Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 6: Vứt bỏ

Trăng sáng trên cao rọi sáng khắp căn phòng nhỏ trên cây kia. Qua màn lụa mỏng có thể thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau kia

Cố Tam hơi thở hổn hển nặng dần, sống hai mươi năm, nghe qua nhiều như

vậy huân tiết mục ngắn, đây là lúc dạo đầu, hắn rõ ràng đang áp một nữ

nhân vô cùng xinh đẹp dưới thân, không sợ nàng có phải yêu tinh hay

không, hắn vẫn yêu yêu nàng. Hắn không nhịn được, hắn tin, phàm là nam

nhân bình thường khi trong trường hợp thế này, không ai có thể ngồi

trong lòng mà vẫn không loạn.

Nàng đột nhiên giãy giụa, có lẽ là sợ, hắn muốn kiên nhẫn trấn an nàng, nhưng hắn thật muốn bộc phát rồi.

”Đừng sợ, ta sẽ phụ trách với ngươi, sau này ngươi ở cùng ta, ta che chở ngươi, tuyệt đối không để cho người khác phát hiện ngươi là yêu tinh

được không?” Hắn ôm lấy nàng để trên đùi, một tay siết cái tay giãy giụa kia, ngây ngô gặm cắn nàng ngực, một tay xoa mông nàng, chậm rãi trượt

xuống, nắm nhẹ cái đuôi đung đưa sau lưng nàng kia, không nhịn được sờ

vào hạ bộ dưới đuôi kia. Khi hắn vô ý đυ.ng tới cái đuôi mềm kia, nàng a ô kêu một tiếng, người nhũng ra tựa trong ngực hắn, Cố Tam đại hỉ, biết

mình tìm đúng chỗ, tiếp tục trêu chọc.

Lỗ Lỗ cảm thấy tự mình muốn chết.

Giữa hai chân có cái gì đó cứng rắn chống đỡ, muốn đâm vào trong nàng,

ngực thì bị giống đực mạnh hút, từng chút một, giống như hút hết khí lực của nàng rồi. Nàng vô cùng khó chịu, thật muốn ôm một thân cây mà cào a nhưng trước mắt không có cây, không có móng vuốt, tay cũng bị nắm lấy,

muốn phát tiết cũng không được. Tới khi đuôi bị hắn nắm, cảm giác ngứa

ngáy kia lại càng mãnh liệt, nàng meo ô kêu, cũng không biết mình rốt

cuộc hô cái gì, chỉ muốn cầu hắn buông mình ra. Chợt, ngón tay hắn thô

ráp dùng sức nhấn gốc đuôi, hắn còn chưa có kết thúc, nàng trong đầu

liền đột nhiên một trận chỗ trống...

Khi nàng chưa kịp tỉnh lại, chỉ là nằm bả vai hắn mơ hồ thở dốc thì, thắt lưng và mông bị hắn giữ lại, chen vật kia vào.

Vào không được. Hắn quá lớn còn nàng quá nhỏ.

Cố Tam gấp đến đỏ mắt, rõ ràng đã trơn trượt một mảnh, và tìm đúng rồi vị trí, vì sao liền là không vào được?

Lỗ Lỗ bị hắn làm đau, nàng rất sợ hãi, nàng biết mình đánh không lại

hắn, cho nên nàng ôm lấy cổ hắn, một bên rơi nước mắt, một bên liếʍ lấy

mặt hắn, để tỏ vẻ thân thiết.

Mà trong mắt Cố Tam, nữ nhân mày liễu nhíu chặt, đôi mắt đẹp rưng rưng,

mà lại còn lấy lòng cầu hắn, ủy khuất đáng thương nói không nên lời.

Cố Tam ảo não đập một cái xuống chiếu, xoay lưng để người xuống, làm cho nàng quỳ, hắn áp thân lên, hai tay đặt ở eo nhỏ của nàng, hai chân kẹp

chặt chân Lỗ Lôc lại, sau đó cấp thiết đưa đẩy giữa hai chân, ánh mắt

nàng toàn thân rung động, mặc dù không thể đi vào, như vậy trước mắt,

cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thỏa mãn.

Lỗ Lỗ không đau, chỉ là cảm thấy kỳ quái, giống đực làm cái gì a?

Tay nàng khuỷu tay chống nửa người trên, ngây ngô không hiểu một lúc, nhịn không được cúi đầu, nhìn xuống dưới người.

Mèo ngốc này! Máu Cố Tam dâng lên, sau đó gầm nhẹ: “Nhìn thấy không!” Động tác được càng phát ra mạnh.

”Meo...” Lỗ Lỗ nghi ngờ quay đầu lại, không hiểu giống đực nói cái gì.

Tóc dài lay động, đôi mắt hơi xếch mang đậm sự động tình có sự phong

tình diêm dúa lẳиɠ ɭơ, làm Cố Tam kích động đến rung rấy, vội vã đè lại

cái đuôi kia mà vuốt ve, sau đó, đột nhiên vang lên nũng nịu khẽ gọi.

Tiếp tục động mấy cái, hắn rốt cuộc tiết, vô lực đè lên trên cái lưng

bóng loáng của nàng đồng thời đè lên cả cái đuôi, nhắm mắt thở dốc, yên

lặng hưởng thụ sự thoái mái không nên lời kia.

Nằm một hồi, cái đuôi dưới thân không thấy nữa.

Lòng hiếu kỳ của Cố Tam dâng lên. Hắn thẳng đứng dậy, đưa tay qua bên

cạnh lấy khăn tay, thay hai người thu thập một phen, sau đó lấy phần

phục trang trong góc phòng chuẩn bị cho Lỗ Lỗ mặc thì khi lúc hắn quay

đầu lại, lại thấy nàng ngồi chồm hỗm trước màn cửa sổ bằng lụa mỏng, vẻ

như muốn trốn!

Này, hơn nữa đêm, nàng ấy muốn trốn đi đâu!

Cố Tam bước dài đến đem người lôi trở về.

Lỗ Lỗ dùng sức đẩy hắn.

”Đừng động, cử động nữa ta lại muốn nàng!” Cố Tam đem người đẩy tới tấm ván gỗ trên tường, cả người dán đi lên.

Lỗ Lỗ không nói, ngửa đầu, vô tội nhìn giống đực.

Chống lại đôi mắt ngập nước của Lỗ Lỗ, tâm của Cố Tam liền mềm nhũng,

vuốt vuốt mắt nàng, ôn nhu lại vụng về chỉnh sửa xiêm y của nàng, sửa

soạn lại đai lưng, thân thể mê người của Lỗ Lỗ liền ẩn dấu dưới lớp xiêm y rộng thùng thình, chỉ lộ ra một đôi chân nhỏ cân xứng và hai bàn chân nhỏ xíu đáng yêu. Nhìn nàng mặc quần áo của mình, Cố Tam có loại cảm

giác đắc ý nhàn nhạt, vui vẻ vì cảm thấy đây là nữ nhân của hắn.

Hắn nắm tay nàng ngồi xuống. Hắn ngồi xếp bằng, nàng ngồi chồm hỗm, hai người mặt đối mặt.

”Ngươi có thể nói sao? Nghe hiểu được ta nói sao?” Cố Tam thả mềm thanh âm, trong ánh mắt có hắn không tự chủ ôn nhu.

”Cô Lỗ Lỗ...” Lỗ Lỗ theo mắt hắn lý nhìn thấy thiện ý, giống đực không hề đánh nàng bắt nạt nàng, như vậy nàng không sợ.

Đây là nghe không hiểu, Cố Tam có chút đau đầu.

Hắn chỉ vào bên ngoài trăng sáng, đạo: “Nguyệt... Lượng.”

Lỗ Lỗ vẻ mặt mê hoặc.

Cố Tam nhẫn nại, cố ý há to mồm, không ngừng mà lặp lại gọi mặt trăng, ý bảo Lỗ Lỗ cùng hắn học. Lỗ Lỗ chậm rãi có chút hiểu được, giống đực là

dạy nàng nói bọn họ nói đâu. Nàng không muốn học, nàng phải về nhà, vì

sao phải học thứ sau này không dùng tới chứ? Nhưng nhìn nhìn khuôn mặt

nghiêm túc của giống đực, hình như rất hi vọng nàng học theo, Lỗ Lỗ

không dám làm hắn sinh khí, nên thử học theo hắn nói chuyện. May là ngày thường nàng dù ngủ nhiều hơn là suy nghĩ nhưng đầu óc lại không ngốc,

học vẫn là rất tốt.

”A nương... Nguyệt nương... Mặt trăng, meo!” Nói xong mặt trăng, giống đực cười, Lỗ Lỗ biết mình nói đúng, cũng hài lòng cười.

Nàng cười đến mặt mày cong cong, Cố Tam nhìn nhập thần, một lúc lâu sau, mới chỉ vào chính mình, dạy nàng nói tên hắn.

Điều này hơi khó, ước chừng hai khắc chung sau, Lỗ Lỗ tài học được, chỉ

chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Cố Tam, có chút không xác định nói: “Ta, gọi ngươi, Cố Tam?” Thanh âm ngọt mà không ngấy, làm cho người ta nghe xong còn muốn lại nghe.

Rốt cuộc đã hiểu! Cố Tam trong lòng vốn mất dần kiên nhẫn, nàng nếu như

vẫn không học được, hắn liền ngồi không yên! Hôm nay hắn mới hiểu được,

phu tử dạy học có bao nhiêu gian nan, việc dạy người này, thật đúng là

không phải ai cũng có thể làm!

”Ta, gọi ngươi...?” Hắn khoa tay múa chân hỏi.

”Lỗ Lỗ!” Lỗ Lỗ phản ứng rất hưng phấn nói.

Lỗ Lỗ... Tên cũng như người, thật ngốc cũng thật là đáng yêu.

Cố Tam muốn giải thích về việc phu thê, nhưng loại quan hệ này, không

phải dăm ba câu là có thể khoa tay múa chân ra. Hắn nhíu mày suy nghĩ

một chút, cầm ngọn nến, ý bảo Lỗ Lỗ cùng hắn cùng nhau đi xuống. Hắn vốn định cõng nàng, nhưng Lỗ Lỗ không chịu, kiên quyết muốn tự mình leo

cây. Cố Tam không có cách nào, cho nàng mặc quần, xắn lên ống quần rồi

chính mình đi xuống trước. Hắn dưới tàng cây đứng yên, ngửa đầu nhìn nữ nhân của hắn, rất sợ nàng không cẩn thận ngã xuống. Nếu như nói trước

muốn kết hôn nàng chỉ là một lúc xúc động, thì hiện giờ sau một lúc suy

nghĩ, hắn là thật động tâm. Mèo ngốc xinh đẹp, nhỏ nhắn lại khờ khạo,

hắn nguyện ý nỗ lực kiếm tiền rồi nuông chiều nàng.

Lỗ Lỗ rất thuận lợi leo xuống, vừa muốn nhảy xuống, thắt lưng bị nam

nhân ôm lấy. Nàng không hiểu quay đầu lại, đối diện khuôn mặt hắn mỉm

cười, sờ sờ chân nàng, sau đó một tay chỉ phía dưới vừa nói: “Trên mặt

đất bẩn, ta ôm ngươi đi.”

Theo hắn động tác, Lỗ Lỗ có chút hiểu ý hắn ý, nàng hướng hắn cười, đưa tay ôm cổ hắn.

Cố Tam trong lòng mềm, hôn nàng một chút rồi ôm nàng đi tới đất bằng

phẳng, đặt ngọn nến bên cạnh, sau đó dùng đá trên mặt đất vẽ ba con mèo, phía dưới lại vẽ ba người, giống như một đôi phu thê cùng đứa trẻ.

Lỗ Lỗ hiểu nha, giống đực là nam nhân, giống cái là nữ nhân, nam nhân

cùng nữ nhân kết làm phối ngẫu, đó là trượng phu và tức phụ.

Nhìn nàng đầu óc xoay chuyển, Cố Tam hôn nàng một ngụm như khên thưởng,

sau đó một bên nhìn nàng, một bên chỉ vào phía dưới đứa trẻ nói: “Lỗ Lỗ, ngươi làm tức phụ của Cố Tam, làm tức phụ của ta, được không?”

Hắn nói nữ nhân là nàng, nam nhân là hắn, hắn muốn nàng cho hắn đương phối ngẫu a?

Lỗ Lỗ không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, quy củ của miêu tộc, phàm là

giống cái có thể còn sống từ báo tộc trở về, đều phải cùng thành viên

miêu tộc kết làm phối ngẫu.

Cố Tam khóe môi tươi cười lập tức cúng lại, mặt hàn như sương, nàng cũng như người khác? Tại sao có thể không muốn?

Hắn tiếp tục vẽ đứa trẻ, lấy kiên trì tước đây chưa từng có dạy nàng. Nữ nhân cùng nam nhân thoát y cũng ngủ, sẽ thành tức phụ của nam nhân,

giống như bọn họ khi nãy. Hắn nói cho nàng, tức phụ chỉ có thể cùng

trượng phu của mình đi ngủ, không thể thoát y và ngủ cùng nam nhân khác. Đặc biệt hơn sau một lúc, hắn mặt lạnh vẽ chỉ chuột như làm mẫu, làm

cho nàng hiểu nghĩa của sự gϊếŧ chết, sau đó nói cho nàng, nàng nếu như

dám ngủ cùng nam nhân khác, hắn sẽ gϊếŧ nam nhân kia, còn có nàng.

Cố Tam cảm giác mình không xuống tay được, Lỗ Lỗ nhìn tốt như vậy, chính hắn là nên đề phòng nàng bị người khác lừa, ít nhất, nàng không nên bị

người khác lừa tâm, về chuyện khác, hắn nhất định hảo hảo che chở nàng.

Lỗ Lỗ vẫn là lắc đầu.

Mèo tộc không có loại quy củ này, bọn họ bên kia giống đực nhiều giống

cái ít, mỗi giống cái đều là bảo bối, mặc dù sẽ có một phối ngẫu, nhưng

phối ngẫu chỉ là chiếu cố các nàng ăn ở mà thôi, trừ được quyền lợi ở

cùng giống cái ở một sào huyệt, phối ngẫu không thể can thiệp giống cái

cùng giống đực khác cùng nhau, bởi vì chỉ có như vậy, giống cái mới có

thể sinh nhiều tộc nhân. Nếu như gặp được giống đực lợi hại khác, cũng

có thể đánh bại phối ngẫu kia, đem giống cái mang về sào huyệt của mình.

Lỗ Lỗ còn chưa cơ hội tiếp xúc giống đực, có lão giống cái trong tộc nói với nàng nhiều lần, nàng sinh ra rất thu hút, nhất định sẽ có rất nhiều giống đực muốn cướp về và chiếu cố nàng. Lỗ Lỗ lúc buồn chán cũng từng

ảo tưởng quá, nàng có thể có năm giống đực thì tốt rồi. Một phụ trách

tìm ăn cho nàng, một cho nàng uống, một giúp nàng quản lý sào huyệt, một bồi nàng nói chuyện, còn lại giúp nàng chiếu cố đứa nhỏ.

Nàng chìm đắm trong ảo tưởng hoàn mỹ của mình, thình lình bên tai có một tiếng gầm lên: “Làm tức phụ của ta!”

Lỗ Lỗ sợ đến run rẩy, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt giống đực có bao nhiêu khó coi, không còn nửa điểm ôn nhu?

Nàng liền vội vàng gật đầu. Quên đi, trước ứng phó xong đi, tìm cơ hội

nàng liền chạy dân tộc nàng mới không thèm, mới không cho hắn tức phụ!

Thấy nàng đáp ứng, Cố Tam liền hết giận, một cước đá đi ngọn nến, ôm người trở lại nhà cây, làm cho nàng lên trước.

Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đi lên, vừa mới chui vào nhà gỗ, liền bị nam nhân phía sau đè dưới thân.

Cố Tam rất muốn đêm nay vui vẻ cùng tức phụ của mình, nhưng vừa động

đến, nàng liền đau đến rơi nước mắt, bộ dáng ủy khuất đáng thương, làm

hắn cảm thấy nếu tiếp tục tới thì mình thật là nhẫn tâm, đành phải cố ý

hù dọa Lỗ Lỗ, làm cho nàng ôm tự mình hôn rất nhiều, sau đó mới miễn

cưỡng làm như khi nãy. Như vậy mấy lần lăn qua lăn lại, hai người đều

thở hồng hộc, ôm chặt nhau rồi ngủ.

Sáng sớm ngày kế, Cố Tam căn dặn Lỗ Lỗ ở trong nhà gỗ chờ hắn xuống núi mua y phục cho nàng mặc thật lâu.

Lỗ Lỗ mơ mơ màng màng đáp lời, mặc dù Cố Tam thay nàng mặc xiêm y, nàng

vẫn là lười biếng không rồi chiếu, mí mắt thẳng đánh nhau.

Thấy bộ dáng lười biếng của nàng, Cố Tam rất yên tâm, ở trên người Lỗ Lỗ hung hăng hôn một phen, lưu luyến đi rồi.

Hắn vội vã một đường xuống núi, tại cửa hàng y phục trên trấn mua hai bộ y phục mộc mạc, sau đó chạy trở về. Gần đến núi, hắn còn do dự một

chút, sau đó quyết định trực tiếp đem Lỗ Lỗ mang về nhà cho ông ngoại

nhìn, liền nói là hắn trong núi nhặt được bé gái mồ côi. Hắn có nhiều dự định sau này, đã muốn lấy nàng, hắn thì không thể đi áp tải, vẫn là

thành thành thật thật cùng ông ngoại học xử lý vườn trái cây thôi, mùa

thu khi nhàn rỗi sẽ vào rừng săn bắt, chỉ cần hắn chịu làm, nhất định có thể chăm lo cho nàng.

Đáng tiếc, chờ hắn leo lên trên cây, mới phát hiện trong phòng vắng vẻ, không có một người.

Xiêm y trong tay đột nhiên rơi xuống đất, Cố Tam che ngực, chỗ đó, ngăn được lo lắng.

Có lẽ, nàng chỉ là dạo bên ngoài?

Ánh mắt đảo qua trong góc hai đôi giầy rơm, hắn thấp giọng mắng câu ngốc mèo, ra cửa không mang giày, chân sẽ bị thương mất, quên đi, hắn đi đón nàng đi, tiếp trở về, hắn muốn hung hăng đè mông nàng lại đánh một

trận, sau đó, muốn nàng.

Không biết làm sao, thẳng đến trời tối, hắn cũng không tìm được hình bóng nàng.

Ngốc mèo của hắn, vợ hắn, thế mà cũng bị mất...

Cố Tam đứng dưới tàng cây, đưa lưng về trăng sáng, nắm chặt quyền, hung hăng đập hướng thân cây.

Có bản lĩnh, nàng dám quay lại gặp hắn!