Thời điểm lễ mừng năm mới, Hứa Thanh Gia mang theo Hồ Kiều
đichúc tết nhà cấp
trên. So với đãi ngộ lần trước, hai người có thể cảm giác
rõ
ràng được
sự
lạnh nhạt thờ ơ.
Nhà bọn họ gia cảnh bần hàn, tiền để dành được vẫn là từ lúc tiền mừng thành thân cùng với bạc áp đáy hòm hồi môn mà Hồ Hậu Phúc cho, trông cậy vào ngân bổng Hứa Thanh Gia để làm giàu, nhất thời xem ra là
không
thể. Mà Hứa Thanh Gia lại
không
hi vọng dựa vào việc tặng lễ cấp
trên
để thăng quan phát tài, cho nên tặng lễ năm mới cho Chu gia liền có vẻ hơi keo kiệt.
Chu phu nhân tiếp đãi Hồ Kiều vẫn khách khí như trước, trái lại nhóm gia quyến của đồng liêu đến chúc tết
thì
ánh mắt lại khác thường.
Lúc trước còn có vài phần khách sáo, lần này trào phúng
rõ
ràng, Chu phu nhân cũng
không
ngăn lại, Hồ Kiều liền hiểu được đây là bà ta yên lặng dung túng cho họ. Ngồi
không
lâu liền cáo từ.
Lúc nàng
đi
ra nghe được phu nhân Ngô chủ bộ ở trong phòng cười lạnh
một
tiếng: “Cũng
không
biết là nha đầu ở đâu chui ra, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng
không
hiểu, nhìn cái bộ dạng keo kiệt kia của nàng......”
Lại có
một
phụ nhân khác khẽ cười
nói: “Ngô tỷ tỷ, tỷ cũng
không
phảikhông
biết, Hứa Huyền thừa đó là phải làm ‘thanh quan
một
lòng vì dân’, người ta khinh thường việc mang vàng đeo bạc.” ý châm biếm dù là đứa ngốc cũng nghe ra được.
Chân Hồ Kiều khẽ dừng lại, lại có người tiếp lời: “Nghĩ muốn có là có sao?”
Khóe môi nàng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười mỉa mai,
đi
theo nha hoàn dẫn đường ra ngoài, lại thỉnh nàng
một
lát nữa
đi
nói
cho Hứa Thanh Gia
một
tiếng rằng mình về trước. Nào biết mới ra cửa huyện nha
đãthấy Hứa Thanh Gia đứng cách đó
không
xa. Xem ra
hắn
so với mình chỉ sợ còn kém hơn, bằng
không
sao lại
đi
ra sớm như vậy.
Lúc trước khi nàng
đi
còn nghe được Chu phu nhân phân phó bà tử bên người
đi
xem rượu và thức ăn phía trước như thế nào. Còn có phụ nhân
nói
hôm nay chỉ sợ
không
say
sẽ
không
về.
Vợ chồng hai người nhìn nhau cười, nhưng
thật
ra lại đồng lòng hiếm thấy, đều
không
hề đề cập tới việc ở Chu gia
đã
bị đối đãi
không
tốt. Chọn ra mấy chuyện vui vẻ mà
nói.
“Ta có chút nhớ tới giò ngâm và đồ ăn trong nhà do tẩu tử làm.”
Hứa Thanh Gia tươi cười có vài phần chua sót: “đi
theo ta làm nàng phải chịu khổ.”
Hồ Kiều vỗ vỗ tay
hắn
an ủi: “Quan đạo này nếu
thật
sự
làm
không
nổi nữa
thì
chúng ta liền
đi
bán thịt heo
đi? Biển hiệu
sẽ
viết “Cửa hàng thịt heo của Hứa bảng nhãn”.
nói
không
chừng người ta lại cảm thấy ăn xong thịt heo nhà chúng ta
thì
có thể đỗ đạt đó. Đến lúc đó việc làm ăn
không
cần phải quá tốt đâu.” (ý sợ đông khách quá)
Hứa Thanh Gia bật cười, bắn lên trán nàng
một
cái: “Nếu người ta đậu bảng nhãn đều chỉ có thể
đi
bán thịt, vậy
thì
không
thi cũng thế, chẳng phải
sẽ
chậm trễ tiền đồ người ta sao?!” Thuận thế nắm lấy tay nàng.
Hồ Kiều còn
đang
vắt hết óc suy nghĩ an ủi
hắn
nên
không
chú ý tới động lén lút này. Nàng bất quá là bị đám phụ nhân châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ
một
phen,
một
năm cũng chịu
không
quá hai lần, nhưng Hứa Thanh Gia lại là ngày ngày đối mặt những người này, từ cấp
trên
đến đồng liêu làm khó dễ, gian khổ trong đó nghĩ
một
chút thôi cũng khổ sở thay
hắn, nàng
không
yên lòng đáp lại: “Hình như đúng là vậy.” Tựa hồ lại mang theo vài phần thất vọng: “Xem ra
không
thể
đi
gϊếŧ heo bán thịt, chỉ có thể làm quan. Chàng vẫn là tiếp tục làm
đi, coi như tu hành.”
Hứa Thanh Gia dắt nàng
đi
chầm chậm
trên
đường phố huyện Nam Hoa, thấy
một
người dân tộc
đang
gánh bán mấy đồ chơi
nhỏ
thì
liền mua
một
cái cho nàng, Hồ Kiều đưa tay ra nhận mới phát
hiện
mình thế nhưng bị
hắn
nắm tay
đi
xa như vậy. Nàng trước nay ít khi xấu hổ, lúc này liền hung hăng trừng mắt liếc
hắn
một
cái, “Đừng nghĩ thu mua ta, cẩn thận ta động đao cho biết!”
Hứa Thanh Gia tính tình tốt buông lỏng tay ra, xoa
nhẹ
hai cái lên đầu nàng, hoàn toàn là thái độ vuốt lông cún, bộ dáng Hồ Kiều giống như sắp cắn người,
một
chút cũng
không
có cảm giác được vuốt lông, giống như bất cứ lúc nào cũng
sẽ
quay đầu lại cắn
hắn
một
miếng, ngược lại chọc cho Hứa Thanh Gia bật cười, còn thuận thế ở
trên
trán nàng điểm
một
chút.
“Chàng......” mặt Hồ Kiều đều
đã
bị thiêu cháy rồi.
Chờ nàng
không
hé răng nữa, Hứa Thanh Gia lại cầm tay nàng, kéo nàng
đi
về phía trước.
Hồ Kiều dùng hết sức niết lấy bàn tay
hắn, lại
rõ
ràng cảm giác được xương nam nhân cứng hơn nữ nhân nhiều, lại tăng thêm lực, quay đầu nhìn Hứa Thanh Gia, thấy vẻ mặt
hắn
ủy khuất nhìn mình, ở trong mắt Hồ Kiều thấy
rõ
ràng là
một
người có tài hoa lại
không
có thời vận, cấptrên
đồng liêu đều
không
muốn thấy, cưới cái tức phụ cũng
khôngtốt...... Tóm lại
cô
phụ
một
thân tài hoa cũng quá tội nghiệp.
khôngbiết sao, trong lòng nàng mềm nhũn, quay đầu
đi
không
để ý đến
hắn, chỉ là
không
còn dùng đến sức lực niết
hắn
nữa.
Ở nơi mà nàng
không
nhìn thấy, ý cười nổi lên bên môi Hứa Thanh Gia, lại cực lực áp chế
đi, vẫn nắm tay nàng
đi
về phía trước,
thậtgiống như mới vừa rồi người bị niết
không
phải
hắn. Nhìn thấy ven đường có bán long tu đường (kẹo đường hình râu rồng), còn kéo tay nàng tới mua
một
bọc
nhỏ, “Năm rồi có ra sao
thì
năm mới cũng phải ăn đường ngọt
một
chút.”
Hồ Kiều: chàng đây là ghét bỏ miệng ta
không
đủ ngọt sao?
Ngày hôm sau
đi
nhà Cao Chính cũng chỉ làm hình thức rồi cũng về ngay.
nói
ra
thì
Cao Chính chính là cái chuôi thứ ba của huyện Nam Hoa, ngoài Chu Đình Tiên, Hứa Thanh Gia
thì
là
hắn, vả lại
hắn
đứng đầu bộ trị an, trừ có đồng liêu tới cửa chúc tết
thì
còn có thân sĩ, thương nhân huyện Nam Hoa đều đến. Ai mà
không
muốn giữ gia sản bình an buôn bán kiếm sống đâu?
Tạo mối quan hệ tốt với
hắn
chính là vì lẽ đó.
Hứa Thanh Gia ở huyện Nam Hoa là hoàn toàn bị ghẻ lạnh quay lưng.
Bất quá hình như bản nhân
hắn
cũng
không
quá để ý, chờ hết mười lăm mở cửa huyện nha,
hắn
lại
đi
theo con đường lúc trước: công tác gián điệp.
Mỗi ngày sau khi trở về tất yếu phải viết
một
danh mục.
Hồ Kiều đều
đã
quen với kỹ năng nhìn qua là
không
quên được củahắn. Làm cho nàng
không
quen là, người người này trong lúc đó da mặt bỗng nhiên dày lên.
Đều là từ lúc lễ mừng năm mới nắm tay mà bắt đầu, sau bệnh cũ lại tái phát, lại bắt đầu làm rất nhiều động tác vô cùng thân thiết, tỷ như thừa dịp nàng
không
chú ý
thì
niết mũi nàng
một
chút, hoặc là sờ sờ khuôn mặt
một
chút. Hồ Kiều lúc đầu còn dọa hù
hắn
hai câu, sau
thìcó giơ đao lên cũng
không
dùng được.
Nàng rất muốn gửi
một
bức thư cho Hồ Hậu Phúc, hỏi
hắn
một
chút: Ca ca, ông chồng này còn có thể trả lại
không?
Làm vợ người ta vốn là chuyện thực vất vả, bất luận trước kia hay làhiện
tại, Hồ Kiều đều chưa có chuẩn bị tâm lý. Muốn nàng đồng cam cộng khổ cùng Hứa Thanh Gia
thì
có thể, nhưng nếu là lăn
trên
giường sinh
một
đứa nhóc...... Suy nghĩ
một
chút cũng thấy
không
thể chấp nhận được.
Nàng còn quá
nhỏ, hai năm nữa rồi
nói
sau.
Ôm tâm tính như vậy, Hồ Kiều tự làm kiến thiết tâm lý cho mình
thậtnhiều, rốt cục bắt buộc mình quen với việc bị Hứa Thanh Gia sờ sờ bóp bóp. Ít nhất sờ mó cũng
sẽ
không
mang thai. Hứa Thanh Gia cònkhông
có suy tính bá vương ngạnh thượng cung, cũng
đã
là
không
tệ.
Qua tháng giêng, Chu Đình Tiên đại khái
thật
sự
là nhìn Hứa Thanh Gia
không
vừa mắt, lại
không
có quyền bắt
hắn
thu thập hành lý cútđi, liền phái
hắn
đi
tới các thôn làng đốc thúc nông nhân cày bừa vụ xuân. Lo lắng đến việc Hứa Thanh Gia
không
biết đường, liền phái sai dịch gọi là Triệu Nhị
đi
theo dẫn đường.
Lại
nói
tiếp Triệu Nhị này cũng là
một
kẻ xui xẻo, đồng cảnh ngộ với Hứa Thanh Gia, phàm là trong nha môn có người nào làm việc gì sai lầm
thì
đều đùn
hắn
đi
ra gánh trách nhiệm,
hắn
cũng nhận hết, chỉ cần
hắn
không
sai sót gì
thì
vẫn giữ
hắn
lại trong nha môn có miếng cơm ăn, tựa hồ
đã
đủ rồi.
nói
tóm lại, người này chính là cái hũ nút, đặc biệt tức phụ của
hắn
còn bỏ
đi
theo người khác, trong nhà chỉ để lại
một
ấu tử hơn
một
tuổi cùng mẹ già sáu mươi, toàn bộ đều dựa vào mấy đông tiền lương xui xẻo kia nên
hắn
cũng càng ngày càng trầm mặc.
Dù sao Triệu Nhị
không
được đồng liêu coi trọng, Hứa Thanh Gia cũng thế, nhưng đem hai cái người này hợp tác với nhau
thì
Chu Đình Tiênthật
sự
là tuệ nhãn như đuốc.
Hứa Thanh Gia xuống nông thôn, ước chừng đến hết cày bừa vụ xuân mới về, trong nhà chỉ để lại
một
mình Hồ Kiều,
thật
là có chút lo lắng. Hết năm rồi Hồ Kiều cũng mới có mười sáu tuổi, mấy tháng này tựa hồ lại cao hơn
một
chút, bất quá dường như Hứa Thanh Gia vẫn cảm thấy nàng lớn nhưng đầu óc cũng
không
lớn, lo lắng mình
đi
rồi nàng sốngkhông
tốt, Hồ Kiều đơn giản đề nghị: “không
bằng chàng mang theo tađi
cùng
đi?” Hai vợ chồng cùng nhau
đi
chơi xuân
thật
là tốt!
“Hồ nháo.” Hứa Thanh Gia bới
một
vá cơm, lại dừng lại, có vài phần lay động.
Mặc dù
hắn
không
biết Chu Đình Tiên có thường chạy tới đốc thúc nông nhân cày bừa vụ xuân hay
không, nhưng nếu
hắn
xuất môn mang theo tiểu nha hoàn hầu hạ, hình như cũng
không
có gì sai.
Hồ Kiều vừa thấy có cửa, lập tức gắp
một
đũa thịt kho tàu vào chénhắn, tiếp tục thuyết phục: “Dù sao
thì
Chu huyện lệnh cũng
khôngmuốn thấy chàng, cũng
sẽ
không
bởi vì
không
mang theo ta mà ông tasẽ
cao hứng lên. Nhà chúng ta cũng
không
có cái gì, chỉ cần chôn dấu chút bạc cẩn thận, khóa cửa lại là có thể
đi
rồi.” Nàng mong đợi nhìnhắn, Hứa Thanh Gia thừa dịp nhéo mũi nàng
một
cái, cũng
không
thấy nàng có ý phản kháng, trong lòng thở dài: Nha đầu này là muốn xuất môn tới mức nào vậy?
Chẳng lẽ
thật
sự
là nhàm chán thành loại này?
hắn
có tìm việc cho nàng làm mà, học chữ đọc sách gì gì đó.
Cuối cùng là Hồ Kiều thấy
hắn
trầm ngâm
không
dứt, ngược lại bộ dáng giống như gặp phải bài toán khó, nàng đơn giản đứng dậy búng vào ót
hắn
mọt cái, tự hoan hô
một
tiếng: “Ya! Có thể xuất môn rồi, chàng đồng ý rồi, đồng ý rồi!” Hoan hô xong
một
tiếng
thì
cơm cũngkhông
ăn nữa mà chạy
đi
thu thập hành lý.
Hứa Thanh Gia:......
Nha đầu kia
thật
sự
là vô lại đạt tới cảnh giới mới.
hắn
lo là lần này
đi
đốc xúc cày bừa vụ xuân
rõ
ràng
không
phải chuyện tốt gì, chịu khổ là tất nhiên, nàng
không
nên
đi
theo, đến lúc đó có thể khóc nháo muốn về hay
không?
Ở Hồ gia bốn năm,
hắn
nhìn ra được, tuy rằng vị này trong nhà có khí lực vô cùng lớn, cũng
đi
theo Hồ Hậu Phúc tới cửa hàng bán thịt, nhưng
thật
đúng là chưa từng xa nhà chịu khổ. Rốt cuộc vẫn là được cưng chiều hết mực.
Từ Hỗ Châu xuất phát,
một
đường này đều có trạm dịch khách điếm để nghỉ chân, ăn ở cũng
không
có vấn đề gì, nhưng khi xuống nông thôn rồi
thì
tất nhiên
sẽ
không
còn điều kiện như vậy nữa, chỉ sợ có khả năng phải chịu đói. Cuối cùng Hứa Thanh Gia hết cách sau năm lần bảy lượt dặn dò nàng, vẫn là tự chuẩn bị chút lương khô. Tự mình lên lầu thu thập sổ sách ghi chép. Buộc thành
một
bao, ở bên ngoài lại dùng giấy dầu bọc chặt lại, ở sân sau bên cạnh nhà vệ sinh đào cái hố to, bỏ cái vại to trong nhà bếp vào, nhét bao giấy dầu vô, xong lấp kín đất lại.
Dù sao
thì
mấy thứ này cũng
không
thể để lộ ra để người ta thấy được.