Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Năm tháng qua đi, trời chuẩn bị vào hè nên có chút oi bức. Trong cung phải có chuẩn bị thêm nhiều đá lạnh thì may ra mới chống đỡ được, nhưng điều làm Nhiễm Diên càng phiền muộn hơn đó chính là Quý Thịnh. Gần đây không có việc quan trọng nên hắn có rất nhiều thời gian quấn quýt lấy nàng.
Chiếc màn lụa bên giường lớn điêu phượng kim sơn nhẹ lắc, hai thân ảnh lỏa lồ đang triền miên bên trong, thân thể giao hoan mãnh liệt cùng với tiếng rêи ɾỉ mị hoặc của nữ nhân làm người không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Bỗng nhiên một bàn tay trắng nhỏ, mảnh khảnh nắm thật mạnh lấy chiếc màn lụa, bất lực mà loay hoay trên cao, nhưng rồi sau đó lại bị một bàn tay to khác nắm lấy cổ tay, cường ép túm trở về.
"A a, ta từ bỏ! Đừng cắm vào!"
Nhiễm Diên có khổ mà không thể kể, thân thể mềm mại bị Quý Thịnh đâm đến run rẩy, đôi môi vì cắn chặt mà sưng đỏ tà mị, mắt đẹp một mảnh mê ly, trên cần cổ tuyết trắng là những giọt mồ hôi lấm tấm xen lẫn những dấu vết ái muội.
dương v*t thô cự tàn nhẫn xâm chiếm vào trong hoa kính, đem bên trong lấp đầy, nhẹ cắm nhẹ xoay, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước vừa mới bắn vào cho tràn ra ngoài.
"Đừng cắm vào đâu? Chỗ này hả?"
Eo thon có lồi có lõm, đường cong mềm mại tinh tế không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của nam nhân. Nhiễm Diên vặn vẹo nhưng không thể tránh thoát chỉ có thể kinh hô thành tiếng, điều này chỉ làm cho Quý Thịnh càng thêm ra sức mà cày cấy.
"A!"
Mị thịt gần cửa huyệt thật dễ chảy nước, mỗi một cú đâm vào, cơn ngứa lập tức được thỏa mãn. Từ khắp nơi trong cơ thể bị kɧoáı ©ảʍ kỳ dị kia tác động, đó rõ ràng là tiếng nước da^ʍ mĩ, là tiếng vách trong hấp tấp xoắn chặt hắn, làm Quý Thịnh như muốn điên cuồng.
Tốc độ dương v*t ra vào hoa huy*t thật đáng sợ, hành hạ tra tấn tiểu thịt nhi, thân gậy dữ tợn như được tắm trong nước xuân xanh.
"Nhìn đi, nơi đó của A Diên rất thích bị cắm vào, thật đáng khen."
Hạ thân đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ gần một canh giờ, cơ thể cũng đã tới cực hạn, hoa khẩu tuyết nộn đỏ thắm cắn nuốt lấy dương v*t cứng rắn, hoa kính dính đầy mật nước, men theo khe hở trong hoa huy*t mà bắn ra ngoài.
Toàn bộ nhục bổng của hắn đã bị nàng thấm ướt, ngay cả những sợi lông tơ trên đó cũng bị ướt thành một nhúm. Càng nhiều mật thủy ấm áp chảy ra, tinh hoàn không ngừng đánh vào hai cánh mông, chảy xuôi về dọc đùi.
"Thoải mái không? Toàn bộ đều đi vào, bên trong A Diên thật nộn, vừa ấm áp vừa kẹp chặt. Bổn vương rất yêu nó."
Vầng trán tuấn mỹ của hắn cũng chảy thật nhiều mồ hôi, nhiệt độ hoan ái chỉ tăng chứ không giảm. Hắn cúi người, ngậm lấy hai đỉnh thù du đang nghịch ngợm mà đong đưa trước ngực nàng, những giọt mồ hôi lớn đáp thẳng tắp xuống xương quai xanh của nàng, hình ảnh cuồng dã cùng tà nịnh không nói nên lời, làm người như muốn trầm mê vào bể du͙© vọиɠ.
"A, nhẹ chút..."
Nhụy hoa mẫn cảm bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, giây phút cao trào như nổ tung vẫn còn dư âm đọng lại, cơ thể nhu nhược lại phải tiếp nhận một đợt công kích mới, nàng liên tục thở dốc, hoa tâm tê dại rùng mình.
Hai vυ' nở nang của nàng bị hắn ngậm chặt trong miếng, phần thịt trắng mềm dính đầy mật dịch trong suốt, những chỗ bị hắn cắи ʍút̼ đều để lại những dấu vết hồng hồng, đỏ đỏ. Quý Thịnh thật muốn điên rồi!
Nâng người lên rồi lại hung hăng cắm vào, ôm lấy nữ nhân dưới thân đang bị hắn thao lộng, cảm xúc giờ thật sung sướиɠ. Ngoài ra, cảm nhận được đôi chân dài ngọc ngà của nàng đang không ngừng kẹp chặt lấy hông hắn, làm hắn càng thêm say mê nàng.
Hoa kính mật thủy tràn lan, sự tê dại kia ập đến như vũ bão, Nhiễm Diên cũng đã hết sức mà kêu khóc, chỉ còn lại tiếng nức nở yếu ớt. Dưới những cơn tấn công mãnh liệt của cầm thú, nàng chỉ có thể ôm chặt lấy cổ hắn, chuẩn bị tinh thần đón nhận lấy một đợt cao trào mới.
"A Diên, A Diên..."
Đóa hoa ngọc dưới thân nam nhân không ngừng nở rộ, hắn luôn thích khoảnh khắc tinh hoa của hắn phun đầy vào nàng, vào lúc ôn nhu mà gọi tên nàng, tiếng nói trầm thấp đủ để mê hoặc, phá tan tầng tầng kɧoáı ©ảʍ, gọi tên nàng, khắc sâu vào trong lòng nàng.
Cự long chậm rãi rút ra bên ngoài, huyệt thịt mẫn cảm lập tức cắn chặt không buông. Nhiễm Diên có thể cảm nhận rõ ràng sự hấp thụ kia, cố gắng thả lỏng thân thể, để cho cự vật đáng sợ kia nhanh chóng rút ra ngoài. (Kua Kua)
Nơi hạ thân giao hợp rốt cuộc cũng tách ra, cánh môi mấp máy tiết ra ái dịch, chăn gấm dưới thân Nhiễm Diên không thể thoát khỏi cảm tắm trong mưa ái tình.
Quý Thịnh thỏa mãn đem Nhiễm Diên ôm vào người, hơi thở có chút thô trầm vì đợt tình cảm mãnh liệt vừa rồi, nắm lấy ngón tay nàng mà thưởng thức, bỗng nhiên nói đến một chuyện.
"Mẫu hậu có ý để ta lập Trịnh bá thúc cơ làm hậu."
Thanh âm khàn khàn lộ ra chút lười biếng, Nhiễm Diên vô lực mà đem khuôn mặt đỏ bừng dán lên trên ngực hắn, vừa nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, vừa uể oải trả lời: "Nghe nói Trịnh thúc cơ chính là tuyệt đại mỹ nhân, là đích nữ của phủ Tướng quân, Đại vương nên lập nàng làm Hậu."
Thuở Chu Thất sơ khai, những người có công sẽ được phong chư hầu. Ví như Trịnh Quân là bá vị, nên xưng Trịnh bá. Mà Yến Quốc vốn là chờ vị, tới đời lão Yến Vương lập nhiều chiến công, Chu Thiên Tử sớm đã suy thoái, Yến quốc trực tiếp tiến bước theo Sở Tấn lập vương. Mới đầu còn bị phản đối, mâu thuẫn gay gắt, nhưng đến nay, Yến quốc đã là quốc gia hùng mạnh, không ai địch lại, các nước khác thấy mặt đều phải cung kính mà gọi một tiếng Yến Vương.
Mày kiếm của hắn nhíu lại, bàn tay đang mân mê ngón tay nàng bỗng nhiên nắm chặt, nâng hàm dưới nàng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp sáng ngời làm điên đảo không biết bao nhiêu nam nhân, chỉ thấy một mảnh trong suốt, tựa như có thể nhìn thấu bóng dáng hắn trong đó.
Thật đáng tiếc, không có biểu tình mất mát, đau thương mà hắn đang mau đợi