một
tháng sau kể từ khi phu thê Hứa Thanh Gia đến huyện Nam Hoa, việc nhà và việc công đều
đã
vào nề nếp, lại nhận được bái thϊếp của Cao gia.
Phẩm cấp Cao Chính so với Hứa Thanh Gia thấp hơn
một
chút, việc Cao phu nhân tới nhà thăm hỏi cũng chuyện bình thường. Nhưng thời gian qua Hồ Kiều chỉ tiếp xúc với làng
trên
xóm dưới, chính là làm khách tới cửa hàng mua thịt, bây giờ làm thế nào để thiết đãi nương tử nhà quan, nàng đúng
thật
là
không
biết.
Với tình hình bây giờ nàng
không
biết trao đổi cùng ai, nên chỉ có thể bàn bạc cùng Hứa Thanh Gia.
Hứa Thanh Gia cũng
không
lo lắng trù nghệ của nàng
không
ra gì, nhưng lo
không
hợp khách nên cuối cùng quyết định mua từ tửu lâu bên ngoài
một
bàn ăn. Hồ Kiều chịu tốn ba lạng bạc, giải quyết vấn đề bàn tiệc.
Tới ngày ước hẹn, Cao phu nhân ngồi xe ngựa tới, mang theo
một
tiểu nha hoàn tuổi tầm mười ba mười bốn
đi
hầu. Cao Chính cưỡi ngựa
đi
theo, phu phụ hai người cùng nhau tiến đến. Hồ Kiều
đã
chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Bàn tiệc bày biện
thì
theo Hứa Thanh Gia, nhưng nàng
không
cho rằng ý kiến của Hứa Thanh Gia về phần trang phục trang điểm là dùng được, dứt khoát nàng
sẽ
không
hỏi
hắn
lần nữa. Nàng chỉ biết chải đầu mỗi kiểu Đồng Tâm Kế, chính là loại kiểu tóc duy nhất nàng học được từ Ngụy thị, còn lại nàng
không
biết thêm được kiểu nào, huống chi là việc vẽ vời trang điểm phấn son cần kỹ thuật cao siêu đó.
Đơn giản là dùng mặt mộc ra cửa đón khách.
Cao Chính chừng hơn ba mươi tuổi, vị nương tử này của
hắn
tuổi gần bằng, vóc dáng đẫy đà, lúc gặp mặt mỉm cười
nói
trước: “Phu quân nhà ta
nói
Hứa Lang tuổi còn trẻ, ta còn
đang
thắc mắc
không
biết nương tử Hứa Lang tuổi bao nhiêu,
không
ngờ lại trẻ như vậy.” Dứt lời liền chắp tay trước ngực hành lễ.
Hồ Kiều bước lên phía trước đỡ lấy Cao phu nhân rồi đáp lễ: “Ta mới tới nơi đây
mộtthời gian, việc vặt trong nhà còn làm phiền nương tử và Cao đại quan chiếu cố, trong lòng vô cùng cảm kích. Chẳng là
không
có người dẫn đến gặp mặt, ta
không
thể tùy tiện đến thăm.”
Cao phu nhân tuổi tác cao hơn, vốn là có ý dò xét. Thấy Hồ Kiều vừa mới gặp mặt
đãcầm tay, lại
nói
những lời bình thường như học thuộc lòng, hé miệng cười, thầm nghĩ nàng suy cho cùng tuổi vẫn còn
nhỏ, lời khách sáo
nói
còn chưa đủ thuần thục, lạikhông
hề ỷ vào phẩm cấp Hứa Thanh Gia cao hơn
một
chút mà có chỗ lạnh nhạt, thế nên cũng có thể giao du được.
Mấy ngày nay mỗi khi Cao Chính trở về đều kể, Hứa Thanh Gia gia cảnh bần hàn, e rằng lấy vợ cũng
không
phải danh môn quý nữ gì đó. Nghĩ đến
cô
gái
nhỏ
này, nếu phẩm chất đoan chính lòng dạ rộng lượng
thì
lúc gặp gỡ có thể kết giao, nếu chỉ là vụng về ngu dốt
thì
sau này ắt
không
cần lui tới nhiều.
“Nếu nương tử rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nơi ta ở tham quan
một
hai ngày gì đó. Chỗ của ta cũng coi là náo nhiệt, lang quân gần đây nạp thêm hai thê thϊếp hậu hạ trong nhà, thổi sáo đàn hát mọi thứ đều thành thạo, có thể để các nàng xướng
một
vài khúc giúp nương tử giải sầu.” Cao phu nhân theo đó mà tiếp tục xây dựng quan hệ, trong lòng
đã
chuẩn bị bài bản.
“Sao có thể chối bỏ ý tốt của nương tử được? Nếu là
không
chê, chi bằng ta gọi nương tử là Cao tỷ tỷ được
không?” Hồ Kiều nhìn gương mặt tròn trịa của Cao phu nhân, vui vẻ nhận lời, chỉ là trong lòng
đã
dán cho Cao Chính
một
cái nhãn “Háo sắc”: “Ta mới đến huyện Nam Hoa, cũng
đang
có nhiều chỗ
không
biết, còn muốn thỉnh cầu Cao tỷ tỷ chỉ giáo
một
hai việc.”
“Đâu có. Nhưng muội muội có điều gì muốn hỏi, ta chắc chắn
sẽ
tri vô bất ngôn (biết gì
sẽ
nói).”
Trong bữa cơm, khách và chủ đều ăn uống rất vui vẻ. Chủ yếu là Cao Chính cùng Hứa Thanh Gia uống rượu thống khoái, mà Cao nương tử và Hồ Kiều cũng trò chuyện với nhau
thật
vui
Nếu hai phụ nhân ở
một
chỗ, chắc
sẽ
cùng nhau tán gẫu chuyện son phấn trang điểm quần áo, chuyện ai gả ai cưới. Cái trước Hồ Kiều
không
chút am hiểu, cái sau……mức độ cách nàng quá xa. May ra chuyện gia quyến Chu Huyện lệnh của bổn huyện và gia quyến đồng liêu Hứa Thanh Gia cũng xem như là
một
chủ đề
không
tệ.
Nếu
nói
là để phu nhân xã giao trợ giúp Hứa Thanh Gia thăng quan, Hồ Kiều hoàn toàn
không
nghĩ tới. Nàng chỉ cầu sau này nếu có gặp mặt xã giao
thì
chỉ cần đừng đắc tội với người khác là được.
Cao phu nhân tính cách cũng mau lẹ. Khi Hồ Kiều hỏi, đầu tiên khen Chu phu nhân hiền hoà
một
phen: “Ai cũng biết là Huyện lệnh nương tử có tấm lòng Bồ Tát từ bi.” Chuyển lời
một
cái, lập tức chần chừ: “Chẳng qua…… hậu viện phủ nha còn có
một
vị.”
“Chu thái phu nhân?”
Trong đầu Hồ Kiều
đã
nghĩ ra bảy tám chiêu để tỏ vẻ là
một
người thục nữ đoan trang trước mặt vị phu nhân già này,
thì
lại thấy Cao nương tử lắc đầu cười khẽ: “Chu thái phu nhân
đi
về cõi tiên
đã
nhiều năm. Vị mà ta kể này, ngày sau muội muội ở hậu viện phủ nha
sẽ
được gặp. Nhớ là cố gắng chú ý nhiều
một
chút, mặc dù
không
cần để tâm cùng nàng kết giao, nhưng cũng
không
nên đắc tội với nàng.”
“Vị ấy là?”
“Ngày sau muội
sẽ
biết.”
không
quá mấy ngày, Huyện lệnh Chu phu nhân ở Phủ nha hậu viện mở yến tiệc. Hồ Kiều lần đầu
đi
dự tiệc, đúng là gặp được vị khách mà Cao phu nhân từng nhắc nhở làkhông
được đắc tội ấy.
Chu phu nhân tuổi chừng năm mươi, sớm
đã
đi
theo Chu Huyện lệnh nhiều năm, nếm qua
không
ít đau khổ. Đến khi Chu Huyện lệnh hiển đạt, dung nhan bà
đã
tàn úa. Cho dù vài năm nay
đã
để tâm chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn
không
đấu lại nổi tuổi tác, để lộ ra chút héo tàn xấu xí.
Đối lập với bà là
một
thiếu phụ mặc hồng y đứng thẳng ở phía sau, mặt trái xoan mắt hạnh đào, ước chừng tầm mười bảy mười tám tuổi, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ phong tình.
Chờ Hồ Kiều tặng quà ra mắt cho Chu phu nhân, sau đó hàn huyên vài câu xong, Cao phu nhân dùng ánh mắt truyền ý cho nàng, nàng liền biết rằng vị đó chính là chủ nhân chân chính.
Năm xưa Chu phu nhân làm việc chân tay nuôi hôn phu học hành, lại sinh được
mộtnam
một
nữ. Nhi tử
thì
được đưa đến thư viện học tập, nữ nhi xuất giá cũng
không
ở huyện Nam Hoa. Chu Huyện lệnh lại có ái thϊếp, cũng
không
cần bà hầu hạ, cuộc sống hoàn toàn nhàn rỗi.
“Đều là lão bà này cả ngày nhàn rỗi, cậy già mới nghĩ mời các ngươi đến làm chút náo nhiệt. Nương tử nhà Hứa Huyện thừa lại vừa mới đến, cũng muốn mời đến mọi người cùng nhau làm quen.”
Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ huyện Nam Hoa, lời Chu Huyện lệnh
nói
coi như là nhất, Hứa Thanh Gia quyền hành đứng thứ hai, Cao Chính xếp ở vị trí thứ ba, còn lại cũng chỉ là gia quyến huyện nha thấp kém hơn. Chỉ cần Hồ Kiều chiều lòng được vị lão thái thái này cho tốt, còn lại cứ cư xử lễ độ là được.
Chủ ý nàng
đã
quyết, lập tức cáo lỗi với Chu phu nhân: “Phu nhân
không
biết rồi, tiểu nữ tuổi còn
nhỏ
lại
không
có kiến thức, vốn lần đầu đến huyện Nam Hoa hẳn trước tiên nên đến thăm hỏi phu nhân. Chẳng là vừa kính sợ quan nha, lại
không
quen biết được người nào nên mãi tới bây giờ mới đến, phu nhân trăm ngàn đừng trách tiểu nữ thất lễ.
không
ngờ Cao tỷ tỷ
nói
phu nhân tính tình hiền hoà, tiểu nữ mới can đảm đến đây. Bây giờ cùng phu nhân chuyện trò mới biết Cao tỷ tỷ
nói
không
sai. Tối hôm qua nhận được thϊếp mời của phu nhân, tiểu nữ còn hỏi thẳng lang quân nhà tiểu nữ, mỗi ngày đến huyện nha làm việc bắp chân có bị chuột rút
không
di chuyển được
không, bị lang quân cười cho
một
trận ra trò.”
Lời này lộ ra vẻ chân chất đáng
yêu
của nữ nhi nhà nghèo. Chu phu nhân năm đó tuy là nương tử tú tài, nhưng bảo bà
không
có việc gì mà đến huyện nha
một
chuyến, cái đó cũng có chút lo lắng nhụt chí. Bà còn nhớ năm đó Chu Đình Tiên đậu tiến sĩ rồi làm quan, lần đầu theo trượng phu đến huyện Nam Hoa nhậm chức bà còn thấy
không
thể tin nổi, cứ tưởng đây chỉ là
một
giấc mơ. Mới khi đầu bước vào thềm nha môn, nghe được tiếng động bên trong khiến bà cả kinh, năm rộng tháng dài rồi cũng thành thói quen.
Lúc này nghe Hồ Kiều vừa
nói
mấy câu
nói
đó, bà
không
khỏi bật cười: “Tội nghiệp quá, có muốn lại đây để ta sờ xem lúc này ngươi có bị chuột rút hay
không
không?”
Mọi người
đang
ngồi nhất thời đều nở nụ cười. Suy cho cùng nụ cười đó có hàm ý gìkhông
thì
không
ai biết. Chỉ thấy vị hồng y thiếu đứng phía sau hầu hạ phụ Chu phu nhân kia khóe miệng cong lên như có như
không, mang chút ý tứ trào phúng.
Hồ Kiều để tâm nhìn theo, cứ ngỡ là mình hoa mắt.
Huyện Nam Hoa chiếm diện tích khá lớn, huyện nha trước kia cũng là nhà của đường đệ Nam Chiếu vương. Sau này Nam Chiếu bị Đại Chu tiêu diệt, vương tộc tuẫn quốc, tòa nhà này được thu về thành quốc hữu, cuối cùng làm thành huyện nha. So với huyện nha bên cạnh
thì
nơi đây tốt gấp vạn lần, chẳng những phía sau có hoa viên, mà còn được dựng vũ đài sân khấu diễn kịch.
Khi kiến lễ và yến tiệc
đã
xong xuôi, mọi người đều
đi
đến phía sau khu vũ đài Hương Hà, cách hồ sen chính là
một
sân kịch
nhỏ. Đám gánh hát được mời đến liền nhanh chóng xướng lên, lại có thêm tiểu nha hoàn hầu hạ ở bên,
đi
tới các bàn mà thêm trà rót nước, cũng tạo được vẻ hứng thú đặc biệt.
Chu phu nhân khai yến bên hậu viện, từ vách ngăn phía tiền viện cũng có thể nghe được
âm
thanh vui vẻ phía hậu viện. Thấy thế, Chu Huyện lệnh cũng vỗ vỗ cái bụng mà nở nụ cười: “Vậy ra bà ấy cũng biết tìm thú vui.” Chu Đình Tiên làm Huyện lệnh yên bình
đã
lâu,
thật
nhiều năm rồi cũng chưa từng chuyển
đi
sang chỗ khác. Tuy rằng ở đây đường quan lộ vô vọng, nhưng tốt xấu gì
thì
ở
trên
cái huyện Nam Hoa này, Chu Đình Tiên cũng được xem như là vua
một
cõi, cũng có thể thoải mái kê cao gối mà ngủ.
Lúc này ngồi
trên
đại sảnh chính là các vị quan viên lớn bé Nam Hoa huyện, mỗi trong lòng đều ôm
một
vài nữ tử, mà bên cạnh Hứa Thanh Gia cũng có
một
nữ tử
đangngồi. Nàng kia vốn là thấy được Huyện thừa tuy tuổi còn trẻ nhưng thông minh xuất sắc, lại nghe
nói
người này chính là Bảng nhãn khoa thi, trong tâm cũng có ý muốn nương dựa bám vào. Yến tiệc vừa mở nàng ta liền muốn chui ngay vào lòng
hắn
nằm, đáng tiếc bị ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hứa Thanh Gia liếc qua.
khôngbiết sao, trong lòng nàng ta bỗng trào lên
một
tầng xấu hổ, cố gắng kéo nửa thân người õng ẹo của mình trở lại, bày tư thế khuê thục ngồi bên cạnh Hứa Thanh Gia để phụng bồi.
Chu Đình Tiên đưa mắt quét qua vẻ mặt Hứa Thanh Gia, thấy vị thiếu niên trẻ tuổi này ung dung thản nhiên cùng Cao Chính bên cạnh nâng chén cùng uống. Ngược lại Cao Chính trong lòng ôm
một
thiếu nữ xinh đẹp, toàn thân nàng ta giống như bị rút xương, cả người đều dựa hẳn vào lòng
hắn, trong mắt nàng ta lại có hình ảnh của Hứa Thanh Gia.
Chu Đình Tiên ở huyện Nam Hoa an nhàn
đã
lâu, quan sai huyện lý lại tăng thêm hai kẻ mới, đương nhiên là muốn khảo sát
một
phen.
Chu Đình Tiên cho thiếu nữ xinh đẹp trong lòng uống nửa chén rượu, thấy mặt nàng bị cay rượu mà đỏ ửng trông
thật
kiều diễm, liền bật cười, đem nửa chén còn lại uốngmột
hơi cạn sạch.
Hứa Thanh Gia và Cao Chính xem là khách chính, thế nên được đám người lục
sự
tá sử kính rượu
một
vòng, cũng có vài phần chếnh choáng hơi say. Thiếu nữ bồi rượu bên cạnh thấy mặt Hứa Huyện thừa đỏ bừng vì say đầy vẻ tú nhã tuấn mỹ, nhịn
khôngđược liền sáp lại gần muốn thay
hắn
uống chén rượu trong tay: “Cao tam quan, để thϊếp thay Hứa Lang quân uống chén này
đi!”
Địa vị Cao Chính đứng hàng thứ ba, kĩ nữ
đã
quen mặt nên cũng biết cách xưng hô như vậy.
“Ngọc nương
đã
có lời, sao có thể
không
nghe theo chứ?”
Nhưng Hứa Thanh Gia lại ngẩng đầu đem chén rượu uống
một
hơi cạn sạch, lại thản nhiên mà
nói: “Đại nam nhân sao có thể để nữ nhi thay mình uống rượu?”
“Hứa Lang đây là
yêu
mến Ngọc nương? Ha ha ha ha, Ngọc nương này, chốc nữa chi bằng nàng theo Hứa Lang về nhà
thì
như thế nào?”
Ngọc nương chính là kĩ nữ nổi danh của bản địa, khách nơi đây đều biết nàng nổi danh ở chốn phong nguyệt
không
phải dựa vào ca múa khúc nghệ, mà chính là nhờ
mộtthân bạch ngọc tinh tế cùng khả năng nịnh nọt cao tay.
Chu Đình Tiên đem nàng an bài ở đây, chính là nhìn trúng nàng điểm ấy.
Ông cũng muốn xem xem Hứa Thanh Gia trả lời như thế nào?