Bệ Hạ Không Thể

Chương 45

Edit: Han.

Đường đến Hán Giang thành cũng không hề dễ đi, mấy ngày liền mưa to không ngừng, đường qua núi bị đá lớn lăn xuống chặn ngang, những người đồng hành cũng nhiều, đợi khi mọi người hợp lực dời đá ngăn, còn chưa đi qua được bao xa lại nghe tin cầu qua sông phía trước bị sập.

"Phu nhân ở trên xe nghỉ ngơi một lát đi, Hành sẽ dẫn người đi trước xem thử." Mặc Hành một thân áo tơi đứng ở bên xe ngựa, nhìn Nhiễm Diên xốc lên màn xe liền cúi đầu.

"Làm phiền ngươi, nơi này đã có Nữ Âm chăm sóc ta, ngươi cứ yên tâm đi đi."

Nếu luận về võ nghệ, Nữ Âm thậm chí còn vượt qua Mặc Hành, cũng làm khó lúc trước Quý Thịnh sẽ an bài người như vậy đến bên nàng.

Mặc Hành vừa đi, Nhiễm Diên liền đánh giá khắp nơi, người Tề quốc ra khỏi thành cùng với đoàn xe Nhiễm Diên lúc này cũng bị vây ở đây, tốp năm tốp ba tụm lại tránh mưa, đồng dạng biểu tình nhìn trời ưu sầu thở dài, khi nàng đang định buông màn xe xuống, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa.

Không bao lâu sau, một đội ngũ hơn mười người xuất hiện ở phía trước, thân khoác áo tơi, đội mũ che rộng vành nên không thấy rõ khuôn mặt, nhưng có thể nhìn ra ngựa của nhóm người này đều là tuấn mã, Nhiễm Diên nhìn nhìn nam nhân cưỡi bạch mã đi đằng trước, người nọ tựa hồ có cảm ứng, bỗng nhiên nhìn về phía nàng, cách nhau không xa, chạm đến đôi mắt của người nọ, trong lòng nàng bỗng nhảy dựng lên liền buông màn xe xuống.

Người này đôi mắt thật là đẹp.

"Phu nhân sao vậy?" Nữ Âm tất nhiên là thấy người kia, khó hiểu dò hỏi Nhiễm Diên: "Phu nhân nhận thức hắn?"

Nhiễm Diên bừng tỉnh lắc đầu: "Không quen biết, phỏng chừng là một đại nhân vật."

Nếu nàng không nhìn lầm, mới vừa rồi bên hông người nọ hẳn là ngọc bội long li, ở thời kỳ này mà có thể đeo ngọc bội như vậy, không phải là người trong công thất thì cũng là quý tộc.

Sau đó không lâu, Nhiễm Diên mới biết được thân phận của người này, bởi vì y, mà cơ nghiệp trăm năm của Tề quốc diệt vong.

Khi đến Hán Giang thành, Nhiễm Diên mới hiểu được quốc gia này nghèo đến mức nào, vốn tưởng rằng chỉ biên thành mới hoang vu, nào ngờ ngay cả trọng thành (thành lớn, quan trọng) cũng là như thế, đừng nói đến Yến quốc, sợ là so với Triệu quốc cũng kém xa.

Khoảng mười ngày sau khi vào thành, vết thương do mũi tên trên cánh tay Nhiễm Diên cũng khỏi hẳn, thời điểm này đang là tết hoa đăng mỗi năm một lần của Hán Giang thành, nghe nói ngay cả người của mấy thành trì lân cận cũng đều tới, là lễ hội lớn khó có được, rời khỏi Yến Cung gần một tháng, Nhiễm Diên đã yên tâm hơn không ít, cũng không vội vã đi đến Lâm Tri, liền rời ngày khởi hành chậm lại.

"Nếu náo nhiệt như vậy thì chúng ta cũng lưu lại chơi một chút."

Chạng vạng, Nhiễm Diên mang theo Nữ Âm ra khỏi khách điếm, hai người cầm theo hoa đăng lẫn ở trong đám đông thưởng thức đủ kiểu đồ vật mới lạ, Nhiễm Diên vốn tưởng thời đại này đồ vật không theo kịp hiện đại, nào ngờ đều không phải như thế, thật ra có rất nhiều đồ đến cả hiện đại cũng chưa từng nghe thấy.

"Thiên a, đây là phượng điểu?!"

Nhiễm Diên kinh ngạc chỉ vào một con chim đang nhẹ nhàng bay lượn ở giữa đám người, lông vũ màu sắc rực rỡ lung linh, cùng với phượng hoàng trong thần thoại không có mấy phần khác biệt, đẹp đẽ đến kinh hồng, ngày xưa chỉ nghe trong dân gian nói qua có phượng điểu, nhưng giống loài trân quý này đâu phải nơi nào cũng tồn tại, thế cho nên Yến quốc không có.

"Phu nhân phu nhân! Nó bay lên ~"

Sau khi gặp được phượng điểu, Nhiễm Diên đối với những thứ thần kỳ cũng ít ngạc nhiên hơn, tỷ như cá voi trắng, chim chóc biết ca hát, mấy loại này Yến cung đều có, khi đi ngang qua một con phố, hoa đăng vây quanh, tiếng người ồn ào náo nhiệt.

"Phu nhân, nơi này thật náo nhiệt nha, chúng ta vào xem thử."

Nhiễm Diên dùng khăn thêu trong tay che khuất nửa bên mặt, túm chặt lấy Nữ Âm, nha đầu này ngày thường thoạt nhìn an tĩnh, kỳ thật náo động lên lại giống hệt như thỏ điên.

"Khụ khụ, nơi này thì thôi, chúng ta mau đi chỗ khác."

Nữ Âm khó hiểu, Nhiễm Diên bất đắc dĩ cười khẽ, dùng cây quạt vỗ vỗ đầu nàng, dưới khăn che mặt nồng đậm ý cười, có chút chế nhạo nói: "Đây là thanh lâu, chúng ta đi vào làm gì, nhanh đi sang nơi khác đi."

"A?!" Nhìn đám nam nhân qua lại bên cạnh, Nữ Âm nháy mắt đỏ mặt, vội theo Nhiễm Diên rời khỏi chỗ nhộn nhịp này.

Thanh lâu ở Tề quốc rất thịnh hành, có điều hơn mười quốc gia, ngõ hẻm hoa liễu (giống phố đèn đỏ) nơi nào chả có, nam nhân toàn thiên hạ chung quy vẫn không trốn được thói trăng hoa.

Rời khỏi đám đông náo nhiệt, Nhiễm Diên cũng không còn hứng thú, dẫn Nữ Âm chuẩn bị quay về khách điếm, lại ngoài ý muốn bị mấy tên lưu manh du côn ngăn cản, nhìn bảy tám nam nhân quần áo xộc xệch không chỉnh tề, Nhiễm Diên còn có chút trố mắt.

Đây là...rốt cuộc gặp được chặn đường trong truyền thuyết?

"Đại ca, chính là nữ nhân này, ngày ấy bọn họ vào thành ta liền nhìn chằm chằm, tuyệt đối có của."

Tên được gọi là đại ca vỗ vỗ đầu vai người nọ, cười dữ tợn nói: "Hảo tiểu tử, làm không tồi, hôm nay bắt lấy hai nữ nhân này, đổi lấy tiền liền chia cho ngươi, đủ để ngươi uống rượu ăn thịt thống khoái."

Mắt thấy Nữ Âm buông xuống đồ vật trong tay, chuẩn bị rút đao ra khỏi tay áo, Nhiễm Diên dùng khăn lụa thêu hoa che khuất mắt, không phải sợ đám ô hợp này, mà là sợ thấy máu.

"Nữ Âm, giáo huấn chúng một chút là được rồi."

Cường long không áp bọn rắn độc, những tên này đã sớm nhìn chằm chằm bọn họ, xem ra Hán Giang thành không thể lưu lại được nữa.

Nhìn mấy người kia hung ác tới gần, còn không đợi Nữ Âm ra tay, liền có kẻ kêu thảm một tiếng, tiếp theo lại vang lên liên tiếp vài thanh âm dồn dập hô to, máu tươi bắn vào không trung rơi xuống bụi đất dưới chân, thổi lên mùi tanh nồng khiến Nhiễm Diên có chút buồn nôn.

Cách phiến lụa mỏng, nàng mơ hồ thấy được một thân ảnh cao lớn đi về phía bên này.

"Các hạ là người phương nào?"

Nữ Âm theo bản năng che chắn phía trước Nhiễm Diên, nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện, trong nhất thời không phân biệt được là địch hay bạn. Người nọ đeo mặt nạ, không thấy rõ dung mạo, nhưng đôi môi y khẽ nhếch, tâm tình tựa hồ thực hảo, khi rút trường kiếm ra khỏi mấy thi thể, y có chút chán ghét móc khăn tay ra chà lau vết máu vương trên mặt.

"Đa tạ các hạ cứu giúp, không biết có tiện lưu lại danh hào."

Thanh âm Nhiễm Diên chưa dứt, bàn tay lau kiếm của người nọ chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Diên che sa mặt, đôi mắt dưới mặt nạ mị lên, sau đó y ném khăn thấm máu trong tay, cởi bỏ mặt nạ.

"Tại hạ là Tề quốc Chung thị Tin."

Nhìn mặt hắn, Nhiễm Diên thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.....