Tô chữ luyện chữ là việc làm rất hao tốn sự kiên trì, mà kiên trì của Lỗ Lỗ đều được dùng để đi ngủ.
Ngủ trưa tỉnh lại, nàng viết một chút liền cảm thấy cánh tay mỏi mệt, bỏ bút xuống, đi một vòng trong phòng, lại tiếp tục viết. Viết một chút,
chơi một chút, như vậy mấy phen, viết ra một chút chữ lại cần thời gian
kéo dài nhiều hơn, đến lúc được Lâm viên ngoại cho người gọi đi ăn cơm
chiều, nàng mới viết được bảy trang.
“Đi ăn cơm trước, trở về lại viết.” Rốt cuộc có cớ đề không viết, Lỗ Lỗ lập tức bỏ bút xuống nói, cao hứng đi tiền viện.
Ăn cơm xong, nàng theo thường lệ bồi Lâm viên ngoại đến bên hồ tản bộ tiêu thực, lúc về phòng, trời đã tối sầm.
Lỗ Lỗ ngồi trên giường đối diện bàn học, phát sầu, sau đó quyết định đi ngủ trước, sáng mai dậy thật sớm viết thêm ba trang.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư mau dậy…” Điềm Hạnh đến bên giường gọi Lỗ Lỗ, Anh Đào đang mài mực trước bàn học, thời gian rất gấp.
“Meo…” Lỗ Lỗ hất tay Điềm Hạnh, vùi đầu vào trong chăn. Điềm Hạnh không
còn cách nào, đem cá Thường Ngộ mua, cầm một miếng qua đây, để ở chóp
mũi Lỗ Lỗ.
Dù cho không ngon bằng đồ của Tống Ngôn, nhưng nàng cũng thích ăn cá. Lỗ Lỗ hút hút mũi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn khô cá phát ngốc, một
lúc lâu mới phản ứng được, nhắm chặt mắt lại, sau đó mở miệng ra.
Ngủ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi tinh mịn thật dài, còn có
cái miệng nhỏ nhắn hồng hào đang chờ đợi cho ăn, bộ dáng ngây thơ biếng
nhác, làm Điều Hạnh nhìn mà sửng sốt. Đại tiểu thư, đại tiểu thư nhìn
thật là đẹp, vô luận là tỉnh hay ngủ, nàng là nữ mà còn cảm thấy như
vậy, không nỡ đánh thức nàng đang ngủ, Tống tiên sinh kia thế nào lại
quyết tâm đánh đại tiểu thư được chứ?
Nhưng không nỡ thì không nỡ, lão gia một lòng muốn đại tiểu thư đọc sách biết chữ, nàng cũng không thể bỏ lỡ việc này.
Điềm Hạnh thu hồi lại cá khô, ghé sát vào tai Lỗ Lỗ nói: “Đại tiểu thư,
chúng ta còn có ba trang chữ chưa viết xong, người nếu như lại còn không đứng dậy, Tống tiên sinh sẽ không thưởng cá khô cho người ăn đâu, lại
sẽ còn đánh lòng bàn tay người!”
“Meo!”
Lỗ Lỗ ngồi bật dậy, bò ra khỏi ổ chăn, nhảy nhẹ xuống giường: “Ta muốn viết chữ!” Nàng sợ tay đau, nàng muốn ăn cá!
Điềm Hạnh vội vàng ngăn nàng: “Đừng vội, đừng vội, người mặc quần áo trước đã!”
Lỗ Lỗ nhìn nhìn mình, cái yếm hồng cùng tiết khố, lắc đầu nói: “Không mặc, viết chữ trước, viết xong lại mặc, mang giày cho ta!”
Điềm Hạnh đành phải khom lưng mang giày thêu cho nàng.
Lỗ Lỗ đầu cũng không chải, mặt cũng không rửa, tóc tai bù xù như vậy
ngồi trước bàn học viết chữ, thật vất vả viết được nửa trang, đột nhiên
ngáp một cái, tay run lên, vạch một vạch đen trên giấy.
“Meo…” Lỗ Lỗ khóc lên.
Anh Đào vừa lấy giấy thấm bên trên, vừa mềm giọng dặn dò: “Đại tiểu thư
đừng nóng vội, chúng ta còn có thời gian, chỉ là người ngàn vạn lần đừng kêu, Tống tiên sinh nghe thấy sẽ giận.”
Kỳ thực Anh Đào cũng không hiểu rõ, đại tiểu thư kêu meo, so với tiếng
mèo kêu bình thường càng nhu hòa, cũng giống như tiểu hài tử kêu, đặc
biệt dễ nghe, nàng có đôi khi đều ngóng trông đại tiểu thư kêu lên một
hai tiếng. Lão gia tuy nói không cho đại tiểu thư kêu, nhưng lúc đại
tiểu thư ôm cánh tay ông làm nũng, nhìn bộ dáng lão gia cười híp mắt
kia, trong lòng khẳng định cũng rất thích, Tống tiên sinh thế nào lại
phản ứng lớn như vậy? Quản nhiên là yêu cầu dạy học nghiêm ngặt như vậy
sao?
Nàng nói làm Lỗ Lỗ lập tức nhớ lại lời Tống Ngôn cảnh cáo, lúc này không còn mệt nhọc cũng không còn nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc
viết chữ.
Một phen chật vật vất vã, cuối cùng cũng viết xong trước lúc tiền viện gọi đi ăn cơm.
Lỗ Lỗ hưng phấn đi tiền viện, lúc ăn cơm thường xuyên nhìn túi nhỏ Anh Đào mang theo, trong đó có chữ của nàng.
“Huệ nương à, con viết chữ được rồi, còn có thể thuộc lòng ý nghĩ câu chữ sao?” Lâm viên ngoại có chút không yên lòng nhắc nhở.
“Thuộc chứ!” Lỗ Lỗ cho rằng Lâm viên ngoại muốn kiểm tra nàng, buông cái thìa, lớn tiếng đọc một lần.
Lâm viên ngoại cười đến toe toét, “Huệ nương thật thông minh!”
Sau khi ăn xong phân phó Thường Ngộ đưa Lỗ Lỗ đi. Sau này cũng đều là hắn bồi ở bên ngoài.
Từ tiền viện đến rừng trúc, nếu đi thong thả mất hai khắc, Thường Ngộ lo lắng đi nhanh quá Lỗ Lỗ bụng không thoải mái, nên tận lực thả chậm cước bộ.
Lúc đầu, hắn đi trước, Lỗ Lỗ cùng Anh Đào phía sau, đợi khi tới hoa
viên, không có gia nhân ở đó, hắn liền rất tự nhiên đến bên Lỗ Lỗ. Anh
Đào thấy hắn, còn thùy mắt lui về sau mấy bước. Lão gia thân thể không
tốt, đại tiểu thư không hiểu chuyện, tương lai cái nhà này, rất có thể
là do Thường Ngộ định đoạt, còn nữa, Thường Ngộ đối với đại tiểu thư
quan tâm cũng rất tốt, có khác tâm tư cũng được, hiện giờ cũng chính là
hắn thấu hiểu bên người đại tiểu thư trò chuyện, nên không dám ngăn trở.
Thường Ngộ cũng không hỏi về chuyện cá khô ngay, hắn trước bồi Lỗ Lỗ nói chút chuyện, hỏi xem nàng ngày hôm qua làm gì, sau đó mới hỏi: “Đại
tiểu thư, Tống tiên sinh cho người ăn cái gì?”
“Thịt cá đó.” Lỗ Lỗ đi bên cạnh hắn, bên hông đeo cái ngọc bội(*), nàng
lúc thì sờ sờ cái nơ bướm, lúc thì cầm cầm cái ngọc bội phía dưới. Lão
tộc trưởng nói đây là ngọc, rất đáng giá, nhưng nàng cảm thấy sờ rất là
thoải mái, nhìn đá rất đẹp mắt. Cổ nàng cũng có đeo một cái, Điềm Hạnh
nói cái giống đực hói đầu kia là Phật Di Lặc, có thể phù hộ nàng bình an vô sự, cho nên không cho nàng cầm chơi, muốn chơi chỉ được chơi cái bên ngoài.
(*)nguyên văn ghi ‘cung thao’ là cái túi đựng cung, không chắc nghĩa lắm, nên tạm dịch là ‘ngọc bội’.
“Đại tiểu thư lúc đang đi không thể chơi thứ này.” Thường Ngộ thấy nàng
cúi đầu, không chịu bước đi, liền kéo cái ngọc bội màu xanh da trời
trong tay nàng lôi ra. Nàng hôm nay mặt trang phục màu trắng, phối hợp
với nhan sắc của nàng thật là đẹp mắt.
Lỗ Lỗ không chơi nữa, bĩu môi nhìn hắn.
Thường Ngộ tiện tay ngắt một đóa hoa cho nàng chơi, tiếp tục hỏi: “Cái gì thịt cá, là cá khô sao?”
Lỗ Lỗ ngửi ngửi đóa hoa nhài trắng, lòng không yên hỏi: “Cá khô là cái gì?”
Thường Ngộ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của nàng đang hướng tới gần
cánh hoa, sửng sốt một hồi, ngực một trận phát nóng, tới lúc Lỗ Lỗ
chuyển qua nhìn hắn tò mò, mới phản ứng được, quay đầu nhìn lại Anh Đào
liếc mắt một cái, nói: “Cá khô là loại cá chiều hôm qua Anh Đào cho
người ăn đó.” Chẳng lẽ nàng không ăn?
Anh Đào bị Thường Ngộ nhìn trong lòng hốt hoảng, hái đóa hoa nhài, đi
vài bước cài lên trên đầu Lỗ Lỗ, thuận tiện giải thích: “Đại tiểu thư,
hôm qua sau khi tỉnh ngủ người ăn loại cá này đó.” Lỗ Lỗ bừng tỉnh ngộ,
“Thì ra đó chính là cá khô, ừm, tiên sinh cũng cho ăn cá khô, ăn thật
ngon, ngon hơn so với Anh Đào. Tại sao ngươi đem nó để trên đầu ta vậy?” Đang nói, tay nghi ngờ sờ sờ, muốn đem hoa lấy xuống.
Anh Đào cúi đầu lui về phía sau, Thượng Ngộ ho nhẹ, “Đại tiểu thư đừng lấy xuống, như vậy rất đẹp mắt.”
Lỗ Lỗ thích được khen, nghe nói cả cười chớp nhẹ mắt đẹp như chứa ẩn
tình, mặt cười còn kiều mị hơn cả đóa hoa nhài phía sau tảng đá.
Thường Ngộ nhìn choáng váng, tâm bang bang nhảy. Anh Đào phía sau yên lặng quan sát, nàng quả nhiên đã đoán đúng.
Bởi vì nhắc tới cá khô, Lỗ Lỗ vô tình tăng thêm cước bộ, Thường Ngộ
trong lòng có quỷ, liền để nàng đi, chỉ là lúc đến rừng trúc, hắn đem
hoa trên đầu nàng lấy xuống.
“Meo?” Động tác hắn quá đột nhiên, Lỗ Lỗ rất nghi hoặc.
Thường Ngộ nhìn nàng cười, “Tống tiên sinh không thích nữ tử cài hoa,
cũng không thích mèo kêu, đại tiểu thư ngàn vạn lần phải nhớ.” Lỗ Lỗ gật đầu lia lịa như đảo tỏi. Thường Ngộ tâm tình vui vẽ cùng Anh Đào đổi vị trí.
Tới rừng trúc, từ xa xa liền nhìn thấy một nam tử áo xám đứng hơi
nghiêng trong phòng trúc, Lỗ Lỗ cao hứng hô tiên sinh, đoạt lấy túi thư
trong tay Anh Đào chạy tới, “Tiên sinh, ta viết chữ được rồi!” Nói xong
cúi đầu, đăm đăm nhìn cổ tay áo trái Tống Ngôn. Tống Ngôn mặt trầm như
nước, đổi thành đứng chắp tay, “Vào đi thôi, sau này đến sớm một chút.”
Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đứng sau hắn, nhìn cổ tay áo kia, trên người như bị
quấy nhiễu ngứa ngáy, thật muốn nhào tới ôm tay áo hắn mà đem cá khô lôi ra.
Nàng làm như nghiêm túc, vào phòng, người trước mặt dừng lại, nàng không chú ý, vẫn tiếp tục đi lên nên đυ.ng phải người trước. Lỗ Lỗ theo bản
năng nắm lấy tay hắn, thuận thế hướng tay áo sờ lên.
Cảm xúc thanh lương làm Tống Ngôn sửng sốt một chút, lập tức xoay người
thoát qua Lỗ Lỗ, quát: “Nam nữ thụ thụ bất thân, sau này không được đυ.ng chạm ta nữa, cũng không thể cùng nam tử khác, động thủ động cước, còn
ra thể thống gì!”
“Ta viết chữ xong rồi, ngươi đã nói cho ta ăn cá mà!”
Lỗ Lỗ lảo đảo lui về sau hai bước, sau đứng vững, thấy Tống Ngôn trừng
mắt, trong lòng mười phần ủy khuất, lập tức lớn tiếng phản bác, căn bản
cũng không nghe Tống Ngôn nói gì.
Anh Đào vội vàng chạy tới đỡ nàng, thấp giọng khuyên nhủ: “Đại tiểu thư
đừng vội, Tống tiên sinh kiểm tra xong, nhất định sẽ cho người, người
sao có thể độc thủ cướp đi được!” Sau đó lại hướng Tống Ngôn nhận sai:
“Tống tiên sinh đừng giận đại tiểu thư, đều là nô tỳ không tốt, không
giáo hội đại tiểu thư quy củ lễ nghi, đường đột tiên sinh, tiên sinh
muốn phạt liền phạt nô tỳ đi, ngàn vạn lần không nên giận đại tiểu thư,
nàng thật không hiểu chuyện này đâu!”
Tống Ngôn sắc mặt chậm chậm, “Nàng không hiểu, các ngươi sau này để ý chỉ dạy nàng. Được rồi, đứng ở bên cạnh đi.”
Anh Đào ánh mắt căng thẳng ra hiệu Lỗ Lỗ, ý bảo nàng bồi tội, sau đó liền cũng không dám đứng lại, cúi đầu đi ra.
Lỗ Lỗ lại không thể lĩnh hội được ý tứ của Lỗ Lỗ, nàng vẫn ủy khuất nhìn ống tay áo Tống Ngôn như cũ, “Ngươi cho ta ăn cá!”
“Ta là tiên sinh của ngươi, ngươi phải nghe ta nói,chỉ cần ngươi toàn
thành công việc ta phân phó, vậy ta liền nhất định thực hiện lời hứa,
thưởng ngươi cho ngươi, nhưng nếu ta không có mở miệng, ngươi nhất định
phải kiên nhẫn chờ, không thể vô lễ.”
Lỗ Lỗ nghe không hiểu ý tứ hắn, nhưng nàng đoán được, giờ tạm thời không có cá ăn.
Nàng bĩu môi, trong mắt hiện lên một tầng nước mắt mơ hồ. Nàng vất vả
lâu như vậy, lại là ngủ trễ lại là dậy sớm, tiên sinh lại nói không giữ
lời, rất xấu rồi!
“Trước đem câu đầu tiên ra nói ý nghĩ một lần.” Tống Ngôn như không nhìn thấy, thẳng ngồi xuống, lần lượt để bảng mẫu chữ trên bàn, sau đó lấy
ra hai bao giấy dầu nhỏ, liền chậm chậm kiểm tra bản mẫu chữ của Lỗ Lỗ.
Hai bao giấy dầu!
Lỗ Lỗ nước mắt còn chưa có chảy xuống, nàng liền xóa đi. Nàng ngoan
ngoãn đứng yên, lớn tiếng đọc bài một lần, mồm miệng rõ ràng, từng chữ
không sai, đọc xong thấy Tống Ngôn gật đầu, trong lòng vui vẻ, nàng ngồi vào đối diện Tống Ngôn, thân thủ lấy đi gói bao dầu.
Chỉ là, lúc tay nàng vừa chạm vào gói giấy dầu, một tay gậy trúc nhỏ khẻ trên mu bàn tay nàng.
“Meo!” Lỗ Lỗ đáng thương kêu lên một tiếng, gọi xong liền hối hận, mắt
thấy Tống Ngôn giơ lên cây gậy trúc, nàng sợ đến đứng phắt dậy hất văng
ngoại bào.
“Trở về!” Tống Ngôn lạnh mặt quát.
Lỗ Lỗ chưa từng sợ hãi như thế, lần này bật khóc, “Tiên sinh ta không
dám nữa, lần sau nhất định không gọi, đừng đánh mặt được không…”