Người Yêu Bị Nguyền Rủa

Chương 12

Từ lần trước, hắn không lúc nào là không nhớ tới, nghĩ muốn cùng nàng một lần nữa, thật tốt nhấm nháp tư vị ngọt ngào của nàng.

Hiện tại nàng lại rơi vào trong tay hắn, hắn tuyệt đối không để nàng rời khỏi!

Tay hắn vốn nhẹ nhàng xoa bóρ ѵú nàng, sau đó lại dùng ngón tay tùy ý đùa bỡn nụ hoa màu hồng của nàng, âu yếm của hắn mang đến từng trận tê dại làm Lãnh Diễm không ngừng thở gấp.

“ A….Không cần như vậy……” Nàng vô lực cầu xin.

Hắn không để ý tới kháng nghị của nàng, há mồm ngậm chặt một bên nụ hoa, mùi thơm mê người trên cơ thể nàng truyền vào mũi hắn, làm hắn càng thêm hưng phấn.

“Ừm….không”Nàng không thừa nhận được hơi nóng trên người, chỉ có thể nhắm mắt ngâm nga.

Đầu lưỡi Long Đan Thanh vẽ tròn tròn xung quanh nụ hoa nàng, sau đó dùng lực mυ'ŧ, khinh nuốt. Thân thể Lãnh Diễm vì bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà như có dòng điện tán loạn chạy qua.

Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phiếm hồng, hưng phấn của nàng, nàng rêи ɾỉ yêu kiều vì vui sướиɠ, hai tròng mắt tràn ngập tình cảm mãnh liệt, biểu hiện này đã chứng mình nàng đã hoàn toàn bị dục hỏa khống chế.

“ Nàng có muốn ta hay không?” Thanh âm hắn khàn khàn hỏi

Nàng chỉ có thể dùng lực lắc đầu.

“ Còn cứng rắn cãi lại?”

Hắn lập tức đẩy nàng ngã xuống giường, hai tay xốc váy nàng lên, lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng.

Khi hắn muốn cởi vật trở ngại kia ra, lại bị một tay nàng đè lại.

“ Không thể….. Ngươi còn như vậy, ta sẽ hét to….” Nàng hổn hển cảnh cáo hắn nhưng hắn tuyệt đối không để ý.

“ Thời điểm ta muốn nàng, không ai có thể ngăn cản ta.” Trong ánh mắt hắn tràn ngập dục hỏa mãnh liệt, cần thân thể ngọt ngào của nàng đến thỏa mãn.

“ Không …..” Lời cự tuyệt của nàng cũng không ngăn cản được hắn cởϊ qυầи lót của nàng ra, nước mắt nhục nhã lặng lẽ rơi xuống.

“ Hiện tại khóc cũng không kịp!” Khẩu khí của hắn không chỉ có chút hờn giận mà còn phẫn nộ vì nàng dám cự tuyệt.

“ Không cần……”

Hắn dùng lực kéo chân nàng ra, ngón tay thô lỗ thăm dò vào nơi ấm áp, chặt chẽ của nàng, tiếp theo hắn cúi đầu ngậm chặt nụ hoa phẫn nộ, ngón tay bắt đầu ma xát theo tiết tấu, rút ra đâm vào.

“ A……” Nàng vô thức bật ra âm thanh rêи ɾỉ.

Phản ứng của nàng làm hắn có cảm giác thoải mái, hắn càng dùng tốc độ nhanh hơn nữa.

“ Long…….” Hai tay nàng không tự giác mà bắt lấy tay hắn, vô lực ngăn cản thân thể đang run rẩy.hoa huy*t của nàng không ngừng tiết ra mật dịch, thấm ướt ngón tay hắn.

“ Van cầu ngươi….. Không cần như vậy…..” Nàng đã hoàn toàn bị lạc vào giữa kɧoáı ©ảʍ, hai gò má mỹ lệ nhuốm đỏ, cặρ √υ' mềm mại mê người cũng theo hô hấp dồn dập mà run rẩy.

Nghe được thanh âm yêu kiều của nàng, hắn như mất đi tự chủ, một tay càng dùng sức xoa nắn nụ hoa, cũng đem một nụ hoa khác ngậm trong miệng, dùng lực mυ'ŧ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Lãnh Diễm bị hắn đùa đến nỗi mất đi thần trí.

“ A….A……..” Môi anh đào nhỏ xinh của nàng không kìm lòng được mà bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Long Đan Thanh say đắm giữa cảm thụ của mình, nhấm nháp mỗi tấc da thịt của nàng, muốn đem hương vị ngọt ngào cùng xinh đẹp của nàng khắc thật sâu vào trong tim mình…….

Mồ hôi làm mái tóc dài dính lên mặt hắn, bình thường hắn tuấn mỹ không giống phàm nhân, mà hiện tại nam nhân này lại điên cuồng không kháng cự lại được.

Vẻ mặt cuồng loạn của hắn, lửa nóng trong mắt làm hắn giống như một dã thú mất đi lý trí, tiếng hít thở nồng đậm làm nàng cảm thấy mình giống như động vật nhỏ yếu rơi vảo tay thợ săn, không có một chút chống cự.

Long Đan Thanh lật người nàng qua, làm nửa người trên của nàng phủ lên giường, nhấc cái mông cao cao lên, không kiêng sợ vuốt ve chỗ kín bí mật giữa hai chân nàng, làm thân thể nàng không ngừng chảy ra mật dịch.

Hắn vùi sâu vào giữa hai chân nàng, chậm rãi liếʍ láp, mυ'ŧ lấy bộ vị mẫn cảm, dụ người nhất của nữ nhân.

“Không nên……..”

Tuy miệng Lãnh Diễm nói lời cự tuyệt nhưng thân thể hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của nàng. Cái mông nhỏ chủ động nâng lên, làm hắn càng thêm bừa bãi thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng.

Tư thế thẹn thùng như vậy nhưng làm nàng cảm thấy rất thoải mái…..Trời ạ, chẳng lẽ nàng thật sự biến thành nữ nhân dâʍ đãиɠ sao?

Nàng nhắm chặt hai mắt lại, cắn môi dưới, nằm lỳ trên giường thừa nhận nửa người dưới không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ.

Long Đan Thanh nín thở nhìn cánh hoa mềm mãi đã đỏ hồng kia, tiểu huyệt thần bí chậm rãi chảy ra ái dịch, thấm ướt hoa tâm xinh đẹp…..

Hắn không chút ngợi liền tiếp tục liếʍ láp tiểu huyệt của nàng, toàn thân Lãnh Diễm phát run giống như bị điện giật.

“ A…..Không nên hành hạ ta nữa….” Nàng không tự chủ được mà giãy dụa eo nhỏ nhắn, tiếng thở dốc ngọt ngào ngày càng dồn dập.

Long Đan Thanh không để ý đến kháng nghị của nàng. Hiện tại hắn chỉ muốn hảo hảo yêu nàng, làm nàng cả đời cũng không quên được hắn!

Tay hắn gia nhập vào hàng ngũ hấp dẫn ấy, ngón tay hắn cắm vào tiểu huyệt sớm đã ướt đẫm của nàng, nhanh chóng kéo ra đưa vào.

“ Không….Không cần như vậy…. Ta sẽ chết…..” Khi hắn cuồng nhiệt công kích, toán thân nàng giống như bị ngọn lửa thiêu cháy, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể vô ý thức phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị.

Tốc độ tay hắn kéo ra đưa vào càng ngày càng cuồng liệt, chất mật của nàng càng chảy càng nhiều, chậm rãi chảy dọc xuống theo bắp đùi bạch ngọc của nàng-----

Long Đan Thanh cố nén dục hỏa đang tràn đầy trong lòng, chỉ vì hắn muốn đem nàng trêu tróc đến quên mình, làm trong cơ thể nàng bùng lên khát vọng lửa nóng, làm nàng hoàn toàn ném đi ngượng ngùng thiếu nữ, ở trong ngực hắn biến thành một nữ nhân đầy khát muốn.

Nhìn bộ dạng tà mị đến bức người kia của nàng, gương mặt phấn nộn đỏ tươi, sợi tóc xõa tán loạn trên chiếc lưng bóng loáng không tỳ vết, càng trọc ngươi------

Hắn không thể đợi thêm nữa rồi!

Hắn muốn lập tức đoạt lấy nàng, nếu không hắn sẽ hỏng mất!

Hắn để hông nàng lên cao hơn, cũng mở rộng hai chân nàng ra.

Cởϊ qυầи của mình ra, sưng to của hắn đã sớm để ở tiểu huyệt chặt chẽ của nàng, sau đó dùng sức một cái, đem toàn bộ chính mình đâm vào nơi ướŧ áŧ, ấm áp chặt chẽ trong cơ thể nàng-----

“A!” Lãnh Diễm khẽ kêu một tiếng.

Hắn mãnh liệt chạy nước rút, hai tay nàng chỉ có thể nắm thật chặt bên giường, cả người mãnh liệt loạng choạng, cơ hồ sẽ bị dao động.

“A a a…..” Nàng chú ý có thể bị người ta phát hiện được thanh âm phóng đãng yêu kiều hay không.

Tay Long Đan Thanh từ phía sau vây quanh trước ngực nàng, không

ngừng vuốt ve bầu ngực non mềm của nàng, cũng ở sau gáy nàng hạ xuống mưa hôn.

Hai người vội vàng ôm nhau thật chặt, tựa như hai con dã thú khát khao nhau, liều mạng hướng về phía nhau đòi càng nhiều.

Hắn- một lần lại một lần kéo ra đưa vào, tiểu huyệt chặt chẽ non mềm của nàng không ngừng mang đến vui thích cho hắn, vui thích mãnh liệt làm tốc độ chạy nước rút của hắn càng nhanh hơn, mãi đến khi một loại kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên ót-----

“A----“

Hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, ôm chặt lấy thân thể mềm mại đầy hương thơm của nàng, làm cho chính mình kiên định thật sâu ở hoa tâm nàng, phóng ra kí©ɧ ŧìиɧ thiêu đốt.

Lãnh Diễm nhắm mắt thừa nhật hết thảy của hắn,đồng thời làm hai người chìm đắm trong kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt nhất….

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, hai người vẫn cứ lẳng lặng ôm nhau, lắng nghe nhịp tìm dần bình tĩnh lại của nhau, người nào cũng không muốn động.

Mà hắn vẫn không rời khỏi cơ thể nàng.

Một hồi sau, nam nhân trên người nàng giật mình.

Hắn không tiếng động rời khỏi nàng, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo tử tế.

“Ta…..” nàng mở miệng nhưng phát hiện mình không biết nên nói cái gì.

Thoạt nhìn bóng lưng hắn xa lạ, lãnh khốc như vậy….

“ Từ hôm nay trở đi, nàng biết điều ở lại chỗ này đợi, nơi nào cũng không được di.”

Bỏ lại lời nói, hắn cũng quay đầu đi về hướng cửa phòng, sau đó lãnh khốc vô tình đóng cửa lại.

Tiếng “ầm” mạnh làm nàng chấn động một chút, cũng làm vỡ nát trái tim yếu ớt của nàng.

Tại sao hắn có thể đối xử với nàng như thế?! Ghê tởm!

Tay nàng không ngừng run rẩy mặc quần áo lại, cắn môi dưới không để cho mình khóc.

Xú nam nhân!

Nàng không ngừng tự nói với mình, xú nam nhân này không đáng giá để nàng chảy xuống bất kỳ giọt nước mắt nào.

Hắn không xứng!

Nàng tuyệt đối sẽ không khóc-----