Ngày hôm nay - đêm giao thừa mỗi năm có
một
lần cuối cùng cũng đến. Cửa nha môn được khóa chặt, nha môn của huyện Nam Hoa bây giờ chỉ còn lại
sự
im lặng và tĩnh mịch, trái ngược với phía trước nha môn lạnh lẽo
không
một
bóng người
thì
hậu viện nha môn lại đèn đuốc sáng chưng, nha hoàn bà tử tấp nập
đi
lại bày các món ăn lên bàn. Hồ Kiều
một
bên dặn dò Lạp Nguyệt mang
một
bàn thức ăn sang bên Thính Phong viện. Khổ cực
một
năm cuối cùng cũng được đón giao thừa, chào đón năm mới.
hiện
giờ Hứa Thanh Gia cũng
đã
làm huyện lệnh
một
thời gian nên đầu năm nay Hồ Kiều cũng
đã
chuẩn bị
một
gã sai vặt cho Hứa Thanh Gia tên là Vĩnh Thọ khoảng 18- 19 tuổi, làm việc rất nhanh nhẹn.
Thời điểm mùa thu năm nay, Hứa Thanh Gia
trên
đường
đi
thu tô thuế
thì
cứu đượcmột
tên ăn mày sắp chết đói. Sau khi ăn uống tắm rửa sạch
sẽ
thì
nhìn mặt mũi rất sáng sủa thông minh, tuổi khoảng 11-12 tuổi. Vì cảm kích ơn cứu mạng của Hứa Thanh Gia nên tự nguyện bán mình làm nô vì vậy phu thê hai người liền giữ
hắn
lại làm chân sai vặt thứ hai bên người Hứa Thanh Gia. Đứa
nhỏ
này
không
có tên nên sau khi ký giấy bán thân Hứa Thanh Gia đặt tên cho
hắn
là Vĩnh Lộc.
Vĩnh Thọ và Vĩnh Lộc đều sống ở phía trước nha môn, nhưng giờ là giao thưa cuối năm nên hai người liền trở lại hậu viện sống trong dãy phòng cho người hầu, thuận tiện bảo vệ mọi người. Hồ Kiều cũng bảo bà tử chuẩn bị
một
bàn tiệc cho bà tử nha hoàn và hai người họ đón giao thừa cùng nhau.
Bên trong phòng chính, Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều ngồi cạnh hai đứa
nhỏ
nhà mình, giúp bọn chúng gắp đồ ăn vào bát, nhìn hai đứa
nhỏ
vùi mặt vào trong bát ăn ko ngừng nghỉ, còn hai người thỉnh thoảng lại ăn vài miếng thức ăn,
nói
chuyện phiếm với nhau.
“ Mấy ngày trước ta nghe
nói
dân thổ phiên
đã
bị đẩy lùi rồi. Hoàng trưởng tử mang theo binh sĩ đánh lùi dân thổ phiên lên vùng cao. giờ cũng
đã
vào đông nên thời tiếttrên
cao càng lạnh, binh sĩ của chúng ta
không
thích ứng được với thời tiết nên hoàng trưởng tử cũng
không
đuổi cùng gϊếŧ tận. Cuối cùng mọi chuyện cũng
đã
ổn định rồi.”
Vì trận chiến này mà tô thuế của người dân lại tăng lên để nuôi binh sĩ ngoài tiền tuyến. Vốn bình thường mọi người cũng chỉ đủ sống qua ngày, thỉnh thoảng dư dả
mộtchút
thì
để tiết kiệm cho biến cố sau này, nhưng đợt này vì có chiến
sự
mà sinh hoạt của người dân cũng bị ảnh hưởng, là quan phụ mẫu của huyện Nam Hoa
hắn
cũngthật
sốt ruột.
Thực ra dân Thổ Phiên sống rất hòa đồng với các nước xung quanh, bình thường cũng chỉ để
một
ít binh lính trấn thủ biên cảnh. Nhưng vì họ sống ở vùng đất cao cứ đến mùa đông là thức ăn lại
không
đủ vì vậy mới phải đánh chủ ý đến các vùng xung quanh. Dù họ biết chắc
không
đánh thắng được Vũ Sâm nhưng cách 2-3 năm vẫn lại khơi mào chiến tranh, họ làm vậy cũng chỉ vì cuộc sống khó khăn quá.
“ Nghe
nói
thủ hạ của Ninh vương điện hạ đều là những người dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa Ninh vương túc trí đa mưu biên cảnh có
hắn
trông coi
thì
không
có chuyện gì phải lo cả.” Hồ Kiều dù có cùng Thôi Ngũ Lang cãi nhau chí chóe nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn nghe qua
hắn
khoác lác về mấy vị hãn tướng bên người Ninh vương. Trong lời
nói
đầy
sự
kính phục.
Mà trong mắt nàng Thôi Ngũ Lang là tiểu tử ngựa non háu đá ( Trẻ trâu), người có thể làm
hắn
kính phục cũng phải có vài phần bản lĩnh đấy.
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ăn đến no căng bụng, hai đứa
nhỏ
ăn xong lại
khôngthích nghe hai đại nhân nhà mình
nói
chuyện phiếm nên liền từ
trên
ghế trượt xuống chạy
đi
chơi.
Bên ngoài trời
đã
tối đen, hai đứa
nhỏ
cũng chỉ chạy vào phòng trong chơi đùa vì vậy Hồ Kiều cũng yên tâm để mặc chúng đùa ngịch trong phòng. Đến khi Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều
nói
chuyện được
một
lúc
thì
quay qua nhìn bọn
nhỏ
mới phát
hiện
hai tiểu tử này
đi
đường nghiêng nghiêng ngả ngả, xô đẩy nhau
thật
là
không
bình thường.
“ A Kiều, nàng nhìn bọn
nhỏ
xem chúng làm sao vậy?”
Hồ Kiều cảm thấy có điểm bất thường liền
đi
vào phòng trong, vừa vào đến phòng
thìđã
ngửi thấy mùi rượu, đến khi kéo hai thằng nhóc kia đến trước mặt mình
thì
càng nồng nặc mùi rượu, có thể thấy hai thằng nhóc này uống còn nhiều hơn phu thê hai người họ. Nàng nhớ
rõ
Hứa Thanh Gia mang về hai vò rượu,
một
vò để
trên
bàn cònmột
vò
thì
tiện tay để trong phòng trong ( Tiện ư!!!!!!?????). Nghĩ đến đây nàng liền
điđến kiểm tra bình rượu
thì
thấy bên trong cũng
đã
nhìn thấy đáy rồi. Kiểm tra xong nàng mới quay lại vỗ vào đầu hai thằng nhãi kia
một
cái, oán hận
nói: “ Tuổi còn
nhỏmà
đã
biết trộm uống rượu!”
Hứa Thanh Gia cũng
đi
vào phòng trong, thừa dịp Hồ Kiều
đi
kiểm tra bình rượu hai con khỉ
nhỏ
liền chạy qua ôm chân Hứa Thanh Gia ăn vạ “ Phụ thân ăn đường…ăn đường…”. Vào dịp lễ tết Hồ Kiều
sẽ
mua
một
ít kẹo mạch nha về. Hai thằng nhóc nàythì
chết mê chết mệt đồ ngọt, Hồ Kiều sợ bọn chúng ăn nhiều sâu răng nên cũng hạn chế chỉ cho chúng 1 miếng
nhỏ
rồi cất kỹ.
thật
làm khó cho hai tiểu quỷ này say rượu rồi còn nhớ thương kẹo của chúng còn quấn lấy Hứa Thanh Gia
không
buông để đòi ăn.
Hồ Kiều thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười
đi
qua xách hai đứa
đi
đến giường, lấy khăn ướt lau mặt với tay cho hai đứa rồi cởϊ qυầи áo nhét cả hai vào trong chăn. Hai thằng nhóc uống rượu xong liền ngủ, khuân mặt
nhỏ
nhắn đỏ bừng, còn có tiếng ngáynhỏ,
thật
là làm cho người ta vừa giận vừa
yêu.
Sau khi lo liệu xong cho hai đứa
nhỏ, phu thê hai người lại quay về bàn ăn tiếp tục bữa ăn đón giao thừa, nhưng chưa ăn được gì
thì
lại nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, còn chưa kịp ra xem có chuyện gì
thì
Lạp Nguyệt
đã
chạy tới báo Ninh vương điện hạ đến, giờ
đã
tiến vào trong vườn rồi.
Hứa Thanh Gia nghe vậy liền quay qua trao đổi ánh mắt với Hồ Kiều: Ninh vương điện hạ
không
phải bây giờ
đang
ở biên cảnh sao, đêm giao thừa
hắn
còn chạy đến huyện Nam Hoa làm cái gì?
Hồ Kiều để người dẫn Ninh vương tới Thính Phong viện trước. Phu thê hai người chỉnh lại quần áo, sai nha hoàn dọn dẹp bàn ăn, phân phó bà tử chuẩn bị thêm thức ăn và rượu mang đến Thính Phong viện. Phân phó mọi chuyện xong hai người mới cầm đèn l*иg
đi
ra nghênh đón Ninh vương.
Khi phu thê hai người
đi
đến Thính Phong viện, hai bên đường
đi
đứng kín thị vệ, thị vệ đứng trông coi tới tận cửa phòng khách của Thính Phong viện. Thấy Thính Phong viện được canh phòng nghiêm ngặt phu thê hai người liền suy nghĩ
không
biết
đã
xảy ra việc gì mà Ninh vương điện hạ lần này tới lại làm lớn như
đi
đánh trận vậy.
Hồ Kiều
nhỏ
giọng
nói: “ Chẳng lẽ là…vị kia ở trong Phong viện
không
vừa ý gì
đã
gửi tin gì cho Ninh vương?” Bởi vì nàng ta bất mãn với hành vi của nàng, nên
đã
cáo trạng với Ninh vương điện hạ sao?
không
thể có chuyện này được!
Chủ tớ ba người bên trong phong viện chưa từng xuất môn, chỉ thỉnh thoảng gọi bàn thức ăn từ tửu lầu về đổi khẩu vị. Cho dù có phái người báo tin
thì
cũng là dân chúng của huyện Nam Hoa, cũng chỉ là người dân bình thường làm sao có thể xông vào quân doanh gặp được Ninh vương.
Nghe
nói
Ninh vương điện hạ trị quân nghiêm cẩn, nếu như phát
hiện
có dân thường trong quân doanh
thì
người đó sớm
đã
mất mạng rồi.
Có thị vệ
đi
vào thông báo rồi
một
lúc sau
đi
ra mời phu thê hai người
đi
vào Thính Phong viện.
Ninh vương đến đột ngột
trên
người mang theo sương gió lạnh lẽo của mùa đông mà phu thê hai người cũng
không
kịp chuẩn bị đồ tẩy trần hay làm ấm phòng trước, cho dù trong phong viện vẫn đốt than sưởi ấm nhưng cũng
không
đủ độ ấm với người từ bên ngoaòi vào. Có bà tử nhanh nhẹn vì muốn phòng ấm nhanh
đã
sai người đốt 4-5 chậu than để góc phòng. Khi phu thê hai người tiến vào
thì
Ninh vương
đang
tựa đầu vào thành giường nhắm mắt dưỡng thần, khi nghe được tiếng bước chân tới gần mới mở mắt nhìn phu thê Hứa Thanh Gia hành lễ.
hắn
thường ngày cũng
không
để ý đến lễ nghĩa quân thần, cũng có lần tùy ý nằm nghỉtrên
giường. Nhưng những lần đó cũng
không
giống những lần này. Hôm nay vẻ mặthắn
vô cùng mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, bên người còn có hai người cận vệ trông coi.một
góc phòng còn có Thôi Ngũ Lang
đang
ngồi cạnh cái ấm sắc thuốc, còn chưa có hơi nước nên có thể chỉ mới vừa đặt lên bếp.
“ Điện hạ…đây là bị làm sao vậy?” Hứa Thanh Gia thấy tình trạng của Ninh vương có vẻ bất ổn liền hỏi
một
câu.
Ninh vương
sẽ
không
vô duyên vô cớ mang theo
một
đống thị vệ chạy đến huyện Nam Hoa trong đêm chỉ để sắc thuốc, chắc chắn phải có chuyện gì đó rồi.
Ninh vương mỉm cười: “ Bổn vương có chút thương thế nên muốn ở huyện Nam Hoa dưỡng thương
một
thời gian, đêm hôm còn quấy rầy, Hứa huyện lệnh
sẽ
không
trách bổn vương chứ?”
hắn
bị thương
đã
năm sáu ngày, lúc đầu
không
tiện hoạt động, chỉ có thị vệ thân tín bên người biết
hắn
bị thương. Cũng may cuối cùng cũng đẩy lùi được quân Thổ Phiên nên
hắn
chỉ nghỉ ngơi hai ngày rồi giao lại quân doanh cho phó tướng trông giữ rồi liền dẫn hộ vệ chạy đến Nam Hoa huyện. Hoa danh là đến thăm con trai nhưng thực chất là
hắn
đến dưỡng thương.
Trong doanh tuy có quân y nhưng y thuật lại
không
tốt, điều kiện vật chất lại gian khổ, nhớ đến phủ của Nam Hoa huyện lệnh bình yên nhiều hoa cỏ còn có thể gặp Vũ Tiểu Bối đáng
yêu
hắn
liền nảy ra ý nghĩ đến đây dưỡng thương.
Sau khi
nói
ra suy nghĩ của mình
thì
hắn
cũng nhận được
sự
tán đồng của Thôi Thái: “ Hứa huyện lệnh là
một
người làm việc chu toàn, điện hạ đến đấy còn có thể nhìn thấy tiểu quận vương. Điện hạ cứ yên tâm đến đấy dưỡng thương, trong doanh
đã
có bọn mạt tướng trông giữ, điện hạ
không
cần lo lắng.”
Hứa Thanh Gia nghe được Ninh vương bị thương liền sai Vĩnh Thọ chạy
đi
bảo Lạp Nguyệt mang thức ăn lên còn
hắn
thì
ra ngoài mời đại phu tốt nhất huyện đến khám cho Ninh vương.
Khi Lạp Nguyệt mang thức ăn đến Hồ Kiều
đi
lên hỗ trợ bày đồ ra. Khi thấy bình rượu Lạp Nguyệt mang tới Hồ Kiều nghĩ đến Ninh vương
đang
bị thương nên lại thu hồi lại để cho Lạp Nguyệt mang xuống cất.
Ninh vương điện hạ ở lại huyện Nam Hoa
không
biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ được tiếp đón
một
bàn ăn thịnh soạn như lần này nên nhất thời hài hước cười đùa: “ Hứa huyện lệnh đây là phát tài rồi sao? Cuộc sống hàng ngày càng ngày càng tốt nhỉ.”
Hứa Thanh Gia nghe vậy cũng cười
nói: “ Điện hạ chưa biết đại cữu của hạ quan mấy năm nay làm ăn buôn bán rất phát đạt, phu nhân hạ quan cũng
đi
theo mở hai cửa hàng làm ăn cũng được nên thời gian này đời sống cũng tốt hơn ngày trước nhiều.”
Vũ Sâm khó được
một
lần thấy
hắn
không
khóc kêu nghèo khổ, liền lập tức cười lớn nên động tới miệng vết thương có chút đau nên liền lấy tay che phần bụng. “ Cái kia là bình rượu sao? Mang lại đây cho bổn vương nếm thử
một
chút.”
Hồ Kiều liếc qua bình rượu Lạp Nguyệt
đang
bê rồi dịch người qua chắn lại, nghe Vũ Sâm
nói
vậy nhưng nàng cũng chỉ để thị vệ kê bàn thức ăn đến gần giường rồi nới: “ Nha đầu kia
thật
ra có chút bất cẩn, nàng thấy điện hạ đến vào đúng giao thừa nên cũng mang rượu lên để điện hạ uống vài chén rượu giao thừa, nhưng nàng lại
khôngbiết điện hạ bị thương vì vậy nên rượu này ngài
không
cần uống đâu, đợi đến khi điện hạ khỏe lại lúc ấy uống cũng
không
muộn.”
Vũ Sâm nghe vậy cũng
không
nói
gì chỉ chậm rãi ăn chút đồ ăn sau đó lại hỏi: “ Saokhông
thấy Tiểu Bối đâu?” Nghe
nói
hắn
đến
thì
phu thê hai người họ nhất định
sẽ
dẫn theo tiểu quỷ kia đến gặp
hắn
chứ.
không
nghĩ đến Vũ Sâm
sẽ
hỏi điều này nên phu thê Hứa Thanh Gia có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau
một
lúc, đến cuối cùng vẫn là Hứa Thanh Gia lên tiếng trả lời: “ Tiểu Bối…nó uống chút rượu nên
đã
đi
ngủ rồi…”
Ninh vương điện hạ lại
một
lần nữa cảm nhận
thật
sâu sắc về phương pháp giáo dục của Hứa phu nhân, phương pháp này tựa hồ có chút quá thoáng, có chút
không
đáng tin cậy đó!
“ Ta nhớ phải ba tháng nữa Tiểu Bối mới được ba tuổi
thì
phải?” Tuổi này uống vài chén rượu cũng
không
sao, nhưng theo lẽ thường của các gia đình bình thường
thì
ai lại cho đứa
nhỏ
nhà mình uống rượu chứ.
Hồ Kiều cũng cười
nói: “ Điện hạ trí nhớ
thật
tốt, đúng là ba tháng nữa mới đến sinh nhật ba tuổi của Tiểu Bối. Kỳ
thật...ta cũng
không
định để cho đứa
nhỏ
uống rượu nhưng hai tiểu quỷ kia trong lúc phu thê chúng ta
không
để ý lại trộm uống hết hơn nửa bình rượu, đợi đến khi ta phát
hiện…thì
bình rượu cũng
đã
gần hết rồi…”
thật
sựlà do hai tiểu quỷ trộm uống rượu,
không
phải là chúng ta dung túng chúng!