Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 2)

Chương 20: Né tránh

Hạ Nhi trở về với vẻ mặt vui phớ lớ, nó đi trên những bậc thang mà nhảy chân sáo tí ngã, cứ lẩm bẩm hát hò để rồi người ta nhìn thì mới biết điều mà câm nín.

Hạ Nhi mở cửa, người cúi xuống tháo giày ra, nói lớn:

"CON VỀ RỒI ẠAAAA!!!!"

Nó vẫn cặm cụi tháo nốt chiếc còn lại, mẹ nó nói vọng ra:

"Bạn trai con đến chơi này Tiểu Nhi ơi!!!"

'Bạn trai?' Hạ Nhi hơi khựng lại rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt nó giao với ánh mắt cậu, nó bất ngờ đờ người ra vài giây, không nói được câu gì. Trình Nhất Lâm toan đứng lên, cậu cố tỏ ra bình thường nhất có thể:

"Nhi à?...về muộn thế?"

Hạ Nhi lúng túng nhìn mẹ rồi nhìn em trai, sau đó xỏ chân vào đôi dép, quay người luống cuống chạy đi rồi còn nói với lại bằng cái giọng vội vã:

"Con đi có việc tí!!! Con đi chút rồi về liền!!"

Nó quăng lại cả chiếc túi xách lên sàn nhà, chạy thục mạng đi mất. Trình Nhất Lâm buồn, mặt hơi cúi xuống, bà thấy vậy liền chống nạnh mắng con gái mình:

"Aish cái con bé này vô duyên quá đi mất!! Bạn trai nó sang chơi mà chưa kịp nói chuyện với nhau câu nào đã chạy béng đi mất rồi. Bạn trai nó hỏi cũng không thèm trả lời nữa, bất lịch sự quá!!! Lục Niên này, con thông cảm nhé, con bé này nó lớn mà cư xử vẫn cứ như trẻ con ấy."

Cậu chỉ cười trừ, gượng gạo:

"Dạ không sao đâu ạ, chắc cậu ấy bận..."

'Hạ Nhi, sao em lại tránh né tôi đến thế này? Em giận tôi lắm đúng không?' Cậu nuốt nỗi buồn vào trong, cố gắng tỏ ra vui vẻ nói chuyện với mẹ nàng.

Hạ Nhi chân xỏ quả dép lê to oành của thằng em mình, ai ai cũng thấy một cô nàng công sở với phần trên lịch sự và phần dưới không ăn khớp trông thật là hài. Nó còn chẳng cả để ý là mọi người đang nhìn, chỉ mải nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thôi. Tự nhiên Nhất Lâm đến làm gì không biết? Mà tại sao nó lại phải chạy trốn? Nó đang tránh né Nhất Lâm đấy sao? Là vì giấc mơ hôm qua, hay do là giận cậu vụ tối hôm đó? Nó gạt bay những suy nghĩ đau đầu ấy khi mùi bánh bao từ đâu bay tới nghi ngút xộc vào mũi mình, con bé đi theo mùi hương ấy đến xe bán bánh bao rong gần đó. Bụng réo lên, con bé mua một chiếc bánh bao múp míp ăn lấy ăn để vì đói. Lúc ăn hết thì định lôi túi ra để lấy tiền trả, nhưng...

Hạ Nhi nhận ra là mình không đeo túi từ nãy đến giờ, rồi nó từ từ nhớ lại cái túi xách bị quăng ra sàn nhà ban nãy, tức bây giờ trên người nó không móc ra nổi một đồng. Con bé bắt đầu loạn lên, ông chủ thấy lâu bèn thúc giục:

"Nào nhanh lên! Nhanh người ta còn về, lạnh cứng đơ cả người rồi đây này!!"

"Bác đợi cháu chút xíu...cháu..cháu tìm tiền!! Ch-chắc là ở đâu đó thôi..."

"Thì tìm nhanh lên hộ cái!!! Đừng có chơi chiêu "cháu bị rơi tiền trên đường và cháu không biết" với ông già này nhé!! Mấy chiêu đấy xưa rồi!"

Hạ Nhi nuốt nước bọt vì sợ, tay chân nó loạn, đầu óc cũng rối tung lên không biết làm cách nào để nói với ông bán hàng. Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng thì con bé tia thấy dáng người quen thuộc đang tản bộ, nó gọi lớn:

"Vương Khiết!!!!! Vương Khiếttt!!"

Chàng trai ấy đang đeo tai nghe nên không thể nghe thấy gì, con bé định chạy tới nhờ vả anh nhưng lại bị ông bán hàng giữ lại vì sợ nó chạy mất. Ông trợn mắt, gằn giọng:

"Này này!!! Tính bỏ trốn hả!!??"

"Ơ dạ không ạ...cháu..cháu bị rơi tiền trên đường..nh-nhưng mà cháu nhờ bạn cháu trả giúp mà!!"

"Mày nhé, đừng có điêu với ông già này. Người ta tuổi đời gấp đôi gấp ba mày, còn cái mánh khoé gì của tụi lông nhông chúng mày ông già này không biết nữa!"

"Ơ cháu nhờ thật mà!! Cháu nhờ bạn cháu trả cho bác thật mà!!!...Này Vương Khiết!!! Vương Khiếtttt!!"

Đúng lúc may thay Vương Khiết điện thoại sập nguồn vì hết pin, nghe có người la oai oái tên mình thì dáo dác tìm kiếm xung quanh xem tiếng gọi ấy phát ra từ ai. Tự dưng trông thấy có con bé quen quen đang bị ông chủ xe đẩy bánh bao tóm, bản mặt thảm thiết gọi tên anh khiến Vương Khiết nheo mắt lại rồi đứng yên dỏng tai lên nghe xem là vụ việc gì. Dù gì vẫn là cay vụ hôm qua, nghĩ gì mà chàng đây chạy tới cứu luôn chứ!

"Này cậu con trai kia! Có tiền để trả hộ bạn gái không hả?! Bạn gái cậu ăn bánh cho sướиɠ mồm rồi không trả tiền đây này!! Muốn chuộc bạn gái về thì ra đây trả tiền bánh bao cho ông già này đi!!!"

Hạ Nhi xấu hổ muốn đâm đầu xuống đất, nó lẩm bẩm nhắc ông:

"Aishh bác đừng có nói tọc ra hết như thế chứ..."

Rồi nó cố tình nguỵ biện trước mặt Vương Khiết, ngại ơi là ngại:

"Không phải là tôi cố tình không trả đâu, là tự dưng đi trên đường tiền rơi nhưng tôi không biết!"

Anh cười hắt một cái, tự nghĩ chắc hẳn nàng ta đang cảm thấy nhục lắm đây.

Vương Khiết đeo lại cái tai nghe lên, hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Tôi cũng không có tiền, tôi bán lại cô ta cho ông đấy."

Hạ Nhi méo mặt vì không tin nổi, nó giãy giụa:

"Vương Khiết!!!! Sao có thể làm vậy với tôi hả??!!! Tiền bánh bao có đáng bao nhiêu đâu, sao không cho tôi vay chút để trảaaa???!!! Hành vi bán người như này là phạm pháp đó!...Này! Anh đừng có đi chứ!!!!" Hạ Nhi kêu gào thảm khốc, ông chú vẫn ra sức túm hai tay nó không để nó thoát thân.

Vương Khiết vốn dĩ điện thoại đã hết pin, đeo tai nghe lên chỉ là để giả vờ trêu tức nó chút coi như trả thù. Ai dè con bé oà lên khóc, ông ta hốt quá buông tay ra vì sợ bị người ta hiểu lầm. Nó chạy tới chỗ Vương Khiết, anh nghe thấy tiếng bước chân đang chạy của nó lại gần thì quay lại, khoanh tay đứng nhìn nó, mặt vênh lên. Hạ Nhi vừa khóc vừa dụi mắt, nói với giọng cay cú:

"Anh làm idol mà thế đấy à?!! Đồ...đồ idol nhân cách tồi, sao anh có thể thấy người gặp nguy mà không giúp, lại còn buôn bán người bất hợp pháp như thế chứ!!!? Quả này mà bị tôi tung lên bóc phốt khi anh ra mắt, anh có tin là anh không thể tồn tại trong showbiz được không!? Đến lúc ấy anh có biết nơi anh sẽ hát với nhảy ở đâu không? Là nhà tù đấy!! Cái tội buôn bán phụ nữ!"

Anh buồn cười quá mà không thể cười, nhịn cười rất giỏi, anh hỏi câu xanh rờn làm con bé nhục mặt không còn biết nói gì thêm:

"Đấy là tại ăn cho đã rồi không trả tiền, ông ta giữ lại là đúng rồi còn to mồm gì nữa?"

Nó im luôn, mím chặt môi nhịn, mắt trừng trừng lườm anh như muốn cháy mặt. Tình đồng nghiệp chưa cả kịp nảy nở đã bị vụt tắt, hình tượng idol của Vương Khiết trong mắt Hạ Nhi cũng đã không còn. Cậu rút ví ra lấy một tờ tiền có mệnh giá lớn gấp mấy lần cái bánh bao kia đưa cho nó, con bé cần trên tay rồi khó hiểu hỏi:

"Còn tờ nào ít ít hơn không?"

"Không có, cứ đưa cho ông ta rồi bảo là coi như tiền bồi thường cho việc ông phải đứng ngoài cái thời tiết lạnh lẽo này để giữ cô khỏi chạy trốn mất. Tội nghiệp ông ta ghê cơ." Anh chẹp miệng rồi lắc nhẹ đầu, Hạ Nhi vừa xấu hổ vừa bực nhưng lại không nói được gì vì thấy đúng đúng. Thôi thì cứ đưa ông ta rồi hôm sau trả tiền anh vậy.

Ông ta thấy nó đưa nhiều tiền còn chẳng thắc mắc mà mừng rỡ như điên, hí hửng đẩy cái xe đi về.

Hạ Nhi hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, cuối cùng cũng thoát, nó nhìn anh, anh lại giả bộ đeo chiếc tai nghe không có tiếng nhạc ấy lên rồi quay người đi khỏi. Hạ Nhi chạy lại gần, anh nghe tiếng chân nó thì lại bước đi nhanh hơn, cuối cùng con bé cũng đuổi kịp, nó bước lên đứng trước Vương Khiết, đi lùi. Nó chắp tay như vái các cụ, khẩn khoản cảm ơn anh:

"Cảm ơn cảm ơn cảm ơn anh nhiều nhiều nhiều!!! Hôm nay mà không có anh đi ngang qua đây giúp là chắc đêm nay tôi không về được nhà mất!!"

Vương Khiết chảnh choẹ không nhìn nó, giọng điệu trầm trầm:

"Tất cả là vì sự nghiệp và hình tượng của tôi sau này thôi, không cần cám ơn như thể tôi có nhã ý muốn giúp cô ngay từ đầu như thế."

Hạ Nhi hơi lườm anh nhưng rồi nghĩ đến sau này người này là đồng nghiệp của mình, thôi thì vẫn cố tỏ ra cư xử thật thoải mái mới được.

"He he anh yên tâm, sau này anh có nổi tiếng thì tôi sẽ đem vụ này đi kể, sau đó anh sẽ được mang cái danh là một idol có nhân cách cực kì tốt. Rồi anh sẽ hút được nhiều fan hơn, lúc đó phải cảm ơn tôi đấy nhá!" Nó đá lông nheo, cười nham hiểm. Anh hơi nhếch môi khinh bỉ nhưng bên trong thật sự cảm thấy buồn cười vì lời nói của cái con bé này. Hạ Nhi vì đi lùi, lại là đang đi trên vỉa hè nên không để ý, nó bước chân xuống lòng đường cái hụt, người ngả ra sau. Vương Khiết bị giật mình, tay theo phản xả đỡ lấy nó, vòng qua ôm lấy eo rồi kéo nó lên. Hạ Nhi vẫn còn hốt, mặt nghệt ra, anh nhận ra mình vẫn còn đang ôm lấy con bé thì buông vội, cũng chẳng thèm hỏi gì nó. Con bé thở phào nhẹ nhõm, tí là chết toi không chừng vì cái vỉa hè này cao lắm, bước xuống lòng đường như thế đập đầu cho coi. Nó rối rít:

"Ôi ân nhân lại lần nữa cứu mạng, ơn này tôi sẽ ghi nhớ không bao giờ quên!!"

"Thôi khỏi."

"Sao?? Anh không muốn được trả ơn hả??"

Anh vô tình đưa mắt nhìn quanh khi đang nghĩ câu trả lời thì trông thấy ai đó bóng dáng quen thuộc, sắc mặt Vương Khiết thay đổi rõ rệt, trùng xuống, đôi mắt thẫn thờ. Người con gái ấy, người làm trái tim anh đau thắt đang ở cạnh người đàn ông mà cô ấy chọn.

Cô ấy là bạn gái cũ của Vương Khiết, vừa xinh vừa giỏi lại là con nhà danh giá. Khi hai người yêu nhau, Vương Khiết chưa bao giờ nặng lời với bạn gái mình một câu, lúc nào cũng đối xử với cô như là công chúa, yêu thương chiều chuộng hết mực. Có lần ví anh còn có vài đồng để sống đến hết tuần, anh cũng vì bạn gái nửa đêm kêu đói mà dốc hết ví ra mua đồ cho bạn gái ăn. Anh thương cô ấy như thế để rồi vào một ngày nọ, khi Vương Khiết đang trên đường đi làm, anh thấy có một cô gái trẻ 19-20 tuổi đang bước xuống chiếc Mercedes lạ hoắc khác hẳn mọi ngày. Vương Khiết chưa bao giờ thấy bạn gái mình ăn mặc sεメy như thế, rồi bước xuống trước cô là một người đàn ông chừng ngoài 30 tuổi với bộ suit màu đen đang cười với cô một cách ân cần. Anh dừng lại, cố tình căng mắt ra nhìn hai người thì thấy họ nắm tay nhau thân tình đi vào trong nhà hàng gần đấy. Vương Khiết quyết định đi theo, nhưng khi họ gần vào đến cửa của nhà hàng, một cảnh tượng khiến chàng trai tên Vương Khiết lần đầu biết khóc, lần đầu biết đau.

Bạn gái anh với người đàn ông kia trao nhau nụ hôn mãnh liệt, trước đây vì lo bạn gái mình ngây thơ sợ những thứ như vậy nên anh không dám chủ động tiến tới. Hai người yêu nhau nhưng chỉ dám nắm tay rồi ôm, nhiều khi anh muốn được thưởng thức đôi môi ấy nhưng không thể. Vậy mà giờ, nụ hôn đầu của bạn gái anh cuối cùng cũng trao cho người khác mà không phải anh, cảm xúc đau đớn khó tả thành lời.

Hạ Nhi thấy anh im im thì ngước lên nhìn, vô tình thấy khoé mắt anh đỏ ngầu, õng nước, nó ngạc nhiên tròn mắt lên rồi hỏi với giọng cuống cuồng:

"Ơ này!! Sao khóc thế??!!! Tôi làm gì anh à?!"

Vương Khiết nghe xong chỉ muốn đấm, nghe nó nói như là nó vừa bắt nạt anh không bằng. Anh đẩy đầu nó qua gạt người nó sang một bên rồi bước đi, còn nán vứt lại một câu:

"Bụi bay vào mắt."

Hạ Nhi cứ thế giương to con mắt lên nhìn theo anh rời khỏi, cứ suy nghĩ xong lại gật gật công nhận vì thấy đường khá là bụi. Rồi con bé hắt xì, chợt nhận ra mình đã ở ngoài đường cũng khá lâu, nó mới lom dom lê lết về nhà. Trên đường còn cố không dám đi nhanh vì sợ về đến nơi, ngộ nhỡ Nhất Lâm vẫn còn ở đấy. Nó ước giá như có mang theo điện thoại để có thể gọi về nhà hỏi Hạ Dực xem Nhất Lâm đã rồ khỏi chưa, xong vừa nghĩ đến vậy liền tự hỏi sao mình lại phải làm như thế, sao gặp mặt cậu là lại chỉ muốn chạy trốn đi khuất?

Hạ Nhi vô thức nhìn ra xa xăm có đôi tình nhân đứng dưới ngọn đèn đường đang ôm nhau thật chặt, cô gái ấy cao đến ngang cổ người con trai kia. Tự dưng không hiểu sao nó nhớ đến ngày trước nó với cậu, cũng y hệt, dáng vẻ giống y xì, cũng dưới ngọn đèn đường mà đứng ôm nhau dưới tiết trời lạnh buốt. Cái ấm áp của cậu sực về làm nó tự dưng nhớ, bàn tay cậu vừa ấm, lòng bàn tay vừa to với ngón tay lại thon dài đan vào bàn tay nhỏ nhắn của nó, thi thoảng lại khẽ xoa xoa khiến nó thấy thật thoải mái và dễ chịu.

Hạ Nhi thấy có cơn gió thổi vù qua cái lạnh buốt cả người thì mới sực tỉnh, nó lắc lắc đầu rồi rời đi, bước thật nhanh về nhà.