Con ngươi của Chu Mẫn không tự chủ được mà run lên, nàng không thể phân biệt được, đó là do nàng che giấu và làm mất đi nội lực của hắn, làm hắn mất đi khả năng tự bảo vệ mình trong khu rừng này, mà nếu hắn đã chết, thì nhiệm vụ của nàng sẽ kết thúc!
Chu Mẫn quay đầu tránh ánh mắt dò xét của hắn, nhưng bàn tay đặt ở hàm dưới lại dùng sức đem khuôn mặt lệch lạc của nàng quay trở lại, “Nhìn ta, nói cho ta biết, điều gì khiến cho nàng cảm thấy là ta sắp chết?”
Sự bướng bỉnh của Thượng Quan Kỳ khiến Chu Mẫn không nói nên lời, nghĩ đến nhiệm vụ cùng mong muốn của người ủy thác, mâu thuẫn giữa hai cực khiến cho nàng gần như bị phân liệt , đôi mi khép hờ đè nén sự phức tạp và mâu thuẫn trong mắt nàng, lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt Chu Mẫn tràn ngập sự bình tĩnh và một tia bi thương mà Thượng Quan Kỳ suýt chút nữa thì không nhìn thấy.
“Bởi vì, tính mạng của chàng đối với ta rất quan trọng! Ta không thể đánh cược…” Đây là lời nói thật, nhưng cũng là một sự thật mơ hồ, Chu Mẫn không nói nữa mà chỉ nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt, đôi mắt đó sâu không đáy, dường như ẩn chứa rất nhiều câu chuyện, khiến người ta cảm thấy phức tạp và lạc lối trong vô thức.
Nghe những lời Chu Mẫn nói làm trái tim Thượng Quan Kỳ rung động, hắn buông quai hàm của nàng ra đứng dậy, che giấu vẻ mặt bồn chồn sau khi nghe câu trả lời của Chu Mẫn, quay lưng về phía nàng, ánh sáng và bóng tối mờ ảo đập vào người hắn, làm hắn càng thêm khó đoán hơn và không thể chạm tới.
Chu Mẫn ngồi trên mặt đất, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Kỳ, trong lòng đau xót cùng buồn bực sắp trào ra ngoài, “Thượng Quan Kỳ, ta yêu chàng” đây là lời tỏ tình mà thân chủ kiếp trước không kịp nói ra, đồng thời cũng là sự hối hận và yêu thương sâu sắc nhất của nàng.
Thượng Quan Kỳ đang đứng quay lưng về phía Chu Mẫn, nghe được sáu chữ ngắn ngủi kia, toàn thân như cứng đờ, trong mắt tràn ngập niềm vui ẩn sau nhưng rất nông,gần như thoáng qua nhưng lại hiện ngay trước mắt.Nhưng trước khi anh ta có thể nói bất cứ điều gì, anh ta đã tức giận bởi những lời Chu Mẫn nói sau đó.
“Nhưng, ta không muốn trái tim của chàng, không cần chàng hi sinh cùng hồi đáp, cho nên, chàng không cần có gánh nặng, cho nên, xin hãy giữ lấy trái tim của mình, không cần yêu ta…” Chu Mẫn trong lời nói tràn đầy không thể diễn tả nỗi buồn bi thương, nhưng lại khiến cho Thượng Quan Kỳ dâng lên một sự tức giận khó giải thích được trong lòng.
“Chu, mẫn!” Thượng Quan Kỳ xoay người lại, ánh mắt phảng phất sự hỗn loạn trước cơn bão nham hiểm, thanh âm cũng không khỏi mang theo sự khát máu nghiêm nghị, dường như hắn đang kìm nén cảm xúc của mình.
Nhưng khi hắn quay lại, Chu Mẫn đã ngẩng đầu lên, nước mắt chậm rãi rơi xuống làn da trắng nõn non nớt của cô, cô nhìn anh bằng đôi mắt sắp trào ra nỗi buồn và nỗi nhớ nhung, dưới ánh nắng dài một mét rọi, giọt nước mắt phản chiếu ánh sáng và bóng tối nhiều màu sắc, khiến lòng hắn kinh hãi, khiến hắn đột nhiên không nói nên lời, chỉ có thể ngây người nhìn nàng.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, nghe trong lời nói có chút bi thương cũng tự giễu, “Cứ như vậy đi, Thượng Quan Kỳ, cứ như vậy đi, hiện tại chàng làm rất tốt, cứ như vậy, giữ vững trái tim của chàng, đừng dao động, không yêu, mặc kệ ta vì chàng mà làm bao nhiêu, dù ta yêu chàng sâu đậm đến đâu, xin chàng hãy đứng ở nơi chàng đang đứng, hoặc là tiếp tục bước đi, không cần quay đầu lại, cả đời này, xin chàng, không cần quay đầu lại ...Ta, không cần tình yêu của chàng…”
Bởi vì chàng không kham nổi tình yêu của ta, bởi vì thân chủ không muốn dính dáng tới ta nữa, nhưng lại không khống chế được tình yêu sâu đậm của thân chủ dưới nỗi đau bất lực sâu sắc này, sau những ngày này, tình yêu sâu sắc đó cùng với cảm giác tội lỗi với gia đình ở kiếp trước, khiến Chu Mẫn vướng vào những xung đột mâu thuẫn, nhiệm vụ chết tiệt này và nguyện vọng của thân chủ thật muốn chia ta thành hai nửa…