không?”

Tai bị khí tức ấm áp của

hắn

thổi ngứa, thân thể Lỗ Lỗ run lên.

Bùi Sách nhân cơ hội dùng cả hai tay,

một

tay xoa bộ lông

trên

lưng nàng,

một

tay sờ cằm nàng,

trên

miệng tiếp tục mềm giọng dụ dỗ: “Lỗ Lỗ ngoan, ngươi

không

phải muốn ngủ sao? Ta vuốt lông cho ngươi thế nào? Phải, như vậy thích

không?” Vừa

nói, vừa ngồi xếp bằng

trên

giường, đem Lỗ Lỗ để giữa hai chân

hắn, ôn nhu xoa nàng.

Lỗ Lỗ vừa mệt, giờ được Bùi Sách sờ như vậy, lập tức thoải mái quên hết trời đất, mắt lập tức mơ màng.

Chờ nàng phát ra tiếng ngáy nặng

nhẹ

theo quy luật, Bùi Sách cẩn thận đem nàng để lên giường, xoay người buông phân nửa màng, xuống giường. Mặc xiêm y, thấy Lỗ Lỗ hơi mở mắt, sau liền lại ngủ, lúc này mới

nhẹ

chân bước ra ngoài.

hắn

khát,

đi

lấy nước uống.

Dòng nước mát lăn xuống cổ họng, làm dịu cơn khát của

hắn, cũng dập tắt khô nóng chưa nguôi trong lòng ngực.

Bùi Sách ngồi

trên

ghế, thờ ơ chuyển động ly trà trong tay, nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt có chút mơ hồ.

Vừa rồi,

hắn

thế nhưng lại cùng

một

con mèo làm ra loại chuyện đó.

hắn

là thế nào đây? Cái loại gì mà nữ nhân chưa từng thấy qua, thế nhưng bị

một

con mèo làm dâng lên du͙© vọиɠ? Nếu là bị người khác phát

hiện,

sẽ

nhìn

hắn

ra sao? Cả người lẫn vật chẳng phân biệt được, đúng là… dâʍ ɭσạи

không

chịu nỗi…

Bất cứ người nào, kể cả

hắn

cũng

không

thể chấp nhận được.

Ném con mèo kia?

Trong đầu lập tức

hiện

ra đôi mắt mèo ngập nước, ủy khuất lại vô tội nhìn

hắn. Bùi Sách lập tức buông cái ý niệm hoang đường kia. Lỗ Lỗ cái gì cũng

không

hiểu, sai

sựngười làm chuyện xấu là

hắn, Chỉ cần

hắn

tự mình khắc chế,

không

động cái loại ý niệm sai trái ấy, vậy

hắn

và nàng đơn thuần chỉ là quan hệ giữa chủ nhân và mèo.

Suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt Bùi Sách dần dần sáng lên,

trên

mặt cũng khôi phục lại bình thường.

hắn

đứng dậy, chuẩn bị tiến

đi

thu dọn mấy cái khăn, trong viện truyền đến

một

trận gấp tiếng bước chân.

hắn

bước vội ra cửa, vội nháy mắt với Thanh Mặc

đang

há mồm chạy tới tính

nói

to, kéo ra cửa sau mới hỏi

nhỏ: “Chuyện gì?”

Thanh Mặc chạy đến đầu đầy mồ hôi, thở gấp

nói: “Thiếu gia, Lâm gia hình như

đãxảy ra chuyện rồi. Lâm viên ngoại ngất

đi, Ngô quản gia tự mình thỉnh Hoa lang trung qua chẩn trị. Tôi nghe được Lâm viên ngoại bởi vì chuyện gì đó té xỉu, nhưng Ngô quản gia

nói

gì cũng

không

chịu tiết lộ nửa điểm tin tức. Thiếu gia, người có muốn

điqua xem sao

không? Lâm viên ngoại từ sau

sự

cố kia, hình như thân thể

không

khỏe bằng lúc trước…”

Bùi Sách biến sắc, lại

nói: “không

cần, Ngô quản gia biết hai nhà chúng ta có quan hệ, nếu

hắn

không

chịu

nói, nhất định là do có bất tiện nếu

nói

cho chúng ta. Ngươi ra coi cửa

đi, Hoa thúc trở về bảo

hắn

lập tức đến chỗ này của ta.”

“Vâng, vậy tôi cũng nên

đi, có tin gì tôi lập tức quay lại thông báo cho thiếu gia.” Thanh Mặc lau mồ hôi, chạy ra viện.

Bùi Sách nhíu mày

đi

tới chỗ cây hòe, nhìn hướng Lâm phủ phát ngốc. Thế quái nào mỗi lần Lỗ Lỗ vừa xuất

hiện, Lâm phủ liền gặp chuyện

không

may?

Lỗ Lỗ mất tích, Lâm viên ngoại cũng

không

có lập tức lộ tin ra, mà là như trước đókhông

có việc gì, đem Thẩm





tiễn lên đường, miễn cho bà nghe tin sau lại gây chuyện, sau đó mới đóng các cửa viện, xuất động toàn phủ hạ nhân tìm kiếm đại tiểu thư. Ngay từ đầu còn gạt Tống Ngôn, bởi vì Lâm viên ngoại cảm thấy Lỗ Lỗ là vì

khôngmuốn học quy củ nên cố ý trốn

đi, việc này bị Tống Ngôn mà biết

thì

coi

không

được, nhưng về sau thực

sự

tìm

không

ra, Lâm viên ngoại cũng bất chấp bí mật, ôm kỳ vọng nên tự mình dẫn người qua đó

đi

tìm.

Kết quả cũng vẫn

không

tìm được.

Ông hoang mang

không

biết thực

sự

nữ nhi là rời nhà

đi

ra ngoài hay là bị người ta tới bắt

đi?

Lâm viên ngoại trong lòng lửa đốt, vừa ra tới cửa, tuy

đang

được Thường Ngộ đỡ, nhưng vẫn ngất

đi.

Chờ Hoa lang trung châm cứu xong, Lâm viên ngoại tỉnh lại, chuyện thứ nhất là phân phó Ngô quản gia lập tức phái hạ nhân ra ngoài tìm người, dặn

không

nên kinh động quan phủ, cũng

không

thể truyền ra tin tức đại tiểu thư mất tích. Thời bấy giờ, mặc dù quy định của triều đình đối với nữ nhi cũng

không

quá nghiêm ngặt, nhưng

một

tiểu thư con nhà giàu xinh đẹp đột nhiên mất tích, mặc kệ có tìm được trở về hay

không, tin tức truyền

đi

khẳng định

sẽ

bị thay đổi biến hóa, đây cũng là nguyên nhân Ngô quản gia

không

dám tự ý tiết lộ tin tức, Lâm viên ngoại

không

muốn thỉnh Bùi Sách giúp đỡ. Tất nhiên, nếu là trước hừng đông ngày mai mà vẫn

không

tìm được, vậy ông liền

không

còn cách nào khác, vô luận thế nào cũng phải báo quan.

Ngô quản gia vội vã

đi

an bài.

Thường Ngộ vẫn cố trấn định theo bên người Lâm viên ngoại, lúc này rốt cuộc nhịnkhông

được đưa ra suy đoán

nói: “Lão gia, đại tiểu thư có thể nào

đi

vô trong núikhông? Nàng từ trong núi lớn lên, trừ quý phủ chúng ta, lại cũng chưa tiếp xúc qua với người ngoài. Bây giờ bị ủy khuất, nàng nhất định là chạy về phía trong núi. Lão gia, đại tiểu thư cước trình chậm, ta nghĩ mang vài người hướng núi bên kia đuổi theo, có lẽ có thể tìm đại tiểu thư về!”

hắn

hoài nghi đại tiểu thư

đi

vào trong núi, nhưng

hắn

hoài nghi đại tiểu thư là bị Cố Tam lừa

đi!

hắn

phải

đi

tìm Cố Tam chứng thực, sau đó mới có thể yên tâm, mới có thể trấn định lại suy nghĩ về các khả năng khác.

Lời này lại làm cho Lâm viên ngoại sinh ra mấy phần hi vọng.

Ông run rẩy muốn ngồi dậy, Thường Ngộ vội vàng tiến lên ngăn ông lại, giọng trầm ổn trấn an

nói: “Lão gia đừng có gấp, đại tiểu thư người tốt tự nhiên có thiên tướng, người cùng nàng là cha con biệt ly mười mấy năm cũng có thể đem nàng trở về, huống chi lần này đại tiểu thư chỉ là ham chơi mới trốn, dù cho chúng ta

không

đi

tìm nàng, nàng chơi chán cũng

sẽ

trở về. Lão gia người nhất định phải bảo trọng thân thể, bằng

không

đại tiểu thư…”

“Được rồi được rồi, ngươi đừng quản ta, dẫn người vào trong núi tìm đại tiểu thư

đi, nhất định phải tìm được đại tiểu thư a!” Lâm viên ngoại nóng ruột thúc giục. Bây giờ trừ vô cùng hối hận, trừ ngóng trông sớm

một

chút đem Lỗ Lỗ trở về, ông cái gì cũngkhông

thể suy nghĩ,

không

dám tưởng tượng các khả năng, suy nghĩ nhiều thêm nửa điểm, ông liền khó chịu muốn chết.

“Lão gia an tâm nghỉ ngơi

đi, ta liền dẫn người

đi

tìm!” Thường Ngộ cũng

không

dám chần chừ nữa, trầm mặt vội vã rời

đi.

Bên kia Tống Ngôn đứng ngồi khó yên, định ra cửa hỏi thăm tin tức, lại bị bóng người trong Lâm phủ bận rộn xoay chuyển đến chóng mặt.

không

có cách nào,

hắn

đi

Bùi Phủ.

Lâm viên ngoại thân là cha, vì danh dự của nữ nhi mà suy nghĩ, đương nhiên

khôngmuốn lộ ra việc này. Ông dám phái hạ nhân

đi

tìm kiếm, chẳng qua là do những hạ nhân kia

đã

bị ông hạ tử lệnh, phàm là việc này truyền

đi

nửa chữ, bọn họ tất cả mọi người

sẽ

bị mang

đi

bán. Tống Ngôn lại tin tính tình Bùi Sách, có nhiều người chia ra lực, có lẽ có Bùi sách giúp sức, có thể sớm

một

chút đem học trò của

hắn

tìm trở về

thìsao?

Nghĩ đến tính tình học trò đơn thuần, chỉ cần

một

miếng cá khô cũng có thể hấp dẫn nàng làm

một

chuyện gì, Tống Ngôn liền hận

không

thể lập tức đem nàng tìm trở vềthật

nhanh.

Bùi Sách nghe

nói

việc này, trong lòng cũng trầm xuống.

Lâm gia đại tiểu thư, rốt cuộc

đi

nơi nào?