Editor: HangVO9
Cái gì gọi là bị mất mà tìm lại được, hôm nay Bùi Sách rốt cuộc hiểu
rõ.
Nhìn mèo trắng xinh đẹp nhào tới trong ngực
hắn, rồi nâng thân thể mập mạp lông xù của nó lên, xem nó giơ hai chân trước lên đè vào vạt áo, đưa đôi mắt to tròn như trân châu nhìn mình, nghe nó kêu
một
tiếng như vui mừng như làm nũng, Bùi Sách có loại cảm giác đông
đi
xuân về
thật
ấm áp.
Mèo trắng nhà
hắn
trở về rồi.
“Ngày đó sao ngươi lại chạy mất?” Bùi Sách vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo trắng, lẩm bẩm tự hỏi.
Lỗ Lỗ lúc này mới nhớ tới ngày đó Bùi Sách bảo nàng ở lại trong phòng, nàng lại len lén trốn. Nhìn đôi mắt đen của
hắn
ôn nhu vui vẽ, Lỗ Lỗ có chút ngượng ngùng, nháy nháy mắt, chậm rãi lựa thế nằm ngang
trên
cánh tay trái của
hắn, quay đầu nhìn về phía bên ngoài. Nàng là vì Cố Tam
nói
được mà làm
không
được mà tức giận, lại đối xử Bùi Sách giống như vậy,
hắn
chắc là cũng rất mất hứng
đi?
“Meo…” Lỗ Lỗ
không
dám nhìn
hắn, mà đầu lại bị
hắn
nâng chuyển quay về, đành phải giơ đuôi lên chặn trước mắt, che khuất mặt. Ôm
một
con mèo trắng khả ái thông minh tuyệt đỉnh, Bùi Sách tâm đều hóa thành nước.
Yên tâm
đi, ta
không
giận ngươi, bất quá, sau này ngươi
không
thể lại len lén chạy trốn, biết
không?”
hắn
đem nó để
trên
bàn đá, cầm cái đầu tròn tròn của nó
nói.
Con ngươi Lỗ Lỗ chuyển hướng qua nơi khác. Nàng nhất định phải
đi
a, Thẩm
cô
cô
đirồi, nàng phải trở về bên già tộc trưởng. Bùi Sách tâm lại trầm hơn, mắt mèo trắng
rõràng là né tránh, chẳng lẽ nó còn muốn
đi?
“Ngươi còn muốn
đi
chỗ nào? Nếu như ngươi ở lại, ta mỗi ngày chải lông cho ngươi, cho ngươi ăn ngon, ngươi thích ăn cái gì, ta liền bảo cho bọn họ làm cho ngươi cái đó.” Bùi Sách cuối đầu, nhìn mèo trắng
nói. Thấy nó vẫn
không
chịu nhìn thẳng
hắn,
trênmặt
hắn
có điểm phát nóng, đứng dậy nhìn quét
một
vòng, xác định xung quanhkhông
có ai, mới tới sát đầu mèo trắng, thơm thơm vào đỉnh đầu nó,
thì
thào
nhỏtiếng: “Đừng
đi, ngươi
đi
lâu như vậy, ta vẫn tìm ngươi, nhớ ngươi.”
“Meo…” Lỗ Lỗ kinh ngạc giương mắt, đối diện với ánh mắt chuyên chú nghiêm túc của Bùi Sách, cũng ôn nhu như lão tộc trưởng.
hắn
vẫn muốn nàng sao? Lỗ Lỗ đột nhiên
không
biết nên làm cái gì bây giờ. Có lẽ lão tộc trưởng vẫn tiếp tục bắt ép nàng học quy củ? Nếu là như vậy, lưu bên người Bùi Sách tự hồ cũng rất tốt. Nàng
nhẹ
nhàng giãy giãy, học theo Bùi Sách, ngẩng đầu
trênmặt
hắn, cụng cụng, vốn định cụng
một
chút liền rời
đi, nhưng thói quen cho phép, nàng vẫn vươn cái lưỡi liếʍ
hắn
một
chút.
hắn
đối với nàng tốt, nàng cũng nên thân cận hơn với
hắn
một
chút.
Bắt đầu là cái mũi lạnh lạnh, tiếp theo là mấy râu mèo
nhẹ
phẩy, sau cùng là cái lưỡi ấm áp. Cử chỉ vô cùng thân thiết làm Bùi Sách vui mừng vô cùng,
hắn
nhịn cười
khôngđược, tới sát bên nó
nói: “Đây coi như là đáp ứng ta sao?”
“Meo…” Lỗ Lỗ dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm
hắn. Nếu như lão tộc trưởng
không
tìm nàng, nàng liền lưu lại, nếu lão tộc trưởng đón nàng trở lại, nàng liền mỗi ngày đến tìm
hắnchơi. Biết Bùi Sách thích mình như thế, Lỗ Lỗ rất vui vẻ, bởi vì Bùi Sách dường như đối với nàng rất tốt. Lão tộc trưởng bức nàng học quy củ,
anh
Đào Điềm Hạnh
sẽ
dung túng cho Thẩm
cô
cô
đánh nàng, Thường Ngộ
không
thích thân mèo của nàng, Cố Tam
không
tới đón nàng, tiên sinh đối với mèo hay với người đều rất dữ. Chỉ có Bùi Sách, nàng là mèo,
hắn
liền đặc biệt ôn nhu, nàng là người,
hắn
đem nàng về nhà, còn có thể đối với nàng cười, mặc dù cười
không
tốt như vậy.
thật
ngoan!
Bùi Sách yên lòng cùng mèo trắng chơi đùa,
nhẹ
nhàng xoa lông nó từ cổ lên đến cằm.
Lỗ Lỗ rất thích xoa kiểu này, nàng thoải mái ngẩng đầu lên, dùng đầu cụng cổ tay
hắn, cọ động qua lại, sau đó nằm xuống, lộ ra cái bụng như muốn bảo
hắn
sờ. Ăn nhiều cá khô chỗ tiên sinh, bụng có điểm khó chịu.
Bùi Sách bật cười, nhè nhàng chạm
nhẹ
vào cái bụng tròn trịa của nó, “Ăn gì nhiều vậy?” Cũng
không
biết nó rốt cuộc
đi
nơi nào, nhìn lại so với trước mập hơn
một
vòng, bất quá dù mập mạp
một
đoàn, vẫn khả ái như cũ.
“Meo…” Lỗ Lỗ run run tai, hơi mở
một
con mắt. Nàng
đã
chuẩn bị xong, sao
hắn
còn chưa tới sờ nàng?
Tiếng mèo kêu như làm nũng rơi vào trong tai
hắn, Bùi Sách trong lòng chấn động, chẳng biết tại sao,
một
cái tên quen thuộc thốt ra: “Lỗ Lỗ...:”
“Meo…” Lỗ Lỗ thích ý lắc lắc đuôi, đáp lại
hắn.
Nhìn con mèo trắng biếng nhác
đang
nằm trước mặt, nghe tiếng mèo kêu ngọt ngào như mời gọi, Bùi Sách tâm đột nhiên nhảy lợi hại,
không
thể khống chế cảm giác cấm kỵ lập tức bùng phát trong cơ thể
hắn.
hắn,
hắn
nghĩ tới cái cảnh trong mơ hoang đường, nghĩ tới tiếng kêu và tên Lâm gia đại tiểu thư, sau đó,
hắn
nghĩ
hắn
đặt tên cho mèo là “Lỗ Lỗ” là vì xúc động, thậm chí trực tiếp hoán đổi ra.
Mà
hắn
vạn vạn lần
không
thể biết được là, mèo trắng lại đáp ứng
hắn! Có phải nó cũng thích tên này hay
không?
Bùi Sách vươn tay ra, vô thức
nhẹ
nhàng xoa bụng mèo, trong lòng đấu tranh tư tưởng.
hắn
không
muốn khinh nhờn Lâm gia đại tiểu thư, mà lại
không
nghĩ ra tên mới hay hơn, nghĩ tới nghĩ lui trong đầu đều chỉ có hai chữ kia, bất tri bất giác,
trên
miệng tự nhiên
nói
giọng khàn khàn: “Mèo mèo, ta sau này gọi ngươi Lỗ Lỗ
đi?”.
“Meo…” Lỗ Lỗ thoải mái mà mị hí mắt, nàng vốn gọi là Lỗ Lỗ mà.
Bùi Sách tâm chậm rãi yên tĩnh trở lại. Nó
đã
thích vậy, vậy cứ định như thế
đi, dù saohắn
chỉ gọi khi có mình nó.
Mặt trời ngày càng lên cao, bên ngoài bắt đầu nóng lên, Bùi Sách ôm Lỗ Lỗ
đang
ngủ say về phòng.
Về tới tiền viện, gặp ngay Thanh Mặc đầu đầy mồ hôi trước mặt.
“Thiếu gia, đây là con mèo hồi tối phải
không?” Thanh Mặc miệng khô lưỡi khô
nói,hắn
tối hôm qua đuổi theo con mèo trắng ra tới cửa lớn liền
không
thấy tăm hơi nữa, hại
hắn
sáng sớm phải
đi
ra chỗ Chu lão bản trả tiền. Trước mắt chính là thời gian mùa hè nóng nực,
đi
đi
lại lại chạy
một
mạch,
hắn
phía sau lưng áo đầy mồ hôi.
Bùi Sách bước vào trong cánh cửa mới
nói: “Là con mèo nhà chúng ta khi trước. Được rồi, ngươi
đi
nghỉ ngơi
một
chút
đi, thay quần áo, sau này cũng
không
cần phải chạy sang bên kia nữa”.
nói
xong xoay người
nhẹ
đi
vào.
Thanh Mặc mắt sắc nhắc nhở: “Thiếu gia, ngực người chỗ đó…”
Bùi Sách cúi đầu, liền thấy áo mới mặc sáng sớm, giờ
đã
dính mấy cái dấu móng tay, có dính chút đất, hình như còn dính thêm dầu mỡ.
hắn
bất đắc dĩ sờ sờ đầu Lỗ Lỗ,
nhẹgiọng phân phó: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”
Thanh Mặc nghe xong, nhất thời hối hận, sớm biết như vậy,
hắn
buổi tối mới nhắc thiếu gia, dù sao thiếu gia hôm nay cũng đâu có ra khỏi cửa, bây giờ đành phải
đi
mộtchuyến nữa. Ai da,
hắn
muốn được trở thành mèo, ăn ngon ngủ kỹ, có thiếu gia lo, còn có bọn hạ nhân hầu hạ chủ tử hầu luôn cả nó.
Suy tính
một
chút, ai bảo
hắn
trời sinh mệnh khổ đâu!
Tuy trong lòng kêu mệt, nhưng Thanh Mặc làm việc hiệu suất vẫn còn rất cao,
khôngđược
một
khắc đồng hồ, phòng tắm liền chuẩn bị xong
một
thùng lớn nước ấm, bên cạnh thùng tắm lớn còn có
một
thùng tắm
nhỏ
dành riêng cho Lỗ Lỗ. Bùi Sách ôm Lỗ Lỗ bước vào phòng tắm, nhìn thấy bồn tắm
nhỏ
dưới dáy có hình cá vàng,
không
khỏi mỉm cười. Tiểu tử Thanh Mặc kia thực
sự
càng lúc càng lanh lợi.
“Lỗ Lỗ, thích ăn cá
không?”
hắn
ngồi bên cạnh bồn tắm, trêu ghẹo hỏi.
Lỗ Lỗ
đã
tỉnh, theo ngón tay Bùi Sách nhìn vào trong bồn tắm, thấy hai con cá
nhỏ
nhỏtrong nước lắc lư, lập tức nhào vô, sau đó mới phát
hiện
cá là cái đế của bồn.
“Meo!” Lỗ Lỗ bất mãn hướng Bùi Sách gọi.
Bùi Sách
thì
bị ướt áo, “Ngươi cũng đem ta làm ướt!”
Lỗ Lỗ nâng chân trước thay đổi sắc mặt, xoay người, tự mình nghịch nước. Trời nóng, lông nàng lại dài, cũng thích ngâm trong nước, nếu như nước này lạnh hơn
một
chútthì
tốt rồi.
Bùi Sách tò mò nhìn Lỗ Lỗ nghịch trong nước, chẳng lẽ nó biết bơi? Trong lòng thoáng qua
một
cái ý niệm,
hắn
cười cười,
không
hề báo trước, đem Lỗ Lỗ lao đến, trực tiếp ném vào bên trong thùng lớn.
“Meo…”
Lỗ Lỗ trong nước quậy mấy cái liền ổn định,
một
chút cũng
không
tức giận, trái lại hài lòng bên trong nước bơi tới, toàn thân lông ướt sũng, cái đầu nó tròn tròn, mắt ngập nước coi được. Bùi Sách nhìn rất thích, cấp tốc cởϊ áσ ra, lúc cởϊ qυầи trong, vô tình nhìn thấy Lỗ Lỗ
không
biết từ lúc nào
đã
bơi sát vách thùng tắm, nhìn
hắn
không
nháy mắt.
hắn
cười cười kinh ngạc, đem quần trong ném vào
trên
ghế, hướng thùng tắm vừa
đi
vừa
nói: “Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy liền hiểu?” Vừa
nói
vừa nhấc chân nhảy vào.
Trong thùng có thêm
một
đại nam nhân, mặt nước thoáng cái liền dâng cao. Lỗ Lỗ lại trở lại trong nước, cuối đầu nhìn phía dưới nước, chỗ đó có cái gì rất quen. Nàng tò mò kêu
một
tiếng, chẳng lẽ nam nhân đều có vật này? Người gϊếŧ chết Thu Thu cũng có, Cố Tam có, Bùi Sách thế nhưng cũng có, chỉ là của Bùi Sách
thật
nhỏ
a.
Ánh mắt nàng phức tạp, có hiếu kỳ, có nghi hoặc, mà lại cứ nhìn chằm chằm chỗ đó. Bùi Sách có chút khó hiểu, liền hắt nước vào Lỗ Lỗ: “Qua đây, ta rửa móng vuốt cho ngươi.”
Lỗ Lỗ liền ngoan ngoãn bơi qua.
Bùi Sách
một
tay nâng nàng,
một
tay nắm lấy móng vuốt
nhỏ
mềm xoa nắn, cũngkhông
phải là rất dơ,
nhẹ
nhàng chà mấy cái liền lộ ra phần thịt phấn nộn. Rửa móng vuốt bốn chân xong,
hắn
lại gãi gãi lông cho nàng, sau đó phóng nàng
đi
chơi.
hắncũng
không
cần rửa gì, nên để hai tay lên vách thùng tắm ngắm nàng, khóe miệng vẫn tươi cười.
Lỗ Lỗ chơi
đã, thấy Bùi Sách cũng
không
có rửa gì, liền nghĩ
hắn
đã
giúp nàng rửa sạch, vậy nàng cũng nên giúp
hắn
mới là phải đạo, liền bơi lại bên cạnh
hắn.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Bùi Sách cười nhìn nàng.
Lỗ Lỗ kêu
một
tiếng, vươn
một
cái chân trước đẩy nước, ấn bộ ngực
hắn
cọ
nhẹ, liền dùng cách nàng hay tự rửa mặt. Xoa xoa, móng vuốt đυ.ng tới
một
nơi nhô ra như đậu đỏ, Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm nó, sờ hai cái, thấy nó hình như cứng rắn
một
chút, cũngkhông
hiểu là vì sao, đột nhiên nàng nghĩ đến cảnh lúc Cố Tam liếʍ ngực nàng. Nàng ngẩng đầu, thấy Bùi Sách rất hưởng thụ tựa như
đang
cười nhìn nàng, liền cảm thấy khẳng định rằng
hắn
cũng rất thoải mái, liền tiến
đi
lên, lộ ra cái lưỡi liếʍ lên
trên
tiểu đậu đỏ.
Bùi Sách
trên
mặt
đang
cười nháy mắt cứng đơ.
hắn
thật
không
ngờ tới Lỗ Lỗ
sẽ
làm như vậy, ngay cả khi nàng chạm vào ngực
hắn,
hắn
cũng chỉ nghĩ nàng do hiếu kỳ mà thôi.
Có thể là vừa rồi, đầu tiên là do ngực bị nàng dùng móng vuốt vỗ về chơi đùa, ngay sau đó lại bị nàng hành động khác thường dùng lưỡi liếʍ qua, dưới thắt lưng chỗ đó còn bị nàng
đang
ở trong nước mà vẫy cái đuôi phát qua cọ xát, hai loại cảm xúc khác thường đồng thời kéo tới,
hắn
thậm chí có phản ứng!
“Lỗ Lỗ, ta
không
cần rửa, chúng ta
đi
ra ngoài
đi.”
hắn
ôm lấy nàng, bước ra khỏi thùng tắm, thần sắc rất là xấu hổ.
Lỗ Lỗ ngoan ngoãn nằm trong ngực
hắn, chỉ là lúc bị
hắn
phóng
trên
ghế, lại phát
hiệnchỗ đó hình như có lớn hơn
một
chút.
“Meo…” Nàng vươn móng vuốt chỉ vào hướng khố gian của
hắn, ý hỏi Bùi Sách ở đây vì sao lại thành lớn.
Động tác của nàng làm cho người quá mơ màng, Bùi Sách bởi vì tắm rửa xong mà mặt phiếm hồng nóng lên thêm.
hắn
lúc này mới nhớ tới, Lỗ Lỗ là
một
con mèo cái.
Nó,
sẽ
không
thật
sự
hiểu gì chứ?