đã
lấy được
sự
đảm bảo của Ninh vương điện hạ lại còn kèm theo thêm
một
ngàn lượng bạc ròng, Hồ Kiều lại càng thấy mình làm bảo mẫu cũng chẳng sao, dù phải nuôi dạy hai tiểu tử nghịch ngợm nàng cũng
không
cảm thấy đau đầu nữa.
Tiền gửi ngân hàng của gia đình nàng lại tiếp tục tăng lên, hơn nữa
sự
nghiệp của huyện lệnh đại nhân nhà nàng
không
ngừng phát triển.
hiện
nay quan
trên
Hàn Nam Thịnh cực kỳ coi trọng
hắn, việc dạy hán ngữ ở quận Vân Nam
đã
không
còn là vấn đề, điều này cũng làm giảm bớt các vụ việc bởi vì
không
hiểu ngôn ngữ mà dẫn đến xô xát giữa người Hán và người Di. Việc làm ăn của Hồ Hậu Phúc cũng càng ngày càng lớn,
hiện
giờ
đã
phải thuê thêm người làm, đến năm sau có thể thành lập thương đội của chính mình rồi.
nói
chung mọi chuyện đều
đang
phát triển theo hướng rất tốt.
Ngay cả bạn thân của nàng – Cao nương tử năm trước cũng
đã
thành công sinh đượcmột
đứa con trai, ngược lại vị Văn di nương trong phủ của nàng sinh trước nàng hai tháng nhưng lại sinh ra
một
nữ nhi, hy vọng của nàng ta cũng bị dập tắt nên đối với nữ nhi của mình nàng ta lại thực
sự
oán giận nó bởi vậy nên cũng
không
chịu chăm sóc đứa trẻ tử tế. Cao nương tử lần đầu nhìn thấy đứa bé đó
thì
thấy nó gầy trơ xương, mạng
nhỏ
khó giữ. Nàng nhìn
thật
sự
không
đành lòng nên sau khi sinh ra đứa con trai liền cho người ôm đứa
nhỏ
của Văn di nương đến nuôi dưỡng trong nội viện của mình, phân phó
một
vị ma ma chăm sóc nó.
Về phần Văn di nương, sau khi Cao nương tử sinh được còn trai lại càng có tiếng
nóihơn nên liền đem nàng đuổi ra ngoài.
Nghe
nói
ngày Văn di nương bị đuổi
đi
đã
khóc khàn cả giọng, lúc đầu nàng còn bám lấy Cao nương tử xuống giọng cầu xin, sau thấy cầu xin cũng vô dụng liền trở mặt bắt đầu uy hϊếp: “…Đợi phu quân trở về, ngươi làm sao có thể ăn
nói
với
hắn
đây?”
Lúc ấy Cao Chính
đang
theo Hứa Thanh Gia
đi
châu phủ, đoán chừng còn phải mất ba đến năm ngày nữa mới trở về được.
Cao nương tử ngồi trong sân, bên cạnh có nha hoàn và bà tử
không
ai
nói
tiếng nào đứng nghiêm trang đằng sau, còn có cả
một
đám thϊếp thất cùng thông phòng bị nàng kéo đến chứng kiến, giờ nàng phải gϊếŧ gà dọa khỉ để lập nên uy tín của chính thất. Nghe Văn di nương
nói
vậy nàng liền bình tĩnh cười
một
tiếng: “ Lang quân trở về có hỏi gì và ta trả lời như nào cũng
không
làm phiền Văn di nương thay ta quan tâm.”
Bà tử kìm hãm Văn di nương sức lực vô cùng lớn, đem nàng giữ lại
không
thể động đậy khiến cho Văn di nương vô số lần giãy dụa muốn đánh về phía Cao nương tử đềukhông
thành công: “ Nữ nhi của ta…Ngươi đúng là
một
tiện phụ ác độc, sao ngươi có thể chia cắt mẫu tử chúng ta!”
Cao nương tử cầm lấy chén trà khẽ thổi
một
hơi rồi
nhẹ
uống
một
hớp, đôi lông mày từ trước đến nay đều mang theo
sự
dịu dàng giờ lại
hiện
lên chút hàn ý: “ Ngươikhông
cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến nữ nhi của mình ư? Nếu như
không
phải có bà tử báo lại, nó có thể giữ được mạng
nhỏ
của mình ư! Ta nếu như
không
tách ngươi ra khỏi nó
thì
chẳng lẽ phải nhìn nó bị ngươi hại chết sao!?”
Thân là mẹ cả, thị thϊếp nếu có sinh hạ đứa
nhỏ
thì
cũng phải nuôi dưới gối nàng.
Văn di nương tự ý nuôi dưỡng đứa bé, sau khi biết là bé
gái
thì
lại ngày ngày trông mong chủ mẫu cũng sinh ra
một
bé
gái. Nhưng kết quả trời
không
toại ý người. Cuối cùng Cao nương tử lại sinh được trưởng tử, có thể hiểu trong lòng nàng oán hận Cao nương tử đến mức nào. Nàng ta nhìn thấy nữ nhi do mình sinh lại như nhìn thấy kẻ thù, cảm thấy đứa
nhỏ
này
đã
phá hủy giấc mộng của nàng.
Đến khi bị đuổi
đi, nàng ta mới bám lấy nữ nhi đòi công đạo,
thật
là làm trò cười cho Cao nương tử, cũng khiến cho nhóm thϊếp thất của Cao Chính lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Kỳ
thật
nếu nàng mở to mắt và suy nghĩ
thì
dù có sinh ra nữ nhi nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Cao Chính, điều này cũng có thể đủ cho Văn di nương sống thoải mái ở Cao phủ. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại mắt cao hơn đầu, cứ nghĩ đến việc cùng Cao nương tử tranh cao thấp, đến cuối cùng rơi vào kết cục bị đuổi khỏi Cao phủ.
Giải quyết xong Văn di nương, Cao nương tử liền dứt khoát đem "hậu cung" của Cao chính dọn dẹp
một
lần, nàng giữ lại những người thông minh trung thực tiếp tục hầu hạ, còn những kẻ chỉ biết xúi giục sinh
sự
thì
có thể bán
thì
đem bán, có thể đuổi
thìđều đuổi. Đợi đến lúc Cao Chính từ châu quận trở về liền thấy hậu viện của mình
thậtyên tĩnh, chỉ còn lại
một
phần ba số người so với trước.
Gặp Cao nương tử
thì
nghe nàng
nói
hùng hồn đầy lý lẽ: “ Giữ các nàng lại cũng chỉ để các nàng hầu hạ phu quân, giúp Cao gia ta khai chi tán diệp nên chỉ cần những người trung thực yên phận là được. Nếu như tất cả bọn họ đều có suy nghĩ muốn làm vợ cảthì
ta có thể sống yên ổn trong cái hậu viện này sao. Hơn nữa nếu tất cả các nàng đều như Văn di nương đến cả nữ nhi của mình cũng
không
chăm sóc tốt
thì
tốt nhất là đuổi hết
đi.”
Cao nương tử trước đây rất sợ Cao Chính, nàng sống đúng với câu coi phu quân là trời. Nhưng
không
nghĩ tới, Cao Chính mới
đi
theo Hứa Thanh Gia ra ngoài làm việcmột
chuyến khi trở về trong nhà lại
thật
yên tĩnh, ngay cả người
hắn
đang
đặt trong tim cũng
không
thấy đâu. Lần này việc làm của Cao nương tử có lẽ cũng
đã
được bà bà (mẹ chồng) thông qua, có lẽ bởi vì nàng
đã
sinh ra trưởng tử nên gần đây thái độ của bà bà đối với nàng cũng
không
tệ, mà khi
đã
lấy được
sự
ủng hộ của bà bà
thìtương đương với kim bài miễn tử rồi. Cho nên Cao nương tử bây giờ
đã
không
còn là Cao nương tử ngày xưa nữa ( hết nhu nhược, yếu đuối đó mấy chế).
hiện
giờ Cao Chính đứng trước mặt nàng cũng cảm thấy kính sợ hơn.
_______Nương tử của mình bây giờ là theo chân huyện lệnh phu nhân lâu quá nên bị dạy hư mất rồi ư!?
Cao Chính bỗng nhiên rất hoài niệm Cao nương tử của trước kia, ở trước mặt
hắn
thậtngoan ngoãn vâng lời,
không
dám phản bác
một
chữ (
không
hiểu là vợ hay chó đây!!!?). Giờ
hắn
thực
sự
đang
phân vân
không
biết nên “ Để lão bà nhà mình tiếp tụcđi
theo lão bà của cấp
trên, giúp đỡ cho con đường làm quan của
hắn.” hay là “ Mau đem lão bà giữ ở trong nhà tu thân dưỡng tính, đừng để người khác dạy hư lão bà nhà mình”. Trong lúc
hắn
khó khăn lựa chọn
thì
Cao nương tử
đã
dẫn theo nha hoàn và bà tử
đi
xa rồi.
Nàng đến đây chỉ là để báo cho
hắn
một
tiếng thôi. Nếu nàng có thời gian rảnh
thì
chi bằng về phòng ôm con trai còn hơn.
Cao Chính đột nhiên có cảm giác bị nương tử vứt bỏ. Tựa hồ…Từ lúc sinh hạ con trai, nàng
đã
không
cần đến
hắn
nữa vì vậy mới lộ ra lá gan cùng
hắn
đôi co, hơn nữa thời điểm
hắn
đến phòng nàng liền bị đuổi đến phòng tiểu thϊếp ngủ với mỹ danh: “ Ta buổi tối còn phải chăm sóc con trai nên
không
rảnh phục vụ phu quân, phu quân hãy đến phòng muội muội khác
đi.”
Uy danh của Cao Chính giờ lại bị Cao nương tử ném xuống đất, dẫm dưới chân nàng.hắn
phẩy tay áo
một
cái rồi
đi
đến chính viện, đau khổ đứng tại cửa chính viện suy nghĩ. Nếu là trước kia
thì
còn có những người
sẽ
chạy đến chính viện săn đón
hắn. Còn bây giờ trong hậu viện đều là những thị thϊếp trung thực ngoan ngoãn, đều yên phận chờ ở phòng mình, Cao Chính nếu
không
tự tìm đến
thì
các nàng cũng
không
đi
mời gọi
hắn, thực
sự
là yên phận mà sống.
Đến cuối cùng ngày hôm nay
hắn
lại ngủ tại thư phòng.
Kỳ thực cuộc tẩy trừ hậu viện của Cao gia lần này là do Hồ Kiều bày mưu tính kế.
Cao nương tử nhiều năm buồn bực vì chuyện hậu viện, nhưng
một
khi sinh hạ được con trai
thì
mọi hãnh diện đều thuộc về nàng. Vì vậy Hồ Kiều đề nghị nàng thừa dịp này thừa thắng xông lên. Đem hậu viện của Cao gia quét dọn
một
phen. Tránh việc chủ mẫu nhu nhược mà để thị thϊếp nuôi trí lớn, từng người từng người đều nuôi mộng vợ cả, thậm chí đến cả nha hoàn cũng muốn leo lên giường Cao Chính.
Đêm đó Cao nương tử ôm con trai ngủ, nhìn khuân mặt non mịn của nó mà cười trộm. Nàng từ đầu tới bây giờ đều
không
trông mong Cao Chính có thể làm như huyện lệnh đại nhân
một
lòng với Hồ Kiều, nhưng ít ra hậu viện này cũng là do àng quản lý, là thiên hạ của nàng. Trước kia là do nàng quá nhu nhược, từ nay về sau để con trai có thể yên bình lớn lên nàng phải trở nên mạnh mẽ.
Ngày tiếp theo rời giường, nàng bắt đầu thanh lý nha hoàn, bà tử. Phàm là người có phẩm hạnh
không
đoan chính, có tâm tư vặn vẹo đều bị bán ra ngoài. Cho nên nhất thời cả sân Cao gia đều là tiếng kêu khóc, có nha hoàn lấy uy danh lão phu nhân ra muốn nàng thu liễm lại, nàng cũng chỉ nhắm mắt cực kỳ bình tĩnh
nói: “ Là ai
thì
cũng thế thôi”. Sau đó người bên cạnh lão phu nhân đến
nói: “ Mọi chuyện trong hậu viện về sau đều nghe theo phu nhân”. Lão phu nhân tựa hồ
đã
quyết ý
không
nhúng tay vào chuyện hậu viện của Cao Chính.
Vài hôm sau Cao nương tử ôm con trai đến hậu viện nha môn cảm ơn Hồ Kiều
đã
bày kế cho nàng, hai người cực kỳ vui vẻ
nói
chuyện
một
hồi.
Hồ Kiều nhéo nhéo khuân mặt mập mạp của con trai Cao nương tử, tiểu tử này
thậtđáng
yêu, nhưng tiếc là nó lại
nhỏ
hơn Hứa Tiểu Bảo
một
tiểu, bằng
không
có thể cho nó chơi đùa cùng bọn
nhỏ
nhà nàng rồi, nhìn ba tiểu tử đáng
yêu
đánh nhau
thì
có bao nhiêu chuyện cười đây.
Ở
trên
giường
nhỏ
bên này, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối
đang
có
một
trận quyết chiến, chỉ có điều thể lực có hạn, cũng
không
có chiêu thức gì, móng tay cũng bị cắt hết rồi nên lực sát thương cũng
không
lớn,
không
thể gây ra huyết án gì được. Vì vậy Hồ Kiều cũng để mạc cho bọn nó đánh nhau còn để Tiểu Hàn và hai người vu nuôi trông chừng.
Hứa Thanh Gia
không
nói
ra lai lịch của Vũ Tiểu Bối cho mọi người biết, ngay cả Hồ Kiều cũng
không
nói
rõ
với hạ nhân, chị
nói
với mọi người là
một
cố nhân gửi nuôi, ngày bình thường cũng chỉ gọi Tiểu Bối nên mọi người cũng
không
biết
hắn
họ Vũ. Cao nương tử còn tưởng phụ mẫu của Vũ Tiểu Bối đều mất, bởi vậy còn có mấy phần thương tiếc
hắn: “ Tiểu tử này nếu
không
được gửi gắm cho đại nhân và phu nhân
thìkhông
biết còn phải chịu khổ như thế nào.”
Hồ Kiều thầm nghĩ nếu
không
phải gửi nuôi ở nhà ta
thì
nó cũng
không
có cuộc sống như bây giờ.
Vật chất của nhà nàng cùng hoàng cung và vương phủ có
sự
chênh lệch quá lớn, điểm này Hồ Kiều vẫn tự mình hiểu
rõ. ( đoạn này ko hiểu lắm, mng thông cảm)
Tiệc đầy tháng con trai Cao Chính, Hồ Kiều cũng mang hai tiểu tử nhà mình đến chúc mừng. Ở huyện Nam Hoa có rất nhiều quan viên
nhỏ
và phú thương, bọn họ cũng mang theo gia quyến đến chúc mừng Cao Chính. Khi bọn họ nhìn thấy Hồ Kiều mang theo hai đứa
nhỏ
cũng qua chào hỏi và đưa lễ vật gặp mặt luôn vì trước kia
không
có cơ hội gặp, lễ vật bọn họ đưa cũng hết sức hào phóng. Lần này Hồ Kiều cũng
khôngtiện từ chối, cũng ngại ngùng cảm ơn những người đến đưa lễ vật cho bọn
nhỏ.
hiện
tại mọi người đều biết Hứa huyện lệnh là
một
vị quan thanh liêm, công bằng, mà Hứa phu nhân cũng
không
phải là người thừa cơ hội vơ vét của cải, lại còn là người rất rộng rãi, tốt bụng vì vậy mọi người đều
thật
lòng vui vẻ muốn kết giao với nàng, vì vậy số tiền mọi người quyên góp cho huyện học cũng ngày càng tăng.
Huyện lệnh đại nhân
không
thu bạc lậu nên mấy phú thương bản địa cũng vui vẻ chi chút bạc ủng hộ cho huyện học. Thực tế…Huyện lệnh phu nhân mới là người quản lý huyện học, có đút lót bạc cho nàng cũng
không
lấy được lòng nàng, nhưng nếu quyên tiền cho huyện học lại tuyệt đối tạo được mối quan hệ tốt đẹp với huyện lệnh phu nhân.
Hơn nữa cá nữ quyến nhà tiểu thương và quan
nhỏ
cũng rất biết điều, mỗi dịp lễ, tết còn cho các bà tử nha hoàn mang chút đồ ăn đến cho mấy đứa trẻ ở huyện học, quảthật
là cảnh tượng quan - dân hợp ý, cá - nước hài hòa. Đến cả Hứa Thanh Gia cũng từng có thắc mắc hỏi Hồ Kiều: “ A Kiều nàng làm thế nào để cho
một
đám phu nhân tự nguyện bỏ bạc ra vậy?”
Lão bà nhà mình
hắn
cũng coi như hiểu
rõ, vũ lực đả kích coi như cũng được, nhưng dụ dỗ, mưu mẹo…vẫn là chỗ khuyến khiếm.
Dưới tình huống bình thường, huyện lệnh phu nhân cũng
không
dùng chính sách dụ dỗ đối với huyện lệnh đại nhân. Nàn đơn giản chỉ dùng vũ lực đả kích cho nhanh, đặc biệt là khoản thời gian sau khi sinh ra Hứa Tiểu Bảo, nàng đặc biệt để ý đến chuyện rèn luyện thân thể, huyện lệnh đại nhân cũng thỉnh thoảng bị lão bà nhà mình bắt ở hậu viện rèn luyện thân thể.
Kỳ
thật
Hứa Thanh Gia cảm thấy, lão bà là mình thiếu người đánh nhau nên mới túm lấy
hắn
luyện tập. Nhưng để
hắn
đảm nhiệm chức vụ này ( bao cát của Hồ Kiều đó)thật
sự
có chút vất vả. Bất quá theo nàng luyện tập
một
tháng
hắn
cũng phát
hiện
thể lực của mình càng ngày càng tốt, vì vậy
hắn
vẫn tiếp tục luyện tập cùng nàng.
“ Đây
không
phải là ta học theo chàng sao!?” Hồ Kiều khó gặp được chuyện huyện lệnh đại nhân nghĩ
không
ra nên có chút vui sướиɠ. Tiện đây liền thổi gió bên gối
hắn: “ Cao huyện úy gần đây đau lòng vì mất tiểu mỹ nhân,
không
bằng huynh nhìn xem có việc gì
thì
giao cho
hắn
làm nhiều chút.” Miễn cho
hắn
vì trong nhà mất người mà lại ra ngoài tìm người bổ sung làm cho Cao nương tử
không
vui.
nói
thật
cách duy tốt nhất trị bệnh thất tình
không
phải là tìm người bổ sung vào vị tríđang
trống trong lòng mà cách tốt nhất chính là làm việc nhiều
một
chút, ép khô tinh lực để
không
còn tinh lưc
đi
trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Vì vậy Cao Chính
đang
trong lúc đau lòng vì mất mỹ nhân còn bị huyện lệnh đại nhân giao cho
một
đống công việc, bận đến muốn hộc máu, dần dần cũng
không
nghĩ đến hậu viện hoang vắng của mình nữa. Bận rôn qua ba tháng lại đến mùa thu hoạch nông sản, Cao Chính lại bị Hứa Thanh Gia cử
đi
thu tô thuế, nhắc nhở người dân. Lúc này Cao Chính cũng chậm hiểu ra vì sao huyện lệnh đại nhân lại chăm chỉ làm việc như vậy.
_____Trong nhà có
một
con hổ cái, huyện lệnh đại nhân nếu như
không
đem
một
thân nhiệt huyết phát tiết lên công việc
thì
làm sao mà chịu được việc vườn
không
nhà trống như vậy.
Có
một
con Hổ trong nhà, những việc như yến tiệc ca múa, uống rượu tầm hoan của quan viên bình thường huyện lệnh đại nhân đừng mơ làm được.
Nhưng kỳ
thật
cuộc sống hàng ngày của Hứa Thanh Gia cũng
không
có thê thảm như Cao Chính suy nghĩ. Cao Chính chỉ dùng góc độ của mình suy diễn mọi chuyện, đúng là suy bụng ta ra bụng người.
Thực tế sinh hoạt của huyện lệnh đại nhân bây giờ lại vô cùng phong phú, ngoại trừ cùng lão bà rèn luyện thể năng
hắn
còn chuẩn bị dạy vỡ lòng cho hai đứa
nhỏ
nhà mình. Hứa Tiểu Bảo
đã
một
tiểu chín tháng thông minh hơn,
nói
chuyện cũng lanh lợi hơn rất nhiều, giờ chính là thời điểm học tam tự kinh rồi. Còn Vũ Tiểu Bối cũng
mộttuổi rưỡi rồi,
nói
chuyện suy nghĩ cũng rất thông minh. Hai đứa đứng cùng
một
chỗ nghe Hứa Thanh Gia
nói
một
câu cũng nhắc lại câu đó rất bài bản. Dù hai đứa cũngkhông
hiểu nghĩa mấy câu mình
nói
theo nhưng hai huynh đệ thi đua với nhau nên rất hào hứng.
Hồ Kiều
thì
vẫn nghĩ nên cho bọn
nhỏ
tùy tiện chạy nhảy chơi đùa
thì
tốt hơn. Thời thơ ấu rất ngắn, hảo hảo chơi còn
không
kịp, lớp vỡ lòng học muộn vài năm cũng có sao đâu. Đáng tiếc mọi chuyện vui đùa thời thơ ấu trong suy nghĩ của huyện lệnh đại nhân đều là lãng phí thời gian.
hắn
năm xưa từ lúc
nhỏ
đã
bị Hứa phụ đặt ở đầu gối đọc sách, nên đợi đến khi
hắn
làm phụ thân liền rập khuân giáo dục bọn
nhỏ
như vậy, vì vậy
hắn
liền bị lão bà nhà mình cười nhạo vài lần.
“ Ta giáo dục bọn
nhỏ
đúng theo khuân pháp, quy củ gọn gàng, bọn nó còn
nhỏ
đãhiểu tri thức - lễ nghĩa, như vậy có chỗ nào
không
tốt chứ?
không
lẽ cứ để bọn
nhỏ
đitheo nàng chơi đùa suốt ngày rồi trở thành hai con khỉ cường tráng sao!?”
Huyện lệnh đại nhân lần đầu cảm thấy vấn đề giáo dục hài tử như thế nào này khiến hai người họ xuất
hiện
mâu thuẫn vô cùng nghiêm trọng.
Hồ Kiều sờ sờ hai cái đầu
nhỏ, lần này nàng
sẽ
lưu chút mặt mũi cho huyện lệnh đại nhân. Chờ bọn
nhỏ
học xong nàng liền để cho nha hoàn và bà vυ' mang bọn chúng
đichơi rồi mới
nói
chuyện với Hứa Thanh Gia: “ Nếu theo ý chàng
thì
chúng ta nên nuôi bọn
nhỏ
thành mọt sách, chỉ biết ngốc ở nhà đọc sách hay sao!?” Nàng mang theo hai đứa trẻ ra ngoài chơi, để bọn chúng học mọi thứ về thiên nhiên. Còn mang bọn
nhỏtrong huyện học ra ngoài nhận biết các loại hoa cỏ thực vật. Nàng chỉ chờ bọn
nhỏ
lớn hơn chút có thể ra sông học cách bắt cá đấy.
Bất quá kế hoạch này của nàng mới chỉ suy nghĩ trong đầu chứ chưa bàn bạc qua với huyện lệnh đại nhân nhà mình. Nhưng nếu
nói
trước với
hắn
có thể
hắn
cũng
khôngđồng ý đâu, nên
không
bằng nàng tiền trảm hậu tấu cứ đợi bọn
nhỏ
học xong rồi mớinói
cho
hắn
biết, đến lúc đó
hắn
cũng
không
làm được gì.
Còn về chương trình học của hai đứa
nhỏ
nhà nàng, hai người họ có ý kiến khác nhau khiến Hồ Kiều chỉ biết cảm khái trong nội tâm: Có lẽ tất cả học bá đều chỉ muốn học tập qua sách vở, cho rằng đọc sách chính là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời họ. Còn những cặn bã trong xã hội là người chỉ biết chơi. Haizzz…thật
sự
là khó lòng mà giải quyết mâu thuẫn này.
Nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên lại là hai hài tử nhà nàng, ở thời điểm nàng và huyện lệnh đại nhân bất đồng về quan điểm giáo dục, hai đứa lại thích ứng rất tốt. Để bọn chúng đọc sách bọn chúng cũng vui vẻ mà để bọn chúng
đi
ra vườn chơi bọn chúng cũng rất sôi nổi. Tựa hồ bất kể là phải đọc sách cùng Hứa Thanh Gia hay theo chân Hồ Kiều ngắm nhìn thiên nhiên trong mắt bọn nó đều là những việc rất thú vị.