"Phu quân, đừng khóc…Dù ở bất cứ đâu, ta vẫn sẽ luôn yêu chàng…Trao cho chàng, cả linh hồn và sinh mệnh của ta…"Mỗi năm luôn có một ngày vô cùng trọng đại, ngày mười lăm tháng ba, sinh thần Hoàng đế bệ hạ.Chu Vũ Đế Chu Quân Vũ, hai mươi chín tuổi, tại vị đã hai mươi hai năm, luôn luôn nhân từ khoan dung, chốn chốn hân hoan, thiên hạ ngày càng phồn thịnh.Xích Loan Cung, tẩm cung của Hoàng hậu.Trái ngược với bên ngoài ồn ào tấp nập, nơi đây lặng lẽ như chốn không người.Đàn hương nhàn nhạt. Rèm châu hoa lệ che khuất đi khung giường lộng lẫy.Loáng thoáng nhìn thấy bóng hai người. Một người nằm an tĩnh, hơi thở thật sâu tựa như đang ngủ. Một người lẳng lặng cúi đầu, chẳng nói, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia.…Khi mở mắt, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của ta là đôi mắt sâu không đáy của Hoàng hậu.Cho dù đã thành thân hơn mười năm nhưng chưa bao giờ ta trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu như lúc này.Đầu óc ta có chút mơ hồ, còn không rõ ràng lắm tình huống hiện tại.Ta muốn mở miệng, lại giật mình phát hiện ra cổ họng nói chẳng nên lời, ngay cả tay chân cũng rã rời không chút sức lực…Chuyện gì…?- Người tỉnh rồi, bệ hạ…Đôi môi đỏ mọng như màu máu của Hoàng hậu nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt trong chớp nhoáng thay đổi thành dáng vẻ ôn nhu đa tình thường lệ.Lòng ta chìm thẳng xuống đáy vực.Hoàng hậu kì thực vô cùng vô cùng đẹp.×— QUẢNG CÁO —Rực rỡ như ánh mặt trời, chí mạng như đóa Mạn Đà La, thậm chí hậu cung giai lệ vô số cũng chẳng một ai so sánh nổi với vẻ đẹp này.Nhưng hơn ai hết, ta hiểu rõ đằng sau lớp da khuynh quốc khuynh thành kia là lòng dạ tàn nhẫn ngoan độc đến nhường nào.Lí thị cuối cùng cũng làm phản rồi sao?- Sao Người lại nhìn thần thϊếp với ánh mắt như thế, bệ hạ?Nàng ta che miệng cười duyên.- Người đang sợ hãi ư? Sợ Hoàng hậu của chính Người?Bàn tay Hoàng hậu mịn màng như ngọc, ngón tay thon dài tinh xảo nhè nhẹ vuốt ve gò má ta. Ta chỉ có thể vô lực trừng mắt, cố giữ lại chút tôn nghiêm còn sót lại của chính mình.Mê Hồn Hương.Một loại độc dược khiến cơ thể người ta mất hết sức lực, không thể phản kháng.Ta ngàn tính vạn tính, lại không tính được ám vệ của ta thế mà chẳng thể gϊếŧ chết được Hoàng hậu!Lí Trúc Lan, trưởng nữ dòng chính của Hộ Bộ Thượng Thư Lí Trung Nghĩa, Đại Chu đệ nhất tài nữ, khuynh quốc khuynh thành, mười tám tuổi vào cung làm Hậu, gần như độc sủng hậu cung trong suốt mười năm.Đó là lời đồn về nàng.Nhưng thực chất, Lí Trúc Lan, cũng giống như đa số những phi tần khác, chỉ là một con cờ trong cuộc chiến tranh đoạt vương quyền mà thôi.Ta năm bảy tuổi đã lên ngôi, gian nan không kể xiết.Hai năm đầu còn có Thái Hậu chống đỡ, nhưng sau khi Thái Hậu băng hà, các bè phái bắt đầu rục rịch, nếu không phải còn có một số lão thần trung thành cùng ta chống đỡ thì ngôi vị này sớm đã chẳng biết rơi vào tay ai rồi.Bao năm lăn lộn trong vòng xoáy vương quyền, ta nhẫn nhục chịu đựng, từ từ bồi dưỡng thế lực riêng, từng bước, từng bước đoạt lại quyền lực.Tính tới nay, sau khi tại vị hai mươi hai năm, thì kẻ thù của ta chỉ còn lại duy nhất Hiền Vương - vị hoàng thúc cuối cùng - và Lí thị - gia tộc tay sai đắc lực nhất của Hiền Vương.Nói cách khác, ta và Lí Trúc Lan - Chu Vũ Đế và Hoàng hậu - sinh ra vốn đã là tử thù.Dường như cảm nhận được sự căm hận của ta, nụ cười Hoàng hậu chợt ngưng lại, nhạt đi, hàng lông mi dài rủ xuống như liễu, che khuất đi ánh sáng trong đôi mắt đen huyền mê hoặc lòng người.- Bệ hạ, sao Người có thể sợ thần thϊếp được chứ? Ai cũng có thể phản bội Người, nhưng thϊếp sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Thϊếp yêu Người, nhiều như vậy kia mà…×— QUẢNG CÁO —Ha hả, yêu?Hậu cung của ta.Đã mười năm kể từ ngày lập Hậu, nữ nhân trong hậu cung nhiều đến nỗi chính ta cũng không thể nhớ hết được. Họ đều là nữ nhi từ các gia tộc lớn, họ hàng xa của các quan viên, hậu nhân của thế gia… Muôn màu muôn vẻ, xinh đẹp mĩ lệ, hồn nhiên thiên thành, ai ai cũng có vẻ yêu ta tha thiết, ai ai cũng có vẻ sẽ làm bất cứ điều gì để khiến ta vui…Vậy mà quay lưng đi, những kẻ đó sẵn sàng bán rẻ ta vì lợi ích gia tộc.Nữ nhân hậu cung đều là rắn rết.Ta biết rất rõ, nhưng có lúc vẫn không thể làm gì được, bởi quyền lực của ta không đủ. Ta phải nhịn, cố sức nhịn xuống cảm giác ghê tởm ấy để tìm đường thoát cho bản thân.Hoàng hậu cũng như vậy thôi.Nàng ta luôn luôn là người tỏ ra ôn nhu săn sóc ta nhất, thậm chí đã vài lần không màng đến tính mệnh của chính mình để cứu mạng ta. Nếu không hề hay biết gì hết, có lẽ ta đã tưởng rằng nàng ta thật sự yêu ta cuồng dại…Vậy mà, cũng chính là nàng ta, một mực đem nhất cử nhất động của ta báo lại với Hiền Vương.Đã bao nhiêu lần khuôn mặt xinh đẹp này tươi cười rót độc dược cho ta, đã bao nhiêu lần thích khách mất tích gần cung của nàng ta, đã bao nhiêu lần ta bị tập kích, đã bao nhiêu lần kế hoạch của ta bắt buộc phải hủy bỏ…Nàng ta thậm chí còn quạt lửa thổi gió hậu cung, ngấm ngầm gϊếŧ hại những kẻ đối nghịch, vu hãm những người khiến nàng ta chướng mắt, tìm mọi cách tiêu diệt các thế lực khác ngoài phe Hiền Vương.Dung nhan tuyệt thế kia chỉ đơn thuần là để che dấu lòng dạ rắn rết! Nàng ta là kẻ điêu ngoa, tùy hứng, nham hiểm, độc ác và tàn nhẫn hơn ai hết!Ta hiểu rõ, quan hệ giữa ta và Hoàng hậu chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.Nàng ta tươi cười giả tạo với ta, ta cũng sẽ giả bộ say mê nàng ta đến nỗi hồ đồ, vì nàng ta mà bỏ bê chính sự, vì nàng ta mà dung túng cho Hộ Bộ Thương Thư lạm quyền, vì nàng ta mà tiết lộ mọi thông tin tuyệt mật.Nhưng thực chất ta chỉ là lợi dụng nàng ta truyền thông tin giả, thăm dò thái độ Hiền Vương, thiết kế bẫy rập tiêu diệt tất cả những kẻ bất trung, từng bước một giành lại quyền lực.Ngay cả hôm nay cũng vậy, ta biết rõ Hiền Vương sẽ nhân cơ hội mừng sinh thần Hoàng đế được phép rời đất phong về kinh mà làm phản, ta cũng đã bố trí tất cả rất hoàn hảo, thậm chí phái ám vệ âm thầm khống chế Hoàng Hậu rồi…Ta không hiểu nổi, làm thế nào nàng ta lại có thể thoát ra được?…