Hồ Kiều đối đáp qua loa với Thượng mỹ nhân xong, khi quay trở lại hậu viện nàng liền trực tiếp khóa cửa nối hai khu với nhau lại. Nàng quyết định dạo này
sẽ
không
dẫn hai đứa
nhỏ
tới huyện học chơi nữa, tránh va chạm với Thượng mỹ nhân phiền chán kia. Lạp Nguyệt thấy vẻ mặt nàng
không
tốt liền dẫn hai hài tử đến chơi với nàng. Hồ Kiều dẫn theo hai đứa chơi
một
hồi mới cảm thấy vui vẻ trở lại.
Nàng chỉ là phu nhân của
một
viên quan
nhỏ,
âm
kém dương sai dính phải xui xẻo lại
không
đẩy
đi
được nên chỉ có thể
đi
một
bước tính
mộtbước. Vốn cũng
không
thể
nói
rõ
là tốt hay xấu nhưng động đến chuyện hậu viện của hoàng trưởng tử
thì
cũng
không
phải mong muốn của nàng.
Từ sau hôm đó, cửa nối giữa huyện học và hậu viện của huyện nha liền bị khóa lại. Vân di nương đến nhiều lần cũng
không
thấy mở bèn tự mình chạy đến cửa hậu viện huyện nha cầu kiến
thì
nhận được tin tức: "Phu nhân mang theo hai tiểu lang quân
đi
dạo phố..."
khôngcũng là: "Phu nhân dẫn theo hai tiểu lang quân đến nhà huyện úy chơi..."
Vân di nương cũng biết huyện úy, lúc trước người nhà họ cũng
khôngít lần thông qua người hầu để tặng đồ cho nàng. Huyện úy phu nhân lại càng
không
cần phải
nói, trước kia khi gặp nàng
thì
phải nịnh bợ, nay chỉ sợ tình cờ gặp
trên
đường
thì
Cao nương tử chưa chắc
đã
chào hỏi mình đâu.
Nàng ta đứng trước cửa hậu viện huyện nha do dự
không
thôi. Nếu trở về mà
không
mời được Hứa phu nhân
thì
hiển nhiên nàng ta
sẽ
bị Thượng mỹ nhân mắng nhưng
không
quay trở về nhận lệnh cũngkhông
được.
Vân di nương lâm vào khó khăn.
Ở nhà Cao Chính, hai đứa
nhỏ
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vây quanh quan sát trưởng tử của Cao Chính - Cao Liệt mới được hơn
một
tuổi, thảo luận về bọn chúng khi còn
nhỏ.
Nhìn thấy Cao Liệt phun bong bóng liền
nói, "Khi còn bé chúng con cũng phun bong bóng sao?"
Hồ Kiều gật gật đầu, "một
ngày phải thay đến mấy cái khăn lau nước miếng đấy."
không
cần nghi ngờ đâu.
Lời này khiến hai đứa
nhỏ
lộ ra dáng vẻ thất vọng, cũng
không
biết chúng chán chường vì Cao Liệt hay rầu rĩ vì bản thân khi còn bé nữa. Nhìn thấy Cao Liệt tè ra quần, Hứa Tiểu Bảo liền thay đổi cách hỏi: "Tiểu Bối khi còn
nhỏ
cũng tiểu ra quần sao ạ?"
Hồ Kiều cười thầm trong lòng, đứa
nhỏ
này lại còn biết chơi xấu,không
hỏi mình mà chỉ hỏi Tiểu Bối.
"Con và Tiểu Bối khi còn
nhỏ
rất thích uống nước, tiểu ra quần là chuyện bình thường,
một
ngày còn phải thay đến mấy cái quần kia."
Mặt Hứa Tiểu Bảo đỏ lên, tâm tư nho
nhỏ
bị mẫu thân bé vạch trần, lại còn bị Vũ Tiểu Bối cười nhạo: "Ca ca cũng tè dầm kìa, ca ca cũng tè dầm!"
một
bàn tay vỗ thẳng vào gáy Vũ Tiểu Bối, dù sức
không
lớn nhưng vẫn mang theo vài phần tức giận: "Đệ mới tè dầm đó!"
Hứa Tiểu Bảo
đã
hơn hai tuổi gần ba tuổi, Vũ Tiểu Bối cũng
đã
hai tuổi rưỡi, lúc này khả năng biểu đạt bằng ngôn ngữ của hài tử
đã
tốt vô cùng, lúc này hai đứa còn
đang
bới móc nhau rồi nhìn đủ loại hành vi ngốc nghếch của Cao Liệt mà khinh bỉ
không
thôi khiến Hồ Kiều và Cao nương tử cười đến đau cả bụng.
Bọn chúng mới lớn bao nhiêu đâu mà
đã
đòi nhớ lại năm xưa chứ hả?!
Chứng kiến Cao Liệt tập tễnh tập
đi
từng bước, giống hệt như
một
con vịt con, hai đứa
nhỏ
liếc nhìn nhau rồi cùng hoài nghi: "Chúng ta khi còn bé
không
phải cũng đần như vậy chứ?"
Cao Liệt biết
đi
muộn, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối đều biết
đi
sớm nhưng cũng
không
thể phủ nhận bọn chúng từng có thời gian tập tễnh từng bước như vịt, Hồ Kiều gật gật đầu. Hai đứa
nhỏ
thất vọng nghĩ ngợi, chúng cảm thấy dường như hôm nay quyết định đến nhà Cao bá bá là
một
lựa chọn sai lầm rồi, sớm biết như vậy
thì
chúng
sẽ
chọn lên phố chơi, ai bằng lòng để lịch sử đen tối của mình bị phơi bày ra chứ?
Dù là tiểu hài tử cũng
không
được!
Đùa nghịch
một
lúc
thì
nha hoàn Cao gia liền bưng tới
một
đĩa bánh hạt sen và bánh mứt táo mới ra lò. Ba tiểu hài tử đều vọt về phía đồ ăn, được nha hoàn và bà vυ' chăm sóc, lúc này Hồ Kiều và Cao nương tử mới có thời gian trò chuyện.
"Phu nhân cứ như vậy mà
đi
thôi sao?" Cao nương tử kinh ngạc
nói.
Hồ Kiều kể vì chiến
sự
thường xuyên nên Thượng mỹ nhân bị Ninh Vương phái người đưa đến huyện nha, nay nàng ta
đang
ở tại Thính Phong Viện. Ngày nào nàng ta cũng muốn gặp nàng, nàng
không
kiên nhẫn bèn dẫn tụi
nhỏ
đi
lánh nạn.
"không
rời
đi
thì
chẳng lẽ muốn ta đến đó hầu hạ hay sao? Dù người đến là Trữ Vương Phi
thì
cũng
không
có đạo lý nào bắt ta ngày ngày đến đó hầu hạ cả, e rằng ta còn
không
hiểu quy củ bằng
một
nha hoàn bên người Vương Phi đâu."
đi
đến châu phủ
một
lần
đã
để lại cho nàng ấn tượng sâu đậm.
Gia đình giàu có quy củ quá nhiều, những điều lệ chi tiết ấy là lần đầu tiên nàng nghe
nói
đến, từ
nhỏ
nàng sinh sống nơi phố phường
đãquen, nàng thích cách sống
không
trói buộc, gò bó nên làm sao có thể thích bị quy củ trói buộc chứ?
"Cái này... Dù sao phu nhân cũng nên để tâm
một
chút, miễn cho Thượng mỹ nhân trở lại bên người Ninh Vương điện hạ thổi gió bên gối,
nói
muội tiếp đón nàng ta
không
chu đáo."
Hồ Kiều thầm nghĩ, đâu phải nàng cứ nịnh bợ Thượng mỹ nhân là nàng ta có thể cởi bỏ khúc mắc với mình được chứ? Nếu nàng
khôngdẫn Vũ Tiểu Bối đến cho nàng ta nuôi dưỡng
thì
sao có thể đơn giản tha cho mình được?
Có điều nàng cũng
không
phải là người mặc cho người khác vân vê bóp nặn, chỉ là nàng
không
tiện giải thích cho Cao nương tử thôi. Nàng quay đầu lại nhìn Vũ Tiểu Bối, thấy bé há miệng cắn
một
miếng điểm tâm, vụn bột phấn dính bên mép bé, Tiểu Hàn bên cạnh lấy khăn định lau cho cu cậu
thì
lại bị bé đẩy ra, vội vội vàng vàng tranh đoạt điểm tâm với Hứa Tiểu Bảo.
Cao Liệt
nhỏ
tuổi hơn nên tất nhiên bé
không
tranh được với hai nhóc này, tốc độ ăn lại chậm nên lúc mắt thấy điểm tâm trong đĩa càng ngày càng ít, trong lòng bé gấp đến muốn khóc. Bé chỉ tay vào Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, hai mắt đẫm lệ ướŧ áŧ lên án: "Nương..." Có thổ phỉ đoạt điểm tâm với con.
Hứa Tiểu Bảo rất
rõ
ràng ý tứ của Liệt ca nhi nhưng cu cậu lại cố ý bẻ cong, bày ra khuôn mặt
nhỏ
nhắn nghiêm túc giải thích với Liệt ca nhi: "Ngoan, ta
không
phải nương của đệ, nương của đệ ở kia kìa!"
nóixong cu cậu lại nhét
một
miếng bánh mứt táo vào miệng nhai nuốt, cái tay bé beo béo lại vươn về phía khối bánh táo cuối cùng trong đĩa.
Vũ Tiểu Bối
không
chịu thua kém, có khuôn có dạng sờ sờ cái đầu
nhỏcủa Liệt ca nhi, cảm thấy
một
mảng lông tơ dưới tay, xúc cảm cũngkhông
tệ nên sờ thêm hai cái: "Ngoan, đệ
không
muốn ăn điểm tâm, muốn
đi
tìm nương
thì
liền
đi
tìm
đi
nha, ta và ca ca
sẽ
ăn điểm tâm thay đệ."
Khiến
trên
đầu Liệt ca nhi dính
một
mớ bột phấn của điểm tâm.
Hồ Kiều:...
Dẫn theo hai con gấu con này ra ngoài, chuyện mất mặt như này có lẽđã
trở thành thông lệ rồi.
Nàng quát
một
tiếng với Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối rồi lại nhận lỗi với Cao nương tử: "Cao tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, hai tên tiểu tử này nhà ta... Bọn chúng ở nhà
đã
nghịch ngợm, nào biết ra ngoài còn tệ hơn,
thậtngại quá!"
Hồ Kiều đích thân
đi
tới chỗ đám
nhỏ
lấy hai miếng điểm tâm cuối cùng từ trong tay hai đứa ra nhét vào tay Liệt ca nhi, lại lấy khăn tay lau bột phấn
trên
đầu Liệt ca nhi
đi. Nàng ôm đứa
nhỏ
vào lòng, nhìn cu cậu hai mắt ngậm nước gặm điểm tâm, đối với hai con gấu con nhà nàng
đang
lộ ra vẻ mặt "Người
không
phải là mẫu thân của chúng con" nàng liền coi như
không
thấy.
Cao Liệt là bảo bối mà Cao nương tử thành thân vài chục năm mới có được, nàng luôn luôn thương
yêu
cu cậu đến tận trời.
không
giống Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối được Hồ Kiều rèn luyện theo phương pháp
không
giống người thường, đứa
nhỏ
này lá gan hơi
nhỏ.
Bé biết
đi
muộn cũng bởi vì luôn được người lớn ôm trong lòng,
khôngphải nhũ mẫu nha hoàn
thì
cũng là Cao nương tử, từ lúc sinh ra hai chân rất ít khi được chạm đất vì thế khi bé hơn
một
tuổi gần hai tuổi mới chập chững bước
đi. Vẫn do Cao Chính
không
nhịn được khi thấy thê tử nuông chiều hài tử như thế nên tranh cãi
một
trận với Cao nương tử,
hắn
cưỡng chế ra lệnh thả Cao Liệt xuống đất, dù là bò cũng phải bò
đi, Cao Liệt tập ba bốn tháng lúc này mới có thể
đi
lại.
Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối vốn
đã
nghịch đến mức vô pháp vô thiên, có đôi lần nhân lúc Huyện lệnh đại nhân ở trước nha, Hồ Kiều bận chút việc, hai đứa
nhỏ
liền như
một
làn khói chạy đến trước nha, sai dịch ở trong nha cùng với mấy quan
nhỏ
nhìn thấy từ sau nha xuất
hiện
hai cái đầu
nhỏ
đều đồng loạt quay lại nhìn.
Hai hài tử này cũng
không
sợ người lạ, mon men lại gần bên cạnh Hứa Thanh Gia, mỗi bên
một
đứa giật
nhẹ
vạt áo của
hắn, Hứa Thanh Gia cúi đầu nhìn liền đối diện với hai khuôn mặt
nhỏ
nhắn cười tươi như hoa
đang
nịnh nọt lấy lòng, sao có thể tức giận được đây?
Tiên Chương tiến lên mỗi tay kéo
một
đứa ra ngoài, "Đại nhân
đangbận rộn,
không
bằng để ta dẫn các đệ
đi
ăn ngon nhé?"
Đợi đến khi Hồ Kiều phát
hiện
không
thấy hai tiểu tử đâu, nàng tìm tới tìm lui
thì
hai đứa
đã
ở trước nha quẫy
một
trận vui vẻ, lại cầm theokhông
ít đồ ăn về phía hậu viện.
Khác với nhi tử nhà mình, do phu nhân nuông chiều nên từ
nhỏ
bé
đãsợ hãi rụt rè,
nói
lớn tiếng
một
chút cũng dọa cu cậu sợ phát khóc,một
tuổi rưỡi rồi mà vẫn
không
biết
đi, Cao Chính cảm thấy phương pháp giáo dục của Cao nương tử sai lầm,
hắn
đã
nhiều lần nhắc với Cao nương tử nên
đi
tìm Huyện lệnh phu nhân học tập phương pháp giáo dục của nàng ấy.
Cao nương tử đối với hai tiểu tử nhà Huyện lệnh cũng hiểu
rõ,
khôngso
thì
không
thấy, vừa so sánh liền thấy hài tử nhà mình gầy yếu. Nếu là ngày thường nàng
đã
đau lòng muốn chết nhưng sau vài lần cãi nhau với Cao Chính nàng cũng
không
thể
không
thừa nhận lời của Cao Chính có đạo lý.
"Nam hài tử nếu vẫn luôn nuông chiều
thì
sẽ
chỉ biết khóc lóc sướt mướt, tương lai sản nghiệp của Cao gia biết gửi gắm cho ai đây?"
Bởi vì thế nên hôm nay nàng thấy hài tử
không
đoạt được điểm tâm nhưng nàng cũng nín nhịn ngồi yên tại chỗ. Thấy Hồ Kiều ra tay liền cười
nói: "Phu nhân có điều
không
biết, lang quân nhà ta mắng ta làm hư hài tử, sợ đứa
nhỏ
tương lai
không
đảm đương nổi trọng trách trong phủ, muốn ta học tập phu nhân
một
chút, tránh để ta làm hư nó. Nó
không
cướp được điểm tâm, khóc lóc mấy lần là hiểu ra thôi."
Hồ Kiều dỗ Liệt ca nhi kháu khỉnh rồi thả bé xuống, chỉ chỉ Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối: "Hai đứa
không
được nghịch nữa!" Xem trở về nương
sẽ
chỉnh đốn hai đứa thế nào!
thật
ra hai hài tử cũng
không
thực
sự
sợ nàng, có điều cũng coi như hiểu biết, ngày thường khi Hồ Kiều giảng đạo lý cùng bọn chúng chúng cũng chịu nghe, lúc này hai đứa đều từ
trên
ghế xuống, chạy đến trước mặt Cao Liệt dỗ dành cu cậu: "Tiểu đệ đệ, chúng ta
sẽ
khôngbao giờ… ức hϊếp đệ nữa, đệ đừng khóc nữa!" Mỗi bên kéo
một
tay của Cao Liệt, muốn ra ngoài chơi.
Điểm tâm
đã
ăn xong, nước trái cây cũng uống rồi
thì
phải ra ngoài chơi
một
chút thôi.
Tiểu hài tử vẫn thích chơi cùng những hài tử lớn hơn mình, Cao Liệt ăn xong điểm tâm, lại có hai tiểu ca ca nắm mỗi bên tay của bé, đôi mắt hàm chứa nước mắt lại nở nụ cười, ngoan ngoãn mặc cho hai cậu dắt ra ngoài chơi, nha hoàn bà tử phía sau vội vàng theo sau.
Lúc trước Cao nương tử nuôi hài tử kỳ thực vô cùng
không
nỡ để hài tử khóc, hài tử khóc
một
tiếng nàng liền đau lòng nửa ngày. Hôm nay nàng thấy Cao Liệt khóc
một
hồi rồi lại nín khóc mỉm cười, dường như hoạt bát hơn xưa rất nhiều. Bé theo Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ra ngoài chơi cũng
không
thấy quay đầu tìm nương
thì
nàng càng thêm vui mừng: "Vẫn nên cho Liệt ca nhi chơi cùng với Tiểu Bảo Tiểu Bối nhiều
một
chút, nhìn xem, lá gan của nó cũng lớn lên rồi đấy."
Ngày xưa Cao Liệt vẫn luôn bám lấy Cao nương tử, dù là bà vυ' ôm cũng phải ở nơi bé có thể nhìn thấy Cao nương tử,
không
thấy nương đứa
nhỏ
này
sẽ
khóc rống lên.
Buổi chiều hôm đó ba đứa bé chơi đùa vô cùng vui vẻ trong vườn hoa nhà Cao Chính, lúc ra về Cao Liệt còn lưu luyến
không
muốn xa rời, kéo tay áo hai tiểu ca ca
không
chịu buông, so với ngày thường thái độ của bé đối với Cao nương tử còn lưu luyến hơn.
Cao nương tử
thật
sự
là vừa ghen tị lại vừa vui vẻ.