Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 19: Sợ mèo

Editor: HangVO9

Lâm viên ngoại kỳ vọng Lỗ Lỗ học tốt để có thể sống độc lập, tránh cho

tương lai bị người ở rể hoặc hạ nhân xem thường qua mặt, Tống Ngôn hiểu

được điểm ấy, nên đương nhiên phải lấy việc giáo dục Lỗ Lỗ tự lập làm

mục tiêu.

Nhưng Thường Ngộ lại không nghĩ như vậy.

Thường Ngộ nhận thấy đại tiểu thư ngây thơ, vô cùng xinh đẹp, khi lưu

lạc bên ngoài đã chịu nhiều khổ sở như vậy, thật vất vả mới trở về được, nên hưởng thụ đãi ngộ của một đại tiểu thư mới phải. Hắn biết lão gia

muốn kén rể cho đại tiểu thư, hắn không có tư cách nghĩ đến cái thân

phận đó, nhưng Thường Ngộ ghi nhớ, từ lúc tới Lâm phủ làm đến nay, bị

Bạch quản gia xem thường, hắn liền thề tương lai phải làm quản gia. Hắn

bán mình làm hạ nhân, thân phận cao nhất có thể đạt được vẫn chính là

quản gia.

Lúc lão gia còn sống, hắn bởi vì tư lịch không đủ, không thể làm quản

gia, nhưng nếu lão gia quy tiên sau vài năm hay mười mấy năm nữa, qua

thời gian dài như vậy, Thường Ngộ tự tin mình có thể đạt được tín nhiệm

của đại tiểu thư, trở thành người được nàng tin cậy mà dựa vào. Hoặc

hiện giờ hắn đã được tín nhiệm, chỉ chờ ngày lão gia già yếu sẽ thay đại tiểu thư an bài, Thường Ngộ hắn sẽ nắm lấy cơ hội, trở thành quản gia.

Tới lúc đó, hắn sẽ thay đại tiểu thư xử lý tất cả, làm cho nàng cơm áo

không lo, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nàng hài lòng mới là quan

trọng. Nếu trượng phu ở rể của nàng dám đối với nàng có nửa điểm bất

kính, không quý trọng nàng, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Một người ở rể, nói cho cùng, kỳ thực cũng là nô bộc của đại tiểu thư mà thôi.

Thường ngộ thật tâm cảm thấy đại tiểu thư không cần phải chịu khổ như

vậy, khi hắn thấy Tống Ngôn dọa Lỗ Lỗ khóc, thiếu chút nữa hắn nhịn

không được đã nhảy vào.

Vừa lúc hắn định nhấc chân vào, hắn thấy đại tiểu thư buông ống tay áo,

đỏ mắt nhìn Tống Ngôn nói: “Tiên sinh, ta hiểu rồi, ngươi đừng mắng ta,

làm ta sợ hãi.”

Đôi mắt dịu dàng rưng rưng lệ, sóng mắt mơ màng, châu mày liễu, bộ dáng

mãnh mai đáng thương cầu khẩn, nếu đổi lại là hắn, cái gì cũng đều đáp

ứng.

Nhưng Tống Ngôn không phải Thường Ngộ, bản thân hắn dung mạo xuất chúng, nhưng không xem trọng dung mạo.

Chỉ cần học trò biết nghe lời, hắn sẽ không vô duyên vô cớ la mắng.

“Được rồi, hiểu được là được rồi. Ngươi nhìn chữ học thuộc, hiểu được ý tứ, một hồi ta sẽ dạy người viết chữ.”

“Vâng.” Lỗ Lỗ hút hút mũi, cúi đầu tiến đến sát trên bàn, hiếu kỳ gục đầu nhìn mấy chữ màu đen.

Tống Ngôn dùng cây gậy trúc đập đập bàn, “Ngồi thẳng, không được nằm bò trên mặt bàn.”

“Vâng.” Lỗ Lỗ cắn cắn môi, len lén liếc hắn một cái, ngoan ngoãn nghe

lời chỉ đạo, chỉ là trong lòng lại muốn, trưa nay lúc ăn cơm, nhất định

phải van cầu lão tộc trưởng, nói cái gì cũng không cần học đọc sách viết chữ. Tiên sinh này thật xấu, đọc sách không có hay, nàng không học,

nhưng hiện thời ráng chịu đòn để ứng phó cho xong hết đi.

Tống Ngôn làm bộ nhìn không ra trong mắt Lỗ Lỗ đầy địch ý, vui sướиɠ khi người gặp họa, lấy bên cạnh ra bảng chữ mẫu đã sớm chuẩn bị.

Hắn dạy Lỗ Lỗ cầm bút lông, Lỗ Lỗ cầm không đúng, hắn liền dùng cây gậy

trúc gõ cổ tay nàng, mấy lần làm cho thẳng lại, Lỗ Lỗ cuối cùng cũng cầm được bút.

Nàng nhúng mực, học Tống Ngôn dùng ngòi bút tự tô chữ, vừa mới bắt đầu

còn cảm thấy ngòi bút tô trên trang giấy rất có ý tứ, nhưng theo Tống

Ngôn dạy càng ngày càng nhiều, lại thêm thủ đoạn lâu lâu dùng sức gõ tay nàng hai cái, Lỗ Lỗ tính nhẫn nại rốt cuộc đã hết, bỗng nhiên để bút

xuống: “Ta không…”

Lại thấy Tống Ngôn vuốt cằm nói: “Lần này viết coi như hợp cách.”

“Hợp cách là cái gì?” Lỗ Lỗ có chút thở phì phì hỏi.

Tống Ngôn nêu ví dụ: “Chuột đến ăn vụng, mèo không phát hiện chuột chính là không xong, phát hiện là hợp cách, bắt được chuột chính là không tệ. Ngươi trước viết rất kém cỏi, là không xong, hiện đã hợp cách, ngươi là có tiến bộ”

Lỗ Lỗ chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới có phản ứng, tiên sinh là khen nàng sao.

Lỗ Lỗ rất vui vẻ, quên mất chuyện vừa rồi, lấy giấy đưa Anh Đào xem: “Anh Đào xem, đây là chữ ta viết, ta hợp cách!”

“Đại tiểu thư thật lợi hại!” Anh Đào cười hì hì khen. Nàng không biết

chữ, hiện giờ có thể theo đại tiểu thư đi học, nhân cơ hội này học thêm

mấy chữ, nàng rất thỏa mãn, đương nhiên hi vọng với tính tình đại tiểu

thư mà tự nhiên chịu khó học, tuy nàng cảm thấy chữ kia so với Tống tiên sinh viết thật kém cõi, cũng rất cổ vũ khích lệ nói.

Lỗ Lỗ nhìn bảng chữ mẫu ngây ngô cười, càng xem càng tự cảm thấy mình

viết rất đẹp mắt, ngẩn đầu, chợt nhìn thấy Thường Ngộ ngoài cửa sổ, lập

tức đứng lên, chạy tới đưa cho hắn nhìn, “Thường Ngộ ngươi xem, đây là

ta viết!” Thường Ngộ luôn luôn bên cạnh lão tộc trưởng, hai người thường gặp mặt, Lỗ Lỗ đã đem hắn tính thành người của mình, cùng Anh Đào và

Điềm Hạnh cũng vậy. Trừ bọn họ ra, những người khác đều là người ngoài.

Thường Ngộ tiến đến bên cửa sổ, thân người vẫn ở sau cửa sổ, nghe nói

rất nghi hoặc, cũng nhỏ giọng hỏi: “Có bị đau gì hay không?” Thường Ngộ

chỉ chỉ chỗ nàng vừa bị gậy trúc đánh. Nàng da thịt trắng nõn, mềm mại

phi thường, dưới ánh nắng mặt trời đẹp hơn ngọc, trong sáng tươi nhuận.

Thường Ngộ mất thật nhiều sức lực mới không theo bản năng sờ lên.

“Chỗ này hả, hiện không đau. Thường Ngộ, ngươi xem ta viết chữ coi được

không? Tiên sinh khen ta hợp cách!” Lỗ Lỗ không quan tâm vội nói, nàng

hiện chỉ muốn nghe Thường Ngộ khen nàng.

“Coi được coi được, đại tiểu thư học được thật.” Thường Ngộ che dấu ánh mắt phức tạp, hí mắt cười nói.

Lỗ Lỗ rất thích nhìn Thường Ngộ cười, mắt hắn nhỏ dài, cười rộ lên đều

nhìn không thấy con ngươi, nhưng vẫn rất đẹp mắt, làm cho nàng nhìn cảm

thấy thoải mái, thật giống như trời đang liên tục mưa, bỗng đột nhiên

xanh trong, chớp mắt nhìn thấy ánh mặt trời, toàn thân cảm thấy ấm áp.

Nàng cũng nhìn hắn cười, đến khi trong phòng truyền đến tiếng tiên sinh

ho khan, nàng mới nháy nháy mắt cùng Thường Ngộ, xoay người lại.

Nàng vừa bước đi, người bên trong đã nhìn thấy Thường Ngộ.

Tống Ngôn tùy ý liếc mắt một cái nhìn Thường Ngộ, quay đầu lại chỉ Lỗ Lỗ viết chữ kế tiếp. Hắn đến là để dạy học, những cái khác đối với hắn đều không quan hệ.

Luyện chữ mất nhiều công phu hơn so với đọc thuộc lòng và giải thích

nghĩa, đặc biệt việc viết thành thạo, tập cùng lúc ba loại này, khiến Lỗ Lỗ nhiều lần mất hết kiên trì, toàn dựa vào Tống Ngôn cổ vũ để chống

giữ. Thật vất vả sống qua một nửa canh giờ, nghe thấy Tống Ngôn bảo hôm

nay kết thúc sớm, Lỗ Lỗ mệt nhoài nằm bò trên bàn, động nhẹ cũng không

muốn.

Tống Ngôn nhìn trước mắt đen mặt, bắt đầu giao phó công việc: “Ngày hôm

nay, tô mười trang bảng mẫu chữ, ngày mai ta kiểm tra, nếu là viết sai

một chữ hay viết thiếu một chữ, ta liền phạt ngươi.”

Lỗ Lỗ ngồi thẳng dậy, trước xoa xoa ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày

càng khó coi, sau kêu khóc: “Tiên sinh, viết ít lại được không? Cánh tay ta thật khó chịu.” Nàng đã quên việc muốn cáo trạng.

Tống Ngôn không nói chuyện, lấy từ trong tay áo ra một bao gói giấy dầu, mở ra lấy một vật đưa đến trước miệng Lỗ Lỗ, “Há mồm.” Một cỗ hương

thơm mê người bay vào trong mũi, Lỗ Lỗ không chút nghĩ ngợi, liền há

miệng ra.

Tống Ngôn rất tự nhiên đem vật đó bỏ vào, nhìn Lỗ Lỗ sau khi ăn xong, mới hỏi: “Ăn ngon không?”

“Meo!”

Lỗ Lỗ mắt sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cổ tay áo Tống

Ngôn, liên tiếp nuốt nước bọt vài lần, “Ăn ngon, ta còn muốn!” Nghe thấy tiếng kêu không khác tiếng mèo kêu, Tống Ngôn tay đang thu dọn bàn học

không khỏi run lên một chút, mắt lạnh ngước lên trừng nàng.Lỗ Lỗ đang

bận lòng nhớ kỹ mỹ vị vừa rồi, cũng không ý thức được nàng đã phạm lỗi,

trái lại còn liếʍ môi một chút.

Đồ mèo tham ăn!

Tống Ngôn quyết định không cùng một cô nương ngốc tính toán, hắn không

nhanh không chậm thu dọn xong bàn học, đứng dậy, nhìn Lỗ Lỗ nói: “Nếu

như ngày mai ngươi có thể thuộc lòng những câu này và ý nghĩa của nó,

cùng giao ra mười bảng chữ hợp cách, ta liền lại thưởng cho ngươi một

miếng. Nếu như không thể, hoặc là nét chữ quá xấu, ta liền đánh lòng bàn tay ngươi.” Nói xong, xoay người rời đi.

“Meo!”

Lỗ Lỗ vội vàng đuổi theo, kéo kéo ống tay áo hắn, ngửa đầu hỏi: “Tiên

sinh, ta sẽ viết bài tốt, thuộc bài tốt, giờ ngươi cho ta ăn một chút

trước được không?”

Tống Ngôn không nói chuyện, lành lạnh ánh mắt nhìn trên mặt nàng, chuyển qua tay nàng đang lôi kéo tay áo hắn, không chút tình cảm ra lệnh:

“Buông ra.”

Lỗ Lỗ sợ run cả người, hoảng sợ buông tay ra, tuy sợ hãi mà không từ bỏ ý định nhìn Tống Ngôn.

“Lần sau lại để ta nghe ngươi phát ra tiếng mèo kêu, ta liền đánh vào mặt ngươi.”

Tống Ngôn giơ tay lên, cây gậy trúc nhẹ nhàng đảo qua hai má non mịn của Lỗ Lỗ, động tác rất ôn nhu, thanh âm lại như lọc ra từ hàn băng, cực

lạnh.

“Không đánh mặt!” Lỗ Lỗ sợ đến mức liền lùi lại mấy bước, cuối đầu, cũng không dám nhìn vào mắt Tống Ngôn. Ánh mắt hắn thật dọa người, Lỗ Lỗ như nhìn thấy các giống đực của Báo tộc canh giữ các nàng.

“Muốn ăn, liền ngoan ngoãn nghe lời.” Tống Ngôn hừ nhẹ một tiếng, mặt không thay đổi rời đi.

Lỗ Lỗ ngốc lăng tại chỗ, chờ hắn đi xa, mới oa một tiếng khóc lên.

Anh Đào không biết phải làm sao, đỡ người ngồi trở lại lên ghế, một bên

lấy khăn tay cho nàng lau nước mắt, một bên an ủi nói: “Đại tiểu thư

đừng nóng vội, Tống tiên sinh hù dọa người thôi, chính là cho hắn một

trăm lá gan, hắn cũng không dám đánh mặt người. Người đừng khóc, Tống

tiên sinh thật chỉ là không muốn nghe người kêu mà thôi.”

“Lỡ đâu hắn đánh thật thì sao?” Lỗ Lỗ hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói, tiên sinh đều đã đánh tay nàng.

“Đại tiểu thư yên tâm, ta liền cùng đi nói lão gia, chúng ta xin đổi

tiên sinh khác, không cần hắn dạy nữa.” Thường Ngộ từ bên ngoài đi vào,

sắc mặt xanh đen. Tống Ngôn dám lấy gậy trúc đánh mặt nàng, còn nói lời

đe dọa, hắn làm tiên sinh kiểu gì?

“Đừng, đừng làm cho hắn đi, ta còn muốn hắn dạy!” Lỗ Lỗ gấp đến độ đứng lên, ngửa đầu cầu Thường Ngộ.

Trong mắt nàng còn vươn giọt nước mắt, Thường Ngộ vừa đau lòng vừa hoang mang, cau mày nói: “Đại tiểu thư không sợ hắn đánh người?” Không sợ?

Nghĩ đến cặp mắt kia lạnh lùng, cây gậy trúc kia xẹt qua hai má thanh

lương, còn có cây gậy trúc đập trên cổ tay rất đau, Lỗ Lỗ sợ rung cả

người, lại nói: “Ta sợ, nhưng cá của hắn ăn ngon, ta còn muốn ăn. Chỉ

cần ta viết tốt mười trang giấy, ngày mai sẽ có thể ăn cá.” Trong nhà

nhiều lần nấu món cá, trước đây nàng cảm thấy những món cá ấy ăn thật

ngon, nhưng sau khi ăn xong cá của tiên sinh, nàng đột nhiên phát hiện

món cá trước đây làm nàng chảy nước miếng, nay lại một chút cũng không

hấp dẫn người.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, đẩy Thường Ngộ và Anh Đào ra, ngồi vào trên ghế, cầm bút chuẩn bị viết chữ.

Thường Ngộ nhìn Anh Đào nháy mắt, Anh Đào lập tức hiểu ý thu dọn đồ đạc

của Lỗ Lỗ, khuyên nàng trở về thay quần áo, rồi đi ăn cơm. Lỗ Lỗ đành

phải tạm thời dừng công việc. Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Thường Ngộ âm

thầm suy nghĩ, Tống Ngôn trong tay áo dấu chắc là cá khô? Nếu là cá khô, hắn buổi chiều rãnh rỗi liền đi ra ngoài mua một ít, đại tiểu thư tự

mình có cá, cũng sẽ không tham của hắn.

Tống Ngôn không biết tâm tư của Lỗ Lỗ và Thường Ngộ, hắn đi thẳng tới Bùi phủ.

Bùi Sách đang ở trong nhà chơi với mèo trắng vừa được Thanh Mặc mang

đến, nghe nói Tống Ngôn tới chơi, hắn lộ ra ý vị sâu xa tươi cười, phân

phó Thanh Mặc trực tiếp đón người vào đây. Hắn vuốt lại vạt áo, đi gian

ngoài chờ.

“Bùi Sách, ngươi vì sao đề bạt ta với Lâm viên ngoại?” Tống Ngôn nổi

giận đùng đùng đi đến, mỗi lần thấy Bùi Sách, hắn đều không có nửa điểm

cảm tình, muốn nhẫn cũng nhịn không được nữa.

Bùi Sách ngồi yên trên ghế, nhìn hắn cười: “Thế nào? Ngươi dạy Lâm cô

nương sao? Nàng cũng là người đáng thương, bị mèo nuôi lớn, ngẫm lại ta

liền khổ sở thay cho Lâm viên ngoại.”

Tống Ngôn ngồi thẳng vào ghế bên cạnh ghế chủ tọa của hắn, tự mình châm

trà uống, “Đã cảm thấy nàng đáng thương, tại sao ngươi không đi mà dạy?

Đừng nói ngươi không có thời gian, ta xem ngươi chính là quá rãnh rỗi

rồi.”

Bùi Sách chờ hắn uống xong mới nói: “Ta trước đây rất rãnh, nhưng giờ khác rồi, gần đây nuôi thú cưng, thực không làm được.”

“Cái gì thú cưng?” Tống Ngôn cảnh giác hỏi.

Bùi Sách cười chỉ hướng phía sau hắn. “Ngay kia, ngươi tự nhìn đi.”

Tống Ngôn liếc hắn một cái thật sâu, buông ly trà, để tâm xoay người nhìn lại.

“Meo…” Một con mèo trắng dựng thẳng đuôi đứng ngay cửa phòng, chống mắt

nhìn hắn, mèo trắng kêu một tiếng, chậm chạp hướng hắn đi tới. Tống Ngôn sắc mặt đại biến, sau một khắc người cả kinh xông ra ngoài, “Bùi sách,

ngươi chờ đó… chờ đó!”

Bùi Sách cố nén mới không cười ra tiếng, chỉ có vai không ngừng lay động.

“Meo…” Mèo trắng lại kêu một tiếng.

Bùi Sách cứng đơ nụ cười, đưa mắt liếc mèo trắng một cái, đứng dậy đi thư phòng.

Lại là một con mèo ngu xuẩn, thật không biết Tống Ngôn rốt cuộc sợ cái gì.